Này, em ạ. Viết truyện là quyền tự do sáng tạo, nhưng phải biết điểm dừng. Idol là người thật, họ cũng có gia đình, có cha có mẹ, có công chúng theo dõi. Em thử đặt mình vào vị trí của họ xem, sáng ngủ dậy thấy người ta bịa ra chuyện loạn luân, nào anh em trong nhà yêu nhau, nào dưới tuổi vị thành niên mà viết cảnh tình dục… nghe có thấy rùng mình không? Đó không còn là sáng tạo nữa, mà là bôi nhọ, xúc phạm nhân phẩm. Người ngoài nhìn vào vừa thương hại vừa khinh thường, coi fan chỉ biết làm trò bệnh hoạn.
Chưa kể, em còn ăn nói hỗn láo với người lớn. Người lớn nhắc nhở, góp ý là muốn tốt cho em, muốn em tránh xa những lối viết nguy hiểm. Em lại bật lại, giọng điệu thiếu tôn trọng. Đời không ai nể nổi một đứa vừa viết sai lệch đạo đức, vừa không biết cúi đầu nhận lỗi. Người trẻ muốn được coi trọng thì phải biết lắng nghe, biết sửa sai. Không ai cấm em viết, nhưng phải viết cho tử tế, đàng hoàng, có văn hoá.
Em thử học cách đặt nền tảng truyện vào những thứ lành mạnh hơn: có thể là tình yêu giữa idol và fan, tình bạn, hoặc giả tưởng với nhân vật hư cấu. Vừa thoả sức sáng tạo, vừa không dính tới chuyện làm bẩn tên tuổi người khác. Một tác phẩm văn chương hay fanfic dù chỉ đăng mạng cũng phản ánh nhân cách của tác giả. Người đọc thấy em viết ra gì thì sẽ đánh giá con người em như thế.
Cái đáng sợ nhất không phải là em còn trẻ mà sai, mà là khi sai rồi vẫn ngông nghênh cho rằng mình đúng. Nhớ rằng: lễ phép với người lớn, tôn trọng người khác, và biết tự điều chỉnh bản thân – đó mới là cái nền giúp em đi xa, chứ không phải mấy đoạn truyện loạn luân câu view rẻ tiền đâu