Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Huyết Lệ Tình Nhân!

1. #Thiếu Gia Nguyễn Quang Anh!

Nguyễn Gia – cái tên mà ở thành phố này hầu như chẳng ai không biết đến.
Một gia tộc lẫy lừng, giàu có đến mức dư luận vẫn hay đùa rằng nếu họ gom hết số tiền của mình lại, có lẽ sẽ mua nổi cả nửa cái đất nước này.
Tòa biệt thự trăm tỷ nằm ngay trung tâm thành phố, những chuỗi khách sạn, khu nghỉ dưỡng trải khắp trong và ngoài nước, và trên hết, quyền lực mềm họ nắm giữ đủ khiến bao người phải kiêng dè.
Vậy mà trong cái danh giá ấy, lại có một vết nứt, một bóng mờ mà cả thành phố thường xuyên đem ra xì xào.
Cậu thiếu gia độc nhất của Nguyễn Gia – Nguyễn Quang Anh.
Sinh ra trong nhung lụa, lớn lên với bạc tiền và quyền lực trải sẵn dưới chân, chẳng ai ngạc nhiên khi Quang Anh sớm trở thành một kẻ phóng túng.
Nhưng cái phóng túng của anh không dừng ở mức nghịch ngợm của tuổi trẻ, mà đã biến thành một chuỗi ngày ăn chơi, gái gú, vung tiền như rác, coi đời như trò tiêu khiển.
Ở các quán bar, vũ trường, nhắc đến cái tên Nguyễn Quang Anh là nhắc đến một gã vừa điển trai vừa bất cần.
Anh có dáng người cao ráo, gương mặt góc cạnh, nụ cười nghiêng ngả đủ khiến biết bao cô gái sẵn sàng lao vào vòng tay.
Người ta bảo, ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, tựa hồ như biết trước kết cục nhưng vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện rơi xuống vực sâu.
???
???
Ê Quang Anh, hôm nay đi đâu tiếp đây?
???
???
Tao nghe bar FM mới có mấy em hàng Nga ngon lắm
Một thằng bạn vỗ vai anh trong tiếng nhạc xập xình.
Quang Anh ngả người trên ghế sofa da đỏ, điếu thuốc kẹp hờ trên môi.
Ánh sáng xanh tím từ dàn đèn rọi vào gương mặt anh, làm nổi bật đường xương quai hàm sắc lạnh.
Anh nhếch mép, phả khói mơ hồ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi đâu chả được
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Miễn có rượu, có gái thì nơi nào chẳng vui
Cả đám bạn phá lên cười.
Bên cạnh, một cô gái váy ngắn ôm sát đã tựa đầu vào vai Quang Anh từ lâu, bàn tay khẽ vuốt ve cánh tay rắn chắc của anh.
Anh nghiêng đầu, hôn hờ lên môi cô, rồi rót thêm rượu.
Với Quang Anh, những gương mặt này đến rồi đi, chẳng bao giờ in lại dấu vết gì.
Tình cảm ư? Một trò hề.
Thứ duy nhất anh cần chỉ là khoái lạc tức thì.
---
Cái danh "phá gia chi tử" gắn với anh chẳng phải vô cớ.
Bao nhiêu lần anh gây chuyện, đua xe, đánh nhau, thậm chí có lần lái xe trong men rượu đâm chết một người đi đường.
Vụ đó chấn động cả thành phố, báo chí suốt một tuần rần rần.
Nhưng rồi thì sao?
Người ta chỉ nghe thấy tin gia đình Nguyễn Gia chi ra một khoản bồi thường khổng lồ, dàn xếp kín kẽ.
Một vụ án mạng nghiêm trọng cuối cùng được khép lại bằng vài dòng thông cáo báo chí.
???
???
Tao nói thật, mày đụng chết người rồi mà vẫn thoát được..
???
???
Thì ở cái thành phố này còn có gì mày không dám làm nữa đâu?
Một thằng bạn vừa cười vừa nâng ly chúc mừng.
Quang Anh khẽ cười, tiếng cười vừa ngạo nghễ vừa chua chát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có tiền thì cái gì cũng giải quyết được
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sống chết cũng chỉ là một cuộc mặc cả thôi
Nói thì nói vậy, nhưng có những đêm khi men rượu tan dần, khi cả phòng chỉ còn lại một mình anh trong ánh đèn vàng leo lét, Quang Anh vẫn thấy lòng mình trống rỗng đến khó tả.
Bao nhiêu tiếng cười, bao nhiêu thân thể đàn bà lướt qua, sao vẫn không lấp đầy được khoảng trống trong ngực?
Anh bật cười một mình, giọng khàn đặc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh, mày sinh ra để sống như thế này sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một thằng ăn hại, chẳng hơn gì một con rối biết đi..
Nhưng rồi sáng hôm sau, khi mặt trời lên, anh lại khoác lên mình bộ áo quần hàng hiệu, lái siêu xe lao đi giữa phố, lại trở về làm gã công tử bất cần, phóng đãng, khiến thiên hạ vừa ghen tị vừa khinh bỉ.
---
Ở biệt thự Nguyễn Gia, ba mẹ anh vẫn nhẫn nhịn.
Người ngoài đồn đoán không ít.
???
???
Sao hai ông bà giàu có, danh giá vậy mà lại để con trai hư hỏng tới mức này?
Nhưng ít ai hiểu được, trong mắt họ, Quang Anh là máu mủ duy nhất, là đứa con mà họ không nỡ từ bỏ.
Thà che đậy, thà bù đắp bằng tiền, còn hơn phải nhìn thấy cậu con trai duy nhất sa vào đường cùng.
Có lần, mẹ anh ôm đầu khóc nức nở khi nghe tin con gây chuyện.
Bà trách móc chồng, trách luôn bản thân, nhưng cuối cùng vẫn dọn sạch hậu quả.
Còn ba anh, người đàn ông sắt đá cả đời gây dựng cơ ngơi, mỗi lần nhắc đến tên con trai đều thở dài.
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
Nó không chịu thay đổi.. thì sau này chỉ còn nước mất hết thôi
Nhưng Quang Anh chẳng mấy khi để tâm.
Anh sống như thể mỗi ngày là ngày cuối cùng, chẳng cần nghĩ đến ngày mai.
---
Trong một buổi tối ồn ào, giữa men rượu, một cô gái nghiêng người thì thầm bên tai.
???
???
Anh Quang Anh.. sao em nghe nhiều người bảo anh là công tử hư hỏng, chẳng đáng để yêu?
Anh bật cười, một nụ cười ngông nghênh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Yêu anh để làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đẹp trai, giàu có, chơi giỏi, vậy là đủ rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn yêu.. để mai tính
Cả bàn lại cười rộ, rượu lại rót, khói thuốc lại mờ, tiếng nhạc lại dập dìu.
Quang Anh vẫn ngồi đó, đôi mắt long lanh như chứa cả sự ngông cuồng của tuổi trẻ lẫn một vực thẳm không đáy.
Anh biết mình đang sống như một ngọn lửa, rực rỡ nhưng sẵn sàng tắt lịm bất cứ lúc nào.
Nhưng anh chưa bao giờ dừng lại.
Vì chỉ có chạy, chỉ có chơi, chỉ có men rượu và thân xác đàn bà, anh mới tạm thời quên đi cái trống rỗng gặm nhấm trong lòng.
Cái tên Nguyễn Quang Anh với thành phố này – vừa là biểu tượng của phù hoa, vừa là biểu tượng của một bi kịch được báo trước.

2. #Vực Sâu Tội Lỗi

Đêm hôm ấy, trên tầng cao nhất của khách sạn mang tên Nguyễn Gia, ánh đèn chùm pha lê rực rỡ treo giữa đại sảnh như một mặt trời thu nhỏ, rót xuống thứ ánh sáng xa hoa và ngột ngạt.
Tiếng nhạc điện tử giật từng nhịp rung, va đập vào tường kính, hòa cùng tiếng cười nói ầm ĩ, tiếng ly thủy tinh chạm nhau leng keng.
Một bữa tiệc nữa của Quang Anh và đám bạn, chẳng khác mấy so với hàng trăm bữa trước – rượu ngoại, khói thuốc, tiếng cười đàn bà, và sự buông thả ngông cuồng.
Quang Anh ngả người trên chiếc ghế da rộng, chân vắt hờ lên bàn, áo sơ mi mở gần hết cúc, để lộ lồng ngực trẻ trung, săn chắc.
Một cô gái mặc váy ôm sát người ngồi trong lòng anh, ánh mắt say đắm như thể thế giới này chỉ còn mỗi mình Quang Anh mà thôi.
Anh nhếch môi cười nhạt, một nụ cười vừa bất cần vừa ngạo nghễ, ánh mắt thoáng chán chường.
Những tiếng khen tán, những lời tâng bốc xung quanh anh nghe mãi đã hóa nhạt nhẽo, như tiếng ve cuối hè dai dẳng mà vô nghĩa.
???
???
Quang Anh! Mày đúng là số một
???
???
Có mày, tụi tao khỏi lo thiếu chỗ ăn chơi
Một thằng bạn hô lên, giọng lè nhè say khướt.
Anh không trả lời, chỉ cầm ly rượu ngửa cổ uống cạn.
Trong khoảnh khắc đó, ánh đèn nhấp nháy chói gắt, khiến anh khẽ nheo mắt.
Một linh cảm mơ hồ chợt lóe lên, như con dao lạnh lẽo lia qua sống lưng.
Nhưng rồi, tiếng nhạc dập dồn át đi tất cả.
Cho đến khi..
???
???
Cảnh sát đây!
???
???
Tất cả giữ nguyên vị trí!
Tiếng quát vang dội, sắc lạnh như sấm nổ giữa đêm.
Tất cả ánh sáng chói lóa của sàn tiệc bỗng chốc hóa vụn vỡ trước ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt.
Những bước chân dồn dập, tiếng giày đinh dập xuống sàn đá cứng rắn và vô tình.
Trong giây lát, khung cảnh hỗn loạn như cơn bão.
Mấy đứa con gái rú lên, giãy giụa chạy về phía cửa.
Đám con trai vốn còn đang vênh váo, bỗng trở nên hèn nhát, cuống cuồng giấu giếm, hất tung chai lọ trên bàn.
Quang Anh đứng bật dậy, tim đập dồn, máu như đóng băng trong mạch.
Anh chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy vài sĩ quan mặc đồng phục lao thẳng tới, khẩu súng ngắn đen ngòm chĩa vào cả đám.
???
???
Nguyễn Quang Anh, anh bị bắt vì tàng trữ và sử dụng chất cấm!
Cả căn phòng chìm trong im lặng chết chóc.
Từng chữ rơi xuống như búa giáng vào đầu.
Quang Anh sững người, mắt trừng to.
Anh bật cười khẩy, giọng khàn đặc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mấy người nhầm rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi là Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con trai cưng của Nguyễn Gia!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai dám..
Anh chưa kịp nói hết câu thì một cảnh sát ném túi nhựa trong suốt lên bàn.
Thứ bột trắng bên trong rơi lả tả, rơi thẳng vào ánh mắt kinh hãi của những kẻ vừa mới phút trước còn nâng ly hô hào.
Mấy thằng "bạn thân" đồng loạt tách ra, không ai dám đứng cạnh anh nữa.
Cái vòng tay ôm chặt lấy anh khi nãy biến mất, cô gái trong lòng anh đã bỏ chạy từ bao giờ.
Ánh flash chớp sáng ngoài cửa.
Báo chí, paparazzi, những chiếc camera lạnh lùng chĩa vào.
Họ chen lấn, giơ micro, hét inh ỏi.
???
???
1. Công tử Nguyễn Gia bị bắt tại trận!
???
???
2. Con trai độc nhất của tập đoàn nghìn tỷ dính bê bối chất cấm!
???
???
3. Nguyễn Quang Anh, công tử ăn chơi trác táng giờ đã lộ nguyên hình?
Tai Quang Anh ù đi.
Anh muốn hét, muốn phủ nhận, nhưng bàn tay thép của cảnh sát đã bẻ gập cánh tay anh ra sau, còng số 8 lạnh ngắt siết chặt vào cổ tay.
Lần đầu tiên trong đời, Quang Anh thấy bản thân chẳng khác gì con mồi bị dồn vào bẫy.
---
Tin tức lan nhanh như cháy rừng.
Chỉ sau một đêm, cái tên Nguyễn Quang Anh xuất hiện khắp các mặt báo, phủ kín mạng xã hội.
Những bài viết giật tít.
✎ Công tử trác táng sa lưới pháp luật.
✎ Đế chế Nguyễn Gia rạn nứt vì con trai hư hỏng.
✎ Đồng tiền có cứu nổi tội lỗi?
Tất cả như dao nhọn đâm vào tim mỗi thành viên trong gia đình.
Ba mẹ anh – những người từng lấy tiền che đậy tất cả sai lầm của con nay cũng bất lực.
Luật pháp lần này không cho phép thỏa hiệp.
Những cuộc gọi, những khoản tiền đổ ra như nước nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu cứng nhắc.
Trong căn biệt thự xa hoa, bà Nguyễn khóc nấc, tay run run ôm chồng.
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Ông ơi.. con trai chúng ta.. nó sẽ ra sao đây?
Ông Nguyễn chỉ siết chặt bàn tay vợ, gương mặt vốn điềm tĩnh nay hằn rõ sự già nua, nặng trĩu.
---
Ngày ra tòa, Quang Anh mặc bộ áo phạm nhân, gầy sọp đi, hai mắt hõm sâu.
Trước mặt là hàng trăm ống kính.
Anh ngẩng đầu, cố giữ chút kiêu hãnh cuối cùng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của quan tòa đã chém phăng mọi ngạo nghễ.
???
???
Nguyễn Quang Anh bị kết án ba năm tù giam vì tội tàng trữ và sử dụng chất cấm!
Tiếng búa gõ xuống, vang vọng như xé toạc cả bầu trời.
Phía sau, một vài tiếng xì xào bật ra.
???
???
1. Công tử vàng cũng thành rác rưởi thôi
???
???
2. Ngày trước bày đặt chơi trội, giờ coi ai thèm ngó
???
???
3. Đúng là gieo gió gặt bão
Quang Anh nghe hết.
Những kẻ từng chạm ly tung hô, từng gọi anh là "anh em chí cốt" nay nhìn anh bằng ánh mắt cười cợt, khinh khi.
Lồng ngực anh nghẹn ứ, như có bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Trong khoảnh khắc, anh bỗng nhớ tới những ngày thơ bé chạy lon ton trong khu vườn sau biệt thự, được ba bế bổng lên cao, được mẹ hôn lên má.
Đứa trẻ ấy giờ biến mất từ khi nào?
Anh đã để mặc đời mình trượt dài trong rượu, khói, và những cuộc vui vô nghĩa.
Đến khi giật mình nhận ra thì cả thế giới đã quay lưng.
---
Xe chở phạm nhân lăn bánh, rời khỏi cổng tòa án.
Qua lớp kính song sắt, Quang Anh nhìn thấy báo chí vẫn chen chúc, ánh flash nhấp nháy liên hồi.
Thứ ánh sáng từng vây quanh anh như vầng hào quang, giờ đây chẳng khác gì đốm lửa thiêu rụi danh dự.
Anh khẽ nhắm mắt, thì thầm với chính mình, giọng trầm khàn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ba năm.. ba năm nữa.. liệu còn ai nhớ đến Nguyễn Quang Anh không?
Một giọt nước mắt trượt xuống, nóng hổi, mặn đắng.
Nhưng ngay khi nó chạm đến khóe môi, anh bật cười nhạt.
Giữa nụ cười và nước mắt, đâu còn gì khác ngoài cay đắng?
---
Từ trên cao, ánh trăng lẻ loi hắt xuống thành phố.
Xa hoa, rực rỡ, nhưng cũng tàn nhẫn vô cùng.

3. #Nỗi Đau Chồng Chất

Những ngày đầu tiên trong tù giống như một cơn ác mộng không hồi kết.
Cánh cổng sắt khép lại, âm thanh kim loại va vào nhau khô khốc như tiếng phán quyết cuối cùng, giam chặt Quang Anh vào một thế giới khác – tối tăm, bẩn thỉu, và đầy rẫy những ánh mắt kèn cựa.
Anh bước vào buồng giam với bộ áo phạm nhân sọc trắng đen, mái tóc bồng bềnh từng khiến biết bao cô gái ngất ngây giờ rũ rượi, bết dính mồ hôi.
Quanh anh là những gương mặt xăm trổ, những ánh mắt vằn đỏ, những nụ cười nhếch mép khinh khỉnh.
???
???
Ồ, coi kìa tụi bây, công tử vàng của Nguyễn Gia đây rồi
???
???
Vô đây coi còn oai phong nổi nữa không?
Một gã to bè, xăm kín hai cánh tay, giọng cười đục ngầu như sắt gỉ.
Quang Anh siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh.
Anh biết, nơi này không có tiền, không có hào quang, chẳng có ai để che chắn cho anh nữa.
Chỉ còn anh và sự thật trần trụi.
Nhưng dù cố đến đâu, anh cũng không tránh khỏi.
Chỉ một cái nhìn ngạo nghễ của anh cũng đủ khiến bọn chúng khó chịu.
Và thế là, ngay đêm đầu tiên, anh đã lĩnh một bài học xương máu.
Bị đè xuống nền xi măng lạnh lẽo, hàng loạt cú đấm, cú đá trút xuống như mưa.
Quang Anh cố phản kháng, vung tay đấm trả, nhưng cơ thể gầy sọp, yếu ớt sau nhiều ngày thẩm vấn, sau những cơn thiếu thuốc vật vã, khiến anh chẳng còn sức lực.
Đòn anh đánh ra chỉ như muỗi đốt inox.
Tiếng cười ha hả vang vọng trong bóng tối.
???
???
Công tử hả?
???
???
Mày chỉ là một thằng rác rưởi trong này thôi!
Mùi máu tanh ngập mũi, răng môi va vào nhau kêu răng rắc.
Quang Anh cắn chặt lưỡi để không bật ra tiếng rên rỉ.
Anh thà chết cũng không muốn bọn này thấy anh yếu đuối.
---
Những ngày tiếp theo còn khốn khổ hơn.
Cơ thể anh liên tục run rẩy, mồ hôi túa ra lạnh buốt.
Những cơn thèm thuốc ập đến như dông tố.
Đầu óc anh quay cuồng, xương cốt đau nhức như bị hàng trăm con dao cứa vào.
Có lúc anh tưởng mình sắp nổ tung.
Đêm nằm trên tấm chiếu ẩm mốc, anh nghiến răng, hai bàn tay cào cấu nền xi măng đến bật máu.
Mỗi hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực.
Anh muốn hét, muốn xin, muốn có một liều nhỏ thôi, chỉ để cơn vật vã dừng lại.
Nhưng nơi này, chẳng có gì ngoài bóng tối, ngoài những tiếng ngáy đều đều của bạn tù và thỉnh thoảng là tiếng quát của cai ngục.
Trong mê man, anh mơ thấy ly rượu sóng sánh ánh vàng, mơ thấy điếu thuốc trên môi bốc khói, mơ thấy vòng tay phụ nữ ôm chặt lấy anh..
Rồi tất cả tan biến, để lại sự trống rỗng đến tàn nhẫn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh, mày ngu thật..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày đang chết dần trong cái hố chính mày đào rồi..
Anh thì thầm với bản thân, giọng nghẹn đắng, mắt trân trân nhìn lên trần xi măng bong tróc.
---
Một buổi sáng, khi Quang Anh vừa gượng dậy sau đêm dài mất ngủ, cửa buồng giam bật mở.
Một cai ngục tiến vào, giọng nghiêm nghị.
???
???
Nguyễn Quang Anh, ra ngoài
???
???
Có tin từ gia đình
Tim anh khựng lại.
Gia đình.
Đã bao lâu rồi anh không nghe ai nhắc đến hai chữ ấy bằng giọng nghiêm túc?
Anh lảo đảo bước ra, lòng thấp thỏm.
Người đàn ông trung niên, luật sư riêng của Nguyễn Gia, chờ anh trong phòng gặp.
Khuôn mặt ông ta tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu.
Vừa nhìn thấy anh, môi ông run lên nhưng chẳng thốt nổi thành lời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có chuyện gì.. nói đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng im lặng như thế
Quang Anh gắt, giọng khàn đặc, trong lòng bất an trào dâng.
Luật sư siết chặt hồ sơ trong tay, rồi cuối cùng cũng nghẹn ngào.
???
???
Ông bà Nguyễn.. đã mất rồi
???
???
Tối qua, biệt thự Nguyễn Gia.. có kẻ đột nhập
???
???
Cả hai.. bị giết ngay trong phòng ngủ
Ầm một tiếng, như sấm sét bổ thẳng xuống đầu.
Quang Anh choáng váng, hai tai ù đặc, cả căn phòng quay cuồng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.. không thể nào..
Anh thì thào, lùi lại, hai mắt mở to, hơi thở gấp gáp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ba mẹ tôi.. còn khỏe.. sao lại..
Luật sư siết chặt tay, nghẹn ngào.
???
???
Cảnh sát nói hung thủ rất tàn nhẫn
???
???
Máu.. khắp nơi
???
???
Họ đã phong tỏa hiện trường
???
???
Nhưng.. nhưng chưa tìm được manh mối gì cả
Quang Anh gục xuống ghế, bàn tay run lẩy bẩy ôm đầu.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh ba mẹ – những người từng cười rạng rỡ bên bàn ăn, từng ôm anh khi anh còn nhỏ.
Giờ đây, tất cả chỉ còn là xác lạnh giữa căn biệt thự loang máu.
Anh cười khan, tiếng cười vỡ vụn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi chưa kịp.. chưa kịp nói với họ rằng tôi sẽ thay đổi..
Một dòng lệ nóng trào ra.
Lần đầu tiên sau bao năm, Quang Anh khóc như một đứa trẻ.
---
Ngày đưa tang, anh được phép rời trại giam trong sự giám sát chặt chẽ.
Quần áo phạm nhân vẫn khoác trên người, đôi tay bị còng, nhưng đôi mắt anh ráo hoảnh, trống rỗng.
Chiếc quan tài sơn son đặt giữa đại sảnh biệt thự.
Nơi từng rực rỡ ánh đèn, nay tràn ngập tang thương.
Người thân, bạn bè đến viếng, ai nấy đều xì xào, vừa thương hại vừa soi mói.
Quang Anh quỳ sụp trước quan tài, trán chạm sàn.
Giọt nước mắt rơi xuống nền gạch lạnh ngắt.
Anh run rẩy thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ba mẹ.. Quang Anh có lỗi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh bất hiếu..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa trả được chữ hiếu.. cũng chẳng bảo vệ được cho ba mẹ..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thằng con này xin lỗi ba mẹ..
Câu nói dở dang nghẹn lại trong cổ họng.
Anh biết, lời xin lỗi nào cũng vô nghĩa.
Đêm hôm đó, anh ngồi trước di ảnh, ánh nến leo lét hắt lên gương mặt anh những vệt sáng tối nhòe nhoẹt.
Anh bỗng nhớ đến những trận đòn trong tù, những cơn thèm thuốc xé nát thể xác, và giờ là nỗi mất mát tột cùng.
Mọi thứ như xếp chồng lên nhau, đè bẹp linh hồn anh.
---
Cuộc thảm án ấy, cảnh sát có điều tra, có mở hồ sơ, có lục tung hiện trường.
Nhưng rồi mọi thứ dần rơi vào im lặng.
Những dòng tít giật gân trên báo ban đầu cũng nhanh chóng nhường chỗ cho những scandal mới.
Chẳng ai còn nhắc đến vụ giết chóc đẫm máu ấy.
Quang Anh hiểu, sự thật đã bị chôn vùi.
Trong căn phòng giam tối om, anh ngồi co ro, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn vang lên trong đêm vắng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao sẽ sống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao phải sống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao sẽ tìm ra kẻ nào đã làm.. và bắt chúng trả giá!
Trong đôi mắt hằn máu ấy, lần đầu tiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của sự quyết tâm.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play