Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

( DuongHung ) Dương Âm Lệ.

#1: Bóng đêm nuốt chửng

⋆.˚✮🎧✮˚.⋆
Đêm mưa xối xả. Trụ sở công ty Trần Gia vẫn sáng đèn, trong phòng làm việc tầng cao nhất, Trần Đăng Dương đang ngồi trước bàn, mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Ba mất rồi, mình không được gục. Cả công ty này… cả gia tộc này… tất cả đều đặt lên vai mình.”
Anh lẩm bẩm, bàn tay run run ký vào tập tài liệu.
Cánh cửa bật mở. Trần Quốc Minh, chú ruột của cậu, bước vào, dáng vẻ nhàn nhã.
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
Dương à, khuya rồi mà con còn làm việc sao? Con trẻ như vậy, có biết sức ép này quá nặng không?
Anh ngẩng lên, giọng lạnh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu con không làm, ai sẽ làm? Ba vừa nằm xuống, chẳng lẽ chú muốn công ty này tan nát?
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
//bật cười// Ta chỉ lo cho con thôi. Chứ gánh cả Trần Gia trên vai, liệu con có đủ sức?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//siết chặt bút// Chú đừng vòng vo nữa. Con biết rõ, ngay từ khi ba còn sống, chú đã nhiều lần mưu tính. Bây giờ ba mất, chú càng không che giấu nổi tham vọng.
Ánh mắt Quốc Minh lóe lên tia hiểm độc, nhưng giọng vẫn trơn tru.
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
Tham vọng ư? Ta chỉ muốn công ty phát triển. Còn con… chỉ là một thằng nhóc 22 tuổi, biết gì về thương trường?
Anh đứng bật dậy, ánh mắt như lưỡi dao.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Con có thể chưa đủ kinh nghiệm. Nhưng đây là máu thịt của ba, con thề sẽ bảo vệ đến cùng.
Khoảnh khắc đó, tiếng sấm rền vang ngoài cửa kính. Quốc Minh cười nhạt, từ từ bước tới, thì thầm:
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
Thật tiếc, lòng trung thành của con… lại trở thành chướng ngại lớn nhất của ta.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//sững người// Chú… vừa nói gì?
Trong tích tắc, hai bóng người mặc đồ đen xuất hiện từ sau cánh cửa. Một tên bóp mạnh vai anh, ghì anh xuống.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Buông ra !
Anh vùng vẫy, giọng đầy phẫn nộ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chú Minh! Đây là công ty của ba! Chú dám…
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
Câm miệng.
Quốc Minh lạnh lùng ngắt lời.
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
Từ nay, công ty này sẽ không còn con nữa.
Anh trừng mắt, giọt máu ứa ra khóe môi khi bị đánh mạnh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chú… Chú là kẻ phản bội! Ba chưa lạnh đất, chú đã…
Quốc Minh chậm rãi cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của cháu trai.
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
Người chết thì không nói được đâu, Dương à.
Tên áo đen ép anh ra ban công. Gió mưa quất vào mặt, mùi máu hòa tan trong không khí. Anh gào lên giữa cơn bão:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu hôm nay tôi chết… tôi sẽ không tha cho ông đâu, Trần Quốc Minh !
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
//nhếch môi// Đến lúc sang thế giới bên kia, con sẽ hiểu… quyền lực thuộc về kẻ nào biết dùng nó.
Bàn tay đẩy mạnh.
Tiếng gió rít gào. Cơ thể anh lao xuống trong cơn mưa tàn nhẫn. Giây phút cuối cùng, đôi mắt anh vẫn rực cháy, để lại lời nguyền trong gió:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Dù là ở Âm gian… tôi cũng sẽ trở về.”
Tiếng “rầm” vang vọng giữa màn đêm, rồi im lặng.
Quốc Minh đứng trong phòng, khép cửa kính, mặt lạnh như sắt.
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
“Trần Gia từ nay là của ta.”
Ở nơi nào đó, bóng linh hồn anh mở mắt giữa một vùng hư vô lạnh lẽo.
𝐞𝐧𝐝
gọi tui là iu 🤍
gọi tui là iu 🤍
1 fic mới 🥹
gọi tui là iu 🤍
gọi tui là iu 🤍
hihi

#2: Tang lễ trong mưa

⋆.˚✮🎧✮˚.⋆
Căn nhà họ Trần phủ màu tang thương. Nến trắng thắp sáng khắp gian phòng, hương khói nghi ngút. Di ảnh Trần Đăng Dương đặt trang trọng trên bàn thờ, gương mặt tuấn tú như còn đang sống, khiến ai nhìn cũng quặn lòng.
Tiếng tụng kinh vang lên đều đều. Mọi người mặc áo tang, cúi đầu. Nhưng giữa không gian ấy, Quang Anh - bạn thân của anh - hai mắt đỏ ngầu, đứng như hóa đá trước quan tài.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Không thể nào…” //lẩm bẩm - giọng run run//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Mới hôm qua còn nói chuyện… còn cười với tao… Sao giờ lại nằm im lìm ở đây?”
Một bàn tay đặt lên vai Quang Anh. Là người yêu cậu, cố an ủi:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh à, chấp nhận đi. Dương… đi rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//quay lại - gào lên// Không tin! Dương không thể chết! Nó không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng!
Không khí tang lễ chao đảo. Mọi người nhìn Quang Anh với ánh mắt khó xử. Từ phía sau, Trần Quốc Minh - chú của anh - tiến đến, mặt khoác vẻ thương tiếc giả tạo.
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
Quang Anh à, chú hiểu con đau lòng. Nhưng cháu Dương gặp tai nạn, không ai mong muốn cả. Hãy để nó yên nghỉ.
Quang Anh quay phắt lại, đôi mắt rực lửa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Yên nghỉ?!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//giọng vỡ oà// Ông nghĩ tôi ngu sao, Trần Quốc Minh?
Tiếng xì xào dấy lên, nhiều người chết lặng. Quốc Minh cau mày, hạ giọng như dằn mặt:
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
Quang Anh, đây là tang lễ. Con nên giữ mồm miệng.
Nhưng Quang Anh gào lên, giọng chát chúa, lẫn cả tiếng chửi:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Câm mồm ông đi! Chính ông hại Dương! Từ lâu ông đã muốn nuốt công ty Trần Gia. Bây giờ Dương chết, ông mới vừa ý chứ gì?!
Không gian sững lại. Vài người hốt hoảng kéo Quang Anh lại, nhưng Quang Anh vùng ra, chỉ tay thẳng vào mặt Quốc Minh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi thề, tôi sẽ moi bằng được sự thật! Ông nghĩ giết được Dương là xong hả? Ông còn tôi đây! Tôi sẽ không để ông ngồi lên cái ghế đó!
Quốc Minh khẽ nheo mắt, ánh nhìn thoáng qua tia hiểm độc rồi nhanh chóng che giấu bằng vẻ mặt buồn rầu.
Trần Quốc Minh
Trần Quốc Minh
Thằng nhóc mất dạy. Dám hỗn trước linh cữu của cháu trai ta sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười khan - nước mắt lã chã// Cháu trai à? Ông không xứng nói chữ “cháu” đâu. Ông là đồ con chó. Ông sẽ phải trả giá.
Tiếng tụng kinh ngừng lại. Tang lễ rơi vào hỗn loạn, người giữ lễ vội kéo Quang Anh ra ngoài, miệng dỗ dành. Nhưng ánh mắt Quang Anh vẫn rực cháy, nhìn thẳng vào Quốc Minh, như muốn xé toạc mặt nạ giả dối kia.
Trước quan tài, di ảnh của anh lặng lẽ nhìn xuống, nụ cười hiền lạnh lùng, như ghi nhận tất cả. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, từng giọt nặng nề như khóc thay cho người đã khuất.
Trong thinh lặng, chỉ còn vang vọng lời thề của Quang Anh:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Dương ơi… tao sẽ giành lại công lý cho mày. Dù phải liều cả mạng này.”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Tao cũng nguyền dù là ở Âm gian… tao cũng sẽ trở về. Yên tâm"
𝐞𝐧𝐝

#3: Dòng lệ mở cửa

⋆.˚✮🎧✮˚.⋆
Ba năm sau.
Trời chạng vạng, sân trường phủ ánh hoàng hôn nhàn nhạt. Lê Quang Hùng ngồi một mình ở góc ghế đá quen thuộc. Trong tay là tin nhắn vừa nhận: “Xin lỗi, nhưng chúng ta không hợp nhau.”
Em bật cười khẽ, mà nụ cười méo xệch.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Ngay cả việc giữ một người bên cạnh, mình cũng chẳng làm được…”
Em cúi gằm mặt. Áp lực từ gia đình, kỳ vọng từ thầy cô, cùng sự thất vọng của chính bản thân dồn nén. Đôi vai run run, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay.
Ngay khoảnh khắc ấy, không gian bỗng xoắn lại. Gió lạnh tràn đến, làm lá cây xào xạc. Em giật mình, ngẩng lên. Trước mặt em, từng mảng bóng tối hợp lại thành hình dáng một chàng trai.
Áo sơ mi trắng ướt đẫm, đôi mắt sâu lạnh lẽo. Em chết sững.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// lắp bắp // Anh… là ai?
Anh nhếch môi, giọng khàn khàn nhưng chắc nịch:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ba năm… cuối cùng cũng có người mở cửa.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// lùi lại // Cửa…?!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dòng lệ của em vừa rồi.
Anh bước đến gần, hơi lạnh quấn quanh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nó là chìa khóa đưa tôi từ Âm gian sang đây.
Em run rẩy, hai tay siết chặt.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đừng hù tôi! Đây… đây là ảo giác thôi!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ảo giác sao?
Anh cười nhạt, chìa bàn tay lướt sát má em. Em rùng mình, cảm thấy luồng khí lạnh cắt vào da.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi là Trần Đăng Dương. Người chết cách đây ba năm. Bị hãm hại. Và từ đó, linh hồn tôi kẹt lại trong bóng tối.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cái tên này… hình như em từng nghe. Là anh… tổng giám đốc trẻ tuổi đã mất trong tai nạn?
Ánh mắt anh lóe lên tia u ám.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tai nạn ư? Họ nói thế để che giấu sự thật. Tôi bị giết. Chính người chú ruột đã hãm hại tôi.
Em nghẹn lời, ngồi phịch xuống ghế.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em… em chỉ là một học sinh bình thường. Tại sao anh lại xuất hiện trước mặt em?
Anh cúi thấp người, giọng trầm lạnh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vì lệ của em khác người thường. Dòng Lệ Âm Dương. Nó mở ra cánh cửa giữa hai cõi. Và từ nay, mỗi lần em khóc… tôi sẽ xuất hiện.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//lắc đầu quầy quậy// Không! Em không muốn dính dáng gì cả!
Anh bật cười, nụ cười chua chát.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em không có quyền chọn. Một khi cánh cửa đã mở, số phận đã buộc chúng ta vào nhau.
Khoảnh khắc ấy, tiếng chuông nhà thờ xa xa vang vọng. Khi em ngẩng lên, bóng anh đã mờ dần, chỉ còn hơi lạnh vương lại.
Em ôm đầu, mắt đỏ hoe, thì thầm:
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
“Dòng lệ… thật sự mở ra cửa Âm gian sao?”
Trong khoảng không, giọng nói lạnh lẽo của anh văng vẳng:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi sẽ trở lại. Mỗi khi em rơi lệ.
𝐞𝐧𝐝

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play