Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

( Lichaeng ) Xác Sống _007

CHƯƠNG 1: ĐẢO RÊU XANH.

Mặt biển phẳng lặng như gương, phản chiếu bầu trời xám tro đậm màu u ám.
Một con tàu gỗ nhỏ rẽ sóng tiến gần hòn đảo phủ đầy rêu và cây dại – nơi mà bản đồ cổ gọi là Đảo Rêu Xanh, còn người dân vùng ven biển thì không ai dám nhắc tên.
NovelToon
Tiếng máy tàu ngưng lại sau một tiếng "xịch" kéo dài.
Lisa Manoban áo blouse trắng nhăn nhúm, tay cầm máy đo bức xạ, mắt sáng long lanh nhảy phốc khỏi mạn thuyền.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Chạm đất rồi! Chà… đúng là mùi của thảm họa sinh học, hơi mục rêu, xen lẫn vị kim loại trong không khí. Tớ thích nơi này rồi đấy.
Phía sau cô, Jennie loay hoay kéo vali hồng to đùng qua bãi đá gồ ghề, vừa đi vừa lầm bầm:
Jennie ( Y )
Jennie ( Y )
Tớ vẫn không hiểu vì sao lại từ bỏ kỳ nghỉ ở Maldives để đến cái ổ quỷ ám này... Ai đời đi cắm trại mà mang theo máy đo phóng xạ chứ
Jisoo thì nhăn mặt, mặt tái mét vì sóng biển, bám lấy vai Jennie, run run nói:
Jisoo ( Em)
Jisoo ( Em)
Tớ nghe dân làng nói hòn đảo này… từng có người mất tích. Không ai trở về…
Taehyung, anh chàng quay vlog điển trai, hí hoáy gắn GoPro lên trán, hò reo:
Taehuyng ( anh)
Taehuyng ( anh)
Thế thì quá tuyệt! Ma, xác sống, lời nguyền! Đảo này chắc chắn sẽ là điểm nhấn trên kênh YouTube của tôi
Lisa quay lại, chống hông, giơ tấm bản đồ nhàu nhĩ:
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Tụi mình đến đây để kiểm chứng một sự kiện bí ẩn đã bị chôn vùi. Vụ nổ phòng thí nghiệm sinh học năm 1999, toàn bộ nhân viên mất tích.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Không ai điều tra. Không báo chí nào nhắc đến. Và không ai dám vào. Nhưng! Bản đồ này, do một người trong cuộc để lại, ghi rõ – có ‘dữ liệu sống’ còn tồn tại.
Jennie ( Y )
Jennie ( Y )
Lisa…( cau mày)
Jennie ( Y )
Jennie ( Y )
Cậu không đang tìm xác sống thật đấy chứ
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Ai biết được.(cười mỉm.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Biết đâu lại gặp được một… cô gái sống sót, chẳng hạn.
.....
Bãi cát phía Tây đảo
Cả nhóm mất hơn một tiếng để dựng trại. Jennie chăm chăm lau sạch từng cái lều vì “bụi bẩn có thể làm hỏng da mặt”, còn Jisoo thì nơm nớp lo vì nghe thấy tiếng kêu “bịch bịch” từ rừng sâu (sự thật là… tiếng quả dừa rơi).
Lisa không bận tâm đến họ. Cô đang quỳ xuống mặt đất, quét một thiết bị cầm tay lên các tảng đá.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Mức bức xạ gamma ổn định… nhưng đất có dấu hiệu bị biến tính. Có thể là dư chất từ một vụ rò rỉ. Rêu ở đây phát triển không bình thường. Đột biến gen thực vật chăng
Jennie ( Y )
Jennie ( Y )
Lisa, cậu nghe tớ không đó ( lắc vai cô.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Hả
Jennie ( Y )
Jennie ( Y )
Tớ nói là chúng ta chỉ ở đây ba ngày thôi. Ghi hình, lấy tư liệu, rồi về. Không đi sâu vào rừng. Không đụng vào thứ gì kỳ lạ. Và tuyệt đối không tách nhóm
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
(mỉm cười. Rất ngoan ngoãn)Ừ. Tớ biết rồi
Nhưng trong đầu cô đã vạch sẵn lộ trình đi một mình.
.....
Chập tối
Jisoo đang chỉnh máy quay thì tiếng flycam vang lên từ phía xa.
Taehuyng ( anh)
Taehuyng ( anh)
Ê, có tín hiệu chuyển động lạ kìa ( hét to, chỉ vào màn hình điện thoại.)
Taehuyng ( anh)
Taehuyng ( anh)
Nó di chuyển nhanh… hướng về rừng phía Bắc. Như bóng người ấy
Lisa nhổm dậy, mắt dán vào tọa độ. Một chấm sáng nhỏ đang nhấp nháy, nhấp nháy rồi biến mất.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Có thể là chim lớn. Hoặc…(:khẽ mỉm cười ) ...không phải chim.
Jisoo ( Em)
Jisoo ( Em)
Lisa...( kéo tay cô)
Jisoo ( Em)
Jisoo ( Em)
Tớ thấy hơi rợn rồi đấy.
Lisa không trả lời. Nhưng ánh mắt cô rực lên như thể đang chờ đợi điều đó suốt cả năm.
....
Đêm đầu tiên – Nhật ký Lisa
Tôi cảm thấy có gì đó… sống trong hòn đảo này. Một thứ gì đó không muốn bị tìm thấy. Chúng tôi mới đến nhưng nơi này có vẻ như đang quan sát chúng tôi từ trước.
Dữ liệu nhiễu, thiết bị chập chờn. Nhưng tôi thích cảm giác này. Lạnh sống lưng. Nhưng thú vị.
Ngày mai tôi sẽ tự đi kiểm tra hướng Bắc. Chỉ mang balo nhẹ, xúc xích, flycam, và đèn pin.
Còn… nếu tôi gặp cô gái nào trong truyền thuyết… Tôi hy vọng, cô ấy không cắn tôi… ngay lập tức. — L.M

CHƯƠNG 2 : LẠC VÀO RỪNG SƯƠNG.

Sáng sớm – 5 giờ 17 phút
Sương mù giăng dày đặc giữa những rặng cây cao vút, ánh mặt trời như bị cản lại bởi một lớp màng trắng dày lạnh buốt.
NovelToon
Lisa len lỏi qua những khóm dương xỉ cao ngang người, đôi giày quân dụng đạp lên lớp lá mục mềm nhũn, tạo nên âm thanh “rụp rụp” ẩm ướt
Trên lưng cô là balo nhỏ, bên trong chỉ có đèn pin, flycam, một số mẫu vật, nước và… 2 cây xúc xích nóng gói kỹ trong khăn giấy giữ nhiệt.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Hướng Bắc, theo tín hiệu từ đêm qua. Vị trí chuyển động bất thường – cách trại 1,3 km. ( ghi âm lại trong máy thu tay, giọng đều đều nhưng có vẻ phấn khích.)
....
6 giờ 2 phút
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
(cúi xuống, đèn pin quét ngang mặt đất.)
Một vệt dài loang lổ như ai đó bị kéo lê qua đất còn in rõ. Vết kéo chạm mép một tảng đá to phủ rêu, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Chà… hoặc là có người đang đóng phim kinh dị mà quên mời tôi… hoặc…( cúi sát hơn, đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết in)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
...đây là dấu kéo thực sự.
Một âm thanh “xào xạc” nhẹ vang lên phía sau.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
( đứng bật dậy, tay nắm chặt đèn pin, mắt quét quanh.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Không ai cả.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Không… đợi đã…
Một cái bóng trắng. Cúi rạp dưới gốc cây cách đó khoảng hai mươi mét. Cơ thể run rẩy, tóc xõa dài che mặt, đôi tay gầy guộc cào đất như tìm thứ gì đó.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
(siết nhẹ quai balo, hạ giọng) Cô… có sao không
Không có phản hồi.
Cái bóng ấy vẫn cào đất, run nhẹ. Dáng vẻ như một… con thú nhỏ bị thương.
Lisa bước thêm một bước. Nhành cây gãy dưới chân. Tiếng “crắc” vang lên.
Cái bóng ấy đột ngột ngẩng lên
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
( nhìn cô)
Gương mặt ấy trắng bệch đến mức ánh sáng rọi qua cũng gần như xuyên thấu.
Đôi mắt to, sâu, viền mắt xanh tím, nhưng không phải vì trang điểm – mà là thiếu máu nghiêm trọng.
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
Grừm....
Miệng khẽ hé, phát ra một tiếng gầm gừ rất khẽ, vừa giống thú hoang, vừa giống tiếng… người bị đau.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
( chết sững.)
Không phải vì sợ.
Mà vì… gương mặt ấy quá đẹp.
Một vẻ đẹp ma mị lạnh lẽo như tượng đá sống dậy giữa rừng mù.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Cô là người… hay…
Lisa chưa kịp nói hết câu, cái bóng trắng kia đã bật dậy, vụt chạy sâu vào rừng.
Dáng chạy loạng choạng như người bị thương, nhưng tốc độ cực nhanh.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Ê! Đợi đã! Tôi không làm hại cô đâu ( hét lên, rồi đeo balo, phóng theo.)
.....
6 giờ 25 phút
Cuối cùng, Lisa dừng lại bên một con suối nhỏ
Cô gái ấy ngồi co mình dưới gốc cây, hai tay ôm gối, trán tì vào đầu gối, tóc rũ xuống như tấm màn.
Lisa không bước tới nữa. Cô ngồi xuống bên kia con suối, cách khoảng bảy mét, rút từ balo ra… cây xúc xích.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Cô chắc đói lắm rồi, phải không.Tôi không có thuốc, cũng không có bẫy. Chỉ có… xúc xích thôi.
Cô mở giấy, cắn một miếng – rồi nhẹ nhàng đặt phần còn lại lên tảng đá trước mặt.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Tôi sẽ không lại gần. Cô ăn đi. Không ăn thì cũng cứ ngửi thử. Thơm đấy.
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
(ngẩng lên, rất khẽ. Mắt cô ấy… ánh lên một tia ngờ vực.)
Lisa cảm nhận được: cô ấy đang quan sát mình.
Một phút… hai phút…
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
(Bò chậm chạp lại, như thể từng cử động đều phải dùng hết sức)
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
(Ngửi xúc xích, lùi lại… rồi lại tiến tới.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
( mỉm cười) Không có độc đâu. Tôi ăn rồi mà.
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
(Cúi đầu… rồi cắn một miếng.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
(nhắm mắt thở phào.)
Đó là khoảnh khắc đầu tiên giữa họ.
Không lời nói.Không cử chỉ thân thiện nào. Chỉ là… một cô gái xác sống đang run rẩy ăn xúc xích do một nhà khoa học cho.
.....
Nhật ký Lisa
Tôi gặp cô ấy rồi. Một sinh thể không rõ phân loại. Không giống zombie. Không giống người. Cô ấy biết cảm thấy sợ. Biết đói. Biết quan sát người khác để chọn tin hay không.
Làn da trắng không mạch máu. Không phân hủy. Nhưng cơ thể run lên khi sợ. Và… ánh mắt ấy… có cảm xúc. Rất rõ ràng.
Tôi đã trao cho cô ấy cây xúc xích đầu tiên. Và tôi nghĩ… cô ấy đã chấp nhận tôi.
Ngày mai, tôi sẽ quay lại.
Tôi muốn biết… cô ấy là ai.

CHƯƠNG 3 : CÂY XÚC XÍCH ĐỊNH MỆNH.

Buổi sáng – 8:00 AM
Lisa quay về trại lúc gần sáng hôm trước, người lấm lem đất cát
Cô ngồi ghi chép đến tận khi bình minh lên. Mắt đỏ hoe vì mất ngủ, nhưng nụ cười thì không tắt nổi trên môi.
Jennie vừa tỉnh giấc, nhìn thấy cảnh đó liền càm ràm:
Jennie ( Y )
Jennie ( Y )
Cậu lại đi lang thang trong rừng một mình à? Có ngày không về thật luôn đó, Lisa.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Tớ gặp một người…( đáp tỉnh rụi)
Jennie ( Y )
Jennie ( Y )
Gì....Người? Ở cái đảo hoang chết tiệt này á?
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Ừ. Cô ấy không nói chuyện. Da trắng như tuyết. Không chớp mắt. Nhưng không hề nguy hiểm.
Jennie nhìn Lisa như thể cô vừa thú nhận mình đang… yêu một bóng ma.
Jennie ( Y )
Jennie ( Y )
Lisa à… nếu ngày mai cậu hôn cái cây rồi bảo ‘nó có cảm xúc’, mình cũng không ngạc nhiên đâu.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
(bật cười, rồi lặng lẽ chuẩn bị balo mới.)
Vật dụng hôm nay: 2 cây xúc xích nóng 1 chai nước suối 1 cái khăn tay sạch 1 áo khoác mỏng 1 tập giấy trắng + bút chì
.....
10:05 AM – Khu rừng cũ
Lisa trở lại đúng chỗ cũ bên bờ suối nhỏ, nơi cô từng ngồi đối diện với "cô gái xác sống". Hôm nay sương mù mỏng hơn.
Không khí vẫn lạnh, nhưng ánh sáng đủ để soi rõ từng vết rêu.
Không thấy ai.
Lisa đặt balo xuống tảng đá, mở nắp hộp, cắm xúc xích vào xiên nhỏ, giơ lên trước mặt như một nghi thức:
Một nhành cây khẽ lay động ở phía xa.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Tôi biết em đang trốn sau cái bụi kia. Em nhìn tôi nãy giờ rồi.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Tôi không có vũ khí, chỉ có một cái mồm hay nói và một cái bụng biết nấu mì.
Im lặng.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Nè, nếu em không ra, cây xúc xích này sẽ bị kiến tha mất đấy.
Một bóng trắng… chậm rãi hiện ra sau bụi cây. Vẫn là cô ấy
Cô gái có mái tóc dài, gương mặt sắc sảo, ánh mắt hoang dại như thú hoang, nhưng không còn run bần bật như hôm qua nữa
Lisa để cây xúc xích xuống giữa hai người, rồi… nhẹ nhàng đẩy cái khăn tay sạch đến gần cô gái.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Tay em dính đầy đất rồi. Lau đi.
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
(Không nhúc nhích.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
(Thở ra.) Được rồi. Vậy để tôi làm.
Lần đầu tiên, Lisa chạm vào cô gái.
Đôi tay cô lạnh buốt lạnh đến rợn người nhưng mềm mại, mỏng như sương.
Lisa không rút tay lại.
Cô nhẹ nhàng lau đất bám trên ngón tay nhỏ, từng chút một.
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
( mở to mắt nhìn cô. Không chống cự. Không gầm gừ. Chỉ… nhìn.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
(cười dịu dàng) Em biết không? Tay em giống như của người mẫu đấy. Dài, thon, đẹp… chỉ là hơi lạnh thôi.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Chị là Lisa. Nhà khoa học. Nghiên cứu cổ vật, dị thường sinh học, và mấy chuyện chẳng ai muốn động vào.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Còn em là gì nhỉ....Zombie? Hồn ma? Hay là một thiên thần lạc đàn
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
(Nghiêng đầu)
Cử chỉ rất nhỏ – như thể đang phân vân giữa “thiên thần” và “xúc xích”.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
( bật cười.)
....
Lần này, cô gái tự đưa tay ra cầm lấy cây xúc xích.
Không còn dè chừng. Không còn bỏ chạy.
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
(Cắn một miếng nhỏ, rồi liếc Lisa như muốn nói: "Lần này ngon hơn nè.")
Lisa rút ra tờ giấy trắng, vẽ nhanh hình một người que, chỉ vào mình.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Chị là Lisa
Rồi cô vẽ người thứ hai – mái tóc dài, mắt to – chỉ vào cô gái.
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Em tên gì
Cô gái nhìn chăm chăm bức tranh.
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
(Không trả lời.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
( nghiêng đầu. ) Không nhớ tên à
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
( gật đầu)
....
Sau nửa tiếng, cô gái dường như đã quen hơi Lisa. Khi Lisa đứng dậy, cô gái rụt rè đi sau vài bước – không bỏ chạy nữa.
Lisa thử đưa áo khoác cho cô gái
Chaeyoung ( chaeng)
Chaeyoung ( chaeng)
(Nhận lấy. Mặc vụng về. Tay trái đút vào ống tay phải.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
(Cười đến méo mặt.)
Lalisa ( cô)
Lalisa ( cô)
Trời ơi… em còn đáng yêu hơn cả mấy con robot mình từng lập trình đó.
....
Nhật ký Lisa
Hôm nay em ăn hết cây xúc xích, lau tay bằng khăn chị đưa, và mặc áo khoác chị chọn. Em không nói, nhưng ánh mắt em đã trả lời rất nhiều điều.
Em không ghét chị.
Em không còn sợ chị
Em tin chị.
Và… chị cũng vậy. Không biết vì sao, nhưng chị thấy… phải bảo vệ em.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play