Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thám Tử Đêm Mưa

Ký Hiệu Trong Bóng Mưa

Đêm. Thành phố oằn mình dưới cơn mưa lạnh buốt. Những ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng nhạt, lờ mờ chiếu xuống vũng nước loang loáng, phản chiếu rào chắn vàng của cảnh sát.
Trong con hẻm cụt, một căn nhà bỏ hoang bị phong tỏa. Tiếng máy bộ đàm lẫn tiếng mưa rơi hòa vào nhau, u ám và nặng nề. Đây là hiện trường vụ án thứ tư trong chuỗi giết người hàng loạt – chuỗi án khiến cả sở cảnh sát lẫn dư luận rúng động.
Đội trưởng cảnh sát đứng giữa căn phòng loang lổ máu, cau mày nhìn thi thể nạn nhân bị ghim con dao vào ngực. Trên bức tường ngay cạnh, một ký hiệu cong uốn lượn, như vết dao khắc, nổi bật trong ánh đèn pin.
Tân Cảnh Nghi
Tân Cảnh Nghi
Bốn vụ rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được dấu vết nào liên quan tới hung thủ sao!? //tức giận//
Tân Cảnh Nghi
Tân Cảnh Nghi
Các cậu làm việc kiểu quái gì thế hả? Rốt cuộc là có làm việc nghiêm túc không?!
Không ai trả lời, chỉ còn lại tiếng hít vào lạnh lẽo. Tất cả đều hiểu, hung thủ lần này không giống bất kỳ kẻ giết người nào họ từng đối mặt.
Tiếng động cơ ô tô vang lên ngoài cửa. Một chiếc xe đen dừng lại, cánh cửa bật mở. Giày cao gót gõ nhịp khô khốc trên nền xi măng.
Một cô gái bước xuống. Mái tóc đen buông xõa, gương mặt lạnh lùng như tạc, ánh mắt sáng quắc trong bóng đêm. Chiếc áo mangto dài phấp phới trong gió mưa, toát ra khí chất của một kẻ chưa từng biết sợ hãi.
Nv phụ
Nv phụ
Đợi đã, đây là hiện trường cảnh sát, người ngoài không được bước vào! //vội bước tới chắn lại//
Cô gái lặng lẽ liếc nhìn anh ta, khóe môi cong lên thành nụ cười kiêu ngạo.
Cô gái là Tần Nhã Tịnh, một thám tử tư lừng danh được biết tới là có bộ óc hơn người, suy nghĩ thấu đáo, sáng suốt thông minh, hành động nhạy bén và sâu sắc hơn bất kỳ ai. Cô còn được mọi người gọi là bông hoa cao lãnh ngạo mạn, khiến mọi cảnh sát đều phải nhíu mày mỗi khi nhìn thấy bóng cô.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Người ngoài? Sau ba vụ liên tiếp, các anh vẫn trắng tay. Nếu không nhờ tôi, vụ thứ tư này e rằng cũng chẳng khá hơn mấy đâu, cảnh sát ngu ngốc ạ //giọng nói đầy mỉa mai//
Không khí sững lại. Nhiều ánh mắt khó chịu đổ dồn về phía cô, nhưng chẳng ai phản bác được. Ngay khi bầu không khí căng thẳng tới mức nghẹt thở, một giọng nam trầm ổn cất lên:
Trương Quân Hạo
Trương Quân Hạo
Chúng tôi chỉ quan sát và hỗ trợ.
Người mở lời là Trương Quân Hạo, phá tan không khí đầy mùi không hoà hợp giữa hai phía. Anh là trợ lý của Tần Nhã Tịnh nhưng lại mang tính cách hoàn toàn trái ngược với cô, anh dịu dàng hiền lành nhưng đầy quyết đoán.
Người đàn ông cao lớn vừa bước xuống xe, mang theo cặp hồ sơ và túi dụng cụ. Khác với Nhã Tịnh, anh không quá nổi bật, nhưng ánh mắt sáng và điềm tĩnh khiến những cảnh sát ở đó bất giác dịu xuống.
Trương Quân Hạo
Trương Quân Hạo
Đừng quá cảnh giác, nếu hôm nay không có phát hiện nào thì tôi sẽ lập tức đưa cô ấy rời đi
Tân Cảnh Nghi
Tân Cảnh Nghi
…Được, nhưng cả hai chỉ quan sát, tuyệt đối cấm động vào hiện trường vụ án! //cau mày//
Trong căn nhà bỏ hoang, ánh đèn pin lia qua từng vết nứt, từng vệt máu. Không ít sĩ quan trẻ quay mặt đi, nhưng Nhã Tịnh bình thản bước tới gần thi thể, ánh mắt như soi thấu từng chi tiết.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Con dao trên ngực nạn nhân không phải hung khí chính
Nv phụ
Nv phụ
Cái gì-?! Nhưng rõ ràng…
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Máu đã khô trước khi vết thương xuất hiện //chỉ xuống vệt loang dưới sàn//
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Hung thủ dùng dao để dàn dựng. Các anh làm cảnh sát nhường ấy năm mà vài chiêu trò qua mắt thế này vẫn không nhận ra sao?
Sự im lặng bao trùm. Những lời của cô, lý lẽ sắc bén đến mức không thể phản bác.
Quân Hạo đứng lặng lẽ bên cạnh, đưa cô chiếc đèn pin, đồng thời khẽ nghiêng người ngăn vài cảnh sát tiến lại gần. Ánh mắt anh dõi theo Nhã Tịnh – pha trộn giữa tự hào và lo lắng.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Đợi đã, có thứ này
Cô đứng trước bức tường loang lổ, ngón tay mang găng nhẹ chạm vào vết khắc cong kỳ dị. Đôi mắt ánh lên tia sáng lạ thường.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Đây không chỉ là ký hiệu. Đây là lời nhắn
Cô ngẩng đầu, nụ cười nửa miệng lạnh buốt:
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Và hắn đang gửi cho tôi.

Bóng Tối Không Lời

Buổi sáng hôm sau. Mưa đã dứt, nhưng bầu trời vẫn xám xịt như phủ một lớp tro bụi. Trong văn phòng tạm của sở cảnh sát, những tấm ảnh chụp hiện trường được trải khắp mặt bàn: thi thể, vết máu, ký hiệu trên tường… tất cả sắp xếp rối rắm như chính vụ án.
Nhã Tịnh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, ánh mắt lướt qua từng tấm ảnh với vẻ lạnh nhạt.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Lại là vở kịch vụng về. Hung thủ muốn che mắt ta, và các anh thì mù quáng tin vào nó.
Một viên cảnh sát trẻ bực tức gắt lên:
Nv phụ
Nv phụ
Cô nói thì dễ, nhưng đã bốn vụ rồi mà vẫn không có kết quả. Thám tử lừng danh gì chứ? Có giỏi thì bắt được hung thủ đi!
Căn phòng im bặt. Tất cả đều dõi theo phản ứng của Nhã Tịnh. Cô khẽ nghiêng đầu, nụ cười lạnh thoáng hiện:
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Tôi không phải thánh thần. Nếu muốn kết quả ngay lập tức, các anh có thể tiếp tục chờ phép màu
Giọng nói sắc như lưỡi dao. Người cảnh sát kia đỏ mặt, cứng họng, không dám nói thêm.
Quân Hạo lặng lẽ ngồi ở góc bàn, đôi mắt chăm chú nhìn những bức ảnh. Khác với Nhã Tịnh, anh không nói nhiều, chỉ ghi chép cẩn thận từng chi tiết. Ánh sáng hắt qua cửa sổ làm nổi bật vẻ mặt điềm tĩnh của anh.
Anh dừng lại lâu hơn ở một bức ảnh: vệt trầy xước trên cánh cửa gỗ căn nhà bỏ hoang. Một vết xước tưởng chừng vô nghĩa, nhưng… có gì đó khiến anh cảm thấy không bình thường.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Quân Hạo, đưa tôi bản báo cáo pháp y
Nhã Tịnh cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh gật đầu, nhanh chóng đưa tập hồ sơ. Cô cầm lấy, lật qua vài trang, rồi chau mày.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Tử thi bị giết khoảng 24 giờ trước, nhưng không có dấu hiệu chống cự. Tất cả nạn nhân đều như vậy
Trương Quân Hạo
Trương Quân Hạo
Giống như… họ chấp nhận cái chết
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Những cảnh sát xung quanh nhìn nhau, không ai lên tiếng. Câu nói ấy nghe rợn người, nhưng không ai có thể phủ nhận.
—————————
Đêm. Văn phòng của Nhã Tịnh. Ánh đèn bàn hắt xuống, phản chiếu khuôn mặt cô trong tập hồ sơ. Cô đã ngồi hàng giờ, đôi mắt dần vẩn đỏ vì mỏi.
Trước mặt cô là bốn bộ hồ sơ dày cộp, xếp chồng như những bức tường bế tắc. Mọi dấu vết, mọi bằng chứng… đều dẫn đến ngõ cụt.
Nhã Tịnh ngả người ra ghế, mắt nhắm lại. Trong bóng tối sau mi mắt, ký hiệu cong khắc trên bức tường hiện ra rõ mồn một. Nó như cười nhạo cô, khiêu khích, thách thức.
Cạch. Cửa phòng mở ra, Quân Hạo bước vào, trên tay là cốc cà phê nóng.
Trương Quân Hạo
Trương Quân Hạo
Cô chưa ngủ
Giọng anh trầm ấm, không mang tính chất hỏi mà như một sự khẳng định.
Nhã Tịnh mở mắt, liếc nhìn anh, thản nhiên đáp:
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Ngủ để hung thủ tiếp tục giết người sao?
Anh đặt cốc cà phê xuống bàn, ngồi đối diện cô. Một thoáng, anh muốn nói về vết xước mà mình để ý, nhưng rồi lại thôi. Chưa đủ dữ kiện, nói ra lúc này chỉ khiến cô phân tâm.
Trong ánh đèn vàng nhạt, họ ngồi im lặng. Một khoảng lặng nặng nề, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố đã chìm trong bóng tối. Trong căn phòng sáng đèn ấy, hai con người – một kiêu ngạo, sắc bén; một trầm lặng, kiên định – vẫn đang bị giam hãm trong bóng tối không lời của vụ án.

Nạn Nhân Thứ Năm

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng. Nhã Tịnh vừa gục xuống bàn làm việc chưa đầy một giờ thì tiếng chuông chói gắt ấy đã khiến cô bật dậy.
Bên kia đầu dây là đội trưởng cảnh sát, giọng run run:
Tân Cảnh Nghi
Tân Cảnh Nghi
Lại… lại thêm một vụ nữa rồi. Nạn nhân thứ năm.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Cái gì?! Chết tiệt, không lẽ miệng tôi linh đến mức thế! //bực tức đá mạnh vào thùng rác dưới bàn//
Cô cúp máy, khoác qua loa thêm chiếc áo rồi gọi Quân Hạo đang ngủ gật trên chiếc sofa mềm mại gần đó.
Trương Quân Hạo
Trương Quân Hạo
Hả hả? Chuyện gì vậy? //ngơ ngác không hiểu//
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Đi đi rồi biết! //kéo anh đi vội//
Khi Nhã Tịnh và Quân Hạo đến hiện trường, ánh đèn chớp xanh đỏ đã chiếu sáng cả con phố. Đám đông hiếu kỳ bị chặn lại bên ngoài, xôn xao bàn tán.
Hiện trường lần này nằm trong một căn hộ cao cấp, khác hẳn những căn nhà hoang trước đó. Nạn nhân là một người đàn ông trung niên, doanh nhân nổi tiếng. Ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế salon, mắt mở trừng trừng, còn trên trán bị khắc chính ký hiệu cong uốn lượn ấy.
Máu chảy thành từng dòng trên khuôn mặt, đỏ lòm dưới ánh đèn. Một nữ cảnh sát bịt miệng, quay đi, suýt nôn. Không ai lên tiếng. Không khí đặc quánh, chỉ còn lại tiếng tách tách của mưa nhỏ hắt qua ô cửa kính.
Nhã Tịnh bước vào. Ánh mắt sắc bén của cô lướt qua thi thể, lướt qua bức tường không còn vết khắc nào, rồi dừng lại ở đôi tay nạn nhân.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Không có dấu vết chống cự, cũng như bốn vụ trước, thế nhưng lần này…
Cô cúi xuống, vén nhẹ cổ áo nạn nhân. Một tờ giấy nhỏ được giấu kín trong túi áo trong.
Cả căn phòng nín thở.
Nhã Tịnh cẩn thận mở ra. Chỉ một dòng chữ viết bằng mực đỏ, nghiêng ngả như vết dao:
“Thám tử Tần Nhã Tịnh… cô đã chậm một bước.”
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô nắm chặt tờ giấy, cảm giác như máu trong người cũng đông lại. Đây không còn là trò chơi ngẫu nhiên – hung thủ đang theo dõi, đang nhắm thẳng vào cô.
Trương Quân Hạo
Trương Quân Hạo
Có lẽ hắn biết trước khi chúng ta đến
Quân Hạo khẽ nói, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh căn phòng.
Nhã Tịnh ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một tia giận dữ nhưng cũng có chút gì đó hiếm thấy – sự hoang mang thoáng qua.
Cô kiêu ngạo, lạnh lùng, chưa từng chấp nhận thất bại. Nhưng lần này, trong khoảnh khắc nhìn dòng chữ ấy, cô thấy bản thân như kẻ bị dắt mũi.
Tần Nhã Tịnh
Tần Nhã Tịnh
Chúng ta đang bị hắn dẫn dắt…và tôi ghét điều đó //siết chặt bàn tay//
Ngoài cửa sổ, trời lại đổ mưa. Trong ánh chớp loang loáng, bóng của Nhã Tịnh và Quân Hạo in dài trên tường, hòa lẫn cùng thi thể người đàn ông.
Hung thủ đã không chỉ giết người. Hắn bắt đầu thách thức. Và từ giây phút này, vụ án không còn đơn thuần là trò chơi trí tuệ nữa… nó đã biến thành một cuộc chiến sống còn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play