Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Đn KnY] Nhất Khắc Thái Bình

Chương 1

Tác giả
Tác giả
Vì là tác phẩm đầu
Tác giả
Tác giả
Có gì thì góp ý, không thích thì mời out
Tác giả
Tác giả
Nhắc lại, mốc thời gian trong truyện của tớ sẽ hơi lằng nhằng
Tác giả
Tác giả
Và nhân vật sẽ có tên trước họ sau
Tác giả
Tác giả
Có thể occ Cách dùng từ, xưng hô có lúc Việt có lúc Nhật Xin thông cảm
// hành động// " Suy nghĩ" ( Cảm xúc, trạng thái) ‘ Nói nhỏ’ * Chú thích* Còn một số thứ nhưng tác sẽ nói sau
—Bắt đầu—
Nó không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh dậy thì đã chạng vạng rồi
Một mình lủi thủi đốt lửa lên nấu cơm trong bếp. Lâu lâu nay vậy, kể từ khi lên mười, cha mẹ đã để nó ở nhà một mình để xuống núi làm việc. Thường thì đến lúc mặt trời lặn thì mọ người đều đông đủ có mặt
Nhưng cũng có khi đến hơn tám giờ cha mẹ nó cẫn chưa về. Lúc đó, nó chỉ biết lục cơm mà nắm một miếng ngồi ăn. Hôm nào có được tí thịt thì vui lắm, chứ không có cơm là may rồi.
Năm được mùa thì có gạo để nấu, còn lại thì ăn canh rau củ hoặc các loại quả mọng hái được sống qua ngày. Tuy cơm gạo chẳng phải phổ biến, cũng chẳng đặc biệt, nhưng gia đình nó đã chế biến ra loại giống mới, tuy yếu nhưng cũng tàm tạm. Cha nó chỉ sơ ý mày mò mà lại tạo được.
Chắc cũng đã hơn sáu giờ rồi, mà trời đã tối om. Mùa đông năm nay kéo đến sớm hơn dự định, khiến nhiều nhà mất mùa. Và tất nhiên, tuy gia đình nhà nó có ứng phó kịp, thì cũng chẳng cứu vãn được nhiều.
May mà chỗ rau rừng và quả khô đã cất vẫn đủ cho mùa đông này.
Gia đình có nó là đứa con duy nhất. Mà nay nó vừa lên 12, tròn vào tháng trước.
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
// Vác củi về đến nơi//
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
// Gỡ bó cành khô đặt xuống sàn//
Nó nghe tiếng lạch cạch liền biết ngay cha mẹ đã về. Bắc nồi canh xuống, nó liền chạy ra đón
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Otosan! Okasan! Hai người về rồi!
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Buông mẹ ra nào, để mẹ còn cất củi đi chứ
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Mẹ vào nhà nghỉ đi, tiện lấy cho con miếng cá khô xuống, để con mang củi vào cho!
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Thôi, con để cho cha đi. Hai mẹ con mình còn chuẩn bị thức ăn.
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Ơ kìa vợ. Em hết thương anh rùi~ Tổn thương quá// chấm chấm nước mắt//
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Thôi anh ơi, vào nhà giùm em cái.
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Yume- chan à
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Cha không vào con cho cha nhịn đói
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
( Tổn thương ít chút)
Nó xuống bếp bê nồi canh đặt lên khúc gỗ nhỏ, rồi múc ra mấy bát.
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
// Gỡ mẩu cá khô xuống// Con gọi cha đi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Dạ!
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Cha vào ăn đi!// gọi lớn//
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
À, con đợi cha tí// cất kiếm gỗ vào//
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Cha làm chi mà lâu vậy?
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Tính tập kiếm con ơi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Muộn rồi tập chi nữa anh// ngồi xuống đất//
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Hăm mốt năm nay rồi em, ngày bé cha toàn bắt anh tập. Giờ truyền cho con gái ta
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Thôi đi cha, ăn đi không tí nguội giờ
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Cha biết cha biết// húp hết bát canh//
Yên bình thật nhỉ?
Nhưng biết điều gì cũng chẳng thể kéo dài mãi mãi, sẽ lúc phai tàn biến mất.
Dù sao, đó là câu chuyện của tương lai xa vời, lo lắng làm chi…
——End——
—Góc truyện cười—
Tác giả
Tác giả
Này, tác hỏi nhá
Tác giả
Tác giả
Mẹ của các loại đậu là gì?
Tác giả
Tác giả
:)?
Tác giả
Tác giả
Là Đậu Má ( Douma)
Tác giả
Tác giả
Vậy mấy mụ già thích ăn bánh gián thì gọi là gì?
Tác giả
Tác giả
:>?
Tác giả
Tác giả
Là Mụ zán ( Muzan)
Tác giả
Tác giả
Buồn cười lắm đúng không?
Tác giả
Tác giả
Vậy cười đi:)

Chương 2

Sáng ra, nó chạy loanh quanh nhà mà vẫn chẳng hết chán.
Cha nhìn nó mà chẳng biết nói gì.
Hôm nay ông không kiếm củi nữa. Chiều qua nhặt gần hết, nên giờ chắc chẳng còn bao nhiêu
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Gái ơi!// gọi lớn//
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Dạ, cha gọi con?
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Con vào nhà lôi hai thanh kiếm gỗ ra. Hai cha con mình tập.
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Cha để đâu vậy ?
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Hình như trong góc nhà, cạnh mấy cái vạc ấy
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Vâng
Nó lon ton chạy ra ôm lấy hai thanh kiếm rồi đưa cha
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Cha, có phải hai khúc gỗ này không?
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Ừ// Cầm lên phe phẩy// Tiếp tục nhé?
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Vâng~
Cả buổi sáng hai cha con đấu với nhau quên luôn cả cơm nước. Xong mỗi người lăn ra một góc nằm nghỉ, rồi ngủ quên lúc nào không hay biết. Nay mẹ về sớm, một phần vì bán nhanh về nhanh, thứ hai là hết luôn hàng, nên khi về thấy cảnh này…
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yume đâu!// Hét//
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Thằng cha nó đâu rồi!// hét to hơn//
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Khò khò…// ngáy//
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
//lăn lộn trên thảm mà ngủ//
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Tổ sư bọn bay chúng mày!
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Có thằng nào dậy nấu nướng không? Hay để tao bón cơm vào mồm mỗi đứa?
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Tao cho cả bọn nhịn đói hết giờ
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Lớn đầu thế này rồi mà cũng chẳng làm được việc gì.
Âm thanh “dịu nhẹ” vang vọng giữa trời xanh bao la, giữa biển bạc khiến đàn người tỉnh giấc
Tất nhiên, sau đó là cảnh hai cha con ngồi chịu phạt
—Buổi chiều—
Ngoài việc ăn với ngủ ra thì nó chẳng làm gì. Cha nó sau khi bị tẩn cho một trận thì dỗi mẹ nó mà chẳng thèm ăn uống.
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Càng tốt, đỡ tốn cơm tốn gạo
Ông Takumihiro nghe được chắc tủi thân nhiều chút mất. Mà mẹ nó còn gửi thêm câu “nhẹ nhàng”
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Kệ cha mày. Cha mày mà đói thì mày bảo ông ra ngoài kia mà cạp đất ăn
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
À mà làm gì có đất cho mà ăn
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Đất cũng néo có mà ăn
Thế thì chịu rồi. Nó chỉ nghe mà chẳng biết làm gì. Láo nháo phát mẹ nó vả như chơi, thôi thì ngồi yên đấy
Không biết là cảm tính hay thế nào mà nó thấy đông nay lạnh hơn mọi năm
Tuyết cũng có vẻ rơi dày hơn hôm qua
Vừa sáng dọn sạch tuyết để đấu
Thế mà đến chiều sân đã phủ đầy
Giờ mẹ bắt nó dọn tuyết thì tối mới được ăn
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
// Lủi thủi quét tuyết//
Dạo từ bé, áng chừng sáu tuổi, cha đã dạy mấy điều cơ bản nhất cho nó rồi
Lên tám tuổi, hầu như nó thành thạo gần hết
Mỗi tội rằng nó vẫn không đấu lại cha
Nhưng từ năm lên mười, sức tốt hơn, ganh đua tốt hơn, đã có lần nó đáng thắng
Tuy giờ thừa sức đánh lại cha, nhưng…
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yume- chan, sáng mai con định đi đâu?
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Con muốn sang núi bên kiếm tí củi với vài loại hạt khô, tiệm đem bán tí rau rừng này lấy thịt, tí cá, mấy món gốm hay đá quý
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Nhưng…
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Nguy hiểm lắm con à…
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Không sao đâu cha, con lớn rồi mà
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Mình ăn rau cũng được mà…
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Không, không sao đâu mẹ
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Con đi được mà
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Nhưng…
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Ngoài trời lạnh lắm đấy, nhỡ đâu…
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Mẹ đừng lo// mỉm cười//
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Con không sao…
Nó cứ nhất quyết đi bởi vì nó hiểu rõ tình hình của gia đình mình.
Mẹ nó giấu bệnh suốt mấy năm nay, giờ cũng khó cứu chữa
Nhưng nó nhớ bên núi có một loại thảo dược chỉ mọc vào mùa đông
Có thể lá đấy sẽ cứu được mẹ
Chỉ là…
Thời gian có cho phép hay không thì nó cũng chẳng rõ
Chỉ mong rằng kịp thời…
—End—
NovelToon
Tác giả
Tác giả
Nhìn cái này
Tác giả
Tác giả
Chắc tác giải nghĩa được luôn quá:)

Chương 3:

Sáng sớm, nó xách giỏ lên định đi thì mẹ gọi lại
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yume, con đem theo nắm cơm này
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Kẻo đi trên đường đói
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Dạ// xoa xoa bọc cơm//
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
//Đặt thanh kiếm gỗ vào giỏ//
Takumihiro Amefuriutsukushi
Takumihiro Amefuriutsukushi
Con cầm theo, nhỡ gặp phải thú dữ
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Vâng cha
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
“ Có thú quái gì giờ này. Mùa đông không biết ông nào thịt hết rồi nhể?”
Nó cầm nắm cơm ấm rồi đút vào giỏ, bọc trên những lớp lá khô để giữ ấm.
— Trong rừng—
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Toàn tuyết thôi nè
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Mùa đông gì mà lắm tuyết vậy trời
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Hăi…
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Chẳng có một cái cây cái cỏ nào đúng luôn
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Nhớ là gần đây mà nhỉ
Nó loanh quanh vài vòng nhưng vẫn không thấy đâu cả.
“ Hay là mình nhớ nhầm thời gian?”
Nó nghĩ đi nghĩ lại, lục lại những kí ức vốn có của nó để nhớ lại xem
Cơ mà…
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Đù…
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
“ Có khi loanh quanh lại bán được nhiều hơn đấy:)”
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
//Cầm nắm cơm lên ăn//
- Cộp!-
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Áu!
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Cơm gì cứng giữ vậy trời!
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
“Sắp mẻ hết răng rồi”
Nó lật qua lật lại miếng cơm, thấy cứ sai sai
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
“Đ… đây là… phiến đá gần nhà mà”
Nó mẻ răng là vì như thế này…
Mẹ nó đang loay hoay ngoài vườn, thì thấy được viên đá đó
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
“ Hừm…”
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
// Lượm lên//
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
“ Trông… đẹp phết. Trắng ngà, mặt này hơi…”
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
“ À mà thôi, cũng được.”
Yukiyoru Amefuriutsukushi
Yukiyoru Amefuriutsukushi
“ Mình sẽ đem vào bộ sưu tập đá sỏi của mình”
Mẹ nó định thế chứ quên. Chỉ đặt được trên mớ rau là phải bắc bếp lên nấu cành rồi.
Sau đó, mẹ nó quên bẵng mất mà cứ vứt đó cả tháng trời
Đến hôm nay, cha nó vào bếp lấy cơm thì không để ý lại lấy viên đá.
Không hiểu đang bận tương tư về nàng nào mà trông gà hoá chó, cầm lạnh thành nóng.
Nó bất lực
Đã thế, gặp phải hai tên dở hơi đi bán rong… cho vui nữa
Chúng bảo chúng không cần gốm, không cần thịt, đá quý đâu
Chúng bảo chúng sẽ không sử dụng nước từ đầu nguồn
Và chúng ăn mặc chẳng khác gì mấy thằng tâm thần khi vứt áo lông, áo vải đi để lót chân
Kẻ có vấn đề về đầu óc, kẻ có vấn đề về trí tuệ.
Nước mà không lấy từ đầu nguồn thì sao uống được?
Nhưng nó cũng chán đếch muốn quan tâm
Bán nốt xong nó quay gót trở về
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
“ Hình như mình nhớ luôn nhầm thời gian rồi!”
Nó bỗng nhớ ra rằng
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
“ … loại thảo dược đó mọc vào cuối mùa hè.”
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
“ Và ở trên đỉnh núi kia chứ không phải bên này”
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
Yumedorihiakari Amefuriutsukushi
“ Đậu má nó thiệt chứ”
Nó không hiểu nó nhớ cái gì luôn, nó nghĩ cái gì cả đường đi luôn Nó chán bản thân nó quá rồi
Thế là sau khi bán xong, nó đi mua được chút gạo với tí thịt tươi rồi trở về nhà
Trên đường, nó lấy thanh kiếm vừa vẽ vừa đi, vừa vùi lấp
Rảnh quá ấy mà
—End—
NovelToon
NovelToon
Tác giả
Tác giả
Thằng em trầm trầm vui vui bao nhiêu thì thằng anh cục bấy nhiêu
Tác giả
Tác giả
Vẫn xót cái đợt Vô hạn thành

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play