[WenHan] Typing... Rồi Biến Mất
Đêm Trùng Khánh Không Có Anh
Dương Bác Văn
Anh – Bác Văn: 25 tuổi, trưởng thành hơn tuổi thật, làm việc ở một hãng truyền thông tại Trùng Khánh, điềm đạm, từng trải, sống nội tâm, ít nói, mang theo quá khứ chưa lành.
Tả Kỳ Hàm
Em – Kỳ Hàm: 20 tuổi, sinh viên năm 2 ngành Văn học, sống thiên về cảm xúc, mơ mộng, yêu chân thành nhưng dễ tổn thương.
Mối quan hệ giữa họ là một chuỗi những tin nhắn không cân bằng – một người chờ, một người luôn trốn tránh.
Tả Kỳ Hàm
📱: Bác Văn, em đang đứng dưới cầu sông Dương Tử. Trời lạnh… mà em thấy lòng còn lạnh hơn
Dương Bác Văn
📱: 'đã xem' (không trả lời)
Tả Kỳ Hàm
📱:Có phải anh ghét em rồi không?
Hay là anh chưa từng để tâm?Nếu em biến mất… chắc anh cũng không nhận ra đâu nhỉ…
Dương Bác Văn
📱:Em đừng nói mấy lời như thế.
Về nhà đi. Đêm lạnh, đứng ngoài lâu không tốt
Tả Kỳ Hàm
📱:Về rồi thì sao? Em vẫn một mình, vẫn chẳng có gì khác
Tả Kỳ Hàm
📱:Anh chỉ lo em ốm. Nhưng anh có từng nghĩ… tim em đang rách đến mức nào chưa?
Tả Kỳ Hàm
📱:Bác Văn, hôm nay ở trường giảng bài về tình yêu trong văn học hiện thực. Em ngồi đó, mà đầu óc chỉ toàn nghĩ đến anh
Tả Kỳ Hàm
📱: Người ta bảo: yêu không phải là được gì, mà là dám mất gì
Tả Kỳ Hàm
📱: Em dám mất mọi thứ, chỉ cần anh ngoảnh lại nhìn em một lần thôi
Dương Bác Văn
📱: Em còn trẻ. Những điều em cảm thấy… sẽ sớm phai. Tin anh đi
Tả Kỳ Hàm
📱: Anh nói vậy, tức là chưa từng yêu em sao?
Dương Bác Văn
📱: Kỳ Hàm, dạo này sao rồi? Không thấy em online
Dương Bác Văn
📱: Em có chuyện gì à?
Dương Bác Văn
📱: Nói anh biết, được không?
Anh gõ mãi, rồi xóa. Gõ nữa, lại xóa
Tả Kỳ Hàm
📱: Em xin lỗi đã làm phiền anh suốt thời gian qua
Tả Kỳ Hàm
📱: Em đã nghĩ, chỉ cần em đủ chân thành, anh sẽ động lòng
Tả Kỳ Hàm
📱: Hóa ra, tình yêu không phải là bài toán cần cố gắng… mà là số phận. Mà anh thì chưa từng thuộc về định mệnh của em
Dương Bác Văn
📱: 'Không nhắn lại'
Tả Kỳ Hàm
📱: Em đang ngồi góc bàn cũ, vẫn là trà sữa gạo rang anh từng gọi cho em. Ghế đối diện… em để trống. Em đợi, nhưng không hy vọng
Dương Bác Văn
📱: 'không seen'
Một tiếng, hai tiếng. Em rời quán trong im lặng, để lại chiếc cốc còn nửa
Dương Bác Văn
📱: Kỳ Hàm… anh xin lỗi
Dương Bác Văn
📱: Anh đã nghĩ, lạnh lùng sẽ giúp em quên. Nhưng giờ… anh lại là người nhớ nhiều nhất
Dương Bác Văn
📱: Em từng hỏi anh có từng yêu không? Có. Anh yêu em. Nhưng anh sợ. Sợ tổn thương em, sợ không mang lại điều gì ngoài giày vò
Dương Bác Văn
📱: Nếu em còn nghe được… quay lại đi. Dù chỉ là để mắng anh một câu
Tin đã gửi. Nhưng mãi mãi không được đọc
Người Nhắn Và Người Xem
Tả Kỳ Hàm
📱: Bác Văn ơi, anh ngủ chưa?
Tả Kỳ Hàm
📱: Trùng Khánh hôm nay lạnh thật. Em vừa đi học về, tay đỏ bầm hết
Tả Kỳ Hàm
📱: Mà lạ ghê, càng lạnh, em càng nhớ đến anh
Dương Bác Văn
📱: 'Đã xem lúc 22:14. Không trả lời'
Không bật nhạc, không mở đèn, chỉ ngồi co ro trong góc phòng trọ bé tí nằm nép sau dãy nhà dân, cửa sổ mờ đục hơi sương
Trùng Khánh về đêm là một thành phố đẹp — nhưng với người đang cô đơn, vẻ đẹp đó cũng trở thành xa xỉ
Tả Kỳ Hàm
📱: Anh có từng thấy mình trong một tin nhắn không? Em thì có. Em nhìn thấy em trong từng chữ gửi cho anh
Lần này không có chữ "đã xem"
Anh đang ngủ thật, hay chỉ không muốn nhìn thấy em nữa?
Hồi tưởng – Một tháng trước
Dương Bác Văn
📱: Em đừng nhắn nhiều thế. Anh bận
Tả Kỳ Hàm
📱: Em xin lỗi. Em chỉ… thấy nhớ thôi
Dương Bác Văn
📱: Ừ. Nhưng đừng để mình là người duy nhất nói. Anh không quen kiểu đó
Câu nói đó cứ quanh quẩn trong đầu. Cậu biết — mình sai ở chỗ quá thật lòng. Nhưng liệu trong tình cảm, chân thành có phải là lỗi?
Tả Kỳ Hàm
📱: Em không hiểu vì sao một người lại chọn im lặng khi biết đối phương đang chờ
Tả Kỳ Hàm
📱: Anh à… im lặng cũng là một cách từ chối, đúng không?
Dương Bác Văn
📱: 'Đã xem'
Dương Bác Văn
📱: 'Không trả lời'
Từ lúc nào đoạn tin nhắn của họ lại trở thành đoạn độc thoại?
Khi đang đi đường Tả Kỳ Hàm vô tình gặp được Anh- Dương Bác Văn
Không hỏi han, cũng chẳng nhìn nhau lấy 1 lần. Cứ thế mà lướt qua nhau
Dương Bác Văn
"Bỏ lỡ em rồi, phải làm sao?"
Tả Kỳ Hàm
"Anh chưa bao giờ hỏi em còn tình cảm với anh không"
Seen 00:01 AM
Tả Kỳ Hàm
📱: Anh ngủ chưa?
Tả Kỳ Hàm
📱: Em vừa về đến nhà. Hôm nay lạnh ghê, nhớ mang áo khoác
Tả Kỳ Hàm
📱: Hôm nay em đi ngang quán cũ của tụi mình. Quán vẫn còn bảng “mì trộn đặc biệt – chỉ bán sau 10 giờ tối” đó
Tả Kỳ Hàm
📱: Nhưng không còn ai ngồi đợi em như anh nữa
Tả Kỳ Hàm
📱: Em mua một phần, mang về
Tả Kỳ Hàm
📱: Nhưng không ăn nổi
Tả Kỳ Hàm
📱: Mì nguội ngắt, giống như cách anh để mặc em bây giờ vậy
Dương Bác Văn
📱: 'Đã xem'
Tả Kỳ Hàm
📱: Em không muốn làm phiền anh…
Tả Kỳ Hàm
📱: Nhưng… nếu anh ghét em, có thể nói một lời được không?
Tả Kỳ Hàm
📱: Một tin nhắn thôi. Một chữ cũng được. Em sẽ không làm phiền nữa. Em thề
Tả Kỳ Hàm
📱: Chúng ta đã yêu nhau gần ba năm. Sao có thể im lặng như chưa từng tồn tại?
Tả Kỳ Hàm
📱: Hay… anh đã biết chuyện em giấu?
Tả Kỳ Hàm
📱: Hôm đó em không cố tình gặp lại người cũ. Em chỉ không nghĩ… anh lại hiểu lầm như vậy
Tả Kỳ Hàm
📱: Em không còn gì với cậu ấy nữa, thật đấy
Vẫn chưa có hồi đáp hay động tĩnh..
Tả Kỳ Hàm
📱: Nhưng chắc giờ những lời em nói chẳng còn quan trọng…
Anh vẫn xem, từng tin nhắn. Nhưng không trả lời
Như thể anh muốn em biết là anh vẫn ở đó… nhưng cũng muốn em biến mất
Tả Kỳ Hàm
📱: Anh nghĩ em không đau à?
Em đau đến mức mỗi đêm mở điện thoại chỉ để thấy chữ “Đã xem 00:01 AM”
Em đã nói bao nhiêu lần “em xin lỗi”, nhưng anh chưa từng nói một lần “anh tha thứ”…
Hay ít nhất, “anh không thể tha thứ”… cũng là một câu trả lời
Tả Kỳ Hàm
📱: Em sẽ ngừng nhắn. Ngay sau tin này
Tả Kỳ Hàm
📱: Nếu một ngày nào đó
Tả Kỳ Hàm
📱: Anh đọc lại hết những dòng này và cảm thấy tim mình đau một chút
Tả Kỳ Hàm
📱: Hãy biết rằng, em từng đau như vậy, mỗi đêm, suốt 3 tháng qua
Tả Kỳ Hàm
📱: Chúc anh ngủ ngon
Tả Kỳ Hàm
📱: Và nếu được… đừng seen tin em lúc 00:01 nữa
Tả Kỳ Hàm
📱: Vì em sẽ tưởng anh vẫn còn chút quan tâm
Dương Bác Văn
📱: ' Đã xem'
Vẫn chưa có câu trả lời..
Dương Bác Văn
📱: Anh vẫn đọc từng chữ. Nhưng không biết phải trả lời em thế nào. Vì nếu mở lời… anh sợ mình sẽ chạy đi tìm em ngay trong đêm
Dương Bác Văn
📱: Nhưng anh vẫn đau
Dương Bác Văn
📱: Đau vì em giấu. Đau vì em im
Dương Bác Văn
📱: Và đau nhất… là vì vẫn còn yêu em
Dương Bác Văn
📱: Nếu anh nói… “mình làm lại từ đầu được không?”
Dương Bác Văn
📱: Em có còn muốn trả lời anh nữa không?
Chi tiết yêu đương chỉ là giả tưởng và sự ảo OTP của t 1 phần nên nếu khó chịu thì out truyện rồi kiếm truyện khác đọc nhé!!💗
Không khuyến khích phải đọc!!💗
Download MangaToon APP on App Store and Google Play