Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Mỹ Tục Âm Gian

Giới Thiệu

Xin chúc mừng Kỷ niệm 80 năm Quốc Khánh Việt Nam. 🇻🇳🇻🇳Việt Nam🇻🇳🇻🇳
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Hihihi, theo oder là thấy hợp try kinh dị, ấy ấy đồ đó... thêm phần giới thiệu cho nó đủ đầy^^
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Bùa cầu nguyện try hot so hot🔥🔥🔥
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Dzôô
~ •●○ ✾ ○●• ~
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy – 23 tuổi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một chàng trai trẻ làm nghề trang điểm cho người đã khuất, công việc tưởng chừng bình lặng nhưng lại ẩn chứa nhiều điều kỳ dị mà cậu không hề mong đợi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy nổi tiếng trong nhóm bạn vì tính cách bướng bỉnh, cao ngạo, không thích ai chạm vào mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế nhưng nghịch lý ở chỗ, bên cạnh Quang Anh, cậu lại trở nên yếu mềm hơn bao giờ hết, thậm chí còn cảm thấy an toàn khi được anh ôm trọn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chính điều này khiến mối quan hệ của cả hai dần trở thành sợi dây gắn kết khó cắt đứt, như một duyên phận được định sẵn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh – 27 tuổi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là một thầy pháp từng kinh qua nhiều trận chiến trừ tà, Quang Anh có danh tiếng nhất định trong giới, song vì nhiều lý do anh chọn chỉ nhận những vụ việc đặc biệt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bề ngoài anh lạnh lùng, lý trí, nhưng khi đứng trước Duy, anh lại để lộ sự cưng chiều đến mức khiến người khác bất ngờ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ẩn sau đó, Quang Anh mang một mặt tối khác, như thể nửa chính – nửa tà, càng khiến Duy vừa rén vừa bị hút lấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không chỉ là chỗ dựa tinh thần, mà còn là tấm lá chắn bảo vệ Duy trước những thế lực đen tối.
✧✧✧
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đặng Thành An – 25 tuổi
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bạn thân của Duy, cùng làm nghề trang điểm cho người đã khuất.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
An tính tình hoạt bát, lanh lợi, thường đóng vai trò người lý trí trong nhóm bạn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Dù vậy, An vẫn luôn lo lắng cho Duy, hay đứng ra che chắn và nhắc nhở cậu mỗi khi Duy có phần bốc đồng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Khi gặp Hùng và Dương, An là người nhanh nhạy trong giao tiếp, biết cách nắm bắt thông tin, cũng là cầu nối quan trọng giúp nhóm tiếp cận những bí mật ẩn sau Âm Dạ Liên.
✧✧✧
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Pháp Kiều – 25 tuổi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Bạn thân của An, đồng nghiệp cùng Duy nhưng tính cách chín chắn, điềm đạm hơn.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Kiều ít nói nhưng quan sát sắc bén, nhiều khi một lời nói ra liền khiến cả nhóm phải suy ngẫm.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Trong những lần điều tra, Kiều luôn là người giữ thế cân bằng, không để cảm xúc chi phối.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cô giống như sợi dây neo giữ cho cả nhóm không bị cuốn quá sâu vào vòng xoáy nguy hiểm, đồng thời cũng âm thầm bảo vệ Duy như một người chị gái.
✧✧✧
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng – 27 tuổi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Bác sĩ Đông y, giỏi bắt mạch và chữa trị bằng phương pháp cổ truyền.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Trong quá trình hành nghề, Hùng nhiều lần chạm đến những trường hợp kỳ lạ, khiến anh buộc phải vận dụng cả chút hiểu biết về tâm linh để hỗ trợ trị liệu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh quen biết Quang Anh khá lâu, từng nhiều lần cùng nhau trao đổi về ranh giới giữa y và pháp.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dù không dấn sâu như Quang Anh, nhưng Hùng vẫn giữ vai trò quan trọng, vừa là người anh trầm tĩnh trong nhóm, vừa là cầu nối giữa y thuật và những bí ẩn khó giải.
✧✧✧
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương – 26 tuổi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em trai cùng mẹ khác cha của Hùng, đồng thời là Chủ tịch một công ty lớn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bề ngoài Dương nho nhã, tính tình dễ gần, nói chuyện khéo léo như thể chỉ đang tán gẫu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng chính sự khéo léo đó khiến người khác khó đoán, khó nắm bắt được anh đang thực sự nghĩ gì.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dương có sự thông minh và tầm nhìn khác biệt, đôi khi tiết lộ những tin tức về Âm Dạ Liên một cách tự nhiên đến mức không ai nghĩ rằng đó là trọng điểm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh như một ẩn số, khiến cả Quang Anh lẫn Duy phải dè chừng.
✧✧✧
Đằng sau lớp son phấn tô vẽ cho người đã khuất là những bí ẩn không nên chạm tới.
Một ánh mắt dịu dàng che giấu bản năng chiếm hữu, một nụ cười lạnh lùng ẩn sau trái tim rực lửa.
Giữa hương nhang nghi ngút và những nghi thức đẹp đẽ đến ma mị, ai mới thật sự bảo vệ, ai mới là kẻ dẫn đường xuống vực sâu?
Khi cái đẹp trở thành xiềng xích, tình yêu liệu có đủ sức soi sáng bóng tối nơi âm gian?
~ •●○ ✾ ○●• ~
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
📌 Lời nhắn từ Mieu:
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Truyện Mỹ Tục Âm Gian hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng, mọi chi tiết liên quan đến tâm linh, bùa phép hay thế giới âm đều chỉ mang tính hư cấu, không phản ánh hay mô tả đúng sự thật trong tín ngưỡng, văn hóa.
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Mieu là người tin vào tâm linh và tuyệt đối không có ý đùa giỡn, xúc phạm hay xuyên tạc.
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Mong mọi người đọc truyện với tâm thế thưởng thức một tác phẩm giả tưởng, không liên hệ hay áp dụng vào thực tế.
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Cảm ơn và chờ chap đầu nháaa😉

Chap 1

Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Hihihihi~~~
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Sợ chưaaa
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Đã làm j đâu mà sợ đk
Ghost Mê Zai
Ghost Mê Zai
Vậy đọc thoi🤭
Quang Anh: Hắn Đức Duy: Cậu Còn lại sẽ dùng tên hoặc Hắn - Cậu - Anh --- " suy nghĩ - nhấn mạnh " //hành động// ABC :hét lớn - la lớn 📲: gọi điện 💬: nhắn tin
~ •●○ ✾ ○●• ~
Trong một buổi chiều âm u, chiếc xe bảy chỗ màu xám bạc đỗ lại trước cổng một ngôi nhà trong hẻm nhỏ.
Không khí nặng nề, lặng phắc như thể mọi âm thanh đều bị nuốt trọn.
An mở cửa bước xuống trước, giọng cậu ta vang lên phá tan cái sự tĩnh lặng đó.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ui chao, coi cái hẻm này đi, xe tụi mình lọt vừa đúng luôn đó.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mà nè, anh nói thiệt nha Duy, mai mốt mình làm đơn xin cái... trụ sở phụ ở chỗ to rộng chút đi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chứ cứ vô mấy hẻm vầy riết chắc anh bị ám ảnh luôn.
Kiều bước xuống sau, chỉnh lại vạt áo sơ mi, nhẹ nhàng nhưng sắc bén liếc An.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nói nhiều quá cũng đâu giúp hẻm này nó rộng thêm được đâu An.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Lo xách đồ đi kìa.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thôi đi, mày lúc nào cũng chọc quê tao.
An nhăn mặt, giọng có chút cà khịa.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh mà không nói cho vui thì đi làm mấy ca này chắc tụi mình chết queo vì u ám lâu rồi.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thì mày cứ nói đi, tao nói cho vui.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nhưng nói ít thôi, để còn giữ hơi mà làm việc.
Kiều lắc đầu, bước qua bên kia xe, phụ lấy hộp dụng cụ.
Trong lúc hai người kia đấu khẩu, Duy vẫn ngồi yên sau vô lăng, ánh mắt cậu nhìn thẳng về phía ngôi nhà.
Cánh cửa cũ kỹ hé mở, sau tấm rèm vải bạc màu là ánh đèn leo lét.
Duy im lặng, bàn tay đặt hờ lên vô lăng như đang cân nhắc điều gì đó.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ê Duy... đội trưởng ơi, xuống lẹ coi. //quay lại gọi//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đừng ngồi đó ngồi suy tư như phim Hàn vậy.
Duy nhấc mắt, nhìn hai người.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh An với chị Kiều đi trước đi, em theo sau.
Cách nói bình thản của cậu khiến An hơi rùng mình.
Cậu huých huých vai Kiều, hạ giọng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thấy chưa, nhỏ này nó nói câu nào là nổi da gà câu đó.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Quen rồi mà, sợ gì nữa. //cười mỉm//
Ba người bước vào nhà.
Không khí lạnh và hơi ẩm khiến Kiều khẽ rùng mình, còn An thì giả vờ huýt sáo để át đi cảm giác khó chịu.
Trong phòng khách, một gia đình đang ngồi chờ, khuôn mặt u buồn.
Một người đàn ông trung niên bước ra, giọng run run.
Đa Nhân Vật Nam
Đa Nhân Vật Nam
Cảm ơn mấy... mấy cháu đã tới.
Đa Nhân Vật Nam
Đa Nhân Vật Nam
Mẹ tôi... bà vừa đi sáng nay.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Dạ, bác cứ yên tâm. //vội cúi đầu//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Khẩu hiệu của tụi cháu là chu đáo đến giây cuối cùng mà.
Kiều liếc An, khẽ nhăn mày.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
An...
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thì tao đang an ủi người ta mà.
An thì thầm, tỏ vẻ vô tội.
Duy bước tới, giọng cậu đều đều nhưng không hề lạnh lùng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cháu chia buồn với gia đình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mọi người cứ nghỉ ngơi, để phần còn lại cho tụi cháu lo.
Cách nói của Duy làm gia đình kia an tâm phần nào, họ gật đầu rồi lui vào trong.
Khi chỉ còn ba người trong phòng, An lập tức xì xầm.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Duy à, em nói câu gì người ta tin câu đó liền luôn đó.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mặt em nhỏ xíu mà uy tín ghê.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì em nói thật mà. //cười nhạt//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người vừa mất, bà cụ chắc cũng muốn ra đi đẹp đẽ một chút thôi.
Nói rồi, Duy xoay người đi thẳng vào phòng trong.
An đứng chôn chân, mặt hơi tái.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thấy chưa, thấy chưa!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Lại nữa rồi đó Kiều, nó nói nghe như bà cụ đang đứng kế bên á.
Kiều khẽ cười, đặt hộp đồ xuống bàn.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Mày thôi đi.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nếu thật sự có thì cũng quen rồi còn gì.
An ngồi phịch xuống ghế, vỗ trán.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao quen rồi mà tim tao vẫn yếu, chết sớm chắc luôn.
Từ trong phòng, giọng Duy vọng ra, bình thản nhưng như cắt ngang bầu không khí.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh An, anh còn lâu mới chết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có người đứng sau lưng cười anh kìa.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
CÁI GÌIIII!!!
An hét ầm lên, suýt nhảy khỏi ghế.
Kiều ôm bụng cười khúc khích.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Chưa gì đã sợ muốn xỉu.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mày mà còn cười nữa là tối nay tao qua nhà mày ngủ đó! //trừng mắt//
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Qua đi... tao còn có mấy tượng Phật trên bàn thờ, mày ngủ chắc ngon hơn. //chớp mắt//
An cứng họng, chỉ biết lầm bầm.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hai người này... thật sự muốn dồn mình vào đường chết mà.
Trong khi hai người kia tiếp tục tranh cãi, Duy lặng lẽ bắt tay vào công việc.
Ánh mắt cậu sâu thẳm, như đang trò chuyện cùng ai đó mà chỉ mình cậu thấy.
Không gian ngôi nhà, vốn đã im ắng, bỗng dưng như lắng xuống thêm một tầng tĩnh mịch...
~ •●○ ✾ ○●• ~

Chap 2

...
~ •●○ ✾ ○●• ~
Trong căn phòng nhỏ, tấm màn trắng đã được kéo kín, chỉ còn ánh sáng vàng mờ hắt xuống giường.
Bà cụ nằm đó, gương mặt nhăn nheo như đang ngủ yên.
Duy đặt túi dụng cụ xuống bàn, rửa tay qua loa rồi bắt đầu kiểm tra từng chi tiết.
Ngón tay cậu thon dài, động tác nhẹ nhàng đến lạ, chẳng khác nào một nghệ nhân.
An đứng ngoài cửa, do dự không chịu vào.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao nói chứ, chỗ này lạnh ghê á, tao đứng ngoài được không?
Kiều liếc ngang, chống nạnh.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Mày làm nghề này bao nhiêu năm rồi mà còn sợ hả?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Vô phụ đi cha nội, Duy làm một mình chắc?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ờ thì... tao đâu có sợ, chỉ là tao muốn cho không gian nó... linh thiêng hơn thôi.
An chống chế, mặt gượng gạo.
Duy ngẩng lên, nói nhẹ như gió thoảng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh An, bà cụ bảo không thích ai đứng ngoài cửa, giống như đang canh vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh vào đi, không sao đâu.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cái gì? //giật bắn, mắt trợn tròn//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thật hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật.
Duy đáp gọn, rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thấy chưa, nói mãi không nghe. //bật cười//
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Giờ có người nhắc mới chịu vô.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Trời ơi, tao hận hai đứa bây dễ sợ.
An vừa lầm bầm vừa bước vào, đứng sát Kiều như thể có cô ở đó sẽ bớt rùng mình.
Kiều thản nhiên mở hộp dụng cụ, lấy khăn và vài lọ dung dịch đưa cho Duy.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nè, em cần cái gì thì nói.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ, chị để đó cho em là được.
Duy đáp, giọng nhỏ nhưng chắc nịch.
Cậu bắt đầu lau sạch mặt cho bà cụ, từng động tác cẩn trọng như sợ làm đau người đã khuất.
Trong lúc đó, An không chịu nổi sự im lặng nên lải nhải.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Này Duy, anh hỏi thiệt nha, em làm bao nhiêu ca rồi?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không thấy sợ hả?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh chỉ nhìn thôi mà da gà nổi từng mảng.
Duy không ngẩng lên, chỉ trả lời đều đều.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em quen rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mấy người này hiền hơn người sống nhiều.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cái gì nghe ghê vậy trời! //trố mắt//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Kiều ơi mày nghe không, nó bảo người chết hiền hơn người sống đó.
Kiều chống tay vào hông, lườm.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thì đúng còn gì.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Người ta nằm im rồi, có làm gì được nữa đâu.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tao thấy mày sống còn quậy hơn mấy chục cái xác cộng lại đó An.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ê ê, mày đừng có đùa kiểu đó, tao sợ nha. //xua tay lia lịa//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Với lại... mày coi tụi mình giống trong phim kinh dị không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Một đứa làm, một đứa phụ, còn một đứa thì đứng run lẩy bẩy.
Duy khẽ cười, tiếng cười nhỏ đến nỗi khó mà nhận ra, nhưng An nghe được thì vội la lên.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thấy chưa, nó cười rồi kìa!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao thề tao không hiểu nổi, nó nhỏ hơn tao mà mặt tỉnh bơ như ông cụ non vậy đó.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tại vì nó sinh ra để làm nghề này. //thản nhiên//
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Có đứa hợp thì tự nhiên thấy bình thường thôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao mà hợp chắc giờ tao giàu rồi. //khoanh tay, chun mũi//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ai ngờ vô cái nghề này bị hành tim gan phèo phổi, tối nào cũng gặp ác mộng.
Duy bất chợt ngẩng lên, mắt nhìn thẳng An, giọng trầm xuống.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh An đừng nói mấy chữ đó, ở đây không thích nghe đâu.
Căn phòng bỗng im bặt.
An nghẹn họng, nắm tay Kiều khẽ siết.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nó... nó đang nói với ai vậy?
Kiều rùng mình nhẹ, nhưng rồi cố tỏ ra tỉnh.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thôi kệ, cứ coi như nó đang nhắc mày.
Duy cúi xuống tiếp tục trang điểm cho bà cụ.
Cậu lấy một cây cọ nhỏ, tô chút phấn hồng nhạt lên má, giọng cậu khẽ thì thầm như đang trò chuyện với ai đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đẹp lắm, bà đừng lo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cháu sẽ làm bà rạng rỡ, để con cháu nhìn thấy còn mỉm cười.
An đứng phía sau nghe mà gai ốc nổi khắp lưng, quay mặt đi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao thề... nếu không có mày ở đây, chắc tao chuồn ra ngoài rồi.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Lần nào cũng nói y chang, mà cuối cùng vẫn ở lại. //bĩu môi//
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thôi ráng đi cha nội.
Một lúc sau, công việc xong gần hết, Duy lấy tấm vải trắng đắp nhẹ nhàng lên.
Cậu lùi lại, giọng bình thản.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xong rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bà cụ ngủ yên rồi đó.
An thở phào, lập tức chắp tay vái lia lịa.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bà ơi con xin lỗi nãy giờ con lỡ miệng, bà đừng trách con nha, con nhát lắm!
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Mày lải nhải vậy người ta càng khó chịu đó. //cốc cho một cái//
Duy nhấc mắt nhìn hai người, môi nhếch cười nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bà cụ bảo thấy hai người vui lắm, lâu rồi trong nhà mới có tiếng cười.
Không khí chợt lặng hẳn, An và Kiều nhìn nhau, không biết nên tin hay không.
An thì run, còn Kiều tuy bình tĩnh nhưng mắt cũng ánh lên sự cảnh giác.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Duy... em đừng có nói mấy câu kiểu đó bất ngờ được không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tim anh yếu lắm. //nuốt nước bọt cái ực//
Duy chỉ cười nhạt, thu dọn đồ nghề.
Cậu điềm nhiên như thể mọi thứ vừa xảy ra hoàn toàn bình thường.
Bên ngoài, trời đã sập tối, gió rít qua khe cửa mang theo hơi lạnh.
Ba người họ thu dọn xong, chuẩn bị ra về.
Không ai nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng mỗi người đều mang một cảm giác khác nhau.
An thì hãi hùng, Kiều thì nửa tin nửa ngờ, còn Duy nhỏ tuổi nhất lại còn là đôi trưởng... bình thản đến rợn người.
~ •●○ ✾ ○●• ~

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play