『 HungAn 』Duyên Máu Ngàn Năm
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Trong Đêm Mưa
Đường An Kỳ
⚠️ Lưu ý trước khi vào truyện
Truyện mang yếu tố BL (boylove), ai không thích có thể click back
Có yếu tố H+ ở một số chương (nhưng sẽ đến theo trình tự phát triển tình cảm, không phải vừa vào đã có)
Đường An Kỳ
Và truyện này tuyệt đối mih sẽ ko lạm dụng H ạ
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Trong Đêm Mưa
Trời đã sang cuối thu, mưa bất chợt kéo đến, từng giọt rơi xuống mái hiên, xuống mặt đường vắng ngắt. Ánh đèn đường vàng vọt lập lòe, gió thổi hun hút làm không khí càng thêm lạnh lẽo
Đặng Thành An ôm chặt balo trước ngực, bước nhanh trên con đường vắng. Áo sơ mi mỏng đã thấm nước mưa, dán chặt vào người khiến cậu rùng mình. Từ nhỏ An đã ghét mưa, vì nó mang đến cảm giác cô đơn khôn tả
Đặng Thành An
Đúng là xui thật… đã muộn còn bị dính mưa, mai lại ốm cho mà xem
Vừa định rẽ qua con hẻm nhỏ để đi tắt về nhà, An bỗng khựng lại. Dưới gốc cây cổ thụ ven đường, có một người đàn ông đang đứng đó
Bóng dáng hắn cao lớn, khoác áo măng-tô đen dài đến gót. Mái tóc ướt lòa xòa nhưng gương mặt lại sáng rực đến lạ thường. Đặc biệt, đôi mắt hắn… không giống người bình thường. Đen sâu hun hút, nhưng trong ánh đen ấy lại ánh lên tia sáng kỳ dị, tựa hồ bầu trời sao ẩn trong bóng đêm
Đặng Thành An
Giờ này mà còn có người đứng đây ư…? Kỳ lạ thật
Người đàn ông ấy từ từ ngẩng đầu, ánh mắt giao thẳng với cậu. Khoảnh khắc đó, An cảm thấy cả người như bị đóng băng
Giọng nói trầm thấp vang lên, như kéo dài trong không gian mưa lạnh
???
Ngươi… nhìn thấy ta sao?
Đặng Thành An
/ chớp mắt, cố nở nụ cười gượng gạo / Ơ… anh nói gì vậy? Rõ ràng tôi đang nhìn anh mà
Hắn nheo mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt. Một nụ cười vừa như mỉa mai, vừa như vui mừng
Đặng Thành An
Tôi… tôi là ai chứ? Tôi đâu quen biết anh
Người kia bước ra khỏi bóng tối, từng bước đi đều toát ra sức hút khó cưỡng. Dù chỉ là những bước chân bình thường, nhưng An lại cảm giác chúng như ép thẳng vào tim cậu, khiến nhịp đập loạn nhịp
Khi khoảng cách chỉ còn vài bước, hắn cúi xuống, ngón tay lạnh buốt khẽ gạt đi sợi tóc dính bết trên trán An. Động tác thân mật đến mức khiến cậu lùi ngay lại một bước
Đặng Thành An
Đ… Đặng Thành An
Đặng Thành An
Còn… còn anh?
Lê Quang Hùng
Ta là Lê Quang Hùng
Tiếng sấm xé toạc bầu trời. Mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng lạ lùng thay, xung quanh hắn dường như chẳng hề ướt. Nước mưa chạm vào vai áo, vào mái tóc hắn liền biến mất như chưa từng tồn tại
Đặng Thành An
/ trố mắt kinh ngạc / Ơ… sao… sao lại
Hùng tiến lại gần hơn, áp sát đến mức An có thể nghe rõ nhịp thở của hắn. Đôi mắt đen sâu ấy nhìn cậu chăm chú, như muốn nuốt trọn cả hình bóng này
Lê Quang Hùng
Đừng sợ… ngươi sẽ không hề hấn gì
Lê Quang Hùng
Ta đã chờ ngươi… rất lâu rồi
An run lên, lui về phía sau, lưng chạm phải thân cây lạnh ngắt. Cậu hoảng hốt
Đặng Thành An
Anh… anh bị điên à? Tôi… tôi chưa từng gặp anh…
Hùng cười khẽ, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa một nỗi cô đơn khó tả
Lê Quang Hùng
Phải… ngươi chưa từng gặp ta
Lê Quang Hùng
Nhưng ta thì… đã tìm ngươi qua hàng trăm năm
Trái tim An đập loạn không ngừng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu nhìn thấy đằng sau đôi mắt ấy thoáng hiện lên… chín chiếc đuôi trắng bạc khổng lồ, tung bay giữa màn mưa
An hốt hoảng nhắm chặt mắt, tự nhủ chắc mình hoa mắt vì lạnh. Khi mở mắt ra, hình ảnh kia biến mất, chỉ còn lại một người đàn ông mỉm cười bí ẩn
Lê Quang Hùng
Ngươi sẽ hiểu… dần thôi
Giọng Hùng trầm thấp, mang theo thứ gì đó vừa dịu dàng, vừa nguy hiểm
Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến chiếc balo trên tay An suýt rơi xuống. Cậu ôm chặt lấy nó, ngẩng lên thì phát hiện… người đàn ông trước mặt đã biến mất, không để lại dấu vết nào ngoài hương thơm nhàn nhạt thoảng trong không khí
Đặng Thành An
/ đứng ngây ra một lúc lâu / Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Cậu không hề biết, từ giây phút ánh mắt giao nhau, cuộc đời bình thường của mình đã không còn nữa
Chương 2: Ánh Mắt Ám Ảnh
Đêm qua, Đặng Thành An gần như thức trắng. Mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đôi mắt sâu thẳm như dải ngân hà của người đàn ông kia lại hiện về, kéo theo cảm giác lạnh lẽo nhưng cũng kỳ lạ khó quên
An ngồi dậy giữa đêm, ôm gối thì thầm với chính mình
Đặng Thành An
Không thể nào… mình bị ảo giác thôi… con người gì mà đứng dưới mưa lại khô ráo, còn nói mấy câu kỳ lạ… chắc do mình mệt quá nên tưởng tượng ra
Nhưng khi bàn tay vô thức chạm lên vầng trán, nơi hắn từng gạt sợi tóc ướt, An vẫn cảm thấy lành lạnh như vừa mới xảy ra
Sáng hôm sau, trời đã hửng nắng. Con phố nhỏ vẫn bình yên như mọi ngày, nhưng An lại thấy mọi thứ chẳng còn như cũ nữa
Cậu soi gương, thấy quầng mắt thâm vì thiếu ngủ
Đặng Thành An
Đúng là xấu hổ thật, mới đầu năm học mà đã như xác sống
Đặng Thành An
/ thở dài, chỉnh lại balo rồi bước ra cửa /
Nhưng cậu vừa xoay chìa khóa, tay bỗng khựng lại. Ngoài ngõ, một dáng người quen thuộc đứng dựa hờ vào cột điện. Áo măng-tô đen, mái tóc rối bời, dáng vẻ nhàn nhã
Đặng Thành An
/ hoảng hốt, lùi nửa bước / A… Anh… anh làm gì ở đây?
Người kia chậm rãi ngẩng đầu. Ánh nắng chiếu lên gương mặt tuấn tú, nhưng ánh mắt hắn vẫn tối và sâu thẳm, giống như có thể nuốt trọn cậu
Lê Quang Hùng
Cuối cùng ngươi cũng ra rồi
Đặng Thành An
Sao anh biết nhà tôi?!
Hùng không đáp ngay. Hắn bước từng bước lại gần, dáng đi thong thả nhưng mang theo áp lực vô hình
Lê Quang Hùng
Ngươi là người ta đã tìm suốt hàng trăm năm
Lê Quang Hùng
Biết nhà ngươi… chẳng có gì khó
Đặng Thành An
Hàng… trăm năm?
Đặng Thành An
Anh điên à? Tôi không quen biết anh, cũng không muốn liên quan gì hết!
Hùng dừng lại, đôi mắt thoáng qua tia buồn lặng, nhưng rồi hắn khẽ nhếch môi, nụ cười vừa trêu chọc vừa kiêu ngạo
Lê Quang Hùng
Ngươi càng sợ, ta càng muốn ở bên
Đúng lúc ấy, tiếng gọi từ xa vang lên
Trần Phong Hào
An! Đi học thôi!
Trần Phong Hào - bạn thân cùng lớp chạy lại, khoác vai An. Cậu thở phào, như tìm được cái cớ để thoát. An liếc sang chỗ Hùng đứng, nhưng… trống không. Hắn biến mất, như thể chưa từng tồn tại
Đặng Thành An
Sao… lại không thấy đâu nữa
Trần Phong Hào
Mày nhìn gì vậy? Đi lẹ không muộn giờ
Giờ ra chơi, lớp học náo nhiệt tiếng nói cười. Nhưng An chỉ im lặng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Cậu không thể tập trung nổi, trong đầu toàn là cảnh sáng nay
Đặng Thành An
Ừ… chắc hôm qua dính mưa nên cảm lạnh
Gió ngoài cửa sổ bất ngờ thổi mạnh, giấy vở bay loạn. An với tay giữ lại thì bỗng một bàn tay khác nắm chặt xấp giấy trước
Một bàn tay lạnh đến mức khiến da cậu tê rát
Ngay bên ngoài cửa sổ tầng hai… Lê Quang Hùng đứng đó
Không ai khác trong lớp nhận ra, chỉ có An nhìn thấy hắn. Đôi mắt sâu hun hút khóa chặt lấy cậu, khóe môi cong thành nụ cười như đã nắm chắc mọi thứ trong tay
Hùng không mở miệng, nhưng giọng nói vang thẳng trong đầu An, rõ ràng đến đáng sợ
Lê Quang Hùng
Ngươi trốn không thoát được đâu, Thành An
An bật dậy, ghế va xuống sàn tạo tiếng động chói tai. Cả lớp quay lại
Trần Phong Hào
An, mày sao vậy?
Đặng Thành An
/ vội vàng lắc đầu / Không… không có gì đâu
Nhưng mồ hôi đã rịn đầy trán, bàn tay run đến mức không thể cầm bút
Hùng đứng ngoài cửa sổ, nụ cười càng lúc càng sâu. Đôi mắt ấy như muốn khắc sâu vào trái tim cậu, để An mãi mãi không thể thoát khỏi
Và An biết, dù muốn hay không… cuộc sống bình yên trước kia của mình đã chấm dứt từ khoảnh khắc gặp hắn trong đêm mưa đó
Chương 3: Bóng Hình Không Lối Thoát
Chương 3: Bóng Hình Không Lối Thoát
Ngày hôm đó, An gần như không thể tập trung học nổi. Mỗi lần cậu ngẩng đầu, đều thấy ánh mắt ấy như đang dõi theo mình từ một góc nào đó. Cậu cố gắng tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng bàn tay vẫn run run không ngừng
Tiếng chuông tan học vang lên
Trần Phong Hào
/ vỗ vai / Ê, về chung không?
Đặng Thành An
Ờm... mày về trước đi
Hào nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc nhưng rồi cũng thôi. An thở dài, thu dọn sách vở thật chậm, hy vọng khi đi ra thì cảm giác bị theo dõi sẽ biến mất
Nhưng vừa bước khỏi cổng trường, một giọng nói trầm khẽ vang bên tai
Lê Quang Hùng
Cuối cùng cũng chịu ra rồi
An giật bắn, quay phắt lại. Quang Hùng khoác áo đen, mái tóc bay nhẹ trong gió chiều, đứng dựa vào cột đèn ngay đó
Đặng Thành An
/ lùi lại một bước / Anh…
Đặng Thành An
Anh bám tôi làm gì?
Hùng tiến lại gần, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm như muốn xuyên thấu cả trái tim
Lê Quang Hùng
Ta đã chờ đợi khoảnh khắc này hàng trăm năm
Lê Quang Hùng
Ngươi nghĩ chỉ vài lời từ chối là có thể xua ta đi sao?
Đặng Thành An
/ tức giận, nhưng giọng lạc đi vì căng thẳng / Tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả!
Đặng Thành An
Anh đúng là đồ điên!
Hùng bật cười, nụ cười nửa mỉa mai nửa thích thú. Hắn áp sát An, bàn tay nâng cằm cậu lên, buộc An phải nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn
Lê Quang Hùng
Ngươi nghĩ ta muốn trêu đùa sao?
Lê Quang Hùng
Ta đã sống quá lâu để hiểu rõ đâu là trò hề, đâu là định mệnh
Đặng Thành An
/ vùng vẫy, gạt mạnh tay hắn ra / Định mệnh gì chứ! Tôi chỉ là một người bình thường!
Hùng khẽ thì thầm, hơi thở lạnh lẽo lướt qua tai An
Lê Quang Hùng
Chính sự bình thường ấy…
Lê Quang Hùng
… mới khiến ta không thể buông
Tim An đập thình thịch, mặt đỏ bừng, vừa sợ vừa tức. Cậu đẩy hắn ra, chạy thẳng về phía ngõ nhỏ gần nhà. Nhưng vừa ngoảnh lại, Hùng đã biến mất, như thể chưa từng hiện diện
Đêm xuống. An nằm trên giường, cuộn chăn kín người, mắt mở trừng trừng. Bóng tối trong phòng dường như dày đặc hơn mọi khi, và cậu có cảm giác ai đó đang đứng ở góc phòng nhìn mình
Đặng Thành An
Không… không thể nào
Bỗng giọng nói quen thuộc vang lên, dịu dàng mà lạnh buốt
Lê Quang Hùng
Trốn trong chăn thì làm sao thoát khỏi ta?
An bật dậy, tim như ngừng đập. Hùng ngồi dựa vào cửa sổ, dáng vẻ thảnh thơi, ánh trăng rọi lên gương mặt hắn khiến hắn càng đẹp đến mức phi thực
Đặng Thành An
Anh… sao vào được đây?
Đặng Thành An
Cửa khóa rồi mà
Hùng không trả lời, chỉ nhìn cậu chăm chú. Đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng kỳ lạ, như vũ trụ xoáy sâu
Lê Quang Hùng
Thành An, ngươi không cần phải hiểu ta là gì
Lê Quang Hùng
Chỉ cần biết… từ giờ ngươi thuộc về ta
Đặng Thành An
Anh điên rồi! Tôi không phải món đồ để ai muốn lấy là lấy!
Hùng khẽ cười, bước đến gần giường. Hắn ngồi xuống mép giường, cúi đầu sát mặt An. Khoảng cách gần đến mức An có thể cảm nhận rõ mùi hương thanh lãnh từ hắn, như mùi của tuyết rơi giữa mùa hạ.
Lê Quang Hùng
Ngươi không tin ư? Vậy để ta cho ngươi thấy
Hắn đưa tay, những ngón tay thon dài chạm nhẹ lên cổ An. Lập tức, một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Trong khoảnh khắc ấy, An thấy trước mắt thoáng hiện ra hình ảnh một con hồ ly trắng muốt, chín chiếc đuôi tỏa sáng trong ánh trăng
Đặng Thành An
Anh… không phải… con người…!
Hùng khẽ cong môi, ánh mắt vừa kiêu hãnh vừa bi thương
Lê Quang Hùng
Cuối cùng ngươi cũng nhận ra
Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng tim An đập loạn, và đôi mắt hồ ly ngàn năm kia, sáng rực trong bóng tối
Đường An Kỳ
Tui tâm đắc bộ này nhất á đừng flop nha🥹
Download MangaToon APP on App Store and Google Play