『 Tokyo Revengers 』Tuyết Đầu Mùa.
1
Mùa đông năm ấy, tuyết rơi rất sớm. Những bông tuyết đầu mùa chạm xuống mặt đất còn chưa kịp tan thành nước, đã hóa thành những mảnh pha lê vĩnh viễn bị giam trong lòng đất lạnh.
Người ta thường bảo, tuyết đầu mùa giống như một dấu hiệu của định mệnh. Vừa mong manh, vừa khắc nghiệt, đẹp đến mức khiến lòng người run rẩy.
Trong khung cảnh trắng xóa ấy, có một đôi mắt tím tro đang lặng lẽ dõi nhìn thế giới.
Đôi mắt ấy không phản chiếu sự ấm áp, cũng chẳng lưu giữ chút hy vọng. Nó giống như vực sâu, nuốt trọn mọi ánh sáng.
Kurokawa Izana, cái tên vừa thốt ra đã đủ khiến người chán ghét mà lắc đầu ngao ngán.
Người ta nhìn hắn như một bản án đã được khắc sẵn vào định mệnh, một kẻ bị nguyền rủa từ trong máu thịt.
Kết cục của những kẻ dám dây vào hắn chẳng thể lành lặn.
Ấy vậy mà, có ai tin được rằng một người như hắn cũng biết dịu dàng?
Có ai tưởng tượng được, bàn tay từng thấm máu lại có thể vuốt ve, nâng niu một người như thể chạm vào tuyết đầu mùa?
Đóa bông tuyết nhỏ của hắn, trắng đến tinh khiết, mềm đến mong manh.
Em chính là nghịch lý duy nhất phủ xuống những tháng ngày khắc nghiệt của Izana.
Tuyết đầu mùa rơi vương trên vai áo, bóng dáng Izana lẻ loi giữa trời trắng xoá.
Chiếc mũi nhỏ vì lạnh mà đỏ ửng, run nhẹ lên.
Izana Kurokawa
Lạnh quá...
Izana Kurokawa
/ngẩng đầu/ ?
Bàn tay nhỏ của em khẽ mở, bên trong ấy chất chứa đầy ấp những viên kẹo ngọt lung linh sắc màu, tựa như những mảnh sao nhỏ rơi xuống, óng ánh.
Yuki Hoshino
Cho cậu nè..ngon lắm! /cười/
Izana Kurokawa
Kẹo ngọt lắm, không thích.
Yuki Hoshino
Người lớn bảo rằng, nếu tâm trạng không tốt hãy ăn kẹo!
Izana Kurokawa
... /cầm lấy vài viên kẹo/
Izana Kurokawa
Ngốc../thì thầm/
Ấy vậy mà giữa cái lạnh buốt se sắt, một viên kẹo ngọt em trao lại thành tia sáng nhỏ, khẽ sưởi ấm trái tim đang run lên của cậu.
Izana Kurokawa
/bỏ vào miệng/ 'Ngọt thật..'
Yuki Hoshino
Ngon lắm đúng chứ!!
Em nhẹ nhàng đặt mông xuống bên cậu bạn nhỏ này.
Yuki Hoshino
Tớ là Yuki, Hoshino Yuki./mỉm/
Yuki Hoshino
Inana? Ngộ ghê.
Yuki Hoshino
Hì hì..tớ thích tuyết đầu mùa quá đi! /nằm ngã ra/
Izana Kurokawa
Ừm..tao cũng thích tuyết.
Yuki Hoshino
Tại sao Izana lại ngồi một mình thế này?
Yuki Hoshino
Cậu không có bạn sao?
Yuki Hoshino
Hưm..vậy Yuki làm bạn với cậu nha?
Izana Kurokawa
Làm bạn với tao?
Yuki Hoshino
Ừm! Từ giờ Izana sẽ không còn cô đơn nữa.
Đôi mắt tím tro của cậu loé lên bất chợt.
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh cậu dường như lặng đi, chẳng có nổi âm thanh nào lọt vào.
Izana Kurokawa
'Không còn cô đơn nữa à..?'
'Nó còn chẳng dám dành lại nữa kìa.'
Từng viên kẹo ngọt rơi lăn lóc dưới chân một đám trẻ khác.
Ngón tay nhỏ bấu chặt vào góc váy.
Trông em thật yếu đuối, đến mức nhìn vào cũng phải khiến người khác chán ghét quay đi.
Yuki Hoshino
Ah..! /giật mình/
Cú đấm giáng thẳng vào mặt một trong những đám trẻ đó, máu mũi còn tuôn ra dưới nền tuyết trắng.
Tên nhóc ngã vật xuống, chẳng còn một ai dám cười nữa.
Những tên nhóc còn lại đều tái mặt mà co rúm lại.
Cậu chẳng thèm liếc mắt đến chúng.
Chỉ cúi người nhặt những viên kẹo rơi vải khắp trên mặt tuyết lên. Phủi nhẹ rồi dúi vào tay em.
Giọng cậu đều đều, không gắt gỏng mà lại khiến em cảm thấy yên tâm lạ thường.
Cậu chậm rãi xoay người lại, nheo mắt nhìn đám trẻ đang run lẩy bẩy kia.
Izana Kurokawa
Đứa nào mà còn dám đụng vào nó thêm một lần nữa.
Izana Kurokawa
Thử xem. Tao không ngại nhổ thêm vài cái răng của tụi mày đâu.
Tụi nhóc gật gật cũng chạy mất hút. Để lại một khoảng trống im lặng giữa cả hai.
Izana Kurokawa
Tại sao mày không đấm lại tụi nó?
Izana Kurokawa
Cứ đứng ngây ra đó là tụi nó sẽ tha à?
Yuki Hoshino
Tớ xin lỗi..tớ không muốn gây rắc rối..
Izana Kurokawa
Tch..đần hết chỗ nói!
Yuki Hoshino
Cảm ơn cậu, Izana! /cười/
Izana Kurokawa
Cảm ơn gì chứ.. /quay đi/
Izana Kurokawa
Đi về trại thôi.
Izana Kurokawa
Trời lạnh như thế mày vẫn cứ thích ra ngoài.
Cậu khẽ tháo khăn quàng trên người mình, rồi dịu dàng quấn quanh cổ em.
Động tác chậm rãi nhưng lại cho thấy sự nâng niu, trao cả hơi ấm còn sót lại của cậu giữa giá lạnh mùa đông này.
Yuki Hoshino
Hửm..Izana không thấy lạnh sao?
Izana Kurokawa
Choàng đi, mày sốt nữa thì lại phiền phức lắm.
Yuki Hoshino
Ừm, cảm ơn cậu!
Cậu nắm lấy tay em, không quá mạnh nhưng cũng chẳng buông lơi.
Và em cũng ngoan ngoãn đi theo cậu.
Yuki Hoshino
/nhìn lên cậu/ 'Tai đỏ rồi nè.'
Hai người đi, người trước người sau dưới ánh đèn và màn tuyết mỏng.
Dù chênh lệch chiều cao như thế nào thì bước chân cả hai vẫn hoà cùng một nhịp.
2
Yuki Hoshino
Cậu lại đi đánh nhau nữa sao?
Izana Kurokawa
Hừ, mặc tao.
Yuki khẽ thở dài, hơi thở tan vào làn sương lạnh.
Ánh mắt em dừng lại nơi cậu đang ngồi bệt trên nền tuyết trắng.
Khuôn mặt cậu chằng chịt vết thương, máu khô loang lổ, thế nhưng ánh mắt lại vẫn mang vẻ lì lợm bất cần, như thể nỗi đau kia chẳng thể khiến cậu cúi đầu.
Nhìn cậu với dáng vẻ kiêu ngạo ngồi trước mắt, vậy mà em vẫn chỉ mỉm cười dịu dàng, lặng lẽ cúi xuống kéo cậu về phía chiếc xích đu gần đó.
Yuki Hoshino
Được rồi, lại đây Izana.
Izana Kurokawa
Phiền thật.
Bàn tay nhỏ bé của em khẽ nắm lấy tay cậu, kéo nó về phía mình.
Bàn tay ấy chằng chịt những vết thương ngang dọc, nhưng dưới cái chạm dịu dàng của em, chúng lại trở nên mong manh đến lạ.
Yuki Hoshino
Xước hết rồi này..
Yuki Hoshino
Có đau lắm không?
Izana Kurokawa
/nhìn em/ ...
Giữa trời tuyết trắng phủ mờ nhân gian, thế giới như ngừng thở, như thể chẳng còn tồn tại.
Chỉ còn lại hai người, hai bàn tay, và một khoảng trời tuyết rơi chậm rãi như thước phim lặng lẽ ngân dài.
Đôi tay em khẽ run nhưng vẫn cẩn thận dùng lọ thuốc nhỏ trong túi chấm nhẹ lên từng vết xước. Từng cử động của em chậm rãi, dịu dàng đến mức khiến ánh mắt của cậu không thể rời khỏi.
Yuki Hoshino
'Chẳng chịu lo cho bản thân gì cả.'
Ánh mắt em chăm chú, hàng mi dài khẽ rung theo từng nhịp thở, mang theo cả nỗi xót xa chẳng thể nói thành lời.
Tuyết ngoài kia vẫn rơi, nhưng giữa khoảng lặng mong manh này, cậu cứ nhìn em mãi, môi khẽ nhếch như đang cười..nhưng chẳng rõ là cười vì điều gì.
Yuki Hoshino
Xong rồi! /cười/
Yuki Hoshino
Đừng để bị thương nữa đấy!
Izana Kurokawa
Chậc..đâu cần mày phải băng bó cầu kì như thế này..?
Izana Kurokawa
Dù sao thì vết thương mới cũng sẽ chồng lên vết thương cũ thôi.
Yuki Hoshino
/khẽ thở dài/
Yuki Hoshino
Cậu vẫn sẽ lao đầu vào mấy cuộc đánh nhau nữa à?
Izana Kurokawa
Đó là việc tao phải làm. Còn mày, lo giữ lấy bản thân trước đi.
Izana Kurokawa
Bớt nhiều chuyện việc của tao đi.
Yuki Hoshino
Đánh muốn ngu luôn.. /thì thầm/
Bàn tay Izana bất chợt đưa lên, ngón tay lạnh lẽo lướt qua những sợi tóc mềm mại. Khẽ phủi đi mấy bông tuyết li ti còn vương trên mái tóc em.
Izana khẽ nghiêng đầu, nụ cười nửa như chế giễu, nửa như giấu giếm điều gì đó không thể gọi tên. Chỉ một cái chạm đơn sơ, nhưng trong mắt em lại hóa thành vạn lời không nói thành câu.
Cậu ngã người ra sau, dựa lưng vào thành sắt, ngửa đầu nhìn bầu trời trắng đục.
Tuyết vẫn lặng lẽ rơi như những sợi tơ mỏng, đan xen giữa tiếng gió lạnh và ánh đèn mờ nhòe phản chiếu từ phố xá xa xa.
Một vài bông tuyết khẽ đậu trên chóp mũi cậu, tan ra thành giọt nước lạnh.
Izana Kurokawa
Con nhỏ đó đi lâu ghê.
Izana Kurokawa
Lạnh chết mình rồi.
Từ phía xa, bóng dáng cô gái nhỏ hối hả chạy về phía cậu, từng bước chân nhỏ nhắn in vội trên nền gạch ướt sương. Trên tay em, hai chiếc bánh taiyaki còn nóng hổi tỏa khói mờ ảo.
Nhưng trong mắt cậu chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ trên môi em, đôi mắt sáng long lanh phản chiếu cả ánh trời xanh phía trên. Trong một thoáng bất giác, thấy lòng mình xao động bởi dáng hình nhỏ bé ấy.
Yuki Hoshino
Hì Hì..cậu đợi không lâu chứ?
Izana Kurokawa
Sắp chết cóng rồi.
Yuki Hoshino
Tớ đã phải xếp hàng để mua được đó!
Yuki Hoshino
/đưa cho cậu/
Yuki Hoshino
Mau ăn thôi, để nguội sẽ không còn ngon nữa.
Izana Kurokawa
Ờ. /cầm lấy/
Yuki Hoshino
Phù phù~ /thổi/
Yuki Hoshino
Ưm..ngon quá đi!!♡
Yuki Hoshino
Lát nữa chúng ta xây gia đình người tuyết nữa nha? /nhìn lên cậu/
Izana Kurokawa
Rồi rồi..đúng là phiền phức!
Izana Kurokawa
Ăn cho cẩn thận đi, vụn bánh dính đầy rồi kìa. /lau cho em/
Đêm phủ xuống mái ngói cũ kỹ của trại trẻ mồ côi, gió len lỏi qua những ô cửa sổ cũ mòn, mang theo hơi lạnh buốt giá.
Trong căn phòng tối, chỉ còn vẳng lại tiếng thở đều đặn của lũ trẻ đã chìm vào giấc ngủ.
Em kéo tấm chăn mỏng, quay sang nhìn cậu, người vẫn nằm im lặng nơi giường kế bên. Em khẽ thì thầm.
Yuki Hoshino
Cậu không ngủ được sao?
Izana nghiêng đầu nhìn sang em, giọng nhàn nhạt.
Izana Kurokawa
Ồn quá. Ngủ đi.
Em mím môi, lặng yên một thoáng rồi kéo chăn trùm kín, nhưng giọng run run vẫn lọt ra khe chăn.
Yuki Hoshino
Nhưng mà..ở đây lạnh quá..
Izana Kurokawa
/liếc sang/
Izana Kurokawa
Ngốc. Tự cuộn chăn chặt vào.
Lại một khoảng lặng dài, rồi bàn tay cậu bất chợt kéo mép chăn của mình phủ sang giường em. Hơi ấm mong manh lan sang, Izana khẽ quay mặt đi, giọng lí nhí.
Izana Kurokawa
...Được rồi. Ngủ đi.
3
Trời vừa hửng sáng, ánh nắng mỏng manh len qua khung cửa sổ cũ kỹ, rọi xuống căn phòng tĩnh lặng.
Izana đã thức từ lâu, cậu ngồi kế giường em tựa cằm lên nệm, đối mặt với em, đôi mắt tím thẫm hững hờ nhìn về phía em.
Nhìn gương mặt đang say giấc nồng, bất giác anh vương tay chạm nhẹ lên má em rồi di lên tới mắt. Hết nghịch tóc tới chọt má em.
Nhưng em vẫn ngủ say, mái tóc rối loạn xõa trên gối, hơi thở khẽ phập phồng đều đặn.
Khuôn mặt ngây ngô ấy trong khoảnh khắc yên bình này. Cậu khẽ nhếch môi, nửa cười nửa giễu cợt.
Izana Kurokawa
Con nhỏ phiền phức..
Izana Kurokawa
Tại sao mình lại phải để tâm đến con nhỏ này vậy..?
Cậu nhìn em chăm chăm, lời thì lạnh nhạt nhưng rõ ràng là mắt vẫn chưa từng rời khỏi em dù chỉ là phút chốc.
Izana Kurokawa
Mày thích học lắm à?
Izana Kurokawa
Suốt ngày chỉ biết cấm đầu vào mấy cuốn sách đó thôi.
Yuki Hoshino
Hì hì thích lắm!
Yuki Hoshino
Izana lại đây đọc cùng đi.
Yuki Hoshino
Hưm.. hay là Izana cứ ra ngoài chơi đi.
Yuki Hoshino
Lát nữa xong tớ sẽ chơi cùng cậu.
Izana Kurokawa
Để mày một mình rồi bị tụi kia bắt nạt nữa à?
Izana Kurokawa
Người bảo vệ mày cũng là tao, người bị cuốn theo phiền phức cũng là tao.
Izana Kurokawa
Yếu đuối như mày chả làm được trò trống gì hết.
Yuki Hoshino
Tớ làm phiền cậu nhiều quá nhỉ.
Izana Kurokawa
Mày cũng biết là mình phiền đấy à?
Yuki Hoshino
Lần sau sẽ không làm phiền cậu nữa.
Izana Kurokawa
Toàn nói suông.
Izana Kurokawa
Mày kiểu gì rồi cũng lại gọi tao thôi.
Nghe cậu nói vậy, em cũng khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhẹ tựa gió thoảng, nhưng lại khiến cậu vô thức khựng lại trong thoáng chốc.
Nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường ngày.
Tuyết rơi trắng xóa khắp sân, em tung tăng chạy nhảy, đôi má đỏ hồng vì lạnh. Vừa chạy vừa quay lại, em hớn hở gọi.
Izana Kurokawa
Điên à? Lạnh thế này mà còn chạy nhảy, muốn đổ bệnh sao? /đi lại/
Em chẳng buồn nghe, chỉ cười tươi rồi tung nắm tuyết lên không trung, để những bông tuyết trắng rơi xuống tóc mình. Nhìn dáng vẻ ấy, Izana bực đến mức bật ra một tiếng hừ.
Em hớn hở cúi xuống, vo vội một nắm tuyết tròn trịa rồi bất ngờ ném thẳng về phía Izana.
Izana khựng lại, mặt tối sầm, cậu gạt tuyết khỏi áo.
Izana Kurokawa
Muốn chết à?
Dù cọc cằn là thế, rốt cuộc cậu cũng cúi xuống vo một nắm tuyết trong tay, ngón tay siết lại, khóe môi nhếch khẽ.
Izana Kurokawa
Xem tao trả thù này! /ném/
Tuyết vỡ tung dưới chân, tiếng cười trong trẻo của em vang vọng khắp sân. Em vừa chạy vừa ngoái lại chọc tức, ném thêm một nắm tuyết vào vai Izana. Cậu nghiến răng, đuổi theo, giọng cộc cằn.
Izana Kurokawa
Đứng lại coi!
Hai bóng người nhỏ bé giữa sân trại, một rượt một chạy, tiếng bước chân dồn dập in dấu lên nền tuyết mịn.
Cứ thế, hai người đuổi nhau, chọi tuyết, nghịch ngợm đến tận xế chiều.
Khi ánh nắng nhạt cuối ngày trải dài trên nền tuyết trắng, cả hai ngồi phịch xuống, hơi thở phả ra từng làn khói mỏng.
Yuki Hoshino
Oa..tay tớ muốn cóng hết cả rồi.
Izana Kurokawa
Ai bảo ngu ngốc nhào ra nghịch cho lắm vào. Than thở cái gì?
Cậu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của em, chau mày làu bàu.
Izana Kurokawa
Đúng là phiền phức, lạnh như đá thế này còn bày đặt.
Miệng thì gắt gỏng, nhưng bàn tay Izana vẫn siết chặt, vùi tay em vào túi áo khoác của mình, hừ khẽ.
Izana Kurokawa
/quay mặt đi/
Ánh chiều nhập nhoạng hắt qua ô cửa sổ, căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại hơi thở nặng nề của em.
Cả người em nóng ran, hơi thở gấp gáp lẫn vào tiếng gió ngoài kia. Gương mặt đỏ bừng, từng giọt mồ hôi lăn dài xuống, thấm ướt gối vải.
Izana đứng đó, khoanh tay, ánh mắt cau có nhìn xuống. Giọng cậu gắt gỏng.
Izana Kurokawa
Nhìn cái bộ dạng bây giờ của mày xem.
Izana Kurokawa
Lúc nãy ném tuyết vào tao hăng hái lắm mà?
Cậu đặt mạnh chiếc khăn ấm lên trán em, vừa chau mày vừa nói tiếp.
Izana Kurokawa
Đấy, tao đã bảo đừng có la cà ngoài tuyết lâu quá mà mày có nghe đâu.
Izana Kurokawa
Giờ thì hay rồi, sốt vùi ra đấy.
Dù lời lẽ gắt gỏng, động tác của cậu vẫn chậm rãi, cẩn thận đến từng chút một.
Cậu ngồi phịch xuống cạnh giường.
Izana Kurokawa
Nằm bẹp một chỗ lại bắt tao lo. Phiền chết đi được.
Tay Izana kéo chăn lên kín người em, động tác dứt khoát nhưng chẳng hề vụng về.
Yuki Hoshino
Cậu lo cho tớ hả..? /mỉm/
Izana Kurokawa
Mày mà còn nói nhảm nữa tao nhét khăn vào mặt bây giờ.
Em lẩm bẩm, môi cong cong dù hơi thở khó khăn nhưng không chịu thua.
Yuki Hoshino
Izana.. khó.. ưa...
Yuki Hoshino
Lúc nào cũng quát tớ..
Izana Kurokawa
Ờ, tao khó ưa đấy.
Izana Kurokawa
Nhưng thử xem ngoài tao ra có thằng nào rảnh mà chịu hầu mày thế này không.
Giữa thế giới rộng lớn đầy bon chen, ít nhất khoảnh khắc này, chỉ có hai đứa trẻ ấy là đủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play