[CapRhy] Ngày Thường Có Anh
1. Cà Phê Buổi Sáng
bibo
Lưu ý: Đây là truyện dựa trên trí tưởng tượng, xin cảm ơn.
*suy nghĩ *
💬 nhắn tin
📲 gọi điện
Quán cà phê đầu ngõ buổi sáng vẫn còn yên tĩnh, chỉ có vài vị khách ngồi làm việc. Duy híp mắt, gục đầu xuống bàn, lí nhí than.
Hoàng Đức Duy
Buồn ngủ quá, hôm qua học bài đến tận khuya...
Quang Anh đặt cốc cà phê xuống trước mặt cậu, giọng pha chút trách.
Nguyễn Quang Anh
Anh bảo bao nhiêu lần rồi, thức khuya không tốt.
Nguyễn Quang Anh
Đây uống đi, đắng một chút nhưng tỉnh ngay.
Duy nhăn mặt, nhìn cốc cà phê đen thui.
Hoàng Đức Duy
Em không thích đắng.
Nguyễn Quang Anh
Thế thì ngọt.
Quang Anh cười, rồi đẩy sang một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Nguyễn Quang Anh
Ăn kèm, vừa ngọt vừa tỉnh.
Duy bật cười, đôi mắt vốn mệt mỏi bỗng sáng lên. Cậu cắn một miếng bánh, nhấp ngụm cà phê rồi khẽ thì thầm.
Hoàng Đức Duy
Ừ... đắng thật, nhưng mà có ngọt nên dễ chịu.
Quang Anh chống cằm, nhìn Duy chăm chú.
Nguyễn Quang Anh
Giống như anh với em vậy. Anh hơi nghiêm khắc, đôi khi làm em thấy khó chịu...
Nguyễn Quang Anh
Nhưng bên cạnh đó, cũng sẽ luôn có những điều ngọt ngào để bù lại.
Duy đỏ mặt, cúi xuống lục lọi trong cặp như để trốn ánh mắt ấy. Nhưng khóe môi vẫn cong lên, cậu lí nhí.
Hoàng Đức Duy
Vậy thì... em sẽ chịu được cả đắng, miễn là có anh.
Ngoài cửa sổ, nắng ban mai hắt vào, vàng ươm như mật. Trong không gian nhỏ bé ấy, vị đắng và vị ngọt hòa vào nhau, giống như tình yêu của hai người.
bibo
Đây là lần đầu tớ viết, tuy không hay nhưng mong mọi người sẽ thích nó.
bibo
Cảm ơn vì đã ghé qua và dành chút thời gian cho mình.
bibo
Mấy cái này không có h+ nha nhắc rồi đó.
2. Vị Ngọt Trên Đầu Lưỡi
Trong căn phòng nhỏ ngập ánh nắng buổi chiều, Duy đang ngồi ôm hộp socola vừa mua.
Cậu hí hoáy gỡ giấy gói, nhón một viên bỏ vào miệng rồi nhăn mặt.
Quang Anh từ sofa ngẩng lên, bật cười.
Nguyễn Quang Anh
Socola thì phải đắng trước, ngọt sau chứ.
Nguyễn Quang Anh
Em ăn kiểu gì cũng kêu ca.
Duy quay sang, đôi mắt long lanh như mèo con, chìa hộp ra.
Hoàng Đức Duy
Anh thử đi, xem có đắng không?
Quang Anh nhận lấy, nhưng thay vì lấy một viên, anh bất ngờ cúi xuống, chạm khẽ môi mình vào môi Duy.
Trong tích tắc, socola đắng hòa cùng vị ngọt dịu dàng từ nụ hôn ấy.
Duy tròn mắt, đỏ bừng mặt.
Hoàng Đức Duy
Anh ăn gian quá!
Nguyễn Quang Anh
Anh chỉ nếm thử thôi mà.
Quang Anh khẽ thì thầm, ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu.
Nguyễn Quang Anh
Mà đúng là ngọt thật, ngọt hơn cả socola.
Duy lúng túng, bèn lôi trong túi ra một cây kẹo mút, nhét vào tay anh.
Hoàng Đức Duy
Vậy... anh nếm cái này đi.
Hoàng Đức Duy
Ngọt lắm, không có đắng đâu.
Quang Anh bóc kẹo, nhưng vừa định cho vào miệng thì Duy bất chợt rướn người, cắn cùng một đầu kẹo.
Khoảng cách thu hẹp đến mức anh có thể nghe rõ nhịp tim cậu đập thình thịch.
Cây kẹo mút rơi ra, chỉ còn lại nụ hôn vụng về nhưng ngọt lịm.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng như tan chảy thành đường, phủ lên hai người một lớp mật ong dịu dàng.
bibo
Lúc đầu viết mà đặt tên chương thấy hơi ấy🤧
bibo
Các bạn đừng để ý tên truyện là được ha.
bibo
Viết nhiều vậy cho đủ chữ thôi.
bibo
Chương sau sẽ dài hơn nữa nhé.
3. Nắng Ở Bên Cạnh Cậu
bibo
Chào cho đủ chữ thôi.
Trong lớp 11A1, ai cũng biết Quang Anh là "cục pin năng lượng" - vui vẻ, náo nhiệt, đi đến đâu cũng mang theo tiếng cười.
Trái ngược hoàn toàn, Hoàng Đức Duy lại là kiểu người trầm tính, ít nói, ngồi ở bàn cuối lớp, lúc nào cũng yên lặng với chiếc tai nghe màu đen.
Không ai nghĩ hai thế giới ấy có thể chạm nhau... cho đến một buổi sáng trời mưa.
Quang Anh quên mang áo mưa, loay hoay đứng dưới hiên lớp, thì Duy bước đến, lẳng lặng che chiếc ô lên đầu cậu.
Hoàng Đức Duy
Đi cùng không?
Chỉ ba chữ ngắn ngủn, nhưng tim Quang Anh lại đậc lạc một nhịp.
Từ hôm đó, Duy bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong thế giới của Quang Anh. Lúc thì mang thêm một hộp sữa để lên bàn cậu, lúc thì lặng lẽ đưa bài tập đã chép khi Quang Anh mải mê hát hò quên ghi.
Cậu bạn ít nói ấy không giỏi thể hiện, nhưng từng hành động nhỏ đều khiến trái tim Quang Anh mềm ra như kẹo kéo.
Một hôm, Quang Anh giả vờ trách.
Nguyễn Quang Anh
Cậu lúc nào cũng lạnh lùng thế, có khi nào thích ai không đấy?
Duy nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt hết lời cười đùa kia, khẽ đáp.
Hoàng Đức Duy
...Ngồi trước mặt tớ.
Quang Anh sững người, tai đỏ bừng, còn Duy thì mỉm cười hiếm hoi - nụ cười đủ làm trái tim ai đó tan chảy.
Kể từ ngày ấy, cả lớp quen dần với việc thấy Quang Anh lon ton kéo Duy ra sân bóng rổ, Duy im lặng ngồi nghe Quang Anh đàn hát ở phòng nhạc, hay hai người ngồi cạnh nhau học bài trong thư viện.
Một người là ánh nắng, một người là bầu trời yên tĩnh - ở bên nhau, tất cả đều trở nên vừa vặn đến lạ.
Đôi khi Quang Anh ngả đầu lên vai Duy, ngái ngủ thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Cậu này... đừng bỏ tớ đấy.
Duy siết nhẹ bàn tay cậu, khẽ đáp.
Hoàng Đức Duy
Ừ, tớ đâu có ngu mà bỏ ánh sáng của mình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play