Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Thiều Bảo Trâm X Dương Hoàng Yến) Chờ..

#1

hic
hic
đây là lần đầu tiên tui viết về thể loại lịch sử thời kháng chiến này và couple nàyyy
hic
hic
mong cả nhà ủng hộ nhaaaa
hic
hic
có gì sai xót cứ cmt cho tui là được nhaaa
hic
hic
đọc truyện thôii
Hà nội năm 19xx
Thiều Gia
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Con đã quyết định chứ Trâm? *nghiêng đầu nhìn Bảo Trâm*
Hai cha con họ Thiều ngồi ở gian nhà sau mắt xa xăm nhìn những con kênh nhàn nhạ uống trà nói chuyện cùng nhau..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*gật nhẹ đầu* Con đã quyết là phải làm, thưa cha..
Bảo Trâm đối diện cha mình, một người chỉ huy ở nơi chiến trường xa xôi khoác trên mình là bộ quân phục của bộ đội Việt Nam nghiêm chỉnh ngồi nói chuyện với mình..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Mẹ cũng chỉ có một mình con là con thôi Trâm, bố thì thoải mái nhưng bố sợ mẹ không chịu được cảnh xa con..*thở dài*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Bạn con ai cũng đi xung phong chẳng lẽ con ở nhà ngồi trơ mắt xem làm sao được hả bố?
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*thở hắt* Bố chỉ sợ mẹ thôi con..
Cả hai đang nói về tình hình hiện nay vì các thanh niên vừa chạc tuổi đôi mươi liền xung phong xin ra mặt trận cứu nước và Bảo Trâm cũng không phải ngoại lệ khi chứng kiến những nơi bị bọn địch ác thả bom xuống đồng bào xả súng vào những người dân vô tội làm Bảo Trâm mạnh khoẻ và có võ từ nhỏ không thể đứng im nhìn được..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Bố cứ để con nói chuyện với mẹ xem, biết đâu mẹ lại thay đổi ý định..*cắn môi*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Ừm có gì con nói chuyện với mẹ trước 5 giờ chiều nay nhé trước tối nay chúng ta phải xuất phát rồi..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Dạ vâng ạ, con biết rồi bố..*gật nhẹ đầu*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Ừm bố đi sang nhà bác 3 nói chuyện một chút, con lo liệu với mẹ đi..*đứng dậy*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*gật đầu* Bố đi cẩn thận..
Rồi ông Phúc xỏ đôi dép da vào rời đi để lại Bảo Trâm với nhiều tâm tư ngồi suy nghĩ ở bàn trà..
Từ nhỏ, Thiều Bảo Trâm là một cô gái với cá tính mạnh mẽ đối lập với các cô gái thiếu nữ trong làng từ bé đã biết luyện võ đánh nhau rong chơi cùng đám bạn con trai trong làng mặc kệ ai dị nghị Bảo Trâm vẫn học hành đầy đủ thậm chí được các thầy nhận xét là giỏi hơn người thường gấp trăm lần nhưng suy cho cùng Bảo Trâm muốn theo con đường giống bố hơn là những thiếu nữ cưới chồng sinh con ở làng..
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Mày định đi thật à Trâm? *thở dài nhìn Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*gật đầu* Con xin lỗi mẹ..*cúi đầu*
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Trời ơi tao chỉ có một mình mày là con độc nhất thôi đó Trâm ơi, sao mày lại muốn như vậy..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*mím môi* Còn nhìn bọn Mỹ Nguỵ và đất nước bị chia cắt, con không muốn ngồi im đâu mẹ..
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
*thở hắt* Mày muốn đi thì tao để mày đi đó nhưng tao sợ mày ra ngoài đấy lại có chuyện gì, tao lại đau đó con ơi..
Bà Tuyết chỉ sợ Bảo Trâm có chuyện gì xảy ra thôi chứ bà vẫn để đứa nhỏ của mình quyết định về mọi chuyện ấy mà..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Mẹ, con không sao đâu mà mẹ đừng lo lắng quá..*cười nhẹ xoa mu bàn tay Mai Tuyết*
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Ừm cơ thể con rắn rỏi như thế lại khoẻ mạnh như thế còn chiến trường khắc nghiệt mà con lại hay bệnh vặt, mẹ sợ..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Không sao đâu mẹ, có người sẽ chăm sóc con thôi..
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Mẹ cũng mong là vậy, con ạ..*véo má Bảo Trâm*
Rồi hai mẹ con ngồi đó nói chuyện buôn lại chuyện cũ năm xưa về những chuyện nhỏ nhặt cho đến khi ông Phúc về từ khi nào không hay..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Sao rồi, hai mẹ con nói chuyện như nào rồi?! *ngồi xuống kế bên Mai Tuyết*
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Tôi cho nó đi đấy với điều kiện, ông phải bảo vệ nó cho tốt đấy..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Đó là nhiệm vụ của tôi, bà ạ!! *cười nhẹ gật đầu*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Hẹ hẹ..*nhìn bố mẹ cười*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Trâm vào buồng thay đồ lấy những thứ bố chuẩn bị sẵn ra đây rồi chúng ta chuẩn bị đi..*xoa nhẹ đầu Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Dạ vâng, thưa bố ạ! *gật nhẹ đầu đứng dậy*
Bảo Trâm nghiêm túc chạy thẳng vào buồng thay đồ bộ đội mà ông Phúc chuẩn bị sẵn khoác lên người đầy khí phách như một người lính thật thụ rồi ngắm nhìn mình trong gương cười tự hào..
Một lát sau Bảo Trâm đi ra ngoài trên người là bộ đồ người lính chính tay Bảo Phúc chuẩn bị trên tay Bảo Trâm còn cầm một cái mũ cối nữa cơ..
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Con gái mẹ đẹp quá đi..*suýt xoa nhìn từ trên xuống dưới người Bảo Trâm*
Bảo Trâm đã cao hơn m7 một chút mang giày quân ngũ cơ thể lại khoẻ mạnh làn da rám nắng nổi bật hẳn trong bộ đồ làm Mai Tuyết cũng cảm thán khen không ngớt lời..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*cắm nhang rồi quay sang nhìn Bảo Trâm* Mau vào thắp hương cầu bình an rồi mình đi nào con gái..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Dạ bố!! *nhe răng cười đi lại bàn thờ tổ tiên*
Bảo Trâm nhẹ nhàng nghiêm túc cầm 1 cây nhang lên khẽ vái..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*thắp nhang* “Cho xin con được hiến mình cho tổ quốc dù bằng cả thân thể và mạng sống này để mang lại hoà bình hạnh phúc cho người dân ạ..!” *cắm nhang*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*xoa bã vai Bảo Trâm* Nói gì với mẹ đi rồi mình đi con..
Rồi Bảo Trâm quay sang ôm mẹ mình vào lòng níu dài cái ôm..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*ôm Mai Tuyết* Mẹ ơi, coi như kiếp này con nợ mẹ chữ hiếu..
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Con ơi..*bật khóc nức nở*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Mẹ ơi, con hứa sẽ an toàn trở về..*gục đầu lên vai bà*
hết chap
hic
hic
chap đầu tay nên còn hơi sơ sàii
hic
hic
thông cảm hoan hỷ nháa

#2

Khoảng lặng lịm đi một chút đến khi trên vai áo bà ướt đẫm nước mắt của Bảo Trâm, ông Phúc kế bên thấy vậy cũng đau lòng lên tiếng chia cách hai mẹ con..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Mình đi, không lại trễ nào Trâm..*xoa nhẹ đầu Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*khẽ buông mẹ mình ra* Mẹ ơi, con đi nhé..
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
*lau nước mắt* Ừm mẹ đưa con ra nhà ga với bố..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*khẽ gật đầu* Dạ con đỡ mẹ đi..
Nhà ba người khẽ khàng đi với nhau qua những cánh đồng những đường đất quen thuộc đầy lặng im tuy ấm áp nhưng tại sao lại đau lòng đến thế vậy nhỉ ?
Nhà ga tàu lửa
Hôm nay là đợt huy động thanh niên lần cuối tại nơi này nên rất nhiều cậu trai trẻ cùng các cô gái mới ngoài 18 thậm chí là trẻ hơn xung phong ra tuyền tuyến dưới màu cờ của nước nhà làm không khí xung quanh nhộn nhịp đến lạ thường, những người mẹ người yêu người chị đều theo con ra nhà ga chúc mừng cầu bình an mong con trở về và gia đình Bảo Trâm cũng không ngoại lệ..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*nhìn xung quanh trong lòng bồi hồi*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Chào mẹ rồi đi con..*xoa nhẹ lưng Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Dạ..*gật nhẹ đầu*
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Đi mạnh giỏi nhé con, mẹ ở đây chờ tin con..*cười nhẹ xoa đầu Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Dạ con biết rồi hẹ hẹ..*cười nhe răng cúi xuống hôn má bà*
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Lớn rồi mà còn khờ thế hả Trâm!! *véo má Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Hẹ hẹ..*bật cười*
Cả nhà bọn họ đứng nói chuyện 1 lúc lâu đến khi loa phát thanh trên cột điện lớn vang lên rõ mồn một rằng “Các thanh niên xung phong mau chóng lên tàu lửa rồi chúng ta xuất phát ra chiến trường nào, vì đất nước vì dân thôi!!” , một giọng nói rắn chắc nhưng trầm ngâm không kém phần phấn khởi vang lên làm ai nấy đều vui mừng và Bảo Trâm cũng không là ngoại lệ..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Trâm ơi, ta đi thôi..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*khẽ gật đầu* Con đi nha mẹ..*quay lưng leo lên tàu*
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Trâm..
Chưa kịp dứt lời Bảo Trâm đã vội rời đi vì né tránh nếu còn ở đấy nhìn người đàn bà tần tảo vì mình bật khóc 1 lần, Bảo Trâm sẽ yếu lòng..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*thở dài* Thôi bà cứ kệ nó, tôi cũng đi đây..
Nguyễn Mai Tuyết
Nguyễn Mai Tuyết
Mình nhớ chăm sóc nó cho cẩn thận..*xoa nhẹ mu bàn tay Bảo Phúc*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*cười nhẹ* Đó là nhiệm vụ của tôi, bà yên tâm nhé..
Rồi hai người ôm nhau 1 cái xong xuôi tất cả Bảo Phúc mới luyến tiếc leo lên tàu lửa rồi rời đi để lại Mai Tuyết buồn rầu với đôi mắt đỏ hoe theo dõi đoàn tàu đang lăn bánh ấy..
Trên tàu là các thanh niên trẻ làm quen nhau dần dần người thì vui vẻ người thì buồn bã do xa vòng tay mẹ già tuy nhiên các anh vẫn vui tươi hạnh phúc khi có nhau ca vang lên những bài ca đất nước đầy hào hùng và khí thế khiến ai nấy đều yêu thích hát theo riêng Bảo Trâm ngồi ở giữa hai cô gái xa lạ nên chỉ biết im lặng nhìn mọi người lâu lâu cười 1 cái cho đến khi cô gái gầy gò cao cao bên cạnh Bảo Trâm lên tiếng mở lời..
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Chào chị, chúng ta làm quen được không? *nhìn Bảo Trâm cười nhẹ*
Cô gái trước mặt cao hơn Bảo Trâm một chút nhưng lại rất ốm không tả nổi có vẻ cũng là một thanh niên xung phong nên Bảo Trâm cũng không ngần ngại làm quen..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
À ừm được..*gãi nhẹ đầu cười ngại*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em là Đồng Ánh Quỳnh mới 18 tuổi còn chị thì sao?
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Chị là Thiều Bảo Trâm 20 tuổi rồi..
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Ơ thế nhìn chị trẻ đẹp như thế không ở nhà lấy chồng sinh con an phận mà lại đi như thế này?
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*lắc đầu* Chị không muốn lấy chồng đâu, chị muốn bảo vệ đất nước còn em thì sao?*cười nhẹ*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em cũng giống chị với cả nhà em nghèo, mẹ mất sớm bố lại đang ở chiến trường nhà chỉ có em là con một nên em theo bố luôn ạ..*trầm giọng*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*nhận ra gì đấy* Chị xin lỗi đáng lẽ không nên hỏi em..*xoa nhẹ bã vai Ánh Quỳnh*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Không sao cả, em quen rồi mà..*cười nhẹ nhìn Bảo Trâm*
Rồi cả hai trò chuyện cùng nhau tâm sự như những người bạn đã thân từ rất lâu xong ăn rồi ngủ gục trên vai nhau đến khi màn đêm buông xuống, tàu lửa dừng chân tại một nhà ga hoang khiến ai nấy đều bừng tỉnh khỏi cơn mê ngủ..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Nào các chàng trai trẻ!! *đứng trước tất cả mọi người*
Bảo Phúc trên tay cây súng trường lớn đứng đầu khoang tàu dõng dạc nói như những các bậc tiền bối đi trước của các thanh niên..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Tôi là Thiểu Bảo Phúc, chỉ huy của cả đại đội 1 chúng ta mong các anh em thanh niên xung phong vì đất nước mà cố gắng đấu tranh cùng nhau..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Tí nữa chúng ta sẽ đi cùng nhau nối đuôi đến căn cứ riêng của ta xong xuôi các anh em nghỉ ngơi một thời gian rồi tôi sẽ chia từng tiểu đội nhỏ để thực hiện nhiệm vụ đánh tan quân địch!!
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Anh em nhất trí chứ!! *nói lớn*
Ai nấy đều reo hò phấn khích sự hạnh phúc vui vẻ thoải mái đẩy lên cao trào làm Bảo Phúc cũng cười theo các chiến sĩ trẻ này..
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Chỉ huy họ Thiều đã vậy khuôn mặt lại có nét giống chị nữa, là bố chị sao? *tò mò nhìn Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Đúng vậy, bác ấy là bố chị..*cười nhẹ nhìn Ánh Quỳnh*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*vỗ tay* Các anh em xung phong chuẩn bị đồ rồi theo tôi, tàu sắp vào nhà ga rồi!!
Chưa kịp nói dứt câu Bảo Trâm cùng Ánh Quỳnh nhanh chóng soạn đồ đeo balo trên vai cùng các anh em khác, có người hồi hộp đến toát mồ hôi nhưng Bảo Trâm lại kiên định chờ đợi đến lặng người
hết chap
hic
hic
ngủ ngoan nháa
hic
hic
tui viết chap theo cốt chuyện này rất nhanh nha
hic
hic
mọi người thông cảm ạa

#3

Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Chúng ta đi thôi, anh em!! *quay lưng*
Từng thanh niên reo hò xếp từng hàng dài đi xuống tàu lửa theo 1 hàng dài theo sau lưng Bảo Phúc và người cuối cùng đi theo chốt đoàn là Bảo Trâm..
Một hàng dài thanh niên xung phong đi bộ băng sông xuyên rừng dưới sự dẫn dắt của Bảo Phúc sau một hồi cũng tới một doanh trại lớn nằm giữa rừng sâu thâm thẩm..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Ở đây có hai khu còn trống, anh em cứ chia nhau nhé!! *cười nhẹ quay lại nhìn tất cả*
Vừa vào cổng doanh trại Bảo Phúc liền nói lớn trước tất cả anh em đang lã mệt chia ra hai khu bên trái phải xong sau đó rời đi, để lại anh em tự chia..
Sau một lúc hơn 50 người về khu bên trái còn Thiều Bảo Trâm và tất cả những người còn lại đều quay sang khu bên phải chậm rãi đi bộ vào trong..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*nhìn xung quanh căn phòng*
Đây là một túp lều màu rằn rì được dựng tạm đủ chứa hai người nhưng đầy đủ tiện nghi như quạt và những thứ khác, Bảo Trâm nhìn một lúc cũng nằm giường dưới để Ánh Quỳnh nằm bên trên..
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Chị ở với em à? *nghiêng đầu nhìn Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Ừm chứ ở đây, chị chẳng quen ai cả..*cười ngại gãi đầu*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
*bật cười* Nghỉ ngơi đi, tờ mờ sáng chúng ta ra chiến trường rồi..*nằm xuống giường*
Dứt lời Ánh Quỳnh với tay tắt đèn gần đấy lập tức ánh đèn vàng ấm giữa trời tối tắt sụp đi, Bảo Trâm cũng mệt mỏi sau con đường đi dài cũng an phận nằm xuống giường thoải mái chợp mắt..
?
?
Có ai ở đó không? *vỗ nhẹ vào cửa lều*
Đang nằm ngủ trong cơn mê Bảo Trâm nhíu mày tỉnh giấc do có tiếng gọi ngọt ngào của 1 nữ nhân nào đó trước cửa lều vọng vào trong khiến Bảo Trâm lờ đờ tỉnh dậy theo quáng tính xỏ đôi dép cao su nâu vào ra ngoài mở cửa lều..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*mở cửa lều* Tôi đây..*mắt nhắm mắt mở*
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
*cười nhẹ* Em là Thiều Bảo Trâm, đúng chứ? *nghiêng đầu nhìn Bảo Trâm*
Cô gái mặc bộ áo bà ba màu nâu nhạt trên cổ khoác 1 cái khăn rằn đứng trước mặt Thiều Bảo Trâm nói trên ngực còn mang một huy hiệu như bên y tế nữa thêm vẻ ngoài xinh đẹp nhỏ con chỉ đứng cao hơn vai Bảo Trâm làm Bảo Trâm chỉ biết cúi xuống nhìn..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*khẽ gật đầu* Tôi là Trâm..
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
Bác Phúc gọi em và Ánh Quỳnh lên đài quan sát, nhanh chân lấy đồ đi rồi chị dẫn hai đứa em đi nhé..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Dạ đợi em 1 chút..*cúi đầu*
Bảo Trâm quay vào lều bỗng nhiên tim Hoàng Yến rung lên một nhịp không rõ nguyên nhân vì sao nữa nhưng ấn tượng về cái người cao cao mái tóc ánh nâu và khuôn mặt ngáo ngơ vừa tỉnh giấc làm Hoàng Yến buồn cười không thôi..
Vài phút sau
Bảo Trâm đội mũ cối cùng bộ đồ quân phục khoác nghiêm mình đứng kế bên Ánh Quỳnh gầy gò không kém cạnh gì sự nghiêm túc ấy trước mặt Hoàng Yến nhẹ giọng nói..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Tụi em xong rồi, mình đi thôi..*nhìn Hoàng Yến nói*
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
*khẽ gật đầu* Theo chị..
Ánh Quỳnh rụt rè theo sau lưng hai người còn Bảo Trâm đứng song song Hoàng Yến, người cao người nhỏ dưới ánh đèn cao của từng cột đèn làm nổi bật hơn bao giờ hết..
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
Trâm năm nay mấy tuổi rồi mà cao vậy nhỉ?
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*cười ngại gãi đầu* Em vừa 20 thôi chị ạ..
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
20 mà chị tưởng em lớn hơn không đấy Trâm..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Hẹ hẹ..thế còn chị? *nghiêng đầu nhìn Hoàng Yến*
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
Chị lớn hơn Trâm 3 tuổi nhưng mà người vẫn bé lắm..*chu chu cánh môi*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*cười nhẹ* Bé xíu cho dễ thương mà..
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
Ơ là khen hay chê đấy?! *bĩu môi nhìn Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*cười* Em khen chị mà..
Hoàng Yến trên đường đi cứ líu lo kể chuyện với Bảo Trâm đầy vui vẻ còn Ánh Quỳnh im bặt theo hai người họ..
Đài quan sát
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
*đưa tay lên chào* Thưa chỉ huy, hai người chỉ huy yêu cầu đã đến ạ!! *bỏ tay xuống*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*khẽ gật đầu* Tôi cảm ơn đồng chí..
Hoàng Yến gật đầu rồi quay sang một hộp lớn mở ra bên trong toàn súng và đạn cẩn thận lựa chọn lấy ra hai khẩu súng trường cho hai con người kia..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Bố..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*thở hắt* Trâm, nghe bố nói này..
Bảo Phúc đứng trước mặt con gái mình đôi mắt rưng rưng như sắp xa gì đấy làm Bảo Trâm đứng đối diện cũng chợt hoàn hồn..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Cho dù có chuyện gì nhất định phải an toàn trở về, bố chỉ tiễn con được đến đây..*xoa nhẹ bã vai Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Bố ơi đừng như vậy mà..*khổ sở*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*ôm Bảo Trâm vào lòng* Cố gắng con nhé, hết trận này mình về nhà thôi..
Bảo Phúc sợ Bảo Trâm sẽ không toàn mạng trở về, đứa con gái bé nhỏ của ông nó ngoan lắm ông tin chắc nó sẽ làm được gì đấy cho nước mình..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Này nhìn vào mắt bố, không về cũng được những thứ bố chuẩn bị trong balo của con đều sẵn sàng..
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Ngoan nhé, bố sẽ ra ngoài đấy với con sớm thôi..*chỉ ra thung lũng*
Bảo Trâm nhìn ra ngoài thung lũng liền bị cảnh tượng trước mắt choáng ngợp, cái cảnh màn đêm mù mịt đầy sương mù trên bầu trời đầy những chiếc máy bay đang thả từng quả bom nóng nẩy xuống dưới mặt đất..
Từng nơi đều là xác người chất đầy khiến Bảo Trâm ám ảnh vào tâm trí ngay lập tức nhưng không thể đầu hàng trước số phận được..
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Dạ con hiểu, thưa bố!! *gật nhẹ đầu mặt lạnh tanh*
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
Đây là súng của hai đồng chí đây, thưa chỉ huy..*đặt hai khẩu súng trường trên bàn*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
*gật đầu* Của con đây Trâm..*đưa súng cho Bảo Trâm*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
Con cảm ơn bố..*gật nhẹ đầu khoác cây súng trên vai*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Của cô gái trẻ đây..*đưa cho Ánh Quỳnh một khẩu súng*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi cảm ơn chỉ huy..*gật nhẹ đầu khoác súng trên vai*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Hoàng Yến đưa hai người họ ra căn cứ phía Nam, nhớ là cẩn thận đấy bọn chúng đang thả bom từ trên cao..
Dương Hoàng Yến
Dương Hoàng Yến
Dạ tôi biết, thưa chỉ huy..*gật nhẹ đầu*
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Phúc
Thiều Bảo Trâm, bố yêu con ráng lên con nhé..*ôm Bảo Trâm vào lòng*
Thiều Bảo Trâm
Thiều Bảo Trâm
*đáp lại cái ôm* Dạ bố..
Cái ôm thay lời từ biệt của hai bố con làm người ngoài cuộc nhìn vào cũng đau lòng thay vì chẳng ai biết trước được ai còn ai mất..
hết chap

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play