Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tổng Tài Ngốc Nghếch

Chương 1

Trời tối dần, những dãy đèn đường vàng nhạt lác đác bật sáng, hắt xuống mặt đường còn loang loáng nước mưa. Phố xá vẫn đông đúc, xe cộ chen chúc, còi bấm inh ỏi chẳng khác gì bản nhạc remix hỗn loạn.

Ở góc đường, tôi lếch thếch xách túi ra khỏi cổng bệnh viện, vừa ngáp dài vừa lầm bầm vì một ngày mệt mỏi trôi qua.

Xin tự giới thiệu, tôi - Đinh Ngọc Khánh Vy, bác sĩ điều trị của khoa tâm thần.

Nghe thì tưởng sang chảnh, chứ thực tế hằng ngày tôi chỉ quanh quẩn với bệnh nhân thích nói chuyện với "người vô hình", hoặc tranh cãi tay đôi với…cái tủ lạnh. Làm mãi thành ra, đôi lúc tôi cũng nghi ngờ không biết mình có nên đặt lịch khám cho chính mình hay không.

Ca trực vừa kết thúc, đồng nghĩa tôi chính thức được thả về với đời thường. Mà thường là về nhà ăn mì gói, gục mặt vào gối ngủ một mạch. Bữa nay mới nhận được lương, liền tự thưởng cho mình một bát bún cá thơm nức mũi ngon trứ danh.

Đường về nhà tôi phải đi qua một con hẻm nhỏ mà quán bún cá nằm ở gần đấy.

Tôi đang hí hoáy lôi điện thoại ra để xem quán nào ngon còn mở cửa không để mai mốt tới ăn, thì bỗng nhiên...

"Ưm…"

Một tiếng rên nhỏ xíu, bé tí hin hít như tiếng mèo con bị lạc vang lên đâu đó.

Tôi khựng lại.

Ơ? Tiếng gì thế?

Tai tôi vốn đã quen nghe đủ loại giọng, từ bệnh nhân hát hò trong phòng cách âm cho đến người thì thầm với…ông bà tổ tiên của họ, nên độ nhạy âm thanh cũng thuộc loại cao. Mà cái tiếng rên này nó nhỏ tới mức, phải nói là tai thính như tai chó của tôi mới bắt được.

Tính tò mò nổi lên, tôi ngó nghiêng rồi rón rén bước vào con hẻm tối.

Và rồi, tim tôi suýt rớt ra ngoài.

Nằm gục bên cạnh bức tường ẩm mốc là một anh chàng. Mà xin thề, dù tình huống này thì câu đầu tiên bật ra trong đầu tôi lại là: Đẹp trai vãi cả chưởng!!!

Ánh đèn vàng từ con hẻm hắt xuống, soi rõ từng đường nét gương mặt anh. Gương mặt ấy…phải nói là cực phẩm trời ban. Sống mũi cao thẳng, từng đường nét như được ai đó tạc khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết. Lông mày rậm, đậm vừa đủ, tạo cảm giác cứng cáp, kiêu ngạo. Da trắng đến mức dưới ánh sáng mờ lại càng thêm nổi bật, trông hệt như quý công tử bước ra từ tranh.

Nhưng đáng tiếc...

Một vệt máu đỏ thẫm loang dài từ thái dương chảy xuống gò má, len theo đường cong gương mặt rồi đọng lại ở cằm. Trên tay, từng mảng bầm tím hằn rõ, vài vết trầy xước rướm máu loang lổ. Quần áo xộc xệch, bụi đất bám đầy. Nhìn sơ qua cũng đủ biết vừa trải qua một vụ tai nạn gì đấy cực kỳ kinh hoàng.

Anh ta thoi thóp, hơi thở yếu ớt, như một ngọn nến sắp tắt.

Cảnh tượng ấy…nếu rơi vào tay cô nào mê drama chắc sẽ hét ầm lên, còn tôi thì lại nghĩ linh tinh.

Ơ hay, hay là…nhân lúc cơ hội ngàn năm có một này, anh ấy đang hấp hối thế này…mình húp phát luôn nhỉ? Hề hề hề!!

Tôi tự vả vào trán cái "bốp".

Không được Khánh Vy ơi!!! Đạo đức nghề nghiệp của mày để chỗ nào rồi?! Mày là bác sĩ đấy nhé, chứ không phải cáo già rình mồi!

Tôi cúi xuống, cố giữ bình tĩnh, lay nhẹ vai anh:

"Anh gì ơi…?! Anh có còn nghe tôi nói không đấy? Khẹc khẹc, hú hú, à lê à lê!!"

Không một tiếng đáp lại.

"Anh ơi, quần anh bị rách ngay mông kìa, lòi quần trong in hình siêu nhân kìa...!!"

Im lặng.

Trái tim tôi đập thình thịch, mồ hôi rịn cả ra tay. Một ý nghĩ hoảng hốt lóe lên:

Đừng bảo…là anh chết rồi nhá?!

Không được, tôi không muốn đi tù vì tội phát hiện xác chết đâu nhé!!!

Tôi run tay đưa ngón trỏ ra trước mũi anh. May quá, vẫn còn thở. Nhưng hơi thở yếu đến mức tôi phải dỏng tai lắng nghe mới dám chắc là còn.

"Ơn giời…" - tôi thở phào, hai chân mềm nhũn - "Anh vẫn thở, còn sống."

Nhìn bộ dạng anh thế này, nếu không đưa đi cấp cứu ngay thì có khi chẳng kịp nữa.

Không nghĩ nhiều, tôi lập tức gọi xe cứu thương. Trong lúc chờ, tôi cố gắng sơ cứu tạm: dùng khăn giấy trong túi lau vết máu, băng tạm chỗ rách toạc ở tay.

Khi nhân viên y tế tới, tôi đi theo xe cứu thương, đưa thẳng về bệnh viện tôi đang làm. Anh được đặt lên cáng, mặt tái mét, hàng mi vẫn khép chặt, thỉnh thoảng khẽ nhăn lại như đang trong cơn ác mộng.

Trong lúc loay hoay, tôi mới phát hiện một chi tiết kì lạ.

Tay anh nắm chặt một thứ gì đó.

Người ta cố gỡ nhưng không tài nào tách ra nổi. Ngón tay anh dù run run yếu ớt nhưng cứ siết chặt, như thể sợ nếu buông tay thì cả thế giới này cũng biến mất.

Tôi ghé sát nhìn. Trong bóng tối nhập nhằng, vật nhỏ ấy chỉ lấp lánh ánh kim. Chẳng rõ là chìa khoá, nhẫn hay một vật kỉ niệm gì đó.

Gương mặt anh nhợt nhạt, khoé môi mím chặt, hơi thở gấp gáp. Trong khoảnh khắc, tôi có cảm giác như đây không chỉ đơn thuần là một ca tai nạn bình thường, mà là cả một bí mật u tối nào đó anh đang giấu kín.

Xe rú còi đưa chúng tôi lao nhanh trong đêm, tôi vẫn không rời mắt khỏi bàn tay ấy. Một chàng trai đẹp trai đến nghẹt thở, mà giờ lại nằm lặng lẽ như một con búp bê bị rút hết pin.

Chương 2

Cửa phòng cấp cứu bật mở, mấy bác sĩ và y tá lao đến như ong vỡ tổ. Tôi chưa kịp đưa cái áo khoác lấm lem của anh ta cho chị y tá, thì đã bị gạt ra ngoài.

"Người nhà đứng chờ ở đây!" - giọng chị y tá cứng như thép, không cho tôi kịp phản ứng gì.

Tôi đứng chôn chân, trong đầu loáng thoáng câu hỏi.

Ơ, tôi là gì của anh ta mà thành người nhà thế này?

Vừa lúc ấy, một cô y tá khác chìa cho tôi một sợi dây chuyền bạc, mặt hình cái nơ bé xíu.

"Cái này, em giữ giùm cho chị nhé. Khi nào anh ấy tỉnh lại thì đưa lại cho anh ấy."

Tôi đón lấy, chưa kịp hỏi gì thì cửa đã đóng sập lại. Căn phòng sáng đèn, tiếng máy móc kêu bíp bíp đều đều. Tôi ngồi phịch xuống ghế chờ, nắm chặt sợi dây trong lòng bàn tay.

Mặt dây chuyền lạnh toát, ánh bạc loé lên dưới ngọn đèn neon trắng. Tôi khẽ cau mày. Trông quen quen…hình như mình đã thấy ở đâu rồi nhưng tôi lại không nhớ?

Nhưng rồi tôi tự gạt đi.

Ơ hay, chẳng phải chỉ là mặt dây chuyền cái nơ thôi sao? Người ta bán đầy ngoài chợ Đồng Xuân, mua hai tặng một. Có gì mà lạ lùng…

Tôi thở dài, hết đứng lên lại ngồi xuống, trong lòng cứ như có đàn kiến bò. Tim thì đập thình thịch, đầu óc quay cuồng. Mà không hiểu sao tôi lại lo lắng cho cái mạng của một thằng tôi còn chưa biết tên. Chẳng lẽ… tại vì anh ta đẹp trai? Trời ơi, đúng là “cái nết đánh chết cái đẹp” thì tôi chịu, nhưng cái đẹp này nó đập thẳng vào mắt, muốn giả vờ không quan tâm cũng khó.

Sau gần một tiếng chờ đợi dài như cả thế kỷ, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt phụt. Tôi bật dậy, căng mắt nhìn. Cửa mở ra, chị y tá thò đầu ra gọi:

"Người nhà bệnh nhân đâu? Ra đóng tiền viện phí!"

Tôi chết sững.

Ơ thế là tôi à?

"Ơ, nhưng mà…chị ơi, em không phải…" - tôi ú ớ.

"Nhanh lên em, bệnh nhân cần nhập viện theo dõi." - giọng chị nghiêm như ra lệnh.

Thế là, trong một phút yếu lòng, tôi bị cuốn thẳng ra quầy thu ngân, rút ví thanh toán một phát…bay mất nửa tháng lương. Tôi vừa cà thẻ vừa khóc không thành tiếng.

"Anh ơi, số tiền này bằng tiền thuê nhà của em với ba tháng tiền trà sữa đấy… Anh mà tỉnh lại không trả em, em thề em sẽ bắt anh rửa bát thuê cho em đến hết đời!" - tôi rít lên trong bụng, tay run run ký hoá đơn.

Khi tôi quay lại, chị y tá kéo khẩu trang xuống, giọng hạ nhỏ:

"Đầu anh ấy bị chấn thương khá nặng. May mà đưa đến kịp, không thì…"

Tôi nuốt nước bọt cái ực.

"Tuy là đã qua cơn nguy kịch nhưng người nhà cũng phải chuẩn bị tinh thần…"

Tinh thần? Tôi tròn mắt nhìn cánh cửa vừa khép lại. Vậy là…có khi nào anh ta tỉnh dậy mà quên sạch sành sanh, kể cả tên tuổi? Rồi tiền viện phí này coi như đi tong luôn?

Không, không thể nào.

Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.

Nghe cho rõ này anh đẹp trai vô danh. Tôi đã bỏ ra nửa tháng lương để cứu cái mạng của anh. Anh mà dám quên, thì tôi sẽ đòi lại…gấp đôi! Đấy, luật vay nặng lãi của tôi nó thế, không trả thì cầm bát rửa bát suốt kiếp!

Anh được chuyển sang phòng hồi sức. Khuôn mặt tái nhợt, đôi lông mày khẽ nhíu như vẫn còn đau. Tôi đứng ngoài cửa kính, cảm giác lạ lẫm len lỏi trong ngực.

Ngày hôm sau, tôi lại mò tới phòng bệnh của anh mỗi khi được ăn trưa hay nghỉ ngơi. Ngồi ghế chờ, tôi chống cằm ngó vào trong. Vẫn chưa tỉnh. Anh cứ nằm im như vậy, khiến tôi vừa sốt ruột vừa…lạ là nhớ nhớ.

Ngày thứ hai, tôi lại tới. Vẫn thế.

Ngày thứ ba, vẫn nằm.

Tôi gắt gỏng trong bụng: "Anh có biết tôi đang lỗ vốn không? Người ta gửi tiền ngân hàng còn có lãi. Còn tôi gửi anh vào bệnh viện thì chỉ có chảy máu túi thôi!"

Nhưng rồi, sáng ngày thứ tư, tay xách hộp cháo nóng để ăn trước mặt anh cho bõ tức. Mỗi lần bước vào cửa, tôi mới phát hiện mình đã quen với việc nhìn anh ta nằm im bất động như thế. Tôi khẽ cười, tự trấn an:

"Tôi không có ý gì đâu. Tôi tới đây chỉ để…đòi lại tiền thôi. Thế nhé!"

Thế mà miệng lại thì thào thêm một câu nhỏ đến mức chính tôi cũng không nghe rõ:

"Anh mau tỉnh lại đi, không thì tôi thiệt to…"

Hình như ông trời có mắt. Mấy hôm trước tôi còn thầm cầu nguyện kiểu "lạy trời cho anh đẹp trai tỉnh lại, không thì con sạt nghiệp mất", ai dè hôm nay…

Ơ kìa, thế mà thiêng thật!

Tôi vẫn ngồi cạnh giường bệnh như mọi ngày, mắt lim dim chán chả buồn nghĩ gì, thì đột nhiên bàn tay anh khẽ giật nhẹ. Tôi mở bừng mắt, tim suýt thì rớt xuống đất.

Anh từ từ mở mắt, đồng tử đen láy đảo quanh căn phòng trắng toát. Vẻ mặt nhăn lại, trông vừa ngơ vừa đau. Anh chống tay, gắng người ngồi bật dậy. Cái trán đang băng vải trắng toát, đã nhíu chặt mặt mày vì đau, thế mà tay lại bắt đầu sờ soạng khắp người như kiểu…mất thứ gì đó quan trọng.

"Anh tìm cái này phải không?" - tôi khẽ hắng giọng, giơ ra trước mặt anh cái dây chuyền hình nơ.

Tốc độ anh giựt lấy dây phải nói nhanh như cướp giật. Anh lật qua lật lại, kiểm tra kỹ từng vết xước như bảo bối. Đeo lại lên cổ, anh mới thở phào một cái.

Nhìn cái cách anh nâng niu nó, tôi cũng biết. Đối với anh, cái dây này còn quý hơn cả mạng.

Anh ngước lên. Tôi nhìn anh. Anh nhìn tôi. Cả hai im lặng ba giây.

Ơ này?!! Tôi cứu mạng anh, giữ đồ hộ anh, giờ anh tỉnh dậy mà không thèm cảm ơn tôi lấy một câu? Đẹp trai mà vô ơn thì cũng đáng mắng như thường nhé!

Tôi nghiến răng, quyết định bỏ qua lễ nghĩa, đi thẳng vào vấn đề:

"Anh trả tiền viện phí cho tôi đi. Tôi vừa cứu mạng anh đấy!"

Chương 3

Anh im. Mắt vẫn dán chặt lấy tôi, ánh nhìn sâu hun hút như thể muốn moi tim gan người ta ra nghiên cứu.

Nhưng cái tôi cần là tiền, không phải tình.

"Hay là anh không có tiền mặt?" - tôi đưa chiếc điện thoại có mã QR tài khoản ngân hàng - "Thế thì bank qua số tài khoản cho tôi nhé, chậm thì lãi tính từng ngày đấy."

Anh vẫn im.

Ơ, chẳng lẽ…anh bị câm?

Trong đầu tôi lóe lên viễn cảnh: một anh chàng đẹp trai, ngơ ngác, giờ còn bị câm. Đúng kiểu nam chính phim truyền hình ướt át. Nhưng tôi đâu cần bi kịch này, tôi cần tiền thôi!!!

Tôi bật dậy:

"Thôi chết rồi, để tôi đi gọi bác sĩ kiểm tra lại cho anh…"

Vừa xoay người thì cổ tay tôi bị ai đó giữ chặt.

Tôi quay lại, phát hiện bàn tay anh nắm lấy cổ tay tôi, lực không mạnh nhưng đủ để tôi không nhúc nhích được. Đôi mắt anh long lanh ánh nước, nhìn tôi như kiểu…sợ tôi bỏ đi.

Ơ kìa anh ơi?? Tôi còn chưa lấy được tiền, tôi đi đâu cho xa? Anh mới phải sợ tôi truy sát mới đúng!

Tôi hít sâu, tự dặn mình bình tĩnh, rồi cố nặn ra cái giọng ngọt xớt như dỗ trẻ con:

"Anh buông tôi ra nhé. Tôi đi gọi bác sĩ. Khám xong thì tôi về lấy tiền anh nợ rồi anh được thả về với thiên nhiên nhá. Yên tâm, tôi chưa trừ lãi đâu."

Nghe xong, anh chớp mắt vài cái, rồi…gật đầu. Cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.

Tôi thở phào, chạy ngay ra hành lang kêu bác sĩ. Người được phân công không ai khác ngoài anh đồng nghiệp Trần Bảo Minh.

Dân trong viện gọi vui là "Bảo Minh chuẩn chỉ", vì đã khám thì chả sót một tí gì.

Anh ta vừa bước vào, tôi đã nhanh nhảu giới thiệu:

"Đây, bệnh nhân của em. Mới tỉnh lại được vài phút thôi."

Bảo Minh vừa đeo găng vừa lẩm bẩm:

"Ừ, để anh xem thế nào."

Anh khám một lượt từ mắt, phản xạ, rồi gõ gõ lên trán bệnh nhân, ấn ấn chỗ này chỗ kia. Tôi đứng cạnh, hồi hộp nhìn. Đang cầu mong một câu "ổn rồi, cho xuất viện" để tôi còn lôi anh đẹp trai đi trả nợ.

Nhưng không, anh đồng nghiệp cau mày:

"Tình hình tạm ổn. Nhưng mà não…hình như có vấn đề. Cho đi chụp CT toàn bộ để xem thêm nhé, Vy."

Tôi đờ người.

"Não có vấn đề" là sao? Tôi cứu về một anh chàng…vừa bị câm vừa có nguy cơ dở hơi à? Ông trời định trêu tôi chắc???

"Vâng ạ." - tôi nuốt nước bọt, miễn cưỡng đáp.

Quay lại nhìn bệnh nhân, anh vẫn ngồi im trên giường, bàn tay siết chặt sợi dây chuyền như bấu víu cả cuộc đời. Mắt vẫn dõi theo tôi, ngơ ngác, như kiểu…tôi đi đâu thì anh chết dí ở đó.

Tôi đỡ trán. Cứu người xong giờ thành người nhà bất đắc dĩ, tiền nợ thì chưa được trả, mà còn phải chăm sóc thêm một anh chàng có khả năng não không bình thường.

Đúng là đời bác sĩ, rắc rối từ trên trời rơi xuống cũng không tránh được.

Tôi lập tức phải dìu anh đẹp trai kia đi chụp CT. Cái cảnh ấy phải nói bi hài không để đâu cho hết.

Các bạn thử tưởng tượng đi.

Một bác sĩ đường đường chính chính như tôi, áo blouse trắng còn chưa kịp khoác, đang phải nửa kéo nửa dìu một thằng con trai cao hơn tôi cả cái đầu, vai thì rộng như tủ lạnh, mà lại dính chặt lấy tôi như đỉa đói.

"Anh buông ra cho tôi đi chứ, tôi còn phải đẩy anh lên xe." - tôi nghiến răng.

Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ cụp mắt, nhưng bàn tay thì vẫn siết cứng lấy cổ tay tôi. Đã thế, mắt còn lấp lánh kiểu…đáng thương.

"Đậu lạc, anh là bệnh nhân hay con cún con đấy hả?" - tôi rít khẽ - "Được rồi, anh nắm thì nắm, nhưng mà nới nới ra cho tôi thở."

Anh vẫn im, nhưng lực siết giảm đi tí chút. Thế là từ phòng bệnh đến phòng chụp CT, tôi lếch thếch kéo anh theo, nhìn xa cứ tưởng tôi dắt trai về làm của riêng.

Đến nơi, kỹ thuật viên còn ngạc nhiên:

"Ơ bác sĩ Vy, đây là người nhà chị à?"

Tôi suýt thì nổi điên lên:

"Người nhà cái nỗi gì?! Bệnh nhân của tôi!"

Nhưng ngẫm lại…người nhà cũng chả khác gì. Cái cách anh ta bám tôi như hình với bóng, nhìn qua đúng kiểu vợ chồng son chưa rời nhau nổi một mét.

Thôi thì chịu nhục, đành giả vờ cười trừ:

"Ừ, cứ coi thế cũng được."

Chụp CT xong, Bảo Minh xem phim rất lâu. Tôi ngồi bên, vừa lo vừa sốt ruột. Không phải lo cho anh ta, mà lo cho…cái ví tiền tôi đã mỏng giờ còn sắp thủng. Lỡ đâu chẩn đoán ra bệnh nặng, thôi coi như xù nợ, tôi ôm hận cả đời.

Cuối cùng, Bảo Minh bỏ kính xuống, thở dài:

"Tình hình không đơn giản đâu, Vy ạ. Não bệnh nhân có tổn thương vùng trí nhớ. Nguy cơ mất trí nhớ tạm thời…thậm chí lâu dài."

Tôi há hốc mồm:

"Cái gì cơ?? Mất trí nhớ??"

"Ừ. Mà chưa hết đâu." - giọng anh đồng nghiệp trầm xuống - "Khả năng ảnh hưởng tâm thần cũng có. Tạm thời…đưa cậu ấy về khoa tâm thần theo dõi đi."

Tôi suýt thì ngất lịm ngay tại chỗ, chỉ muốn đi siêu thoát cho lẹ.

Này thì hết đời. Người ta cứu bệnh nhân thì nhận được phong bì cảm ơn. Còn tôi cứu xong thì lòi ra một cục nợ mất trí nhớ, kèm nguy cơ tâm thần. Phúc đâu chả thấy, thấy ngay họa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play