Hàn Nhu Sơ choàng tỉnh, trong căn phòng rộng lớn phủ rèm voan trắng, ánh nắng đầu ngày xuyên qua lớp màn mỏng, nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt tái nhợt của cô.
Bên dưới gối mềm ướt đẫm, lạnh lẽo đến khó chịu.
Cô lại khóc.
Giấc mơ ấy một lần nữa quấn lấy cô, rõ ràng và ám ảnh như thật. Trong màn sương trắng xóa, một chàng trai cao gầy đứng lặng trước ngôi mộ đơn sơ.
Tay trái anh cầm một bó thanh cúc, tay phải là hộp socola vuông vức. Không nhìn thấy rõ gương mặt, chỉ nhớ được bóng lưng anh và nốt ruồi mờ nhạt với đôi mắt đỏ ngầu, vừa trầm mặc mà lại cô đơn, như mang cả trời u uất trên vai.
Nốt ruồi ấy khiến cô bất giác nghĩ đến Trì Hoằng Dật.
Người đàn ông mà cô theo đuổi suốt hai năm, cũng có một nốt ruồi nhỏ ngay dưới mắt, giống hệt như thế.
Nhưng… không thể nào là anh. Tuyệt đối không thể.
Người như Trì Hoằng Dật sẽ không bao giờ cúi mình đến thê lương như thế, càng không thể có ánh mắt dịu dàng đến mức đau lòng như vậy. Anh vốn lạnh lùng, xa cách, luôn ngạo nghễ như ngôi sao sáng trên cao, chỉ có thể ngước nhìn, không thể chạm tới.
Người trong mơ… hoàn toàn không giống anh.
Hàn Nhu Sơ ôm gối, khẽ thì thầm trong căn phòng tĩnh lặng:
- Vì sao… người đàn ông ấy cứ xuất hiện trong mơ của mình? Vì sao mỗi lần nhìn thấy tim gan đều đau đớn như bị giằng xé…
Căn phòng rộng chỉ còn lại giọng nói run rẩy của cô tan biến vào hư không. Người ấy rốt cuộc là ai? Và tại sao… lại khiến cô khổ sở đến thế?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
- Nhu Sơ dậy chưa? Đến giờ rồi đó.
Là giọng của quản lý Châu.
Hàn Nhu Sơ giật mình, vội đưa tay lau sạch hàng nước mắt còn vương trên má. Cô soi thoáng qua gương, đôi mắt vẫn đỏ, nhưng cô khéo léo dùng mặt nạ đắp lên, gắng che đi dấu vết vừa khóc.
Sau vài giây hít thở thật sâu, cô kéo lại thần sắc, nở nụ cười mỏng rồi mới mở cửa.
- Em biết rồi, chị chờ em một chút.
Hàn Nhu Sơ khẽ nói, giọng bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ đến khi cánh cửa khép lại, cô mới buông thõng vai, bàn tay vô thức siết chặt. Hình ảnh trong giấc mơ vẫn còn ám ảnh, khiến tim cô nhói lên từng hồi. Nhưng cô không cho phép bản thân suy nghĩ thêm nữa.
Hôm nay là ngày quay đầu tiên, cực kì quan trọng với cô. Điều quan trọng đó là cô được đóng chung một bộ phim với Trì Hoằng Dật, người đàn ông cô yêu say đắm. Dù chỉ thủ vai nữ phụ, cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhắc đến Trì Hoằng Dật cô không thể nào quên được cái ngày đầu tiên mình gặp anh.
Khi ấy, cô vừa tròn hai mươi, cùng gia đình từ Úc trở về. Từ khi ở nước ngoài cô đã luôn quan tâm đến anh, lần đầu tiên cô có cảm giác yêu thích người nổi tiếng như thế. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tâm cô xốn sang.
Người đàn ông ấy như ngôi sao xa xôi, lạnh lùng, kiêu ngạo, chẳng dễ dàng để ai chạm tới. Nhưng chỉ một ánh mắt lướt qua, cô đã biết cả đời này khó mà thoát ra.
Cũng bởi thế, Hàn Nhu Sơ đã quyết định ở lại Giang Thành.
Vậy nên, cô từ thiên kim tiểu thư an yên, chấp nhận bước vào giới giải trí cạnh tranh khốc liệt, chỉ để được gần anh thêm một chút.
-----------
Chiếc xe dừng trước cổng phim trường, nơi đã đông nghịt người. Hàn Nhu Sơ bước xuống, cô chưa trang điểm để mặt mộc nhưng khí chất vẫn toát ra tự nhiên, khiến người qua đường phải ngoái nhìn.
Ánh nắng chiếu lên làn da trắng mịn, đôi mắt trong sáng, mái tóc đen dài bay theo gió vẻ đẹp tựa như chưa từng bị tô vẽ vẫn đủ khiến tim người xao động.
Bên ngoài, fan đứng chờ nhìn thấy cô liền reo hò:
- Sơ Sơ đẹp quá.
- Bảo bối xinh quá, mặt mộc đã đẹp rồi, trang điểm xong còn nổi bật hơn! Đúng là tiên nữ nhà mình mà
Nhân viên đoàn phim cũng không giấu được sự ngạc nhiên:
- Cô ấy… đẹp thật.
- Mỗi lần trang điểm cho cô ấy rất nhanh, da nền quá đẹp không cần phải dặm phấn kĩ.
- Nhìn tự nhiên mà cuốn hút quá.
"....."
Hàn Nhu Sơ hít một hơi thật sâu, bước vào khu quay phim, vừa bình tĩnh vừa hồi hộp, chuẩn bị cho một ngày dài.
Hàn Nhu Sơ bước đi khẽ lướt qua phòng trang điểm của anh. Cánh cửa hé mở, cô khẽ dừng lại, ánh mắt liếc vào bên trong một chút. Trong phòng, Trì Hoằng Dật đang chăm chú chỉnh trang, vẻ lạnh lùng vẫn giữ nguyên.
Cô mỉm cười khẽ, không hề xấu hổ về việc nhìn lén công khai thế này. Hàn Nhu Sơ từ nhỏ đã quen được nuông chiều, muốn gì làm đó, chưa từng theo bất cứ quy tắc nào. Việc theo đuổi Trì Hoằng Dật với cô cũng vậy, hoàn toàn công khai. Trong giới giải trí ai cũng biết chuyện này.
Người ta đồn, đoàn phim mời cô chỉ vì muốn “cọ nhiệt”: chỉ cần hai cái tên cô và Trì Hoằng Dật xuất hiện cùng nhau, đã đủ khiến dư luận dậy sóng.
Cô cũng không để tâm, vì công tâm mà nói cô tự nhận mình diễn khá tệ. Vào được giới giải trí rồi nhận vai diễn cũng nhờ gia đình mà ra.
Bởi vì cô vốn theo nghề này chỉ vì Trì Hoằng Dật mà thôi, nên tất nhiên cô chẳng đam mê hay học bài bản. Nhưng khi theo nghề cô cũng sẽ dốc sức làm thật tốt, chỉ có điều bản thân sẽ không thể giỏi như những diễn viên khác.
Đi kèm với sự nổi tiếng, cô có không ít antifan. Họ là fan cuồng của Trì Hoằng Dật, ghét cô ra mặt vì cho rằng cô đang quấy rầy idol nhà bọn họ.
Nhưng Hàn Nhu Sơ không hề để tâm. Chỉ cần nhìn anh một lần, mọi thứ khác đều vô nghĩa.
Cô thẳng bước đi tiếp, ánh mắt vẫn khẽ hướng về phía phòng anh. Đây là thế giới của cô, và cô sẽ tự do làm những gì mình muốn. Đặc biệt là phải chiếm được trái tim của anh.
Sau khi tạo hình xong, Hàn Nhu Sơ khoác trên mình bộ váy cổ trang, mái tóc vấn cao, trang sức ngọc trai khẽ đung đưa. Nhìn gương, ngay cả bản thân cô cũng thấy mình khác lạ vừa thanh thoát, vừa kiêu kỳ. Dung nhan thanh thoát đến mức ngay cả mấy nhân viên lâu năm cũng phải ngẩn người.
Nhưng tất cả vẫn chẳng sánh bằng khoảnh khắc Trì Hoằng Dật bước ra từ phòng hóa trang bên cạnh. Anh mặc áo dài trắng thêu chỉ bạc, mái tóc đen được buộc gọn, sống mũi cao thẳng, khí chất vừa uy nghi vừa lạnh lùng.
Hàn Nhu Sơ nhìn thấy liền ngẩn người, ánh mắt sáng rực. Không chút che giấu, cô thốt lên:
- Soái quá! Đúng là Trì ảnh đế, tượng đài nhan sắc của Giang Thành mà.
"...."
Nhân viên đoàn phim đứng gần đó đều quay lại nhìn cô, có người bật cười, có người khẽ lắc đầu.
Quản lý Châu đi phía sau khẽ kéo tay cô nhắc nhở:
- Nhu Sơ, giữ hình tượng...
Hàn Nhu Sơ bĩu môi, nhưng khóe mắt vẫn không giấu nổi ý cười. Ai chẳng biết trong giới giải trí, cô công khai theo đuổi Trì Hoằng Dật. Hình tượng gì đấy cô không thèm bận tâm.
Trước mắt cô, chỉ có hình dáng của Trì Hoằng Dật là đáng để để tâm mà thôi.
Trì Hoằng Dật vừa bước ra, khí chất lạnh nhạt tựa như mang theo một lớp sương mù bao phủ quanh thân. Anh sải bước thẳng về phía trường quay, ngay cả một ánh mắt nhìn Hàn Nhu Sơ cũng lười.
Cô thấy vậy lập tức chạy bước nhỏ theo sau, váy áo tung bay dáng vẻ chẳng hề giấu giếm. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cô là trợ lý của anh.
Quản lý của Trì Hoằng Dật liếc qua, anh ta vốn không ghét cô gái này, thậm chí có chút tán thưởng sự thẳng thắn. Nhưng cũng không thể công khai thân thiện. Thái độ tốt nhất là giữ im lặng, cũng không xua đuổi cũng không ủng hộ.
Khác với quản lý, Trì Hoằng Dật sớm nhận ra sau lưng có người cứ lẽo đẽo bám theo. Lông mày khẽ nhíu lại. Anh cố tình bước nhanh hơn, xa cách đến mức khiến người khác khó lòng chạm tới.
Không một lời trách mắng, không một ánh nhìn, nhưng cái cách anh tránh né kia lại lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
Còn Hàn Nhu Sơ, đứng lại vài giây rồi nhanh chóng đi theo, nụ cười trên môi chẳng hề suy suyển. Trong mắt cô, Trì Hoằng Dật càng lạnh nhạt, lại càng khiến cô muốn chạm gần hơn.
Cô mà rụt rè với thái độ lạnh nhạt này của anh thì đã dứt khoác từ bỏ lâu rồi. Nhưng vì quá thích, quá muốn chạm đến nên bản thân cũng tự rèn luyện tinh thần thép, mặt dày không ai bằng.
----------
Trong phim trường, ánh đèn còn chưa sáng hết, nhân viên lục tục chuẩn bị. Trì Hoằng Dật ngồi xuống một góc yên tĩnh, mở kịch bản, ánh mắt chăm chú như thể thế giới này chỉ còn lại trang giấy trong tay anh.
Hàn Nhu Sơ ôm kịch bản đi tới, kéo ghế ngồi đối diện. Cô chống cằm, cười tươi:
- Tiền bối, lát nữa có cảnh quay chung. Em muốn tập trước với anh, được không?
Cô nhìn anh, gương sáng dưới lớp phấn mỏng càng thêm rực rỡ. Giọng nói trong trẻo, mềm mại như tiếng đàn, phối hợp với dung nhan ấy quả thực đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào động tâm.
Trì Hoằng Dật ngẩng mắt nhìn cô, không chút cảm xúc. Với anh, vẻ đẹp quá mức hoàn hảo ấy lại khiến anh cảm thấy xa lạ, chẳng khơi nổi một tia hứng thú.
Từ trước tới nay, anh không mấy quan tâm đến phụ nữ. Không phải vì lạnh lùng đến mức vô tình, mà chỉ vì chưa từng có ai khiến anh để tâm đến.
Cô ngồi trước mặt thế này, càng khiến anh thấy phiền.
Trong đầu anh thoáng hiện lên ý muốn cự tuyệt, thậm chí mắng thẳng. Nhưng cuối cùng, lời đến môi lại nuốt xuống. Anh hờ hững mở miệng:
- Được.
Hàn Nhu Sơ lập tức nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời, hoàn toàn không để ý sự lạnh nhạt kia của anh.
Trì Hoằng Dật mở kịch bản, giọng điệu trầm ổn:
- Đến đoạn này đi.
Hàn Nhu Sơ đưa mắt nhìn qua lời thoại. Đó là cảnh nhân vật nữ ra sức quyến rũ nam chính. Cô hơi khom người, ánh mắt long lanh, giọng nhỏ nhẹ hơn thường ngày:
- Chàng thật sự không động lòng một chút nào sao…?
Trì Hoằng Dật không hề cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý. Anh ngẩng đầu, ánh mắt sâu như hồ nước lạnh, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực:
- Nếu ta nói có thì nàng sẽ làm gì cho ta? Nàng sẽ vì ta mà làm tất cả chứ?
Câu cuối cùng, anh hơi cúi đầu, khoảng cách bất ngờ rút ngắn. Hơi thở anh gần kề, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tận đáy lòng.
Hàn Nhu Sơ thoáng chốc quên hết cả kịch bản, hai gò má nóng bừng, tim đập loạn. Trong đầu cô chỉ còn văng vẳng giọng anh vừa thốt ra.
Trì Hoằng Dật nhắc nhở, giọng nghiêm khắc:
- Đọc tiếp.
- Thiếp… thiếp chỉ....chỉ...chỉ mong có thể ở lại bên người, dẫu chỉ một đêm…
Cô run rẩy đọc tiếp, giọng nói bỗng nhuốm màu thật sự, không còn là diễn nữa.
Trì Hoằng Dật liếc cô một cái, ánh mắt vừa lạnh vừa sắc:
- Cảm xúc không tới, ánh mắt càng không. Nếu cứ thế này thì ai cũng đi làm diễn viên được hết đấy à?
"......"
Lời nói không hề lưu tình, từng chữ như chém thẳng xuống, khiến mấy nhân viên đứng gần đó cũng khẽ giật mình.
Hàn Nhu Sơ ngẩn ra một thoáng, rồi mím môi, gật đầu rất nhanh. Đôi mắt vẫn còn ánh lên sự quyết tâm:
- Xin lỗi tiền bối, em hơi phân tâm. Em sẽ làm lại cho tốt.
Trì Hoằng Dật thoáng nhíu mày. Anh chỉ “hừ” nhẹ một tiếng, giọng lạnh lùng:
- Cô về chỗ của mình tập lại thoại đi.
- Dạ.
"....."
Hàn Nhu Sơ ôm chặt kịch bản, hít sâu một hơi. Lưu luyến quay trở lại khu vực của mình.
---------
Trời tối dần, cảnh quay cuối cùng kết thúc. Hàn Nhu Sơ cởi bỏ lớp trang phục nặng nề, cả người như bị rút cạn sinh khí. Bước ra khỏi phim trường, cô chỉ muốn ngã vật xuống ghế xe để ngủ một giấc.
Chị Châu cùng cô ra xe riêng. Đúng lúc ấy, phía bãi đỗ xe, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt. Trì Hoằng Dật cũng vừa tan ca, dáng người cao ráo nổi bật giữa đám đông.
Tim Hàn Nhu Sơ khẽ nhói, mệt mỏi lập tức biến mất. Cô gần như theo bản năng đi nhanh mấy bước, giọng nói ngọt mềm cất lên:
- Tiền bối! Cảm ơn anh đã tập thoại với em… Để em mời anh ăn tối nhé?
Trì Hoằng Dật thoáng dừng bước, quay đầu nhìn cô. Đôi mắt sâu lạnh không chút gợn sóng, giọng nói ngắn gọn, dứt khoát:
- Không cần.
Dứt lời, anh xoay người sải bước lên xe. Cửa xe “cạch” một tiếng đóng lại, dứt khoát không lưu lại kẽ hở.
Hàn Nhu Sơ đứng yên một thoáng, nụ cười trên môi đông cứng lại. Cảm giác hụt hẫng lan khắp ngực. Nhưng rồi cô hít sâu một hơi, ngẩng mặt cười nhạt. Đôi mắt ánh lên sự cố chấp quen thuộc:
- Sau này sinh con ra không thể giống tính cha nó được, quá vô tình rồi. Anh ấy không đi thì thôi vậy, ngày mai Sơ Sơ lại tiếp tục theo đuổi chồng.....
Quản lý Châu vỗ trán, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Bà cố ơi, theo đuổi chưa xong mà nghĩ tới sinh con với người ta luôn rồi.
"......"
---------
Trong xe, bầu không khí yên ắng. Trì Hoằng Dật tựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo sau một ngày dài.
Quản lý Tần do dự vài giây, cuối cùng vẫn mở miệng:
- Anh này, anh cũng lạnh lùng quá. Dù sao Hàn tiểu thư vừa xinh đẹp vừa có gia thế, lại còn là cháu Hàn Lẫm, cốt của anh. Người ta công khai theo đuổi như thế, anh nể mặt một chút cũng được mà.
Trì Hoằng Dật không đáp, chỉ hơi nhướng mắt, ánh nhìn sắc bén tựa lưỡi dao lạnh quét tới.
Chỉ một cái liếc mắt, lời nói của quản lý nghẹn lại trong cổ. Không khí trong xe tức khắc đông cứng, im lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng hít thở.
Trong khoang, chỉ còn tiếng động cơ trầm thấp. Ánh sáng từ ngoài hắt vào, vẽ lên gương mặt sắc bén của anh, lạnh nhạt đến mức xa cách. Thật tò mò, không biết cô gái như thế nào mới lọt được vào mắt vị này.
-------------
Buổi tối, xe vừa dừng trước cổng biệt thự Hàn gia, ánh đèn vàng hắt sáng cả khoảng sân rộng lớn.
Hàn Nhu Sơ bước xuống, tâm trạng vẫn còn chút uể oải sau ngày quay phim, nhưng khi thấy ông bà nội ngồi chờ ở phòng khách, nụ cười trên môi cô lập tức rạng rỡ.
Cô tung tăng chạy vào, giọng ngọt lịm như kẹo:
- Ông nội, bà nội\~ Sơ Sơ về thăm hai người nè!
Bà nội bật cười, yêu chiều xoa đầu cô:
- Bé con, để bà nhìn xem nào, sao mà gầy quá đi.
Ông nội ngồi đối diện, hắng giọng giả nghiêm:
- Lớn rồi mà cứ làm nũng như thế, người ta nhìn vào còn tưởng nhà họ Hàn nuôi trẻ con.
- Ông nội xấu tính quá!
Hàn Nhu Sơ bĩu môi, rồi nhanh nhảu chạy qua ôm lấy ông, giọng mềm oặt:
- Ông thương con nhất đúng không? Ai dám nói con trẻ con, ông phải bênh con đấy.
Ông nội hừ một tiếng, giả vờ nghiêm khắc, nhưng cuối cùng cũng bật cười:
- Con bé này thật là.
Lúc này, từ trên lầu vang lên tiếng bước chân vững chãi. Hàn Lẫm, chú út của cô, 30 tuổi thong thả đi xuống.
Dáng người cao lớn, áo sơ mi trắng đơn giản càng làm nổi bật khí chất chín chắn. Gương mặt anh tuấn với những đường nét sắc sảo, mày rậm mắt sâu, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại mang theo vài phần lạnh nhạt.
Dưới ánh đèn vàng hắt xuống, khí chất trầm ổn, điềm tĩnh ấy lại càng rõ rệt giống như một loại phong thái trưởng thành mà người cùng tuổi khó có được.
So với sự ồn ào, tinh nghịch của Hàn Nhu Sơ, vẻ đẹp của Hàn Lẫm lại mang nét điềm tĩnh, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Anh khoanh tay nhìn cảnh cháu gái 22 tuổi vẫn làm nũng như trẻ con, khẽ lắc đầu:
- Cả ngày bận rộn bên ngoài, vậy mà về nhà vẫn không bỏ được trò mè nheo. Đúng là bị ông bà chiều hư rồi.
Hàn Nhu Sơ ngẩng đầu nhìn, trong lòng thầm tặc lưỡi: Chú út đẹp trai thật đấy… nhưng mà nghiêm nghị như vậy thì chán chết đi được.
Miệng cô lại không chịu thua mà tiếp tục cất giọng:
- Cháu mới không hư! Cháu là bảo bối của ông bà. Với lại, chú út nghiêm nghị như vậy, sau này khó lấy vợ lắm đó.
Cả phòng khách bật cười. Ông bà nội càng nghe càng vui, còn Hàn Lẫm thì bất lực, thở dài lắc đầu, ánh mắt lại thoáng dịu dàng khi nhìn cô cháu gái bé bỏng vẫn chưa chịu lớn này.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play