[Rhycap] Cánh Hoa Cuối Cùng
Chương 1
Truyện này ngược đớn lắm á🥰
Hoàng Đức Duy : Em là đứa con trong một gia đình bất hạnh. Ba mẹ em đã quyết định ly hôn vào năm em 10 tuổi.
Hôm ra toà, họ tàn nhẫn tới nỗi chẳng ai muốn nuôi em. Họ vứt em ở công viên, để em tự sinh tự diệt.
Hằng ngày, em phải bới thùng rác, nhặt đồ ăn thừa của mọi người xung quanh để ăn sống qua ngày.
Một hôm, có một cặp tình nhân vô tình thấy em lang thang ở công viên, vì thương sót cho mảnh đời của em, nên họ đã nhận em về làm con nuôi.
Mẹ nuôi của Duy
Ý trời đất ơi, anh ơi//quánh vai//
Ba nuôi của Duy
Cái gì dậy mắ?//ôm vai//
Mẹ nuôi của Duy
Anh nhìn coi, thằng bé kia tội nghiệp quá//chỉ phía em//
Mẹ nuôi của Duy
Tội nghiệp thằng nhỏ
Ba nuôi của Duy
Anh với em ra kia xem sao
Mẹ nuôi của Duy
Chớ hỏng lẽ đứng đây
Mẹ nuôi của Duy
Nè, con ơi//khều em//
Hoàng Đức Duy
Dạ, cô kêu con ạ..?
Mẹ nuôi của Duy
Sao con ở đây, ba mẹ con đâu rồi
Hoàng Đức Duy
Ba mẹ con ly hôn rồi ạ..
Hoàng Đức Duy
Họ không muốn nuôi con..//cuối mặt//
Em không dám nói thêm nữa, người em dần run lên, những tiếng nấc khẽ dần xuất hiện.
Mẹ nuôi của Duy
Chời ơi, con ở đây bao lâu rồi
Hoàng Đức Duy
Con ở đây được gần hai tháng rồi ạ..
Mẹ nuôi của Duy
Con đói không, theo cô về cô nấu đồ ăn cho con nhé
Mẹ nuôi của Duy
Con đang tuổi ăn tuổi lớn mà
Mẹ nuôi của Duy
Ăn mấy thứ này không tốt cho sức khoẻ đâu..
Hoàng Đức Duy
D..dạ thôi, con quen rồi ạ..
Mẹ nuôi của Duy
Không được, theo cô về nhé..
Mẹ nuôi của Duy
Yên tâm, cô không bắt cóc con đâu mà sợ
Hoàng Đức Duy
D..dạ cũng được ạ..
Ba nuôi của Duy
* Em, sao em đưa nó về làm gì..? *
Ba nuôi của Duy
* Hai miệng ăn đã mệt rồi, thêm một miệng nữa sao mà...*
Mẹ nuôi của Duy
* Anh im đi *
Mẹ nuôi của Duy
* Anh không nuôi thì tôi nuôi..! *
Hoàng Đức Duy
" Liệu có thật sự ổn không nhỉ..?"
Hàng loạt các câu hỏi tiêu cực hiện lên trong đầu em, có lẽ là vì nỗi ám ảnh đó đã trở thành vết thương tâm lí trong em.
Trong hai tháng qua, ở công viên em luôn bị đánh đập, bốc lột thức ăn. Ban đầu em có chống trả lại, nhưng cành chống thì em lại càng bị đánh nhiều hơn.
Mẹ nuôi của Duy
Con vào ghế ngồi đi
Mẹ nuôi của Duy
Chờ cô xíu nhé, cô vào bếp nấu đồ ăn cho con//xoa đầu em//
Hoàng Đức Duy
Con cảm ơn//lại ghế ngồi ngay ngắn//
Ba nuôi của Duy
" Thằng nhóc phiền phức này "
Ba nuôi của Duy
" Người đã dơ, đi vào bẩn hết nhà "
Ba nuôi của Duy
" Bực mình thật chứ "//bước đùng đùng lên phòng//
Mẹ nuôi của Duy
Đây//đặt cơm trước mặt em//
Mẹ nuôi của Duy
Con ăn thử đi, xem ngon không//ngồi đối diện em//
Hoàng Đức Duy
Con cảm ơn cô//cầm thìa//
Hoàng Đức Duy
Ưm, ngon lắm cô ơi..!//sáng mắt//
Mẹ nuôi của Duy
Vậy tốt quá
Mẹ nuôi của Duy
Cô sợ không hợp khẩu vị của con
Mẹ nuôi của Duy
Con thấy ngon là ta vui rồi//cười//
Mẹ nuôi của Duy
Ăn nhiều lên nhé//đặt ly nước kế bên em//
Hoàng Đức Duy
Dạ//gật đầu lia lịa//
Mẹ nuôi của Duy
Sao vậy con
Hoàng Đức Duy
Hức...ức..hức//run lên//
Hoàng Đức Duy
Cô ơi..hức..ức
Hoàng Đức Duy
C...có phải l..là tại con
Hoàng Đức Duy
Tại con...hức...không ngoan..nên..ức..
Hoàng Đức Duy
Hức...nên..ba mẹ mới bỏ rơi...con không bà...
Hoàng Đức Duy
Hức..ức...oa..//khóc nức nở//
Mẹ nuôi của Duy
Nào nào, ngoan cô thương//ôm em//
Mẹ nuôi của Duy
Con ngoan lắm, con rất ngoan
Mẹ nuôi của Duy
Chỉ là ba mẹ con có lí do riêng thôi..//vỗ vỗ//
Mẹ nuôi của Duy
Không sao không sao
Mẹ nuôi của Duy
Cô đây rồi..//ôm chặc em//
Hoàng Đức Duy
Hức..ức..//lim dim//
Thật ra, gia đình em cũng từng là một gia đình rất hạnh phúc. Nhưng chỉ vì ba em stress vì công việc, nên tìm đến rượu bia.
Có đêm ba em không về nhà, mẹ em đã sốt sắng đi tìm ba em ở các quán ba em thường uống. Và rồi..
Mẹ em chứng kiến cảnh ba em đang hôn hít với nhân viên nữ trong quán.
Sau đó, thay vì cãi nhau như bao cặp vợ chồng khác thì họ lại đổ hết lỗi vào em.
Hằng ngày, họ chửi bới, đánh đập, mắng chửi em thậm tệ.
Có lần họ còn định bán em để lấy tiền, em phải van xin họ mới buông tha cho em.
Cuộc đời thật quá nghiệt ngã với đứa bé chỉ mới 10 tuổi như em. Nổi ám ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí em đến hiện giờ.
Chương 2
Cứ thế em sống với ba mẹ nuôi tới năm em 15 tuổi thì một lần nữa, biến cố lại đến với em.
Đêm đó, khi em và mẹ đang trong bếp, ba em đang xem tivi thì..
Một đám người lạ mặt đạp văng cửa, tiến vào nhà em, trong tay còn cầm gậy, dao, súng,...
Ba nuôi của Duy
Chúng mày là ai ?
Ba nuôi của Duy
Cút ra khỏi nhà tao nhanh !
Nghe tiếng động lớn, mẹ em vội kêu em lên phòng, khoá cửa lại.
Mẹ nuôi của Duy
Duy, lên phòng đi con !
Mẹ nuôi của Duy
Nghe mẹ, dù có bất cứ chuyện gì cũng không được mở cửa, biết chưa !?
Hoàng Đức Duy
Ơ nhưng mà mẹ -
Mẹ nuôi của Duy
NHANH LÊN DUY !
Hoàng Đức Duy
D-dạ..//chạy lên phòng//
Thân thể bé nhỏ của em co ro ngồi trong gốc, người em không ngừng run lên.
Ba nuôi của Duy
BỌN MÀY MAU CÚT RA KHỎI NHÀ TAO !
Ba nuôi của Duy
NẾU KHÔNG, ĐỪNG TRÁCH TAO ÁC !//giận dữ//
NVP
1 : Một ông già thì làm được đéo gì bọn này..?
NVP
2 : Có giỏi thì ra đây//khiêu khích//
NVP
3 : Hahaha//cười văng nước miếng//
Không ngần ngại, ba của em đã lao đến đấm bọn chúng, nhưng vì so lệch về số lượng, nên nhanh chống ba em bị bọn chúng đánh gục
Bọn họ lao đến, người đâm dao, người cầm gậy đánh mạnh vào ba em.
Mẹ em vội vàng đỡ ba em dậy, nhưng vô tình bị bọn chúng nhắm tới.
NVP
1 : * ê nhìn vợ thằng này cũng ngon ha *//liếm môi//
NVP
2 : * Ngon thì chơi thôi *//cười nham hiểm//
Họ bắt đầu tiến đến chỗ mẹ em, lôi mẹ em ra.
Mẹ nuôi của Duy
Nè ! Các người làm gì vậy hả
Mẹ nuôi của Duy
Thả tôi ra//vùng vẫy//
Thay vì, chơi một cách bình thường, thì họ lại chọn cách.
Ba nuôi của Duy
THẢ TAO RA !
Ba nuôi của Duy
LŨ CHÓ CHẾT CHÚNG MÀY !//bị trói trên ghế//
NVP
1 : Chậc, im miệng nào
NVP
1 : Vợ mày ngon nhừ này, phải để bọn tao nếm thử chứ !
Ba nuôi của Duy
Mày định làm gì vợ tao ?
NVP
2 : Ngu thế, đụ vợ mày chứ gì !
Sau đó, họ bịt miệng ba em lại.
NVP
1 : Nào em xinh thật đó
NVP
1 : Thoả mãn cho bọn anh nhé
Mẹ nuôi của Duy
Kh-không !
Mẹ nuôi của Duy
Buông tôi ra !
NVP
1 ://đưa tay bóp v.u//
Mẹ nuôi của Duy
Ah..ức..bỏ ra..
Ba nuôi của Duy
Không, không được đụng vào vợ tao !
NVP
6 : Tch! Ông ồn quá//bịt miệng ba em lại//
Mẹ nuôi của Duy
ức..hức..ah
Mẹ nuôi của Duy
ưm..ah..ưm
Mẹ nuôi của Duy
Ah..ữc..ahh
Và rồi, từng cây một đâm vào bên trong mẹ em.
Mẹ nuôi của Duy
ah...ah..ah..ớh..ah
Họ cứ thế mà cưỡng hiếp mẹ em trước mắt ba em.
NVP
All ://bắn vào trong//
NVP
1 : xem kìa, để anh làm sạch cho em nhé~
Mẹ nuôi của Duy
Ah...ức..ah
Mẹ nuôi của Duy
B..bỏ ra..bọn..ch...chó chết !
Cứ thế, bọn họ cuonghiep mẹ em, đến nỗi bụng mẹ em đã phình to ra, ngất từ bao giờ họ mới chịu dừng lại.
Ba em thì tức sôi máu, ông trừng mắt, khoé mắt đỏ ửng, vẻ mặt tức giận như muốn xé nát mặt bọn chúng.
Ba nuôi của Duy
ARHH//la hét//
Ba nuôi của Duy
THẢ VỢ TAO RA !
Ba nuôi của Duy
BỌN SÚC SINH CHÚNG MÀY //mắt đỏ ngầu//
Ba nuôi của Duy
SỚM MUỘN CŨNG SẼ BỊ QUẢ BÁO !!!
NVP
1 : Để tao xem, mày còn mạnh miệng được nữa hay không
NVP
2 : Tao sẽ tiễn mày và cả con vợ của mày lên thiên đàng
Những phát súng lần lượt vang lên
Đến rạng sáng, em mới chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Nhưng trước mắt em là gì thế này ??
Căng nhà tan hoan, khắp nơi toàn là máu và còn các chất dịch nhờn màu trắng đục trên sàn gần chỗ mẹ em, trên người mẹ em thì không có một mảnh vãi che thân.
Hoàng Đức Duy
Hức..ức..hức
Hoàng Đức Duy
hức..ức..oaaa
Em chỉ biết khóc và khóc, khóc đến khi đôi mắt sưng lên, đau rát, khóc đến khi chẳng còn nước mắt, khóc đến khi kiệt sức và ngất đi.
Mẹ nuôi của Duy
Mẹ xin lỗi con
Mẹ nuôi của Duy
Nhưng con phải sống thật tốt nhé//tan biến//
Hoàng Đức Duy
Kh..không mẹ ơi
Hoàng Đức Duy
Mẹ ơi..đừng bỏ con mà
Ba nuôi của Duy
Ba thật sự không ưa gì mày
Ba nuôi của Duy
Nhưng mà, tao cũng rất thương mày
Ba nuôi của Duy
Tao muốn nhìn mày thành công
Ba nuôi của Duy
Nhưng có lẽ..
Ba nuôi của Duy
Không kịp rồi..//ánh mắt dịu dàng//
Ba nuôi của Duy
Con phải thật hạnh phúc biết chưa ?
Ba nuôi của Duy
Phải sống thay phần cho ba mẹ nữa đó//tan biến//
Hoàng Đức Duy
Đ.. đừng mà ba ơi
Ba nuôi của Duy
Ta yêu con !//tan biến//
Hoàng Đức Duy
BA !//tỉnh dậy//
Chương 3
Em giật mình tỉnh dậy, thoát khỏi cơn ác mộng.
Hoàng Đức Duy
Đ..đây là đâu?
Nguyễn Quang Anh
Đây là bệnh viện
Hoàng Đức Duy
A...anh là ai?
Nguyễn Quang Anh
Tôi là bác sĩ ở đây
Nguyễn Quang Anh: 19 tuổi, tài sắc vẹn toàn, rất thông minh, ngoài lạnh trong ấm.
Nguyễn Quang Anh
Cậu không được cử động mạnh đâu đó
Nguyễn Quang Anh
Tôi đi trước, có gì cần thì cứ nhấn chuông trên đầu giường
Nguyễn Quang Anh
//bước ra ngoài//
Khi trong căn phòng chỉ còn mình em, đôi mắt em thờ thẫn, đầu đau nhói, mắt vừa đỏ vừa rát.
Em nhìn xung quanh, không có một thứ gì cả ngoài các dụng cụ y tế và một mùi thuốc sát trùng rất đặt trưng.
Hoàng Đức Duy
* Cuộc sống này..*
Hoàng Đức Duy
* Tệ với mình quá..*
Em rất muốn khóc, khóc cho thật lớn để quên đi nổi mất mát này. Nhưng em lại chẳng còn nước mắt nữa.
Tim em đau nhói lên từng cơn, hơi thở dồn dập, nổi sợ hãi đêm đó lại hiện về, nó cứ bám lấy em không rời.
Hoàng Đức Duy
*Tại sao các người sinh tôi ra, rồi lại bỏ rơi tôi ?*
Hoàng Đức Duy
*Tại sao lại còn cướp đi chỗ dựa duy nhất của tôi*
Hoàng Đức Duy
* Tại sao chứ ?*
Hoàng Đức Duy
*Tôi không đáng được hạnh phúc sao?*
Hoàng Đức Duy
*Tôi không đáng được yêu thương sao?*
Hoàng Đức Duy
Hức..ức..hức
Em ngồi co ro trong méo giường, cơ thể run lên kèm theo những tiếng nấc. Em vừa đau vừa hận vừa ghét.
Càng ngày em càng đắm chiềm vào suy nghĩ tiêu cực, em muốn đi theo ba mẹ nuôi của em, em muốn được hạnh phúc, được yêu thương.
Nhưng tại sao, ông trời lại tàn ác với em đến vậy..?
Liệu để một đứa trẻ mới 15 tuổi trải qua những điều tồi tệ như vầy có đáng hay không..?
Nguyễn Quang Anh
Này, tôi mới m-//bước vào//
Nguyễn Quang Anh
Cậu sao vậy ?//chạy lại chỗ em//
Nguyễn Quang Anh
Có sao không ?
Nguyễn Quang Anh
Đau chỗ nào sao ?
Hộp cháo thịt trên tay anh rơi xuống đất, anh chạy vội đến chỗ của em, quan tâm em nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng nấc của em.
Trước mắt anh là một cậu bé chỉ mới 15 tuổi đang co ro trên mép giường, cơ thể không ngừng run lên.
Hoàng Đức Duy
Hức..ức//ngước lên//
Hoàng Đức Duy
Tại sao, ông trời lại ác với tôi quá vậy hả..?
Hoàng Đức Duy
Tôi không đáng để có gia đình sao..?
Anh không nói gì, chỉ nhìn em với đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy em, vỗ về em như một đứa bé mất đi thứ mình rất yêu thích.
Nhưng không ai khác, anh là người biết rõ nhất em đang bị gì..
Nguyễn Quang Anh
*Trầm cảm rồi..*
Đúng, anh là một bác sĩ tâm lí.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã đủ biết em đang bị gì, và đang phải chịu đựng những gì.
Tuổi thơ của anh cũng tựa như em, nhưng ít ra hắn còn có gia đình, có chỗ dựa, còn em..
Em không có gì cả, gia đình cũng không. Tất cả mất hết rồi, tan biến trong một đêm.
Hoàng Đức Duy
Hic..hức..ức..oaa//khóc lớn//
Nguyễn Quang Anh
Được rồi, cứ khóc đi
Nguyễn Quang Anh
Khóc cho thoả mãn cậu, khóc cho nhẹ người//vỗ nhẹ lưng em//
Hoàng Đức Duy
Ức..tôi hận cái thế giới này..hức
Nguyễn Quang Anh
Được rồi, tôi hiểu
Hoàng Đức Duy
Ông trời tàn nhẫn với tôi quá...hức
Nguyễn Quang Anh
Được rồi, ngoan không sao
Nguyễn Quang Anh
Tôi ở đây với cậu
Nguyễn Quang Anh
Ngoan nhé
Em thì cứ khóc, anh thì cứ dỗ mãi. Tuy anh có cố gắng cỡ nào, cũng không thể chữa lành nổi vết thương đang chảy máu trong tim em.
Em cứ khóc, khóc mãi chẳng có dấu hiệu ngừng lại. Đột nhiên, em gục trên vai anh mà thiếp đi.
Nguyễn Quang Anh
Ngủ rồi ?
Anh nhẹ nhàng đặt em xuống giường bệnh, đắp chăn cho em, chỉnh lại dây chuyền nước.
Nguyễn Quang Anh
Không biết cậu đã phải trải qua những điều tồi tệ gì..?
Nguyễn Quang Anh
Chỉ mới 15 tuổi mà đã bị trầm cảm nặng đến thế..
Nguyễn Quang Anh
//bước đi ra cửa//
Hoàng Đức Duy
Đ..đừng đi mà..//níu tay anh//
Hoàng Đức Duy
đừng để tôi một mình//mớ//
Nguyễn Quang Anh
Được rồi, tôi ở lại với cậu.
Nguyễn Quang Anh
*Thật là..*
Anh cứ ở đấy, ngồi cạnh bên giường bệnh của em. Tay anh bị em nắm chặt lấy. Anh chỉ ngồi đó, ngắm nhìn gương mặt em.
Tay anh vuốt nhẹ tay em, làn da anh ấm áp đến lạ chạm vào em, sâu trong tiềm thức, dường như em cảm nhận được một sự ấm áp, chữa lành đến lạ.
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ bảo vệ em..!
Nguyễn Quang Anh
Sau này và...
Nguyễn Quang Anh
Mãi mãi..!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play