Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chúng Ta Vượt Qua Bóng Tối

Chương 1

Giờ ra chơi, hành lang tầng ba vang lên tiếng cười khanh khách. Bốn nữ sinh vây quanh một cô gái gầy gò, trên tay là tập vở đã bị giật khỏi tay.
NVTH
NVTH
Nữ sinh 4: Nhìn kìa, áo đồng phục cũ sờn hết rồi. Không thấy quê mùa hả?
NVTH
NVTH
Nữ sinh 13: Con gái nhà giàu giả nghèo à? Hay bố mày keo kiệt không cho tiền?
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
/giọng run/Trả… trả lại cho tôi…
NVTH
NVTH
Nữ sinh 7: Nghe có ai nói gì không? To lên chút coi!
Một đứa hất mạnh vai cô, tập vở rơi loảng xoảng xuống sàn. Tịch Nhan cúi người nhặt, ngón tay run run, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
NVTH
NVTH
Nữ sinh 4: Học giỏi thì giỏi, cũng chỉ là con búp bê để bố trưng thôi.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Ồ, vui thế? Cho tôi góp vui với được không?(giọng lười biếng mà sắc lạnh)
Cả hành lang chợt im lặng. Đám nữ sinh quay đầu, hoảng hốt.
NVTH
NVTH
Nữ sinh 13 (ấp úng): Dật… Dật Thành, bọn em chỉ… đùa thôi.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(bước tới, cúi nhặt tập vở, phủi bụi): Đùa? Đùa kiểu này nhìn rẻ tiền thật.
Cậu ném quyển tập về phía Tịch Nhan.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Cầm đi.
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(ngập ngừng)… Cảm… ơn.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Cảm ơn? Tôi đâu có giúp cô. Chỉ là… thấy chướng mắt thôi.
Tần Phong
Tần Phong
(khoanh tay, giọng khinh khỉnh)Nhóc này yếu như vậy mà cũng ráng chịu được. Gan phết.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Im miệng.
NVTH
NVTH
Nữ sinh 4: Anh Thành, tụi em… không có ác ý.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(liếc lạnh) Cút.
Đám nữ sinh như ong vỡ tổ, chạy biến.Hành lang chỉ còn lại bốn người. Tịch Nhan ôm chặt tập vở, cúi đầu, như muốn chạy trốn khỏi đây
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Tên gì?
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
Tô… Tô Tịch Nhan.
Lục Vân Trạch
Lục Vân Trạch
(nheo mắt) Ồ, nhà họ Tô? Nghe nói ông bố nghiêm lắm, ép con ghê gớm.
Tần Phong
Tần Phong
Hèn gì nhìn lúc nào cũng co ro như chuột.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Tao bảo im mà
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(lùi lại,giọng lí nhí) Tôi...đi trước
Cô quay lưng chạy đi, bóng dáng nhỏ bé biến mất ở cuối hành lang.
Lục Vân Trạch
Lục Vân Trạch
(cười khẽ)Anh Thành, sao tự dưng lại để ý một con bé nhạt nhòa thế?
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Để ý? Không. Chỉ ghét mấy trò rẻ tiền đó thôi.
Tần Phong
Tần Phong
(bật cười )nói vậy chứ vừa nãy tao thấy mày nhìn nó chăm chăm.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(liếc lạnh)Muốn ăn đấm?
Lục Vân Trạch
Lục Vân Trạch
Được rồi, được rồi. Đi ăn thôi. Nhưng tao đoán anh Thành sắp có chuyện để bận tâm rồi.
Trong đầu Cố Dật Thành thoáng hiện lên đôi mắt rụt rè, run run kia – đôi mắt như đang cố che giấu điều gì đó.
Ở một góc khuất cầu thang, Tô Tịch Nhan ôm chặt tập vở, lồng ngực đập dồn dập. Cô không hiểu tại sao cậu ta lại xen vào, càng không hiểu tại sao mình lại sợ hãi nhiều đến vậy.

Chương 2

Thư viện yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật sách khe khẽ. Tô Tịch Nhan ngồi góc khuất, cúi đầu ghi chép. Mái tóc buông rủ che nửa gương mặt.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(Bước ngang,dừng lại)Học chăm thật.
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(Giật mình, ngẩng lên) Sao… anh lại ở đây?”
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(cười nhạt)Thư viện đâu cấm tôi. Hay cô tưởng là chỗ riêng?
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(nhỏ giọng) Không… tôi chỉ hỏi.
Lục Vân Trạch
Lục Vân Trạch
(Từ phía sau ló đầu) Trời, anh Thành mà bước vô thư viện thì mặt trời chắc sắp mọc đằng tây.
Tần Phong
Tần Phong
Có khi nào… anh Thành đến vì cô nhóc này?
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(liếc xéo) Cút. Ồn chết đi được
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(Kéo ghế, ngồi đối diện. Ngón tay gõ nhịp trên bàn) Cô hay bị bắt nạt thế à?
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(sững lại, cúi gằm)… Không… không có.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Hả? Vậy hôm trước là gì? Diễn trò à?
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
Tôi… đã quen rồi. Anh không cần xen vào.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(nhếch môi)Quen bị bắt nạt? Nghe buồn cười thật.
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
Anh… đừng cười tôi
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(Im lặng vài giây, sau đó ngả lưng ghế, giọng lạnh nhạt) Tôi không cười cô. Chỉ thấy… con người thật kỳ lạ. Chịu đựng như thế mà vẫn sống được.
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
… Anh đâu hiểu.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Thử nói xem, để tôi hiểu.
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(Lắc đầu, vội thu dọn sách) Không cần. Tôi về trước.( đứng dậy bước nhanh ra cửa)
Lục Vân Trạch
Lục Vân Trạch
(Khoanh tay) Chà, chạy mất rồi. Anh Thành, hiếm khi anh hứng thú với ai như vậy.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
Tò mò thôi.
Tần Phong
Tần Phong
(Cười nửa miệng) Tò mò… hay quan tâm?
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(nheo mắt)Muốn chết không?
____________
Trời chiều. Trên bậc cầu thang phía sau trường, Tô Tịch Nhan ngồi một mình, ôm chặt quyển vở. Lòng cô rối bời.
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(thì thầm) Tại sao cậu ta lại quan tâm? Người như cậu ta… khác xa thế giới của mình…
*Tinh
Tô Minh Thao
Tô Minh Thao
✉️Bảy giờ tối, có bữa tiệc. Con phải đi cùng. Đừng làm mất mặt.
Ngón tay cô run run. Cô hít sâu, lau nước mắt, ép mình đứng dậy.
Bên ngoài cổng trường, chiếc xe thể thao dừng lại. Cố Dật Thành dựa lưng vào ghế, ánh mắt vô tình bắt gặp bóng dáng gầy gò đi qua. Cô gái ôm tập vở, bước nhanh như chạy trốn.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(lẩm bẩm) Tô Tịch Nhan…
Tần Phong
Tần Phong
(ngồi ghế sau, bật cười)Anh Thành, dạo này anh gọi tên nhỏ đó nhiều lắm rồi nha.
Cố Dật Thành
Cố Dật Thành
(lạnh giọng)Im đi.
Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại phía sau một bóng lưng nhỏ bé, đang dần khuất trong ánh hoàng hôn.

Chương 3

Trong phòng khách, Tô Minh Thao chỉnh lại cà vạt, nghiêm giọng:
Tô Minh Thao
Tô Minh Thao
Nhan Nhan, xuống đây.
Tô Tịch Nhan bước xuống cầu thang, chiếc váy trắng đơn giản,gương mặt điểm chút phần trông vừa xinh đẹp vừa gượng gạo.
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
NovelToon
Tô Minh Thao
Tô Minh Thao
(nhíu mày) Cười.
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(Khẽ nhếch môi, nụ cười cứng đờ)
Tô Minh Thao
Tô Minh Thao
Giả tạo. Con không muốn làm mất mặt bố ngoài kia chứ?
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
… Con sẽ cố.
Trương Nhã Lan
Trương Nhã Lan
Anh à, con bé còn nhỏ, đừng ép quá…
Tô Minh Thao
Tô Minh Thao
(gằn giọng)Cô im đi. Cô nuôi nó thành đồ vô dụng à?
Trương Nhã Lan
Trương Nhã Lan
Nhan Nhan, con—à… cháu cứ thoải mái nhé.(khẽ nói)
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(lạnh nhạt) Tôi biết rồi, dì.
Nụ cười của Trương Nhã Lan cứng lại, bà chỉ có thể lặng lẽ chỉnh lại váy cho cô.
Tô Minh Thao
Tô Minh Thao
Nhớ đứng thẳng. Đừng làm tao mất mặt.
________________________
Khách sạn 5 sao đèn đuốc sáng rực. Trong sảnh tiệc, quan khách rôm rả nâng ly. Tô Minh Thao đưa con gái đi theo, nụ cười xã giao nở rộng.
Tô Minh Thao
Tô Minh Thao
À, Cố tổng! Lâu quá mới gặp. Đây là phu nhân và hai con của ông phải không?
Cố Hạo Dương
Cố Hạo Dương
Đúng vậy. Còn đây là…?
Tô Minh Thao
Tô Minh Thao
Đây là con gái tôi, Tô Tịch Nhan. Cháu nó ngoan ngoãn, học giỏi, luôn là niềm tự hào của tôi.(kéo con gái lại, bàn tay siết mạnh cổ tay cô)
Tô Tịch Nhan
Tô Tịch Nhan
(Cổ tay bị bóp đau, cắn môi, gượng cười cúi đầu) Cháu chào Cố tổng, Cố phu nhân, chào hai bạn
Lý Thuần An nhìn cô gái váy trắng, đôi mắt đen láy, dáng vẻ vừa rụt rè vừa dịu dàng. Trái tim người mẹ chợt mềm lại, bà mỉm cười:
Lý Thuần An
Lý Thuần An
Con bé ngoan thật. Gương mặt này… rất dễ thương.
Ánh mắt bà thoáng sáng lên, như đã “chấm” Tịch Nhan ngay từ giây phút đó.
Cố Nguyệt Dao
Cố Nguyệt Dao
( thì thầm) Anh, bạn học anh đấy hả? Xinh quá.
Cố Dật Thành lơ đãng đáp, ánh mắt luôn nhìn cổ tay đỏ ửng của cô.
Cố Hạo Dương
Cố Hạo Dương
(cười xã giao) Con gái Tô tổng thật có giáo dưỡng. Sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.
Tô Minh Thao
Tô Minh Thao
Nhất định.
Trong khi các bậc cha mẹ tiếp tục trò chuyện, bàn tay ông ta vẫn ghì chặt con gái, buộc cô phải giữ nụ cười mệt mỏi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play