Rhycap | #Người Được Yêu Luôn Là Ánh Sáng!
#chap1 | Bắt đầu từ một ánh nhìn!
Tiếng trống trường vang lên từng hồi ngắn, báo hiệu tiết học đầu tiên bắt đầu. Lớp học 11A2 dần chìm vào sự im lặng, chỉ còn tiếng phấn lạch cạch trên bảng và tiếng giảng đều đều của thầy giáo. Nhưng ở dãy bàn cuối cùng, Quang Anh vẫn ngồi chống cằm, ánh mắt mơ hồ dõi ra ngoài khung cửa sổ.
Nắng thu nhè nhẹ rọi qua, in xuống vệt sáng vàng nhạt. Quang Anh thở dài. Với cậu, những con số, những định lý chẳng có nghĩa lý gì ngoài việc khiến một ngày vốn đã tẻ nhạt càng thêm vô vị.
Phía trên, Đức Duy – lớp phó học tập, dáng ngồi thẳng tắp – bất chợt quay xuống. Đôi mắt nghiêm nghị ẩn sau cặp kính hơi nheo lại.
#𝙝𝙙𝙙 / 𝘾𝘼𝙋𝙏𝘼𝙄𝙉❀
Quang Anh, ghi bài đi. Thầy vừa nhắc công thức quan trọng đó.
Cậu chàng ngồi sau khẽ nhếch môi, hờ hững nhấc bút, viết vài dòng nguệch ngoạc cho có lệ. Nhưng khi Duy quay lên, ánh mắt Quang Anh lại vô thức dõi theo, như bị hút về cái bóng lưng ngay ngắn kia.
Ra chơi, khi cả lớp rộn ràng nói cười, Duy lại bước thẳng đến bàn Quang Anh. Đặt hai tay lên mặt bàn, cậu khẽ cau mày:
#𝙝𝙙𝙙 / 𝘾𝘼𝙋𝙏𝘼𝙄𝙉❀
Cậu định lười biếng đến bao giờ? Nếu cứ thế này, điểm thi học kì chắc chắn tụt hạng.
Quang Anh ngẩng lên, đôi mắt thoáng ánh cười
#𝙣𝙦𝙖 / 𝙍𝙃𝙔𝘿𝙀𝙍❀
Vậy thì sao? Cậu đâu cần quan tâm nhiều thế
Duy im lặng một lúc, rồi thở dài, giọng dịu đi
#𝙝𝙙𝙙 / 𝘾𝘼𝙋𝙏𝘼𝙄𝙉❀
Vì tớ không muốn thấy cậu bị bỏ lại phía sau
Khoảnh khắc ấy, trái tim Quang Anh như khựng lại. Cậu quay đi, che giấu cảm xúc bằng nụ cười nhạt
Từ hôm đó, những buổi chiều tan học, lớp học chỉ còn lại hai người. Tiếng giảng giải của Duy vang lên đều đặn, tiếng bút chì sột soạt trên giấy, và ánh hoàng hôn len lỏi qua cửa sổ, nhuộm cả căn phòng bằng gam màu ấm áp.
Có lúc Duy cúi sát xuống, kề bên vai cậu để chỉ cách giải một bài toán. Khoảng cách gần đến mức Quang Anh cảm nhận rõ hơi thở đều đặn của người kia, ngửi thấy hương xà phòng thoang thoảng. Trái tim cậu bất giác đập nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngáp dài, tỏ vẻ thờ ơ
#𝙣𝙦𝙖 / 𝙍𝙃𝙔𝘿𝙀𝙍❀
Cậu đúng là chán chết
Thế mà vẫn chịu để tớ kèm à?
Không khí giữa họ, dù chẳng có lời thừa nhận, nhưng đã khác đi. Những ánh nhìn vụng trộm, những khoảnh khắc lặng thinh, tất cả đan xen thành một sợi dây vô hình
Một buổi chiều, khi tan học, cả hai cùng ra cổng trường. Bầu trời chuyển sang màu cam nhạt, từng chiếc lá bàng khẽ rơi theo gió. Quang Anh bất giác hỏi
#𝙣𝙦𝙖 / 𝙍𝙃𝙔𝘿𝙀𝙍❀
Này, sao cậu cứ để tâm đến tớ thế? Nếu là người khác, chắc bỏ mặc từ lâu rồi
Duy dừng bước, khẽ mỉm cười
#𝙝𝙙𝙙 / 𝘾𝘼𝙋𝙏𝘼𝙄𝙉❀
Vì tớ tin, cậu không vô dụng như cậu tự nghĩ. Chỉ là cậu chưa thật sự cố gắng thôi
Quang Anh lặng đi vài giây. Trong đáy mắt cậu, một thứ cảm xúc vừa quen vừa lạ dâng lên, khiến trái tim bất giác run rẩy
Đêm hôm ấy, lần đầu tiên cậu mở vở học ra xem lại những gì Duy đã giảng. Ánh đèn bàn hắt xuống gương mặt nghiêng nghiêng. Quang Anh bất giác mỉm cười, một nụ cười thật sự
Thanh xuân đôi khi bắt đầu chỉ từ một cái quay đầu, một câu nói dịu dàng. Và Quang Anh hiểu rằng, kể từ ngày hôm đó, cậu không thể coi Duy như “người bình thường” nữa
Một sợi dây vô hình đã buộc chặt lấy hai người, dẫu họ chưa từng nói thành lời
-------------------------------------
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Bây giờ tới đây được rồi nhé!
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Ngày mai tớ sẽ viết tiếp ạ
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Pp mn nha ♥️
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Nhớ like nha không được coi chùa!
#chap2 | Lời Đồn
Tiếng trống cuối giờ vang lên, cả lớp nhốn nháo thu dọn. Duy vẫn ngồi ở cuối lớp, mắt vô thức dõi theo dáng Quang Anh đang chậm rãi xếp sách. Những tia nắng cuối chiều hắt lên gương mặt trầm tĩnh ấy, khiến trái tim Duy đập mạnh như thể chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ làm cậu chao đảo.
NV Nam Phụ
Ê, Duy. Mày nhìn gì dữ vậy?
– thằng bạn cùng bàn huých nhẹ
Duy giật mình, vội cúi xuống, nhưng muộn. Vài đứa ngồi gần đã kịp bật cười, trêu chọc
NV Nam Phụ
Chắc nhìn Quang Anh chứ gì? Tụi tao thấy nãy giờ rồi nha
NV Nam Phụ
Ôi dào, hóa ra Duy thích con trai thật hả?
Những câu nói nửa đùa nửa thật vang lên, như những mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào lòng ngực. Duy lắp bắp phủ nhận, nhưng gương mặt đỏ bừng của cậu lại càng khiến lũ bạn cười to hơn
Trong khoảnh khắc ấy, Quang Anh ngẩng lên. Đôi mắt đen sâu lắng lướt qua, không dừng lại, không biểu cảm – lạnh nhạt đến mức làm Duy nghẹn th
Ngoài sân, cơn mưa bất ngờ ập xuống. Giọt nước gõ lộp bộp lên mái tôn, hòa cùng tiếng cười rộ trong lớp, kéo dài như vô tận
Tin đồn lan đi nhanh hơn mưa đầu hạ. Chỉ một buổi sáng hôm sau, cả trường gần như ai cũng biết “Duy thích Quang Anh”. Những ánh mắt xì xào, những nụ cười nửa miệng bám lấy cậu suốt hành lang dà
NV Nam Phụ
Đúng là… chẳng hợp chút nào. Quang Anh nổi bật thế cơ mà
NV Nam Phụ
Ừ, mà Quang Anh thì có để mắt gì đâu
Duy cắn chặt môi, im lặng ôm cặp bước qua, cố gắng giả vờ không nghe thấy. Nhưng từng lời, từng chữ như in hằn vào tim
Điều làm cậu đau nhất không phải tin đồn, cũng không phải lời bàn tán, mà là… Quang Anh dường như hoàn toàn chẳng quan tâm. Vẫn ánh mắt lạnh nhạt, vẫn bước chân thẳng tắp đi qua Duy như chưa từng tồn tại một khoảng nhìn nào đó ở bàn cuối
Có một chiều tan học, trời lại đổ mưa. Duy đứng chờ dưới mái hiên, đôi giày đã ướt vì lỡ chạy qua sân. Trong dòng người vội vã trú mưa, cậu nhìn thấy Quang Anh. Người kia bước đi, dù mưa tạt ướt vai áo vẫn chẳng buồn dừng lại
Tim Duy thắt lại. Cậu muốn chạy tới, chìa ô ra, nói một lời gì đó… Nhưng rồi một bạn nữ trong lớp đã nhanh chóng tiến đến, giơ ô che cho Quang Anh. Hai bóng lưng sóng đôi mờ dần trong màn mưa trắng
Duy khẽ cười. Nụ cười gượng gạo hòa tan cùng vị mặn nơi khóe mắt.
“Có lẽ, với cậu ấy… mình chỉ là hạt bụi nhỏ bé trong cơn gió đầu hè mà thôi.”
-------------------------------------
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Tới đây được ròi
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Nay viết hơi ít các bạn thông cảm nha
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Giờ thì pp mn
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Nhớ like đấy không được coi chùa đâu~
#chap3 | Khoảng Cách
Tin đồn không lắng xuống, mà ngày một lan rộng. Những ánh mắt nhìn Duy không còn đơn thuần tò mò, mà có cả khinh khỉnh, chế giễu. Bất cứ cử chỉ nào của cậu cũng bị soi mói, biến thành trò đùa trong miệng bạn bè.
Hôm ấy, trong giờ ra chơi, một mảnh giấy gấp gọn được ném lên bàn Duy.
Cậu mở ra, trên đó chỉ có vài chữ:
“Đừng mơ tưởng nữa. Quang Anh không thuộc về mày.”
Duy lặng người, ngón tay run lên, siết chặt tờ giấy đến nhăn nheo. Cậu ngẩng đầu, vô thức tìm kiếm ánh mắt Quang Anh. Người kia đang ngồi cạnh cửa sổ, tập trung đọc sách, hoàn toàn xa cách, như chẳng hề liên quan
Trái tim Duy đau nhói. “Cậu ấy có nghe những lời này không? Có thấy mình đang gánh chịu thế nào không?” Nhưng đáp lại, chỉ là sự im lặng
Chiều hôm đó, mưa vẫn rơi nặng hạt. Duy vội vã chạy ra hành lang thì bất chợt nghe tiếng ai đó gọi tên Quang Anh. Một giọng nữ trong trẻo vang lên, kèm theo tiếng cười dịu dàng. Duy nhìn thấy — một chiếc ô đỏ, và Quang Anh bước đến, đứng bên cạnh cô gái ấy
Giang Giang
Cậu đừng để ý mấy tin nhảm nhí, tớ tin cậu không như vậy đâu
– cô gái nghiêng đầu, nụ cười trong sáng
Quang Anh khẽ gật, giọng trầm thấp nhưng đủ để Duy nghe rõ
#𝙣𝙦𝙖 / 𝙍𝙃𝙔𝘿𝙀𝙍❀
Ừ. Cậu đừng bận tâm. Những chuyện như vậy… chẳng liên quan gì đến tớ
Những từ ấy, như lưỡi dao lạnh lẽo, đâm thẳng vào ngực Duy. Cậu đứng chết lặng ở góc hành lang, đôi bàn tay siết chặt quai cặp đến trắng bệch
#𝙣𝙦𝙖 / 𝙍𝙃𝙔𝘿𝙀𝙍❀
Chẳng liên quan gì đến tớ…
Hóa ra, trong mắt Quang Anh, tất cả chỉ là chuyện phiền phức vô nghĩa. Những ánh nhìn Duy đã dành cho, những rung động day dứt, tất cả… chỉ là một phía, một gánh nặng không mong muốn
Mưa tuôn xối xả, che khuất đôi mắt hoe đỏ của Duy. Cậu khẽ cười, nụ cười đẫm nước, vừa buồn bã vừa bất lực
#𝙝𝙙𝙙 / 𝘾𝘼𝙋𝙏𝘼𝙄𝙉❀
Ừ, đúng rồi… đâu có ai bắt buộc cậu phải quan tâm đến mình
-------------------------------------
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Hôm nay tới đây được rồi
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Một ngày mình mấy cỡ 5 chap
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Nên các bạn khỏi đợi he
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Thui giờ pp nghe
#𝙝𝙠𝙖 / 𝙎𝙖𝙣𝙧𝙖❀☾
Nhớ like ko đc coi chùa đâu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play