[RHYDER X OC] Lần Nữa
1
Quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm vắng chỉ còn lác đác vài vị khách.
Ngoài trời, mưa rơi đều, lách tách trên mái tôn cũ.
Cậu ngồi một mình bên chiếc bàn sát cửa sổ, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt gầy, đôi mắt trầm mặc nhìn xa xăm.
Trên bàn, ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu, vệt sữa loang lổ dưới đáy cốc.
Trong đầu cậu, hình ảnh năm nào lại hiện về rõ mồn một. Ngày ấy, cả hai còn nhỏ, cùng nhau mơ về một sân khấu lớn. Cô từng háo hức bảo.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Nếu không bị tai nạn, có lẽ tớ đã đứng trên sân khấu The Voice Kids cùng cậu rồi.
Cậu bật cười, đưa tay cốc nhẹ vào đầu cô.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder•01
Ngốc thật. Nếu thế thì biết đâu chúng ta chẳng gặp lại sau này.
Cả hai nhìn nhau cười, ngây thơ tin rằng âm nhạc sẽ là sợi dây gắn chặt không bao giờ đứt.
Nhưng rồi thời gian cứ cuốn đi. Cậu bước ra ánh đèn sân khấu, nổi tiếng sau Rap Việt, lịch trình dày đặc.
Còn cô, vì biến cố và những rào cản vô hình, dần lùi về phía sau.
Có lần, khi ngồi cùng nhau trong căn phòng tập bé xíu, cô hỏi khẽ.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Cậu có hối hận không?
Nguyễn Quang Anh•Rhyder•01
Không. Chưa bao giờ.
Cậu đáp ngay, ánh mắt kiên định.
Cô mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại lấp lánh một nỗi buồn khó giấu.
Giờ đây, tất cả chỉ còn lại mình cậu với căn phòng lặng ngắt.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi, gió thổi lay động khung cửa kính. Cậu khẽ nghiêng đầu, thì thầm như thể cô vẫn đang ngồi đối diện.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder•01
Nếu có thể… tớ ước gì chúng ta quay lại ngày đầu. Khi mọi thứ còn giản đơn, khi chỉ cần một cái nhìn, một nụ cười, là thấy đủ rồi.
Bóng dáng cô trong ký ức lại hiện lên, trong sáng và ấm áp.
Cậu đưa tay chạm khẽ vào mặt bàn lạnh ngắt, tự nhủ rằng dù thời gian có cuốn trôi tất cả, thì lời hứa ngày nào giữa hai người – sẽ không bao giờ biến mất.
😶🌫️
Viết lại cho những ai mê Rhyder🫵
2
Khán phòng dần tối lại sau bài hát cuối, chỉ còn ánh sáng từ hàng nghìn chiếc lightstick vẫn lung linh như biển sao.
Không khí còn vương mùi khói sân khấu, tiếng hò hét chưa kịp lắng xuống, khiến ai cũng lâng lâng.
Anthi nắm chặt tay bạn, giọng khản đặc vì đã hét quá nhiều nhưng vẫn đầy phấn khích.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Trời ơi Hân ơiiiii! Tao nói rồi mà, cuối bài Quang Anh có nháy mắt! Nhìn thẳng xuống chỗ tao luôn, tao thề!
Gia Hân chỉnh lại dây túi xách, liếc sang, khóe môi nhếch nhẹ.
Lê Gia Hân•02
Ừ, rồi. Tao cũng thấy… mà thấy mày hét như người mất hồn thì đúng hơn.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Cái đó gọi là tận hiến cho idol, hiểu hông?
Cô ôm mặt, cười khúc khích, rồi bất chợt làm bộ lịm xuống ghế.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Một giây thôi cũng đủ để tao sống khỏe cả năm rồi.
Lê Gia Hân•02
//phì cười, gõ nhẹ// Đúng là hết thuốc chữa. Người ta hát gần chục bài, đổ mồ hôi cả lít, còn mày chỉ nhớ đúng cái nháy mắt.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Ờ thì… đó là giây phút định mệnh màaaa.
Cô vừa nói vừa bật cười chính mình.
Một lúc sau, hai đứa hòa vào dòng người đang đổ ra khỏi khán phòng.
Bên ngoài, tiếng hò hét của fan vẫn vang vọng, nhiều người cầm poster chạy vòng về phía cánh gà để đợi thần tượng. Không khí đặc quánh mùi náo nhiệt.
Lê Gia Hân•02
Đi sát tao, đông quá.
Gia Hân kéo tay Anthi, cố che chắn cho con bạn.
Nhưng trái tim fangirl thì đâu chịu yên. Cô vừa đi vừa kiễng chân, tay cầm điện thoại lia loạn, hy vọng bắt được thêm vài khoảnh khắc.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Biết đâu chụp được ảnh rõ mặt Quang Anh thì sao!
Chỉ kịp nói thế, một làn sóng người bất ngờ chen tới. Cô bị đẩy bật về phía trước, loạng choạng, tay tuột khỏi Gia Hân.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Áaaa!
Mọi thứ quay cuồng. Nhưng ngay khi cô sắp ngã, một bàn tay chắc khỏe kịp giữ lấy. Cái nắm tay vững chãi kéo cô đứng thẳng, hơi thở của ai đó phả nhẹ trên mái tóc.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder•01
Cẩn thận chứ, bạn có sao không?
Giọng nói trầm ấm, quen đến mức cô thoáng rùng mình.
Cô ngước lên, và tim như muốn nổ tung. Là Quang Anh – thần tượng vừa khiến cả khán phòng bùng nổ. Gương mặt còn vương mồ hôi, ánh mắt anh vừa bất ngờ vừa thoáng nét quan tâm.
Cả thế giới như dừng lại. Tiếng ồn ào xung quanh tan biến, chỉ còn cô và anh trong một khoảnh khắc mong manh.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder•01
//nhíu mày// Bạn… nhìn quen lắm.
Cô cứng họng. Tim đập loạn, mặt nóng bừng. Cô lắp bắp như đứa trẻ bị bắt quả tang.
Trần Thiên Di•Anthi•01
A-….m-mình không sao đâu,cảm ơn…
Tiếng quản lý vang lên từ phía sau, hối thúc.
NVP
Quang Anh, nhanh lên! Còn nhiều fan đang chờ ký tên.
Anh buộc phải thả tay, chỉ kịp gật nhẹ một cái trước khi rời đi.
Gia Hân chen tới, ôm lấy bạn mình, giọng hốt hoảng.
Lê Gia Hân•02
Trời ơi, mày té làm tao muốn đứng tim theo luôn á. Có sao không?
Trần Thiên Di•Anthi•01
Có… có chứ. Có Quang Anh đỡ tao dậy mà.
Cô lí nhí, vừa nói vừa đưa tay chạm nhẹ vào chỗ cổ tay còn ấm hơi.
Lê Gia Hân•02
//cười bất lực// Đúng là fangirl. Té một cái cũng hóa thành kỷ niệm tình yêu.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Ủa thì đúng mà! Không phải ai té cũng được idol nắm tay đâu nha.
Anthi cười hì hì, đôi mắt vẫn sáng long lanh, như thể giây phút ấy đã in sâu vào tận trái tim.
Đêm hôm đó, dù đã về tới nhà, Anthi vẫn chẳng thể ngủ.
Cô lăn qua lăn lại trên giường, trái tim đập rộn ràng như mới chạy bộ cả cây số. Cái nắm tay ngắn ngủi kia, câu nói trầm ấm kia… tất cả quay đi quay lại trong đầu, như đoạn phim chiếu lặp vô tận.
Không kìm được, cô mở điện thoại, cặm cụi ghép những tấm ảnh vừa chụp trong buổi diễn thành một đoạn clip nhỏ. Ở cuối, cô gõ vội dòng caption.
“Có những khoảnh khắc thoáng qua… nhưng sẽ nhớ cả đời.”
Ấn đăng xong, cô ôm gối, cười khúc khích một mình, ánh mắt lấp lánh như vừa ôm trọn một bí mật tuyệt đẹp.
😶🌫️
Điều quan trọng nhắc lại 3 lần!!!!
3
Đêm muộn, phòng khách sạn chìm trong ánh đèn vàng nhạt.
Quang Anh vừa tắm xong, tóc còn ướt, nằm xoải trên giường, điện thoại trên tay lướt hết tin tức này đến tin tức khác.
Tin nhắn chúc mừng từ bạn bè, thông báo báo chí, video fancam… liên tục hiện lên.
Anh thoáng mệt, mắt lim dim, cho đến khi một bài đăng ngắn ngủi làm ngón tay anh khựng lại.
“Có những khoảnh khắc thoáng qua… nhưng sẽ nhớ cả đời.”
Bên dưới là một đoạn clip ngắn: ánh sáng buổi diễn rực rỡ, tiếng hò reo náo nhiệt, rồi dừng đúng khoảnh khắc anh nháy mắt và cúi đầu chào.
Anh bật cười khe khẽ, thì thầm một mình.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder•01
Có người cẩn thận ghép clip như vầy luôn sao?…
Hình đại diện là một cô gái mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh. Anh cau mày, cảm giác quen thuộc len vào tâm trí.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder•01
Là bạn lúc tối? Cô gái ngã suýt té đó…
Anh gác tay lên trán, ánh mắt vô thức mềm đi.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder•01
Đúng thật… nhìn gần cũng lạ lắm.
Điện thoại rung lên vì quản lý gửi tin nhắn.
NVP
💬 Ngủ sớm đi, mai còn lịch bay.
Anh thả máy sang một bên, nhưng khóe môi vẫn cong nhẹ. Bài đăng đơn giản thế thôi mà khiến lòng anh xao động.
Anthi còn cuộn chăn, mắt nhắm mắt mở thì giọng Gia Hân đã vang lên như chuông báo thức.
Lê Gia Hân•02
Ê ê ê, dậy coi, con kia! Mày tưởng giấu được tao hả?
Cô lồm cồm ngồi dậy, tóc tai rối bù.
Trần Thiên Di•Anthi•01
//ngái ngủ// Hmmmm? Tao còn chưa tỉnh ngủ mà.
Cô bạn chìa điện thoại ra ngay trước mặt, nheo mắt đầy ẩn ý.
Lê Gia Hân•02
Đây nè, tác phẩm đêm qua. ‘Có những khoảnh khắc thoáng qua… nhưng sẽ nhớ cả đời.’ Ủa, nhớ cái gì dữ vậy? Nhớ ánh mắt, hay là… nhớ bàn tay ai đó hả?
Trần Thiên Di•Anthi•01
Trời đất ơi!
Trần Thiên Di•Anthi•01
Mày mò cả Facebook của tao luôn hả?
Lê Gia Hân•02
Ờ thì nó hiện ngay trên newfeed, tao cần gì mò? Với lại, ai đó nửa đêm ngồi cười khúc khích, ôm gối lăn qua lăn lại, làm tao mất ngủ luôn á. Đừng tưởng tao không biết nha.
Cô bạn cười gian, chống cằm quan sát bạn.
Trần Thiên Di•Anthi•01
//lí nhí// Thì… tao chỉ đăng cho vui thôi. Chứ idol đâu rảnh mà coi…
Gia Hân búng tay một cái, giọng đầy kịch tính.
Lê Gia Hân•02
Ai biết được! Biết đâu cậu ta đang lướt, vô tình thấy, rồi nhớ tới cái đứa fan té trước mặt ảnh hôm qua thì sao?
Trần Thiên Di•Anthi•01
Xàm!
Trần Thiên Di•Anthi•01
Mày nghĩ ảnh thiếu gì fan, làm gì nhớ tới tao.
Lê Gia Hân•02
//suy tư// Nhưng cũng đâu phải fan nào té cũng được idol nắm tay. Khoảnh khắc vàng đó nha.
Trần Thiên Di•Anthi•01
Thôi đi má! Im đi cho tao nhờ cái!
Cô ôm gối, đập nhẹ vào người bạn.
Hai đứa cười rộn cả phòng, nhưng khi tiếng cười tắt, cô khẽ thở dài.
Trong lòng cô, sự hồi hộp mơ hồ dấy lên. Một phần cô biết mình chỉ là một fan nhỏ bé, nhưng một phần lại không ngừng tự hỏi… liệu có thể nào, ở đâu đó, anh đã thấy dòng chữ ngắn ngủi kia không?
Và đúng thật. Ở một nơi khác, Quang Anh đã nhìn thấy, và còn nhớ rất rõ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play