Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#. DuongCap | Chồng Ngốc.

Hôn Ước Năm Xưa.

/abc/ = hành động *abc* = suy nghĩ 'abc' = nói nhỏ ABC = hét lớn ❄️ = giọng lạnh 💢 = cọc 💬 = nhắn tin
____________
Phủ Trần gia hôm nay tấp nập hơn thường ngày, cổng lớn mở rộng, hầu nhân lui tới chuẩn bị tiếp đón Hoàng gia – thông gia đã được định sẵn từ thuở hai nhà còn là bạn thâm giao.
Hoàng lão gia cùng thê tử – Diệp Lăng Yên, dẫn theo trưởng tử Hoàng Đức Duy đến cửa. Chàng trai tuấn tú, dáng người cao ráo, đôi mắt sáng nhưng có nét trầm tĩnh, bước đi đầy lễ nghi.
Trong nội viện Trần gia, Trần Đăng Dương – đứa con trai duy nhất của Trần gia chủ, đang ngồi trên ghế trúc, vừa lắc chân vừa gặm táo. Thấy người hầu báo tin “thông gia đã tới”, Dương lập tức sáng mắt, ném quả táo sang một bên, lon ton chạy ra đại sảnh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Là hôn phu tới rồi hả?!
Khi vừa bước vào, ánh mắt Dương liền dán chặt vào Hoàng Đức Duy. Trong phút chốc, Dương nhoẻn miệng cười hồn nhiên, vẫy tay gọi:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Duy hả? Đẹp trai quá à!
Câu nói ngốc nghếch khiến cả sảnh bật cười. Hoàng Duy hơi ngượng, khuôn mặt thoáng đỏ, khẽ cúi người:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh là Hoàng Đức Duy. Từ nay mong Dương… chăm sóc vợ.
Dương chớp mắt, không hiểu “chăm sóc vợ” là gì, nhưng lại lập tức nắm tay Duy, cười tươi rói:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dương sẽ đối xử thật tốt với Duy! Dương sẽ ăn cơm với Duy, ngủ với Duy, rồi… ờ…
Câu nói bỏ lửng, giọng điệu ngây ngô, càng khiến cả sảnh không nhịn được mà bật cười.
Hoàng lão gia nhìn hai đứa, cười sang sảng:
Hoàng Văn Hiển
Hoàng Văn Hiển
Đúng là trời định. Có lẽ từ nay Duy nhà ta sẽ chẳng còn cô độc nữa.
Hoàng Đức Duy nghe vậy, lòng bỗng chấn động. Bàn tay đang bị Dương nắm lấy, ấm áp lạ thường. Cậu chẳng rút về, chỉ khẽ siết lại…
Dương vẫn vô tư mỉm cười, ánh mắt rực rỡ, như thể trên đời này chỉ có mỗi Duy thôi.
____________
ở đây chỉ có DươngCap
ở đây chỉ có DươngCap
fic mới ổn hong ạa?
ở đây chỉ có DươngCap
ở đây chỉ có DươngCap
cho t/g xin ý kiến ạa
ở đây chỉ có DươngCap
ở đây chỉ có DươngCap
mong mn ủng hộ fic mới này nhaa.

Ngày Đầu Làm Vợ Chồng.

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt còn đang say ngủ của Duy. Cậu trở mình, định nhắm mắt ngủ tiếp thì phát hiện bên cạnh có một vòng tay to lớn đang gác chặt ngang hông mình.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vợ dậy rồi ạ?
Giọng Dương ngái ngủ, mang theo sự cưng chiều lạ thường.
Duy thoáng đỏ mặt, khẽ đẩy tay anh ra:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dậy gì sớm vậy… buông ra coi, nóng muốn chết.
Dương dụi đầu vào vai cậu, như đứa trẻ làm nũng:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không buông, Dương muốn ôm vợ thôi. Vợ mới về ở chung với Dương, Dương phải ôm cho quen.
Duy liếc anh, định gắt lên thì bắt gặp đôi mắt trong veo kia đang nhìn mình, ngốc nghếch nhưng lại chất chứa tình cảm chân thành. Tim cậu bất giác mềm xuống, chẳng còn nỡ xua đuổi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em bé lớn đầu rồi mà làm như con nít vậy.
Duy khẽ cười, ngón tay vô thức chỉnh lại sợi tóc rối trên trán anh.
Dương lập tức nắm lấy bàn tay ấy, hôn một cái chụt rõ to.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vâng ạ, em bé của vợ, chỉ của vợ thôi.
Cậu giật mình, mặt đỏ bừng, vội chui vào chăn che đi. Dương thấy vậy càng vui, cứ rúc vào chăn theo, chọc cho Duy la lên:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ra coi! Ai cho anh vô đây!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không ra, Dương phải ở cùng vợ. Vợ là của Dương mà.
Anh cười ngây ngốc, giọng điệu như đứa trẻ được kẹo.
Cuối cùng, Duy thở dài, đành để mặc cho anh quấn lấy mình. Trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác vừa lạ vừa ấm áp…
Cả buổi sáng hôm ấy, Duy không thoát khỏi vòng tay của “anh chồng ngốc” một bước nào. Ăn sáng thì Dương đòi ngồi sát, cầm đũa gắp đồ ăn cho cậu. Đi dạo trong vườn nhà, anh nắm tay không buông, còn líu ríu gọi “vợ ơi” suốt.
Duy ban đầu xấu hổ, nhưng dần dần lại thấy… hình như cũng không tệ lắm. Ít ra, bên người ngốc này, cậu luôn có cảm giác được thương yêu trọn vẹn, không cần phải cố gồng lên mạnh mẽ nữa.
____________
Buổi tối, khi cả hai chuẩn bị đi ngủ, Dương nằm nghiêng, mắt vẫn sáng rực nhìn cậu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vợ, mai mình đi chơi nha? Dương dẫn vợ đi chỗ đẹp lắm.
Duy nghiêng đầu:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh biết chỗ nào mà dẫn, ngốc.
Dương cười rạng rỡ, bàn tay siết chặt tay cậu:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngốc cũng được ạ, miễn có vợ bên cạnh. Đi đâu cũng là chỗ đẹp.
Lời nói ngô nghê nhưng lại chạm đến tim Duy. Cậu khẽ quay đi, giấu đi nụ cười khó kiềm được nơi khóe môi.
Ngày đầu làm vợ chồng… ấm áp đến lạ.
____________
ở đây chỉ có DươngCap
ở đây chỉ có DươngCap
ngọt chưa cả nhà
ở đây chỉ có DươngCap
ở đây chỉ có DươngCap
ngọt thì like đi nèe

Ở Bên Vợ Là Đủ.

Sáng Hôm Sau.
_________
Sau bữa sáng, cả nhà ai cũng có việc riêng. Duy thì lên phòng đọc sách, còn Dương cứ loanh quanh theo sau, chẳng chịu rời nửa bước.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vợ đọc gì đó ạ?
Dương ló đầu nhìn vào cuốn sách trên tay Duy, đôi mắt sáng rực như muốn tìm hiểu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là tài liệu thôi, anh không hiểu đâu.
Duy đáp, giọng dịu nhưng không giấu được ý cười.
Nghe vậy, Dương chẳng những không giận mà còn ngồi xuống cạnh, hai tay chống cằm ngắm Duy chăm chú:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không hiểu cũng thích ngồi nhìn vợ đọc. Vợ đọc sách xinh lắm ạ.
Duy khẽ đỏ mặt, đưa tay đẩy nhẹ trán Dương ra:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh bớt mấy lời ngốc nghếch đi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đâu có ngốc, là lời thật lòng mà.
Dương vội vàng nắm lấy tay cậu, giọng kiên định đến lạ.
_________
Suốt cả buổi trưa, Dương cứ kè kè bên cạnh, hết bóc trái cây cho Duy lại đi lấy nước, còn tự hào tuyên bố:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vợ là để Dương chăm, ai cũng không được giành.
Duy ban đầu thấy phiền, nhưng sau lại chẳng nỡ nói gì. Thật ra có một người cứ khăng khăng coi mình là cả thế giới như thế, cũng không tệ chút nào.
__________
Đến chiều, khi cả hai cùng xuống bếp phụ mẹ chuẩn bị cơm, Dương lại lúng túng cắt rau vụng về đến mức… dao còn chưa chạm rau đã run tay. Mẹ Duy bật cười, Duy cũng không nhịn nổi, giành dao về làm thay.
Dương đứng bên cạnh, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tủi thân nhỏ giọng:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dương vụng quá, vợ đừng ghét Dương nha..
Duy quay sang, thấy ánh mắt ngốc nghếch mà đáng thương ấy, trong lòng bỗng mềm hẳn:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngốc, ai mà ghét anh được. Anh chỉ cần ở bên cạnh em là đủ rồi.
Dương nghe xong thì mừng rỡ, cười ngốc đến mức đôi mắt cong hẳn lên, giống như cả bầu trời đều sáng rực trong mắt anh.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play