Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Đản Xác]Trong Khoảng Cách Không Thể Bước Qua

chap 1

Con hẻm nhỏ vắng người, ánh đèn vàng chập chờn hắt xuống những mảng tường rêu mốc. Trời vừa dứt cơn mưa, nền đất vẫn còn lấm tấm nước, phản chiếu ánh sáng như những vệt thủy tinh vỡ.
Một nhóm con trai choai choai tụ tập, tiếng cười khả ố vang vọng. Chúng vây quanh một cô gái mặc váy trắng tinh khôi – nổi bật giữa bóng tối như một đoá hoa rơi vào bùn lầy. Đan Ny, khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài còn đọng những giọt mưa. Nàng cắn môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã ánh lên sự căng thẳng.
Biến thái
Biến thái
Này, tiểu thư đi lạc à? Đêm tối thế này, xinh đẹp thế kia, đi một mình nguy hiểm lắm đó…*một tên khẽ nhếch mép.*
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Tránh ra. Tôi không muốn phiền phức.* nàng siết chặt túi xách, giọng run nhưng vẫn giữ khí chất*
Tiếng cười khả ố lại vang lên. Một tên khác tiến gần, định chạm vào tay nàng .Nhưng ngày lúc đó...
???
???
Bỏ tay ra!
Một giọng nói trong trẻo, nhưng rắn rỏi vang lên. Từ phía cuối con hẻm, một bóng dáng gầy gò trong bộ đồng phục học sinh xuất hiện. Áo sơ mi trắng đã hơi ướt, vạt áo dính sát người, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, lạnh lùng nhìn thẳng bọn con trai kia.
Trần Kha - cô gái ấy khoảng hai mươi tuổi , dáng người cao gầy, gương mặt lanh lợi nhưng ánh mắt đầy quyết liệt. Không kịp nghĩ nhiều, cô tiến lên, chắn trước mặt nàng
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Muốn kiếm chuyện thì kiếm tôi đây. Đụng vào cô ấy thử xem.
Cô hít sâu, đôi tay nắm chặt. Cô tiến lên vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng bọn biến thái. Một tên nhếch mép cười khẩy, định tiến tới gần nàng , nhưng cô tới trước.
Chưa kịp phản ứng, tên cao to kia bị cô hất mạnh ra sau, va vào tường và bật ngửa ra đất. Hai tên còn lại giật mình lao tới, nhưng cô nhanh như chớp, né cú đấm đầu tiên rồi dùng một cú đẩy tay khiến tên kia mất thăng bằng, té xuống mặt đất
Nhận ra không thắng được, bọn biến thái lúng túng nhìn nhau rồi bỏ chạy, để lại con hẻm im ắng, chỉ còn tiếng thở gấp của cô và tiếng tim đập của nàng
Chỉ còn lại mùi khói thuốc và tiếng cười khinh miệt vang vọng xa dần. Khoảnh khắc ấy, không gian bỗng yên ắng. Chỉ còn tiếng mưa nhỏ giọt từ mái hiên.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Chị gì ơi , chị không sao chứ..?* nàng khẽ hỏi.*
Kha quay lại, có lẽ bây giờ mới nhìn kỹ người mình vừa bảo vệ. Một tiểu thư. Mắt long lanh, môi run run. Nhưng ánh nhìn lại mang ơn nghĩa khó nói.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Không sao
Nói rồi, chẳng chờ thêm lời đáp, cô quay lưng đi. Bước chân nhanh, hệt như muốn biến mất khỏi thế giới lấp lánh kia. Nàng ngơ ngác nhìn bóng dáng gầy gò ấy. Đồng phục học sinh bạc màu, giày sũng nước, nhưng từng bước đi lại rắn rỏi, kiêu hãnh đến lạ.
Nàng còn chưa kịp đuổi theo thì từ cuối con hẻm, ba bóng người mặc vest đen chạy tới, mỗi bước chân đều vững chãi. Đó là vệ sĩ của nàng
Vệ sĩ
Vệ sĩ
Tiểu thư! Cô không sao chứ? * hoảng hốt, vội che chắn cho nàng*
Vệ sĩ
Vệ sĩ
Cô có sao không? Tại sao cô lại đi vào con hẻm này một mình?
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Không sao
Nói rồi, nàng kéo áo khoác, che lấy thân mình, nhưng ánh mắt vẫn dõi về hướng Kha rời đi. Trong lòng nàng dấy lên một cảm giác khó gọi tên. Một sự lưu luyến. Một nỗi thôi thúc.
Vệ sĩ không dám nói thêm, chỉ lặng lẽ đưa tiểu thư trở về chiếc xe sang trọng chờ sẵn. Cửa xe đóng lại, thế giới hai bên cách biệt
Đan Ny ngồi trong xe, đôi tay đặt trên đùi nhưng hơi run. Trong đầu nàng chỉ văng vẳng giọng nói ấy
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
"Muốn kiếm chuyện thì kiếm tôi đây. Đụng vào cô ấy thử xem."
Một người xa lạ, nhỏ bé, … lại có thể đứng chắn trước mặt mình, dõng dạc nói những lời như thế. Tim nàng đập nhanh. Đêm ấy, nàng biết, bản thân đã bắt đầu muốn tìm hiểu về cô gái ấy.
Hết
tác giả trầm tính
tác giả trầm tính
có j mn góp ý giúp tác giả

chap 2

Đêm đó, căn phòng của nàng sáng mờ ánh đèn vàng.
Nàng ngồi bên cửa sổ, mái tóc buông xõa, tay vẫn vô thức chạm vào vết trầy nhỏ ở cổ tay do mấy tên biến thái gây ra.
Nhưng tâm trí nàng chẳng hướng về vết thương.
Thứ nàng nhớ, là bóng dáng gầy gò trong bộ đồng phục học sinh đã đứng chắn trước mình, giọng nói kiên định như chém vào màn mưa
Nàng cầm điện thoại lên , chần chừ vài giây rồi bấm số
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Alo? Dao Dao, cậu đang rảnh không?
Đầu dây bên kia, Thẩm Mộng Dao ngạc nhiên
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Giờ này còn gọi, chắc chuyện quan trọng rồi? Có chuyện gì sao, Đan Ny?
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Tớ… muốn nhờ cậu một việc.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Hôm nay, có một người đã giúp tớ.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Một cô gái.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Tớ không biết cô ấy là ai, nhưng… tớ muốn tìm ra.
Mộng Dao thoáng im lặng, rồi bật cười dịu dàng
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Hiếm lắm mới thấy tiểu thư Đan Ny để tâm một người xa lạ như vậy
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Người đó đặc biết lắm sao?
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Đặc biệt. Cực kỳ đặc biệt.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Cậu có thể giúp tớ điều tra từ camera khu vực không?
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Ở con hẻm gần quán bar đường số 8.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Tớ tin là chắc chắn có ghi lại.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Tớ muốn biết tên cô ấy
Đầu dây bên kia thoáng im lặng vài nhịp.
Rồi em cười khẽ, nụ cười như biết hết mọi bí mật
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Chỉ là biết tên thôi ư?
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Đan Ny à… nghe giọng cậu bây giờ, tớ lại thấy hình như cậu muốn nhiều hơn thế
Nàng cắn môi, im lặng, không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Nhưng được rồi, để tớ giúp.
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Camera khu đó chắc chắn có lưu lại.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Cảm ơn cậu, Dao Dao
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Tớ chờ tin cậu.
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Không cần khách sáo. Mai có kết quả tớ sẽ báo
_____
Sáng hôm sau . Trong căn phòng rộng thênh thang, rèm cửa kéo hờ, ánh nắng rọi lên khuôn mặt tiểu thư nhà họ Trịnh.
Nàng ngồi bên bàn học, mở laptop nhưng không thể tập trung vào bất kỳ chữ nào.
Tâm trí nàng cứ quay lại khung cảnh tối qua: chiếc áo sơ mi đồng phục ướt sũng, bóng dáng nhỏ bé chắn trước mình, giọng nói run mà cứng rắn. Điện thoại rung. Tin nhắn từ Dao Dao.
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Có rồi. Cô gái đó tên Trần Kha, hai mươi tuổi.
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Mẹ mất từ khi còn bé.
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Bố thì sau khi mất vợ lao vào những mối quan hệ với phụ nữ khác .
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Hiện tại học trường đại học Snh48 , vào được trường nhờ học bổng .
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Nhà ở khu ngoại ô. Tớ gửi cậu đoạn clip kèm hình trích xuất.
Nàng mở ngay video. Hình ảnh run run nhưng rõ ràng: một cô gái mặc đồng phục cũ kỹ, tóc ướt mưa, ánh mắt đầy cứng rắn khi đứng chắn trước mặt mấy gã thanh niên say. Dù camera không ghi âm, nàng vẫn nghe lại trong đầu chất giọng khàn khàn hôm qua
Trái tim nàng đập loạn. Nàng phóng to tấm hình của cô, đưa ngón tay chạm nhẹ lên màn hình.
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
À, thêm cái này.
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Chị ấy đang làm thêm ở một quán cà phê gần trung tâm mua sắm.
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Chắc để trang trải học phí
Thẩm Mộng Dao(em)
Thẩm Mộng Dao(em)
Ny Ny này… cậu thật sự định tiếp cận à?
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Chỉ là muốn cảm ơn thôi.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Người ta đã cứu mình, ít nhất cũng nên gặp mặt nói một lời chứ?
Em chỉ thả tim, không hỏi thêm
Buổi chiều , nàng bước xuống từ chiếc xe sang, vệ sĩ định đi theo nhưng nàng ngăn lại
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Ở ngoài chờ. Tôi chỉ ghé một lát.
Tiếng chuông nhỏ trên cửa quán cà phê "Dream" vang lên một tiếng trong trẻo, cắt ngang bản nhạc jazz du dương đang phát khe khẽ.
Trịnh Đan Ny khẽ hít một hơi sâu, mùi cà phê rang xay thơm nồng lập tức lấp đầy khoang mũi, xoa dịu trái tim đang đập có phần hơi nhanh của mình .
Nàng đảo mắt một vòng.
Quán không lớn, được bài trí theo phong cách cổ điển với tông màu nâu trầm ấm áp.
Dưới ánh đèn vàng, vài vị khách đang lẳng lặng đọc sách hoặc làm việc trên laptop. Và rồi, ánh mắt nàng dừng lại ở quầy pha chế.
Trần Kha. Chị ấy đang ở đó. Mái tóc đen được búi gọn gàng sau gáy, để lộ chiếc cổ trắng ngần và vài lọn tóc mai lòa xòa mềm mại.
Cô mặc chiếc tạp dề màu nâu của quán, dáng người mảnh khảnh nhưng lưng lại thẳng tắp.
Cô di chuyển một cách thuần thục, những ngón tay thon dài lướt trên máy pha cà phê, mọi động tác đều toát lên vẻ tập trung .
Gương mặt nhìn nghiêng của cô vẫn lạnh lùng và thờ ơ như trong trí nhớ của nàng, tựa như một bức tường băng ngăn cách cô với thế giới ồn ào xung quanh. Nàng bất giác siết chặt quai túi. Những thông tin mà cô bạn thân điều tra được lại ùa về trong tâm trí .
Từng câu chữ như một nhát dao cứa vào lòng nàng .
Khó có thể tưởng tượng được cô gái với vẻ ngoài kiên cường ấy lại phải gánh trên vai một quá khứ bi thương đến vậy. Cảm giác thương cảm và một sự thôi thúc muốn lại gần cô.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Xin chào, quý khách dùng gì ạ * cô ngẩng đầu, giọng lễ phép*
Giọng nói của cô vang lên, đều đều và không một chút cảm xúc, đúng chuẩn mực của một nhân viên phục vụ. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng, nhưng chỉ lướt qua như một vị khách bình thường. Không có một tia nhận ra.
Nàng mím môi , cố nặn ra một nụ cười tươi nhiên nhất có thể
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Một ly cappuccino...* nàng đáp*
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Của quý khách đây.* cô nhanh chóng thao tác trên máy tính tiền* "
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Tổng cộng 20 tệ ạ
Nàng chìa tờ tiền ra, nhưng thay vì rời đi, nàng vẫn đứng yên tại chỗ. Khi cô đưa lại tiền thừa, những ngón tay của họ vô tình chạm nhẹ vào nhau. Tay cô rất lạnh.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Chị...* nàng lên tiếng, giọng hơi nhỏ* Chị không nhớ em sao?
Lúc này cô mới thực sự nhìn kỹ cô gái trước mặt. Đôi mắt cô khẽ nheo lại, lướt từ đôi mắt to tròn có chút khẩn trương đến bờ môi mềm mại của Ny.
Một vài mảnh ký ức rời rạc về con hẻm tối và một thân hình run rẩy vụt qua trong đầu.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Là em à?* cô hỏi, giọng vẫn không mấy thay đổi, nhưng trong đáy mắt đã có một tia dao động.*
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Phải, là em đây.* nàng gật đầu lia lịa, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả.*
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em là Trịnh Đan Ny.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em vẫn chưa kịp cảm ơn chị về chuyện tối hôm qua
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Không cần đâu.* cô đáp lại, quay người đi chuẩn bị cà phê*
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Chỉ là tiện tay thôi.
Thái độ lạnh nhạt của cô khiến nàng có chút chạnh lòng, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nàng biết tảng băng này không dễ gì phá vỡ.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Với chị có thể là tiện tay, nhưng với em thì đó là một ơn huệ rất lớn.* nàng kiên trì nói*
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Chị sắp tan làm chưa ạ? Em... em muốn mời chị một bữa ăn để cảm ơn có được không?
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Tôi không có thói quen ăn cùng người lạ. * cô từ chối thẳng thừng, mắt vẫn không nhìn nàng *
Đó là một lời đuổi khách không hơn không kém.
Nhưng Trịnh Đan Ny của ngày hôm nay không còn là cô bé nhút nhát trong con hẻm tối nữa.
Nàng mỉm cười, một nụ cười vừa ngọt ngào vừa có chút bướng bỉnh.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Vậy thì từ bây giờ làm quen sẽ không phải người lạ nữa. Em đợi chị.
Nói rồi, không đợi cô phản ứng, nàng cầm ly cà phê, quả quyết bước đến chiếc bàn trống ở góc trong cùng của quán.
Nàng đặt ly xuống, ngồi ngay ngắn, lấy trong túi ra một cuốn sách.
Nhưng tâm trí nàng không thể đặt vào những con chữ. Từ góc này, nàng có thể quan sát Kha mà không quá lộ liễu.
Trần Kha đứng sững lại sau quầy pha chế.
Cô liếc mắt về phía nàng , bắt gặp ánh nhìn của nàng .
Nàng không hề trốn tránh, ngược lại còn nở một nụ cười khích lệ với cô.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, có người lại kiên trì muốn bước vào thế giới của cô đến vậy.
Một cảm giác phức tạp khó gọi tên dâng lên trong lòng Kha - có chút bực bội vì bị làm phiền, một chút đề phòng, và len lỏi đâu đó là một gợn sóng tò mò không thể phủ nhận.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Cô gái này, rốt cuộc là muốn gì ở mình?
Hết

chap 3

Một tiếng đồng hồ còn lại của ca làm việc trôi qua chậm như một thế kỷ đối với Trần Kha.
Cô cố gắng tập trung vào công việc, lau dọn quầy pha chế, nhận đơn, trả tiền thừa... nhưng tâm trí cứ liên tục bị hình bóng ở bàn trong góc làm cho xao lãng.
Nàng thực sự ngồi đó, lặng lẽ như một bức tượng, thỉnh thoảng lật một trang sách.
Nàng không hề nhìn cô chằm chằm, nhưng chính sự hiện diện kiên định của nàng lại tạo ra một áp lực vô hình.
Gia Huy
Gia Huy
Này Kha,* Huy, cậu bạn làm cùng ca, huých nhẹ vào vai cô, giọng thì thầm đầy tò mò*
Gia Huy
Gia Huy
Bạn cậu hả? Xinh thế. Sao không ra nói chuyện?
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Không quen* cô đáp cộc lốc, tay lau mạnh lên mặt bàn*
Gia Huy
Gia Huy
Không quen mà người ta ngồi đợi cả tiếng đồng hồ?* Huy nhướn mày trêu chọc*
Gia Huy
Gia Huy
Thôi đi bà, ít nhất cũng phải cho tôi biết tên chứ?
Cô lườm cậu ta một cái sắc lẻm, Huy liền giơ hai tay đầu hàng rồi lủi đi chỗ khác.
Cuối cùng, kim đồng hồ cũng nhích đến con số 5. Lúc này là 17 giờ chiều , đã đến lúc tan làm .
Khoác ba lô lên vai, cô bước ra khỏi quầy. Ngay lập tức, nàng gấp sách lại và đứng dậy, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
Cô thay đồng phục, dọn dẹp đồ đạc cá nhân vào chiếc ba lô sờn cũ một cách nhanh chóng.
Cô cảm thấy một sự thôi thúc muốn lẻn ra cửa sau, nhưng rồi lại gạt đi.
Trốn tránh không phải là cách. Hơn nữa, cô cũng có chút tò mò, rốt cuộc cô gái kia ngoan cố như vậy để làm gì.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Chị tan làm rồi à?* nàng mỉm cười*
Cô dừng bước, giữ một khoảng cách an toàn. Cô nhìn thẳng vào mắt nàng , đôi mắt trong veo không một chút tạp niệm
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Rốt cuộc em muốn gì?* Cô hỏi thẳng, giọng điệu khô khốc*
Câu hỏi có phần phũ phàng của cô dường như không làm nàng nao núng
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em đã nói rồi mà.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em muốn cảm ơn chị bằng một bữa ăn.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Tôi không cần.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Em về đi
Nói rồi, cô lách người định bước qua nàng.
Nhưng cô gái nhỏ hơn lại nhanh chóng di chuyển, lần nữa chắn trước mặt cô
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Chỉ một bữa ăn thôi mà* nàng nói, giọng có chút nài nỉ*
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Coi như... em trả nợ ân tình cho xong.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em không thích cảm giác nợ nần ai cái gì cả.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em chỉ muốn mời chị một bữa ăn tử tế thôi!
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Không ăn no sao chị tới làm việc ở quán Chenke được
Câu nói tưởng chừng như quan tâm đơn thuần ấy lại như một chiếc kim châm thẳng vào lớp vỏ phòng bị của Kha.
Những từ ngữ ấy như đang ám chỉ rằng nàng biết điều gì đó.
Đôi mắt cô tối sầm lại, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Em điều tra tôi?* giọng cô trầm xuống và lạnh lẽo *
Cô ghét nhất là sự thương hại
Trước ánh nhìn như muốn xuyên thấu của cô, nàng biết mình đã lỡ lời.
Nàng có chút bối rối, nhưng thay vì chối cãi, nàng chọn thừa nhận.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Phải * nàng gật đầu, dũng cảm đối diện với cơn giận của cô*
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em đã nhờ bạn tìm hiểu về chị.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em xin lỗi vì đã tự tiện làm vậy.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Nhưng em thề em không có ác ý gì cả.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em chỉ... chỉ thật sự muốn biết thêm về người đã giúp mình, và thật tâm muốn mời chị một bữa cơm
Sự thẳng thắn của nàng khiến cô sững người. Cơn giận của cô bỗng chốc bị sự thành thật này làm cho chững lại
Ánh mắt kiên định và lời nói chân thành của cô gái này lại không hề giống những kẻ tò mò tọc mạch hay những người ban phát lòng thương hại mà cô từng gặp.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mệt mỏi.
Mệt mỏi vì phải luôn xù lông nhím, mệt mỏi vì những bữa tối qua loa bằng mì gói, mệt mỏi vì sự cô độc đã gặm nhấm mình quá lâu.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Được rồi
Hai từ bật ra khỏi miệng cô một cách miễn cưỡng, nhưng nó lại khiến gương mặt nàng bừng lên một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy trong trẻo và ấm áp đến mức khiến cô phải vô thức quay mặt đi.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Đi thôi.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Nhưng nói cho em biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Ăn ở quán bình thường thôi.
Trần Kha( cô)
Trần Kha( cô)
Tôi không có nhiều tiền.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Tất nhiên rồi! Em mời mà!* nàng vui vẻ đáp lại, nhanh nhẹn xách túi của mình lên*
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Em biết một quán Phở Việt Nam ở gần đây ngon tuyệt vời.
Trịnh Đan Ny(nàng)
Trịnh Đan Ny(nàng)
Đi thôi chị!
Họ cùng nhau bước ra khỏi quán cà phê, hòa mình vào dòng người và ánh đèn của thành phố về đêm.
Con đường quen thuộc mà Kha vẫn đi về một mình mỗi ngày, hôm nay bỗng có thêm một người sóng bước.
Hai người không nói gì, chỉ có tiếng bước chân và âm thanh ồn ã của phố xá.
Cô đút hai tay vào túi quần, cảm nhận một cảm giác là lạ len lỏi trong lòng.
Bức tường băng do cô tự mình xây nên, dường như vừa xuất hiện một vết nứt đầu tiên.
Hết

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play