Hàn Đông, con trai độc đinh nhà họ Hàn, giám đốc công ty Dược A&A. Sở hữu ngoại hình cao ráo, gương mặt sáng điển trai, mày kiếm, mắt to, mũi cao, môi quyến rũ. Anh là thần tượng, là mẫu chồng quốc dân của phái đẹp.
Nhưng Hàn Đông nổi tiếng nghiêm túc, lạnh lùng. Bản thân mắc bệnh sạch sẽ rất ghét mùi son phấn, nước hoa nên các cô trang điểm rạng ngời để mong lọt vào mắt anh càng không có cơ hội. 30 tuổi, anh vẫn là chàng trai độc thân sáng giá.
Mãi đến một ngày...
Reng...Reng...Reng...
Tiếng chuông báo thức réo giục inh ỏi phá tan giấc ngủ ngon của Dương Ánh Nguyệt.
"Ồn ào quá! Mày có biết là tao mới ngủ hồi 3 giờ sáng không?" Cô thò bàn tay ra khỏi chiếc chăn ấm, quờ quạng ấn nút tắt chuông chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường.
Chuông tắt. Căn phòng trở lại yên tĩnh, Ánh Nguyệt tiếp tục giấc ngủ ngon.
6 giờ 30 phút.
Bà Kiều đi tập thể dục về, thấy cửa phòng con gái vẫn còn đóng im ỉm. Chẳng phải tối qua nó khoe...
"Con đậu phỏng vấn công ty Dược rồi mẹ. Ngày mai con đi làm luôn đó!"
Làm kiểu gì mà giờ này còn ngủ nướng?
Bà mở cửa.
"Nguyệt à, Nguyệt! Sáng nay con có đi làm không?"
"Dạaaaa cóooo!"
"Vậy thì dậy ngay đi! 6 giờ 30 rồi!"
Ánh Nguyệt mở to đôi mắt nhìn mẹ: "Mẹ nói mấy giờ rồi ạ?"
"Sáu rưỡi!"
"Sáu rưỡi rồi á?"
"Ừ!"
"Chết cha rồi! Sao mẹ không gọi con sớm hơn?"
Anh gì đẹp trai ngày hôm qua đã dặn đi dặn lại cô là: "7 giờ phải có mặt! Sếp Đông rất ghét những người đi trễ! Thà đến sớm ngồi chơi xơi nước, đến muộn gặp sếp...là...coi như...xoẹt!!"
Cái đầu xinh đẹp của cô! Công việc trợ lý yêu thích của cô! Cô không muốn tụi nó bay một cách oan uổng như vậy.
Ánh Nguyệt lao ra khỏi nhà, chạy đến công ty với tốc độ của thần Chết.
"Nước sôi, nước sôi! Làm ơn tránh ra giùm chút!" Ánh Nguyệt vừa chạy vừa la thật to.
Một bóng lưng thẳng tắp đột ngột đứng lại.
Một khuôn mặt vội vàng chưa kịp trét phấn tô son úp hết vào tấm lưng rộng săn chắc.
"Hự!" Người đàn ông áo sơ mi trắng, vest màu kem phong độ lịch lãm khẽ rên một tiếng nho nhỏ. Sắc mặt đanh lại.
Đình Hạo đang đi cạnh sếp, thấy bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc của sếp, anh biết: sếp đang giận. Đình Hạo thấy lo cho cô gái xui xẻo va vào lưng sếp.
"Ui da! Anh có biết tham gia giao thông kị nhất là thình lình phanh gấp ở giữa đường không? Gãy hết mũi, dập hết môi người ta rồi nè, thấy chưa? Mau đền đi!" Ánh Nguyệt tay ôm mũi, miệng xuýt xoa, tay kia đấm bốp bốp vào bức tường thịt.
Đúng là trẻ trâu không biết trời cao đất dày! Đình Hạo thấy thương cô gái trẻ mới trúng phỏng vấn ngày hôm qua.
"Đền à?" Hàn Đông nghiêng đầu, liếc nửa con mắt. Một khuôn mặt sạch sẽ. Sạch đến nỗi dù mới nhìn có nửa con mắt, anh cũng thấy được gân máu xanh xanh ẩn nấp dưới làn da trắng mịn. Chiếc áo sơ mi trắng đơn thuần, vạt áo giấu gọn trong chiếc váy màu kem. Rất hợp màu áo và màu vest anh đang mặc. Anh khẽ nhíu đôi mày kiếm. Anh vốn rất ghét mấy con bướm sặc sỡ bảy màu, phấn son lòe loẹt. Một con bướm sạch sẽ, có bộ cánh giống anh như thế này...là lần đầu tiên anh thấy. Anh quay lại đối diện với đôi mắt màu mật đang mở to.
"Nói tôi nghe...cô muốn đền như thế nào?"
Ánh Nguyệt rất ghét thứ đàn ông ăn diện bảnh bao, mặt nghênh nghênh trên trời coi thiên hạ như không khí.
Cô hất mái tóc xoăn dài ra vai, đi vòng vòng xung quanh gã công tử bột.
"Lẽ ra, với tội thấy gái xinh giả vờ đụng chạm. Mặt mũi tôi va vào chỗ nào, anh đền chỗ đó cho tôi. Nhưng nom anh cũng giàu sang dư ăn dư để nên tôi tính giá như thế này." Cô xòe ra hai bàn tay.
Hàn Đông hai tay thọc túi quần, cười nửa miệng, đôi mắt híp dài chỉ còn một đường thẳng nhỏ. Anh gật gật cái đầu, hất tóc ra lệnh cho Đình Hạo.
Đình Hạo tuân lệnh sếp, rút điện thoại, giơ trước mặt cô: "Quét mã!"
"Ai nói với anh là tôi muốn quét mã?" Cô nguýt ông anh đẹp trai tốt bụng ngày hôm qua, rồi đi thẳng tới...
Bang! Bang!
"Cái tôi cần là hai cái vuốt má anh cơ!"
Cô ra tay nhanh và dứt khoát nên không chỉ Hàn Đông sững sờ tiêu hóa không nổi hai cái tát mà Đình Hạo và những người có mặt ở sảnh công ty đều phải há hốc mồm.
Không ai tin...Sếp Đông cao cao tại thượng bị gái ban thưởng ở giữa đường.
Eo ơi!!!!
"Dương....Ánh...Nguyệt...Cô bị sa thải...Ý nhầm...cô bị hủy kết quả trúng tuyển!" Đình Hạo chưa hết run chỉ tay ra cửa.
"Vì sao?"
"Vì...vì..."..Cô dám đánh sếp!
Một ánh mắt sắc lạnh lia ngay vào mỏ Đình Hạo cắt phăng lời anh định nói. Ánh mắt ấy dừng lại ở mặt Ánh Nguyệt mười giây...Gan anh là bóp chết con bướm hoang cho hả giận. Nhưng anh sợ bẩn tay nên thôi. Hàn Đông nhìn tay trợ lý.
Đình Hạo lập tức hiểu ý, hắng giọng chỉ tay vào mấy camera di động: "Chuyện hôm nay, ai để lọt tai người ngoài, lập tức cuốn gói!"
"Chúng tôi biết rồi anh Hạo!"
"Còn đứng đó làm gì? Không mau giải tán? Hay các người không muốn làm nữa hả?"
Mọi người nhanh chân ai về phòng nấy tránh mới tảng sáng bị đánh mất bát cơm. Ánh Nguyệt cũng đi theo mọi người.
"Cô đứng lại!" Đình Hạo lách tới đứng chắn lối đi cô nhân viên mới.
"Không phải anh bảo sếp ghét nhất là người đến trễ sao? Bảy giờ rồi nè anh thấy chưa? Cản trở làm tôi trễ giờ bị sếp phạt, anh gánh không nổi hậu quả đâu nha!"
"Bà cô của tôi, bà biết vừa rồi bà tát ai không mà còn muốn đi làm?"
Ánh Nguyệt há to miệng, mở to mắt, chỉ tay vào lối đi của người đàn ông bị cô cho ăn tát, hỏi bằng khẩu hình: "Anh ta là sếppppp hả?"
Đình Hạo gật đầu.
Ánh Nguyệt mếu miệng khóc không ra nước mắt.
Ánh Nguyệt khóc tiếc thương tiễn đưa công việc cô yêu thích.
Thần Chết ở đâu đó quát lên: "Còn chưa giải tán?"
Đình Hạo nghe sếp quát không dám chậm trễ khoát tay đuổi Ánh Nguyệt: "Cô mau đi đi kẻo làm sếp ngứa mắt là khổ!"
Ánh Nguyệt híc híc vài cái, nhìn về phía Thần Chết vừa quát, cô không cam cứ thế này mà mất việc. Cô lỡ khoe với mẹ, lỡ vỗ ngực đăng tin vui trong nhóm bạn bè. Cô mà trở ra vào lúc này...là chỉ có lên núi ở ẩn. Cô bặm miệng, quẹt khô mấy giọt nước mắt cá sấu, đẩy hai má kéo căng nụ cười, hít sâu lấy lại can đảm, mạnh mẽ bước về phía Thần Chết.
"Nè, bà cô!!" Đình Hạo chạy theo: "Đi sai hướng rồi! Lối ra là hướng này cơ mà!" Đình Hạo giơ tay cản đường, nhiệt tình chỉ hướng ngược lại.
"Tránh ra! Tên cẩu nô tài đáng ghét!" Ánh Nguyệt đập cho Đình Hạo một đập. May mà túi xách cô quai dày, da dày giống cô nên vẫn còn trơ y nguyên. Cô mở cửa phòng Tổng giám đốc, đi thẳng tới bàn người đàn ông áo vest kem đang cắm đầu làm gì đó. Cô cầm lấy tay anh tát hai cái vào má mình, rồi tiện thể ôm luôn tay người ta năn nỉ: "Sếp Đông, em có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn là anh. Anh đại từ đại bi đừng chấp đứa mù như em được không?"
Thú thật! Đời anh lăn lộn 30 năm, anh chưa gặp ai mặt dày vô sỉ như con bướm hoang này. Dám tát anh hai cái, còn dám ngang nhiên cầm tay anh vuốt lên má bản thân, ôm tay anh như ôm con búp bê bé nhỏ.
Hàn Đông rất ghét mấy con bướm tự ý đụng vào người mình. Anh không ưa bướm. Ánh mắt anh lạnh lẽo ghim chặt vào cánh tay trắng noãn đang quấn lấy tay trái anh.
Đình Hạo chạy vội vào vừa hay thấy cảnh này, anh dừng lại, che mặt thầm cầu nguyện cho bà cô. Rồi nhẩm đếm ngược từ 3 tới 1 chuẩn bị nghe sếp chửi.
"Ra ngoài!" Giọng sếp nhỏ nhẹ như mèo.
Đình Hạo nhích mép thầm khinh bỉ sếp: Thấy gái xinh, hóc môn testosterone lấn át cái mỏ hỗn!
"Cô còn đứng đó làm gì không mau ra ngoài!" Đình Hạo nhích lại gần bà cô, gằn giọng rít qua kẽ răng nhắc nhở.
"Người ra ngoài...là cậu!" Hàn Đông thình lình quát lớn, quăng luôn cây bút trên bàn vào ngực Đình Hạo, lia ánh mắt như gươm vào hai chân tên trợ lý.
Đình Hạo lập tức biến nhanh theo tốc độ ánh sáng.
Hàn Đông rút lại cánh tay, nhàn nhã ngã lưng ra thành ghế, nheo mắt hỏi: "Cô mù mà khôn thật? Mù mà biết tìm tay người giàu, người có quyền, có thế để ôm?"
Nếu anh không phải là ông chủ công ty Dược cô yêu thích, bao tâm huyết cô dồn vào đây và lỡ khoe, lỡ bóc phét với bạn bè thì Ánh Nguyệt đã nhổ phẹt bãi nước bọt vào mỏ anh.
Cô nhích vào gần anh thêm xíu, xuống giọng: "Sếp Đông, Ánh Nguyệt biết sai rồi! Ánh Nguyệt thành tâm nhận lỗi. Anh phạt em như nào cũng được, chỉ mong anh giơ cao đánh khẽ cho em cơ hội được làm trợ lý anh, được cống hiến trí tuệ cho công ty, em còn mẹ già con dại ở nhà ạ!"
"Mẹ già con dại?" Mí mắt Hàn Đông cử động liên tục, anh nhìn cô từ đầu tới chân. Ánh mắt không kiên dè nhìn sơ qua vòng 1 và vòng 3. Khóe môi nhích nhẹ vài cái.
Ánh Nguyệt thầm khinh bản mặt già dê của sếp. Nhưng bên ngoài, cô cười hì hì, hất điệu lọn tóc: "Dạ! Em nói cho suôn câu thôi anh...Chứ em...chỉ có mỗi mẹ già!" Cô chớp chớp đôi mắt màu mật thơ ngây nhìn anh, giơ tay đảm bảo: "Em rất sạch, rất ngoan và rất biết nghe lời."
Tay cô trắng trẻo, các ngón tay thon dài sạch sẽ, cô đứng sát anh, anh thậm chí còn ngửi được mùi thơm da thịt non tơ thuần khiết chưa vướng mùi hóc môn nam. Hàn Đông thích người sạch như vậy.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Mười giây dài như mười thế kỷ. Ánh Nguyệt dài cổ chờ đợi...
Cảm giác mình đứng trên cao nhìn thấu ánh mắt đau đáu chờ mong anh phát quà miễn phí của người ở phía dưới luôn làm Hàn Đông mãn nguyện. Anh cười nửa miệng, búng tay cái bốc: "Được! Tôi cho cô thử việc một ngày. Làm tôi mát mắt...tôi cho cô cắp mông đi theo. Ngược lại, mắt tôi ngứa...cô làm ơn lượn giùm đừng giở thói năn nỉ...Chiêu đó chỉ tổ làm tôi ngứa mắt thêm thôi!"
Ánh Nguyệt được ân xá thoát khỏi nạn mất việc ngay ngày đầu tiên đi làm. Cô mừng lắm, giơ tay nghiêm chân nhận lệnh: "Sếp Đông, em hứa sẽ làm mát mắt anh mỗi ngày!"
"Đừng nói suôn! Hàn Đông này đánh giá năng lực nhân viên bằng mắt! Cô tốt nhất là dùng cái đầu làm việc!"
"Em biết rồi, sếp yên tâm ạ!"
Nhìn mặt cô là tôi yên tâm không nổi!
Hàn Đông ấn vào điện thoại nội bộ: "Đình Hạo!"
"Dạ, sếp cho gọi!"
"Hướng dẫn công việc cho cô Nguyệt!"
Đình Hạo mở to mắt, há to miệng hết nhìn sếp rồi nhìn bà cô. Anh có nghe nhầm không nhỉ? Sếp Đông nhận bà cô tát sếp hai cái vào làm trợ lý cá nhân á?
Tự nhiên anh thấy thương cho bản mặt đẹp trai hay chảnh chọe thường ngày của sếp. Đúng là trời cao có mắt. Khinh người cho cố vô...
Haizaaaa..
Đình Hạo ngồi chễm chệ trên ghế sofa nhìn bà cô suốt ba mươi phút. Có mấy lần miệng hả to nhưng chưa có lời nào thốt ra khỏi môi. Anh đang vướng cục nghẹn giữa cổ, thắc mắc: Không biết bà cô dùng ma thuật gì thôi miên sếp Đông đến lú lẫn?
Đình Hạo nhớ lại chiều hôm qua...
"Anh Hàn Đôngggg!!"
Cùng với tiếng gọi nhão như bùn, một bóng hồng mang mùi hương sực nức sà vào lòng sếp.
Sếp Đông không những không thèm dang tay ra đón mà thẳng thừng tránh qua một bên. Bóng hồng ấy nhào quá đà ập thẳng vào ngực Đình Hạo. Vừa xinh, vừa thơm, vừa mềm...Ngon là thế nhưng sếp chê.
"Dẹp ngay mấy trò trẻ con lại nhé! Dập mặt, gãy răng đừng ăn vạ Hàn Đông này!" Anh nghiêm mặt, chỉ tay cảnh cáo.
Ái Liên, con dâu cục vàng nhà họ Hàn, mặt mày sa sầm, bí xị như bánh bao chiều, dậm chân dậm cẳng bịch bịch: "Anh Hàn Đông, người ta là vợ tương lai của anh đó!"
Hàn Đông nhích mép, hừ tiếng, đút hai tay túi quần, nửa con mắt cũng chẳng thèm nhìn đi thẳng lên tầng: "Ai chọn cô, cô đi làm vợ người đó! Hàn Đông này không hấp nổi thứ bánh bèo như cô!"
Thiên kim tiểu thư nhà họ Trần mà sếp chê thậm tệ như vậy...Thì bà cô hoang dại hổ báo cáo chồn này...sao có cửa kè kè bên cạnh sếp Đông?
Đình Hạo không thể hiểu nổi??? Cứ ngồi đơ ra nhìn chằm chằm bà cô mặt mộc.
Ánh Nguyệt cũng chẳng việc gì phải hối. Cô đang thử việc, nôn nóng thể hiện, dục tốc sẽ bất đạt. Sếp lớn giao cô cho sếp nhỏ, sếp nhỏ đang lên máu dê không có hứng hướng dẫn công việc cho cô...thì cô đành đi tìm sếp lớn méc vốn vậy.
"Cô đi đâu đó?"
"Đi méc sếp, anh thả dê tôi!"
Trời đất!! Đình Hạo đứng bật dậy như lò xo, quýnh quáng nói líu cả lưỡi: "Cô đừng nói đúng quá nha...Ủa, lộn, cô đừng vu khống nha!"
"Vu khống? Vậy xin hỏi, anh biết anh nhìn tôi bao lâu rồi không? Ba mươi mốt phút rưỡi rồi đấy! Nhìn đến chảy cả nước dãi, anh còn cãi mình không thả dê?"
Đình Hạo vô thức đưa tay quẹt miệng. Đúng là có nước miếng thật! Nhưng là nước miếng sợ quên nuốt chứ không phải do thèm mà chảy.
"Nhiệm vụ của cô trong quyển sổ này! Xem rồi liệu mà làm! Nói cho biết trước: Nhu cầu sếp Đông rất cao, không dễ hầu đâu!" Đình Hạo đập quyển sổ to bự trước mặt Ánh Nguyệt, rồi nghênh ngang bỏ ra khỏi phòng.
Ánh Nguyệt lật trang đầu tiên...
Không biết cô thấy gì, đọc được gì mà hai má đỏ bừng, ánh mắt đanh lại, nghiến răng két két.
"Hàn Đông! Anh đừng ức hiếp người quá đáng nha!"
Bang! Bang!
Tát xong hai cái vào bộ mặt giả quân tử của sếp, Ánh Nguyệt ngoắc mông bỏ về.
Rầm!
Ra đến cửa chưa hết tức, cô đá luôn cái cho bõ ghét. Cứ tưởng sếp Công ty Dược quân tử, lương thiện như lương y. Ai dè là phường háo sắc! Tuyển trợ lý cá nhân sạch sẽ chỉ để giúp sếp thỏa mãn phần con. Coi như cô có mắt như mù.
"Đồ đàn ông thúi!" Ánh Nguyệt trở chân đá ngược vào cánh cửa.
Hàn Đông chưa tiêu hóa nổi hai cái tát kép nhanh gọn lẹ. Anh nhìn sững ra cánh cửa. Mãi đến khi tiếng bước chân xa dần, trong không khí không còn mùi hương thanh thuần của bướm hoang nữa, anh mới sực tỉnh.
Anh nhìn xuống quyển sổ Ánh Nguyệt vừa tức giận đập xuống bàn.
Chưa mở chưa biết gì. Mở ra rồi...
"Đìnhhhhh Hạooooo!!" Hàn Đông gầm lên như mãnh hổ.
Tiếng gầm của sếp muốn đoạt luôn màn nhĩ Đình Hạo. Anh lập tức chạy vào phòng sếp.
Mặt sếp xám xịt như trời làm giông, mang lốc xoáy.
"Dạ, sếp cho gọi...!" Đình Hạo cúi gằm mặt không dám nhìn.
Hàn Đông không nói không rằng, quăng quyển sổ vào thẳng đầu tên trợ lý chó chết.
Đình Hạo hoảng hồn, ráng nén cơn đau mở ra xem.
"Ối mẹ ơi!" Đình Hạo cười hì hì: "Sếp...Anh làm em choáng quá! Hóc môn đàn ông của anh hoạt động ...."...lại rồi à?
Đình Hạo ngẩng mặt, lập tức ngậm chặt ba từ còn lại.
Mặt sếp đen thui báo hiệu cơn thịnh nộ sắp ập.
Đình Hạo ráng nhe răng cười nịnh: "Em biết rồi. Là ai đó cố tình thử testosterone của anh! Em sẽ điều tra lôi đầu kẻ đó đến trước mặt anh ngay! Dám gửi ảnh xx cho người cấm dục? Thật hết nói nổi!"
Toàn hình mát mẻ khoe thân noãn nà của các em gái. Nhìn vào như mấy miếng thịt mỡ, báo đời thân làm mèo là Đình Hạo phải nuốt xuống mớ nước bọt tuôn ra.
Hàn Đông giận tím cả mặt, tay chỉ vào Đình Hạo run lên: "Cậu cuốn gói...cút cho tôi!"
"Cuốn gói cút? Nhưng em có làm gì nên tội đâu sếp? Em thề, em không gửi mấy ảnh này cho anh!"
"Còn cãi chày cãi cối? Tôi hỏi cậu...Sao Ánh Nguyệt có quyển sổ này?"
Đình Hạo nhìn lại quyển sổ. Mặt mày biến sắc chạy nhanh về phòng.
Sổ phân công công tác còn nguyên trên bàn nhưng quyển album ảnh thằng bạn thân chí cốt làm nghề nhiếp ảnh gia mới tặng...thì không còn nữa. Anh xem lại bìa quyển mình cầm trên tay. Đình Hạo khóc không ra tiếng.
"Sếp Đông! Em đi xin lỗi cô Nguyệt ngay đây ạ!"
"Cútttt!! Đồ cẩu nô tài đáng chếtttt!!" Mặt mũi sạch sẽ Hàn Đông anh giữ gìn 30 năm qua...bị tên trợ lý thân cận trét phân thúi ình.
Anh phải làm sao lấy lại mặt mũi cho bản thân đây??
Download MangaToon APP on App Store and Google Play