Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Thi Tình Hoạ Dịch ] Mực Đen Trên Bản Án Trắng

Chap 1 - Khởi

Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Vương Dịch - Ta giết người.. là thay công lý trả nợ máu. Phiên toà của ngươi chỉ phán tội, còn ta phán cả số phận của những kẻ không biết cách làm người
Cô – một sát nhân mang gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao giấu trong bóng tối. Ít nói, bí ẩn, cô bước đi giữa thế gian với tội lỗi hằn sâu trong máu, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, lại chỉ là một kẻ mang quá nhiều vết thương, quá nhiều bất công từng hằn lên tuổi trẻ. Với xã hội, cô là tội đồ, là kẻ phải trả giá trước pháp luật; nhưng với chính mình, cô tin mình chỉ đang thay trời hành đạo, dùng máu để viết lên những bản án công lý mà luật pháp đã bỏ quên
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ - Công lý trong tay ta có thể tước đi mạng sống ngươi.. nhưng lại bất lực trước trái tim đang run rẩy muốn giữ lấy ngươi
Nàng – vị thẩm phán kiêu hãnh và thanh nhã, hiện thân của sự công minh nơi pháp đình. Vẻ ngoài của nàng luôn điềm tĩnh, lời nói cân nhắc từng chữ, ánh mắt không dễ gần, nhưng trong trái tim lại cất giấu một niềm khao khát dịu dàng: được yêu thương như một người phụ nữ, không phải như một biểu tượng của luật pháp. Nàng tin vào công lý, tin rằng sự thật phải được soi sáng bằng lý trí, nhưng khi chạm phải ánh mắt của kẻ sát nhân lạnh lùng kia, lý trí và trái tim bỗng trở nên mâu thuẫn
Họ đối diện nhau không chỉ trên chiến tuyến công lý, mà còn trong mê cung trái tim – nơi câu hỏi lớn nhất vang lên: Liệu tình yêu có thể tồn tại, khi một người là thẩm phán cầm cân nảy mực, và một người là kẻ sát nhân nhuộm tay trong máu?
_Hết chap_
" đừng nhuốm vào cô ấy bàn tay dơ bẩn của chúng mày "
" cho dù có phải đánh đổi cả sự nghiệp, tôi nhất định tẩy án cho cô "
" ta yêu nhau, bằng tội bằng luật. Nhưng chưa bao giờ tôi nhuốm tình yêu bằng màu máu "
" bị cáo Vương Dịch.. Vô tội!! "

Chap 2 - Vọng

Con phố nhỏ ngập nước, những vũng đèn neon loang lổ hắt bóng người chạy vội. Cơn mưa xối xả như muốn nuốt chửng cả thành phố. Nàng – thẩm phán trẻ tuổi, vừa kết thúc một phiên xử căng thẳng. Trễ hơn thường lệ, nàng bước một mình qua con hẻm vắng, mái tóc dài ướt đẫm, bàn tay siết chặt chiếc cặp hồ sơ. Đằng sau, vài bóng người bám theo, tiếng bước chân nện lên mặt nước vang dội, rình rập
Tội phạm
Tội phạm
Đi đâu vội vậy, thẩm phán? Mấy bản án của cô làm tụi này mất ăn mất ngủ rồi đấy " gằn giọng "
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
" nhíu mày " Pháp luật không sinh ra để làm vừa lòng các người. Nếu còn chút tỉnh táo, hãy tránh đường
Du đãng
Du đãng
" cười nham hiểm " Đêm nay, không có tòa, không có công lý đâu
Chúng lao tới. Nàng né được một cú đánh, nhưng hồ sơ rơi xuống đất. Bất ngờ – một bóng đen xuất hiện, động tác nhanh như cắt. Tiếng gậy rơi, tiếng rên thất thanh. Trong tích tắc, cả bọn ngã gục dưới nền gạch ướt mưa. Nàng thở dốc, quay lại – thấy cô đứng đó. Ánh mắt cô lạnh như sắt, bàn tay còn vương máu, nhưng hơi thở bình thản như chưa từng có chuyện gì
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
" khẽ run, khom người nhặt hồ sơ " cô.. là ai?
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
" lạnh nhạt " người thay mưa.. dọn sạch rác rưởi trên đường
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
" nhìn cô, nhẹ giọng " không ai lại tự dưng giúp người, kể cả khi để bản thân rướm máu
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
" lặng vài giây, xoay người bước đi " về đi, đây không phải chỗ dành cho cô
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
" gọi với theo " cảm ơn..
Cô không quay đầu, chỉ sải bước xa dần vào màn đêm. Nàng đứng đó nhìn nơi bóng lưng ấy khuất dần, ánh mắt bối rối Thi Vũ đứng lặng, bàn tay siết chặt hồ sơ trước ngực. Trong lòng thoáng dấy lên một nhịp đập lạ lẫm.. một thứ cảm giác nguy hiểm, mà nàng chưa kịp gọi tên
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
( Sát khí rõ ràng.. mùi máu tanh nồng nặc, nhưng tại sao lại thấy có gì đó.. công bằng? )
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
( Một kẻ giết người, hay là một bản án khác mà luật pháp không chạm tới? )
Nàng cúi xuống nhặt lại chiếc ô gãy. Mảnh khung sắt nhọn cắm xuống vũng nước, phản chiếu đôi mắt nàng đang ngập tràn hỗn loạn
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Tôi đã tuyên biết bao bản án.. nhưng chưa từng run như lúc này
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Rốt cuộc.. cô là ai? Một tội phạm, hay là bóng tối mà luật pháp phải bất lực?
Cơn mưa trút xuống dữ dội hơn, như muốn xóa nhòa mọi dấu vết của cuộc chạm trán. Nhưng trong tim nàng, một vết hằn đã in đậm – không phải của sự sợ hãi, mà là của một bí ẩn chưa thể dứt bỏ Nàng quay bước, đôi giày ngập trong nước mưa, lòng thầm thì như một lời hẹn:
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Nếu còn gặp lại.. tôi sẽ nhìn thẳng vào ánh mắt đó thêm một lần nữa
----------
Trong một căn phòng chật hẹp, ánh đèn vàng hắt xuống nền gạch lạnh lẽo. Cô ngồi đó, im lặng, áo đẫm mưa và máu. Mùi sắt tanh quyện cùng khói thuốc vương vấn trong không khí. Bàn tay cô chậm rãi lau từng vệt đỏ dính nơi lưỡi dao. Đôi mắt đen sâu hoắng, lạnh lùng như vực thẳm, nhưng vẫn còn vương lại một hình ảnh – đôi mắt người phụ nữ trong đêm mưa
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Một thẩm phán sao.. lại run rẩy như thế trước mình. Nhưng.. ánh mắt cô ta không giống bọn khác " nhìn lưỡi dao vừa được lau sạch "
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Không khinh miệt, không hằn thù.. chỉ có một thứ chưa từng thấy
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Công lý thật sự, mong manh và dằn vặt " phà khói "
Cô ngả lưng vào ghế, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà tối đen. Đầu ngón tay gõ nhịp nhẹ, như đang phán xét chính bản thân
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Luật pháp của cô có giới hạn.. nhưng tôi thì không. Nếu số phận muốn, ta sẽ gặp lại " nhắm mắt "
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Khi ấy.. để xem ai sẽ là người phán quyết cuối cùng " cong môi "
Ngoài kia, mưa vẫn xối xả, như tiếng trống dồn báo hiệu một khởi đầu chẳng thể đảo ngược
Đồng hồ trên trần nhà điểm qua từng giây, ngón tay cô gõ trên mặt bàn, nhè nhẹ rồi dứt hẳn. Đúng 00 giờ, Vương Dịch 1 lần nữa choàng chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối, đội chiếc mũ lưỡi trai cùng khẩu trang che kín gương mặt. Cô đến con hẻm vừa rồi xảy ra vụ ẩu đả, mấy tên du đãng cùng tội phạm vẫn nằm la liệt ở đó. Chúng chưa chết, lúc nãy là do cô nương tay. Lúc này, nàng không ở đây, Vương Dịch nhè nhẹ rút con dao từ phía sau thắt lưng. Tiễn chúng một đường đến âm tàu địa phủ, dưới cơn mưa tầm tã, cô lấy từ túi 1 chiếc card, 1 con dao rồi để ngay ngắn tại hiện trường. Trước khi đi còn không quên để lại một câu bay lơ lửng trong không khí
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Cô ấy là ánh sáng nơi công lý, đừng nhuốm vào cô ấy bàn tay dơ bẩn của các người
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Tôi mang cho mình 2 lưỡi dao. 1 để thanh tẩy, 1 để xử phạt
_Hết chap_

Chap 3 - Vết

Tiếng mưa vẫn dai dẳng, đọng lại trong không khí một mùi ngai ngái ẩm mốc. Thi Vũ ngồi trước bàn làm việc, hồ sơ vụ án rải rác như những mảnh ghép rời rạc. Trên giấy, từng tấm ảnh hiện trường đỏ lòm, máu loang như những cánh hoa vỡ nát. Nàng đưa tay chạm vào bức ảnh thứ ba – vết dao xuyên đúng chỗ hiểm, dứt khoát, gọn gàng. Không run. Không sai lệch. Nàng nhớ đến bàn tay Ling nắm lấy tay mình đêm hôm đó – lạnh, nhưng vững chắc như thép. Khẽ thì thầm:
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Cùng một bàn tay.. cứu tôi, rồi lại cướp đi sinh mạng khác sao?
Một thoáng, nàng thấy tim mình nhói lên. Không rõ là sợ hãi hay tiếc nuối
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Tớ thấy vụ này không hề đơn giản " ghim tập hồ sơ "
Vương Hiểu Giai
Vương Hiểu Giai
Có thể sẽ là.. một kẻ sát nhân hàng loạt
Thẩm Mộng Dao - Thẩm phán, đồng nghiệp của nàng Vương Hiểu Giai - Pháp y, đồng nghiệp của nàng
Từ ngoài, Viên Nhất Kỳ cùng Tưởng Vân bước vào
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Sao rồi " đứng bật dậy " có ai còn sống không?
Tưởng Vân
Tưởng Vân
" lắc đầu " đều tử vong, cách thức ra tay rất nhanh gọn, dứt khoát lại vô cùng tàn bạo
Tưởng Vân
Tưởng Vân
5 nạn nhân đều chết vì một vết đâm thẳng từ trên đầu, ghim qua hộp sọ và xuyên vào đại não
Tưởng Vân
Tưởng Vân
Ngoài ra còn bị cắt đứt 2 tay, xếp ngay ngắn trên ngực trái " để ảnh hiện trường lên bàn "
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
" sốc " ta.. tàn nhẫn quá
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Ngoài ra, tại hiện trường còn để lại một con dao khoảng 5 cm
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Không dấu vân tay, đã xét nghiệm nhưng không có bất kỳ vết máu nào. Chỉ có nước mưa
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Được để ngay ngắn giữa 5 thi thể
Viên Nhất Kỳ lôi trong balo ra hai chiếc túi zip. 1 có con dao nhỏ, 2 có chiếc card rồi đặt lên bàn
Nhìn sơ qua chiếc dao, đọc nội dung trên chiếc card. Đôi đồng tử Thi Vũ trong chốc lát co rút lại
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Tôi mang cho mình 2 lưỡi dao. 1 để xử phạt, 1 để thanh tẩy ( Là.. cô ta ) " run nhẹ "
Nàng cố gắng điều chính lại hơi thở, nhìn rõ lại một lần nữa
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
( không đúng, con dao hôm qua cô ta cầm không giống.. hôm qua mấy tên đó cũng còn hơi thở )
Viên Nhất Kỳ - cảnh sát điều tra Tưởng Vân - pháp y
Buổi tối hôm đó, sau phiên xử, nàng bước xuống bậc thang tòa án. Đêm đổ xuống, ánh đèn đường hắt một quầng sáng nhợt nhạt. Gió lùa, mang theo hơi lạnh. Và ở cuối bậc thang, bóng người ấy hiện ra. Vương Dịch đứng đó. Đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn thẳng vào nàng. Thi Vũ ngừng bước. Không gian giữa hai người như bị kéo căng, chỉ còn tiếng giày gõ từng nhịp khô khốc
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
" giọng khàn, cố tỏ ra cứng rắn " cô theo dõi tôi?
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
" nhếch mép " tôi đâu cần theo dõi cô, vì cuối cùng.. cô cũng tìm đến tôi thôi
Thi Vũ cảm giác tim mình lạc nhịp. Từng lời Vương Dịch nói như một lưỡi dao lướt qua, không để lại vết cắt nhưng rỉ máu vô hình
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
5 người đàn ông đêm qua.. là cô giết?
Thi Vũ dồn ép, giọng nàng run lên không biết vì giận dữ hay vì muốn nghe một lời giải thích. Vương Dịch tiến thêm một bước, ánh đèn vàng rọi lên gương mặt nàng. Đẹp, nhưng đầy hiểm nguy. Không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, cô chỉ ngẩng đầu nhìn trời mưa nặng hạt, khoé môi cong nhẹ, ánh mắt như lướt qua linh hồn kẻ đối diện rồi giọng cô khẽ vang lên, lạnh lẽo đến rợn người
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Cô quan tâm điều đó để làm gì? " nhướng mày "
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Tôi chỉ muốn biết, mình được một ân nhân cứu.. hay một kẻ sát nhân dẫn đường " siết chặt tay "
Vương Dịch nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Đêm qua, tôi chỉ làm điều cần làm
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Sống hay chết, vốn chẳng khác biệt mấy.. đúng không?
Rồi Vương Dịch chậm rãi tiến lại gần, mỗi bước chân như ép không khí nơi đó đặc quánh hơn. Khoảng cách rút ngắn, hơi thở mát lạnh của cô phả vào tai Thi Vũ
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Ân nhân? Sát nhân? " nheo mắt, khẽ mỉm cười "
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Trong mắt tôi, hai từ đó vốn dĩ chẳng khác biệt
Thi Vũ run lên. Giọt mưa trượt xuống từ mái tóc Vương Dịch, rơi tách tách xuống vai áo. Khoảnh khắc ấy, nàng cảm giác mình đang đối diện không phải con người, mà là một bóng ma đội mưa bước ra từ vực thẳm
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Vậy.. người đêm qua thật sự đã chết " nghẹn giọng "
Vương Dịch im lặng hồi lâu. Rồi khẽ thì thầm, lạnh lùng mà mơ hồ:
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Có những cái chết.. còn nhân từ hơn cả việc để hắn sống
Lời đáp ấy, chẳng khác nào một bản án không chứng cứ, khiến trái tim Thi Vũ nghẹn lại. Nàng không thể khẳng định điều gì, nhưng lại càng không thể thoát khỏi vòng xoáy do người con gái trước mặt gieo vào Ngoài kia, tiếng sấm nổ vang. Trong khoảnh khắc ánh sáng chớp loé, Thi Vũ thấy rõ ánh mắt Vương Dịch – ánh mắt không hề có chỗ cho sự run rẩy Nguy hiểm. Cuốn hút. Không thể nắm bắt.
_Hết chap_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play