[ RhyCap] Người Thương Vạn Dặm
Máu Nhuộm Hoàng Hôn
Trời cuối đông, gió lạnh lùa qua triền đồi. Mặt trời sắp tắt, ánh hoàng hôn đỏ ửng như một vết thương khổng lồ trên bầu trời. Mùi khói súng, mùi máu tanh quyện vào nhau, vương vất khắp không gian.
Nguyễn Quang Anh đứng giữa chiến trường. Đôi tay anh siết chặt khẩu súng trường, ánh mắt thấm mệt, phủ đầy quyết tâm. Hơn mười năm qua, anh lớn lên trong vòng tay quân đội, trở thành niềm tin của phe chính nghĩa. Anh đã quen với tiếng đạn rít, quen với máu văng, quen với việc chôn bạn bè sau mỗi trận đánh. Nhưng có một thứ… anh chưa bao giờ quen nổi…cái cảm giác trái tim nhói buốt khi phải đối diện với một người.
Đối diện anh, Đức Duy bị binh lính ghì xuống đất, tay bị trói quặt. Mái tóc rối, gương mặt lấm máu, ánh mắt vẫn sắc lạnh như lửa cháy. Cậu – đứa trẻ mồ côi bị cuốn vào phe loạn, lớn lên trong hận thù, và giờ đây – trở thành kẻ tử tù.
Tiếng quân lệnh vang lên
— Đưa ra pháp trường!
Đám lính xốc Duy, kéo lê trên triền cỏ loang lổ máu. Quang Anh bước theo sau, bàn tay run nhẹ, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Trái tim anh gào thét, nhưng đôi mắt lại phải lạnh lùng như sắt đá.
Duy bị ép quỳ. Sợi dây vải thô quấn quanh mắt, che khuất cả thế giới. Nhưng trước khi màn đen phủ xuống, Duy kịp nghiêng đầu, ánh nhìn tìm lấy Quang Anh.
Giọng khàn đặc, yếu ớt lại vang như lưỡi dao cứa tim một người.
Hoàng Đức Duy
Đừng tự hành hạ mình…
Hoàng Đức Duy
Duy… thương Quang Anh.
Bàn tay Quang Anh siết chặt khẩu súng. Gió gào qua triền cỏ, lồng ngực anh như vỡ tung.
Nguyễn Quang Anh
Em thương anh… sao lại là lúc này?
Tiếng chỉ huy vang lên
— Chuẩn bị!
Hàng lính nâng súng. Quang Anh bước lên, được giao khẩu súng để kết liễu.
Tất cả như nghẹn lại trong cổ. Anh nhắm mắt, rồi mở ra, nhìn vào dáng người bị trói quỳ kia.
Nguyễn Quang Anh
“Vì hòa bình. Vì dân…”
anh tự nhủ… Nhưng lòng anh rỉ máu.
Tiếng nổ xé toạc buổi hoàng hôn. Cơ thể Duy giật mạnh rồi đổ gục xuống nền cỏ đỏ.
Quang Anh buông súng, lao tới ôm lấy thân thể còn đang ấm. Máu của Duy thấm vào tay, vào ngực anh, nóng hổi như lửa đốt.
Anh nghẹn ngào, gào lên giữa chiều gió
Nguyễn Quang Anh
Duy ơi… Quang Anh thương em mà…
Bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt lạnh dần. Hoàng hôn đỏ rực phủ xuống, như khóc cho tình yêu bị chôn vùi trong máu.
Trong cơn tuyệt vọng, ánh mắt Quang Anh rơi vào khẩu súng Duy từng đánh rơi khi bị bắt.
Anh nhặt lên, đôi môi mím chặt, lệ rơi lã chã.
Nguyễn Quang Anh
Kiếp này… không thể ở bên em.
Nguyễn Quang Anh
Kiếp sau… anh vẫn sẽ đợi em.
Nguyễn Quang Anh
Đợi đến khi em quay về được dương gian.
Âm thanh thứ hai vang lên, vang vọng cả triền đồi. Hai cơ thể ngã xuống, nằm bên nhau, máu hòa vào nhau. Gió đông thổi qua, cỏ lay động như những tiếng nấc nghẹn ngào của đất trời.
Hoàng hôn ấy, nhuộm đỏ bằng hai sinh mệnh yêu nhau mà chẳng thể gọi tên.
Bóng Linh Hồn Lạc Lối
Dòng sông Vong Xuyên cuồn cuộn chảy, nước đen như mực, phản chiếu ánh lửa ma trơi lập lòe. Tiếng gào thét, tiếng xiềng xích leng keng vang vọng khắp ngục phủ.
Đức Duy cúi đầu, đôi tay bị xích sắt, bước đi nặng nhọc giữa hàng ngàn oan hồn.
Gương mặt cậu còn in vết máu của kiếp vừa qua.
Địa ngục không lạnh, mà nóng như hàng ngàn ngọn lửa nuốt lấy da thịt, mỗi bước, Duy như dẫm lên chính những tội nghiệt của mình.
— Ngươi nợ máu… trả máu.
Âm thanh của Minh Quân vang vọng, không giận dữ, không thương xót.
Duy bị đày vào lao khổ, ngày ngày vác đá, đào than, gánh nước sôi trên lưng. Máu từ vai rơi xuống nền đá đen, hòa cùng tiếng rên xiết, cậu không oán trách. Chỉ thì thầm trong cơn kiệt sức
Hoàng Đức Duy
Nếu phải trả hết, để kiếp sau còn được gặp lại anh… thì Duy cam lòng.
Trong khi đó, Quang Anh đã bước vào vòng luân hồi, linh hồn anh trôi qua bánh xe sinh tử, nhưng ở bất kỳ kiếp nào… cũng có một khoảng trống chẳng thể lấp đầy.
Kiếp thứ nhất: Anh sinh vào một gia đình nghèo, năm mười tám tuổi, chết đói trong mùa giáp hạt. Đêm cuối cùng, anh nằm nhìn bầu trời đầy sao, đôi mắt trống rỗng, lòng tự hỏi: “Mình đang đợi ai?”
Kiếp thứ hai: Anh thành con của nhà giàu, lụa là gấm vóc, ăn sung mặc sướng, suốt đời anh chẳng bao giờ tìm thấy niềm vui. Bữa tiệc nào cũng đông người, nhưng trong mắt anh, tất cả chỉ là khoảng lặng vô nghĩa.
Kiếp thứ ba: Anh ra trận, trở thành một tướng lĩnh lẫy lừng, vinh quang phủ khắp, nhưng một mũi tên độc cắm vào ngực khiến anh gục ngã ở tuổi đôi mươi. Giây phút cuối, anh vẫn mơ hồ nghe tiếng ai đó gọi tên mình trong gió.
Kiếp thứ tư: Anh làm thầy thuốc nơi làng quê, chữa bệnh cứu người, nhưng chính anh lại chết vì dịch bệnh, đôi tay run rẩy, cố chạm lấy một hình bóng mơ hồ không tồn tại.
Kiếp thứ năm: Anh sống thọ, giàu sang, quyền lực, cả đời kết hôn, có con, có cháu. Nhưng đến khi nhắm mắt, nỗi cô độc vẫn như chiếc bóng… trong khoảnh khắc hấp hối, anh bật khóc mà không hiểu vì sao.
Năm kiếp đi qua, Quang Anh vẫn không thể tìm thấy mảnh ghép còn thiếu, dù sống trong đói nghèo hay vinh hoa, chết trẻ hay sống thọ, trái tim anh vẫn khắc khoải một câu hỏi
“Người ấy… rốt cuộc ở đâu?”
Trong bóng tối của cõi luân hồi, ánh mắt anh nhìn xa xăm, nơi ngục phủ,Đức Duy vẫn đang lê bước dưới xiềng xích. Khoảng cách của hai linh hồn, chỉ cách nhau một màn sương mờ, nhưng chưa từng chạm tới.
Gió ở nhân gian vẫn thổi. Sông Vong Xuyên vẫn chảy.
Bánh xe luân hồi vẫn quay… chờ đến ngày hai kẻ lạc hồn cuối cùng cũng tìm lại nhau.
The Horizon
Sáng sớm, bầu trời thành phố trong vắt, mây trắng lững lờ như bông. Ánh nắng đầu ngày len qua tán cây, chiếu xuống mặt đường còn lấm tấm sương đêm. Không khí mát lành, vừa đủ để xua tan sự mệt mỏi của những con người trẻ tuổi.
Giữa dãy phố tấp nập, “The Horizon” nổi bật với tường kính trong suốt, giàn hoa giấy tím rủ xuống ban công tầng hai.
Biển hiệu bằng gỗ khắc tay, chữ nghiêng mềm mại: The Horizon – Coffee & Soul.
Không gian rộng, ấm áp, mùi cà phê rang quyện với hương bánh ngọt.
Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên.
Mọi thứ gọn gàng nhưng mang chút phóng khoáng – như chính chủ quán vậy.
Anh khoác sơ mi trắng, xắn tay áo, đang tự tay lau từng chiếc cốc thủy tinh.
Anh không phải kiểu chủ quán chỉ ngồi tính tiền – mà thật sự thích cảm giác phục vụ khách, tự tay bưng từng ly cà phê.
Cô em gái xinh xắn, nhanh nhẹn, tóc cột cao, mặc tạp dề đen, chạy bàn thoăn thoắt.
Tính cách hoạt bát, nghịch ngợm, nhiều khi còn cà khịa chính anh trai.
Nhưng ai thân thiết đều biết Ngọc rất thương Quang Anh – luôn muốn anh bớt gánh nặng.
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Anh hai, lau mãi cái cốc đó nữa là nó thủng luôn đấy.
Ngọc nhăn mặt, giật lấy cái cốc trên tay Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Này! Lo học đi, đừng lấy quán làm lý do trốn bài vở.
Ngọc lè lưỡi, rồi chạy mất hút.
Ngay cửa quán, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Dương bước vào trước – cao ráo, điềm tĩnh, gương mặt sắc nét, ánh mắt lúc nào cũng trầm lặng.
ít nói, nhưng lời nào cũng khiến người ta phải nghe….
Đi cạnh là Hùng – trái ngược hoàn toàn.
Anh cười toe toét, ăn mặc năng động, tay xách theo mớ tài liệu kế toán.
Mới sáng sớm đã than vãn:
Lê Quang Hùng
Anh Anh ơi, cứu em! Mấy cái sổ sách rối tung hết cả lên.
Lê Quang Hùng
Em mà không được uống cà phê nhà anh chắc điên mất.
Nguyễn Quang Anh
Đúng là khổ vì tiền… Hùng ạ, ngồi đi, tao pha cho.
Không khí bạn bè thoải mái, nhưng ở một góc sâu trong ánh mắt Quang Anh… vẫn có nỗi trống rỗng không tên.
Dù bên cạnh là những người thân thiết nhất, lòng anh vẫn có khoảng thiếu hụt.
Tiếng mở cửa kính vang lên. Một dáng người trẻ bước vào.
Áo sơ mi đen, tóc hơi rối, gương mặt có đôi phần lạnh nhạt
Đôi mắt sắc nhưng có gì đó lạ lùng – như đã chất chứa từ lâu.
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Xin chào, anh dùng gì ạ?
Duy nhìn quanh, rồi khẽ gật
Hoàng Đức Duy
Tôi không phải khách.
Hoàng Đức Duy
Tôi vừa được tuyển làm quản lí ở đây.
Cốc thủy tinh trên tay anh trượt nhẹ, suýt rơi xuống sàn.
Ánh mắt anh bắt gặp Duy – cái khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng.
Gió từ ngoài cửa thổi vào, làm tung rèm trắng. Trong tích tắc, Quang Anh thấy tim mình thắt lại, như vừa tìm lại một mảnh ghép thất lạc.
Còn Duy, chỉ cảm thấy một thứ cảm giác kỳ lạ – vừa xa lạ, vừa quen thuộc, tựa như đã từng yêu, từng mất… ở một nơi nào đó rất xa xăm.
Không gian lặng đi vài giây.
Ngọc ngơ ngác nhìn Duy, cảm thấy không khí kỳ dị mà chẳng hiểu tại sao.
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
“ Nhục chết mất thôi…!!”
Quang Anh buông tiếng thở nhẹ, mỉm cười, giọng trầm ấm
Nguyễn Quang Anh
Anh… đến đúng nơi rồi.
Nguyễn Quang Anh
Mời ngồi, chúng ta nói chuyện.
Trong lòng anh, một câu hỏi vang vọng
“Có phải… cuối cùng, anh đã tìm thấy em rồi không?”
Nguyễn Quang Anh
“ gì vậy… lại cứ có mấy dòng suy nghĩ ngớ ngẩn chạy qua đầu”
Nguyễn Quang Anh
“ Điên thật, bác sĩ tâm lý còn không hiểu nổi lý do”
Nguyễn Quang Anh
“ Chắc do mình bị ám ảnh gì thôi!”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play