Cơn gió nhẹ khẽ lùa qua mái tóc, ánh nắng nhàn nhạt hắt lên làn da mịn màn, trắng trẻo của Triều An.
Một tay cậu chống cằm, tay kia ghi ghi chép chép, lắng nghe giáo viên đang giảng bài phía bên trên.
Khẽ liếc mắt nhìn sang cậu thanh niên bên cạnh, thấy cậu ta nằm úp mặt xuống bàn, quyển vở trước mặt trắng trơn thì chỉ biết thở dài.
Trong đầu hiện lại những gì đã xảy ra cách đây vài tiếng trước, Triều An chỉ biết lắc đầu.
Vì tính chất công việc của cha nên cả nhà cậu phải chuyển đi nơi khác, kéo theo việc Triều An cũng phải chuyển trường khi chỉ còn mỗi năm lớp 12.
Không quen không biết ai đã đành, trong buổi nhận lớp vào sáng nay, Triều An còn bất cẩn va phải một cậu thanh niên, làm cả hai có chút mâu thuẫn nhẹ.
Thế rồi lúc bước vào lớp được cô giáo giới thiệu xong xuôi, Triều An mới té ngửa khi nhận ra cậu thanh niên mình vừa va phải chính là học sinh của lớp này.
Từ nãy đến giờ đang nhìn mình chăm chăm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Thế rồi lúc cô giáo lưỡng lự không biết cho Triều An ngồi ở đâu.
Cậu thanh niên đó đã thẳng chân đạp ngã bạn cùng bàn của mình xuống để nhường chỗ cho Triều An, muốn cậu ngồi cạnh mình.
Triều An biết ngay là hắn muốn kiếm chuyện, kiếm cớ sáp lại cậu lần nữa, thế nhưng khác với vẻ ngoài hoang mang của cậu.
Cô giáo lại tỏ ra đồng tình với ý kiến đó, bởi cậu thanh niên ấy học chẳng giỏi tí nào, có thể coi là thành phần cá biệt trong lớp.
Vừa hay tin Triều An là cựu lớp trưởng ở ngôi trường cũ, thành tích học tập cũng không phải dạng vừa nên cô đồng ý cho cậu ngồi cạnh cậu thanh niên kia.
Một phần là để tạo điều kiện cho Triều An có bạn mới, phần khác là để cậu kèm hắn ta, cứu cánh điểm số hắn những ngày tháng cuối cấp ba này.
Nói sơ qua một chút về tên học sinh cá biệt đó, cậu ta tên là Uy Long, tuy học chung lớp nhưng lại lớn hơn Triều An một tuổi.
Vì mãi ăn chơi nên bị đuổi mất một năm, cả nhà phải thuyết phục dữ lắm Uy Long mới chịu đi học lại.
Gia thế nhà cậu cũng không phải dạng vừa nên cha Uy Long đã đút lót cho nhà trường, đẩy cậu vào một lớp cũng danh giá như thế này.
Để rồi bây giờ Triều An phải lãnh cái nghiệp đầu năm, không chỉ không có bạn bè, mà còn phải ngồi kế tên cá biệt đó.
Đúng là ngày nhận lớp xui xẻo mà.
Quay trở lại với thực tại, thấy Uy Long vẫn nằm đó ngủ cậu cũng chẳng thèm lay dậy, một phần vì không thân đến mức đó, cứ mặc kệ cậu ta đi.
Phần khác vì nhớ lại cú va chạm lúc sớm, Uy Long thiếu điều muốn nuốt cậu vào bụng luôn kia mà.
Thế nên cậu cũng chẳng thèm lay dậy, cứ bỏ mặc cho hắn ngủ, cậu chăm chú lắng nghe, ghi chép vào vở những gì giáo viên đang giảng ở bên trên.
••••••••••
Giờ giải lao, tiếng trống vang lên cũng là lúc Triều An bẽn lẽn đi ra ngoài, vì chẳng quen ai trong lớp để nói chuyện nên cậu đi lòng vòng.
Tham quan trường đôi chút, với cả làm vậy là để tránh mặt tên khó ưa kia, ngồi ở lớp nhìn mặt hắn một lát chắc đầu cậu bốc lửa mất.
Khi đang dõi mắt về phía những hành lang xa lạ, chợt từ phía sau vọng lại một giọng nói khiến Triều An giật mình.
"Ê nhóc"
Triều An nghe thấy liền cau mày, khỏi phải quay đầu cũng biết là kẻ nào đang đến, lại kiếm chuyện gì nữa đây.
Uy Long tiến tới choàng tay qua cổ cậu kéo lại gần, giọng giống mấy ông già dê hay ghẹo gái ngoài đường.
"Đi đâu đây em"
Triều An lạnh nhạt.
"Xuống... Căn tin"
"Trời trời, mới tới có biết đường không đó? Hay để anh dẫn em đi"
Triều An cau mày, quay sang nhìn khuôn mặt láo toét đó.
"Này, cậu cư xử cho đàng hoàng nhá, đừng có cái kiểu ma cũ ăn hiếp ma mới như thế chứ"
"Cư xử đàng hoàng? Em nên nhớ là anh lớn hơn em một tuổi đấy nhá, em mới nên cư xử đàng hoàng ấy! Gọi... Gọi anh một tiếng đi, rồi anh dẫn xuống căn tin"
"Vớ vẩn" \_ Triều An cóc đầu Uy Long một cái, gạt tay hắn ra rồi đi nhanh về phía trước.
Uy Long sững người, cuộc đời hắn chưa có kẻ nào to gan đến thế, làm phật lòng đã đành, đằng này còn cả gan cóc đầu hắn.
Đôi tay Uy Long liền siết lại, xung quanh cơ thể toả ra nguồn năng lượng của một con quỷ dữ, hắn rít qua kẽ răng.
"Hừ... Mày được lắm, dám cóc đầu ông luôn kia à! Chờ đó đi thằng mọt sách, ông không tha cho mày đâu"
Tiết sinh hoạt lớp đầu tiên của Triều An.
Vẫn như thói quen cũ, vì cũng từng là lớp trưởng nên Triều An luôn lắng nghe thật kỹ những gì giáo viên nói.
Dù là việc quan trọng hay không cậu cũng phải nắm rõ, cơ mà trái lại với sự tập trung đó, Uy Long lại chống cằm nhìn ra cửa sổ.
Thi thoảng ngáp dài một cái chảy cả nước mắt, Triều An liếc nhìn, cũng chỉ thở dài một tiếng rồi làm ngơ.
Cô giáo khi này có nhắc đến năm học mới, và hiển nhiên là cũng nhớ tới Triều An, cô bèn nói.
"Về phần của Triều An _ học sinh mới chuyển đến, cô hi vọng các bạn sẽ giúp đỡ An thật nhiều cũng như xây dựng mối quan hệ bền chặt, xem An là một phần của lớp, bởi dù sao các em cũng đã gắn bó ba năm rồi, chỉ có bạn là mới chuyển vào thôi"
Nói đến đây cô nhìn thấy Uy Long đang không tập trung, liền cau mày, tông giọng thay đổi 360 độ.
"Ngô Uy Long!!"
Hắn giật mình ngay khi nghe cô gọi, dụi dụi mắt mấy cái nhìn lên giáo viên, cô cảnh cáo.
"Cô đã nhắc em bao nhiêu lần rồi hả? Thái độ học tập như vậy là không được, trong tiết thì không lắng nghe, giờ sinh hoạt cũng chẳng tập trung, với cái đà này e là cô phải mách mẹ em quá"
Khuôn mặt nhởn nhơ của Uy Long thoáng chốc bị tác động ngay khi nhắc đến mẹ, hắn ấp a ấp úng, tỏ ra khá sợ hãi.
Triều An đã mau chóng nắm thóp được điều đó nhưng cũng chỉ im lặng, cô giáo mới nói tiếp.
"Từ giờ cô sẽ phân cho Triều An kèm em học, nhưng để đảm bảo tính chất lượng cô sẽ cung cấp số điện thoại của mẹ em cho Triều An, để điểm số có nhích nhê gì An có thể báo lại cho mẹ em hay"
Uy Long nhỏm người dậy rõ là không cam tâm, nhưng nhìn lấy khuôn mặt đanh thép của cô giáo hắn cũng không biết trả treo thế nào.
Vội liếc ánh mắt giận dữ qua Triều An, cậu vẫn bày ra vẻ mặt ngây thơ, nháy mắt một cái với Uy Long khiến tâm can hắn như bốc lửa, muốn đấm tên mọt sách này một phát cho hả lòng.
Hoá ra cũng chỉ là một tên lưu manh sợ mẹ, nắm được điểm yếu này thì bắt Uy Long lên trời hái sao cho cậu cũng không phải chuyện khó khăn gì.
••••••••••
Giờ ngữ văn.
Một trong những tiết ru ngủ học sinh dễ dàng nhất, đặc biệt là với một kẻ nhởn nhơ như Uy Long.
Dù đã bị chủ nhiệm cảnh cáo ngày hôm qua, nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy, nằm úp mặt xuống bàn ngáy khò khò như chưa có gì xảy ra.
Thế nhưng lần này Triều An không thể làm ngơ, bởi cô chủ nhiệm cũng đã giao nhiệm vụ thuần phục sói dữ này cho cậu rồi, không làm thì người bị trách sẽ là cậu.
Nhân cơ hội giáo viên không để ý và cái tên lưu manh đó đang ngủ say, Triều An khẽ khàn rút điện thoại trong ba lô ra.
Mở camera lên và ú oà, một tấm hình thật đẹp, bắt trọn khoảnh khắc của "người đẹp ngủ trong rừng".
Triều An lưu tấm hình về rồi lặng lẽ bỏ điện thoại vào lại ba lô, ngồi ngay ngắn lại nhoẻn một nụ cười đắc ý.
"Hừ... Để xem mình giữ tấm hình này được bao lâu, hay chỉ mới vài ngày thôi là nó đã đến tay mẹ của Uy Long"
Trong cơn mơ Uy Long cảm giác có người gọi tên mình liền giật mình tỉnh dậy, thấy Triều An đang tủm tỉm cười, hắn nheo mắt nhìn lấy cậu.
Triều An nhận ra điều đó nên không cười nữa, tập trung lại vào bài giảng, Uy Long liền cau mày, trong đầu thoáng qua dòng suy nghĩ.
"Cái thằng ranh này... Lại dở trò gì nữa đây!?"
Giờ giải lao, trong khi Triều An vẫn ngồi im tại chỗ, lôi sách vở ra đọc bài, xem bài trước thì Uy Long lại đi lòng vòng.
Kiếm cớ phá người này chọc người kia, cũng không ít lần làm phiền đến việc học của cậu khiến Triều An cau mày.
"Này, đủ rồi đấy, còn không mau lấy sách vở ra xem bài à?"
Uy Long nhướng mày, giễu cợt nhại lại.
"Còn không mau lấy sách vở ra xem bài... Úi trời trời nghe thấy cưng không? Lại anh nựng miếng coi"
Triều An hất tay Uy Long ra, thở dài.
"Rõ ràng chủ nhiệm đã phân công mình dạy kèm cậu rồi, cậu không thể hợp tác được à?"
"Hợp tác? Không! Sao tôi lại phải nghe lời cậu? Sao tôi lại phải học? Tôi ghét học! Học cũng chỉ vô bổ mà thôi"
Triều An bất lực không thèm nói nữa, lại cúi đầu ghi ghi chép chép, Uy Long nhìn thấy mấy con chữ đó đã nhức hết cả đầu.
Vậy mà cậu vẫn dán mặt vào, hắn ta vội giật lấy ba lô cậu, giọng giễu cợt.
"Dẹp đi, không học gì hết! Dăm ba cái sách vở này, vứt đi!"
"Này!?" _ Triều An ra sức giật lại ba lô.
Hai bên giằng co qua lại khiến tập sách bên trong rơi hết ra ngoài, bầu không khí trong lớp khá nhiễu loạn nên cũng chẳng ai để ý đến cuộc ẩu đả nhỏ này.
Giành giật qua lại một lúc, thế rồi từ trong ba lô rơi ra một lon soda, là của Triều An mang theo đi đến trường.
Thoạt đầu cũng chẳng ai quan tâm nó, cho đến khi lon nước ngọt lăn đến chân Uy Long, hắn cúi xuống nhìn thì lập tức buông tay ra.
Triều An giật lại ba lô ôm vào mình, trong khi Uy Long chừng hững lại vài giây, vội cúi xuống nhặt lon soda lên.
Nhìn lấy dòng chữ in rõ ràng trên bao bì, hắn cau mày, lắp bắp.
"So... Soda việt quất?"
Triều An vẫn không hiểu Uy Long đang bị gì, hắn mới hỏi tiếp.
"Lon nước này... Sao cậu có được nó?"
Triều An cau mày, có sao thì nói vậy.
"Thì... Là cha mình cho, có chuyện gì à?"
"Cha cậu? Làm sao mà ông ấy có được lon nước này? Nó đã ngừng sản xuất ra thị trường từ lâu rồi mà?"
Triều An hiểu được vấn đề, hoá ra là đang hỏi về nguồn gốc của lon nước ngọt đó, thế nhưng cơn giận vẫn còn cậu không vội trả lời, bèn hỏi lại.
"Cậu thực sự muốn biết lý do sao?"
"Phải" _ Uy Long thẳng thừng.
"Vậy thì nhặt lại đống sách vở trả mình, sắp xếp thật ngay ngắn đi rồi mình nói"
Uy Long cau mày, thở dài một cái rồi cúi xuống nhặt, sắp xếp tập vở lại đàng hoàng rồi bỏ vào ba lô.
Hắn đặt nó lại chỗ cũ rồi cầm lon nước ngọt ngồi xuống bên cạnh Triều An, ánh mắt thật sự tò mò.
"Được rồi nói đi, tôi thực sự rất muốn biết"
Triều An khoanh tay lại, ánh mắt có chút tự hào.
"Cũng không có gì to tát lắm. Thì... Cha mình là quản lý sản xuất của một công ty nước ngọt, loại soda việt quất này tuy đã không còn được sản xuất ra thị trường nhưng vẫn được giữ lại để nghiên cứu, tình cờ mình cũng thích loại đó nên ông ấy đã cho mình vài lon, chỉ có vậy thôi"
Uy Long thật sự bất ngờ với câu chuyện đó, Triều An quay sang, liền cau mày.
"Gì vậy? Bộ... Cậu cũng thích loại nước này à?"
Uy Long nuốt nước bọt, cũng không giấu giếm gì chuyện đó.
"Phải, ngày nhỏ tôi rất thích uống loại này, nhưng bẵng đi một khoảng thời gian không còn thấy nữa, giờ gặp lại tôi thực sự ngạc nhiên ấy"
Triều An nhếch mép cười, đúng là cái đồ nhà quê, thế rồi khi này trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng.
Nhìn sang khuôn mặt thèm khát đó của Uy Long, cậu ngỏ ý.
"Hay là... Mình với cậu lập một giao kèo với nhau đi"
"Giao... Giao kèo gì?" _ Uy Long cau mày.
"Nếu mỗi lần cậu chăm chỉ học tập, nghe lời mình nói và cải thiện điểm số thì mình sẽ thưởng cho cậu một lon soda ấy! Cậu nên nhớ rằng... Chỉ có mỗi Triều An mới có được loại nước đó thôi"
Uy Long cười khẩy.
"Hứ, cậu nghĩ là có thể sai khiến tôi chỉ vì một lon soda thôi á, đúng là ba cái trò con nít mà. Uy Long đây rất biết giữ sĩ diện đó nha"
Nói đến đây Triều An lẳng lặng đưa điện thoại của mình lên, bên trong là tác phẩm 'người đẹp ngủ trong rừng' mà cậu đã chụp cách đây vài tiếng.
"Thế còn cái này thì sao? Thiết nghĩ mẹ cậu sẽ rất thích thú với tài chụp ảnh của mình đấy"
Uy Long trừng mắt, hai tay siết chặt lại.
"Này... Cậu... Cậu đang uy hiếp tôi đấy hả?"
"Phải, mình đang uy hiếp cậu đấy, nhưng vấn đề là cậu có phá vỡ nó được hay không?"
Uy Long cứng họng, thiệt tình là muốn đấm cho tên mọt sách này một phát, nhưng có quá nhiều thứ kìm chế hắn, rõ là Uy Long không thể ra tay.
Thấy hắn thở dài quay đi chỗ khác, Triều An cười mãn nguyện, dõng dạc cất lời.
"Được, coi như cậu đồng ý rồi đấy, kể từ ngày hôm nay cậu phải nghe lời mình, nếu không thì tấm hình đó sẽ không chỉ có mỗi mình biết đâu, cậu đủ thông minh để hiểu mà"
Uy Long không trả lời, cuộc đời hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục đến thế này, không chỉ dưới kèo kẻ khác mà còn dưới kèo một tên má búng ra sữa, đúng thật là mất mặt mà.
Triều An ngẫm nghĩ một lúc rồi bật cười, xem ra việc thuần phục sói dữ cũng không khó như cậu nghĩ.
Mà chỉ cần... Một lon soda thôi!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play