MỘNG LƯU HỒN [ TIP TRUYỆN DÂN GIAN VIỆT NAM KINH DỊ ]
Tập 1 - Hằng Nga vũ trụ đen tối
LƯU Ý : Truyện không có thật, không bôi nhọ truyện dân gian gốc nên mong mọi người không toxic hay hiểu sai nội dung truyện
Hắc Vô Thường
"Sẵn sàng rồi chứ ?"
Hắc Vô Thường
"..." //không nghe,phất tay áo đưa cô đến nơi cần đến//
Đằng Tử Long
"Đậu ngựa !? Để khi nào tôi về tôi nhất định sẽ đá anh một cái !!" //hét lớn//
Bạch Vô Thường
"Phì-!!" //bật cười// "Trước khi bị đưa đi còn mắng cho anh vài câu nữa kìa , quả là một con rồng hỗn láo nhỉ ?"
--[HẰNG NGA VŨ TRỤ ĐEN TỐI]--
Đằng Tử Long
//bị hóa thành một lá bùa// "Tch-!"
Đằng Tử Long
"Thôi thì đành đợi có người đến giúp vậy..." //nghĩ thầm//
“Tháng Tám mùa thu, trăng tròn viên mãn. Làng quê xứ Bắc rộn ràng trống chiêng, chuẩn bị cho lễ Trung Thu.”
Trẻ con A
“Nhanh nào, mau thắp đèn cá chép, kẻo tối chẳng kịp rước trăng.”
Trẻ con B
“Mẹ bảo tối nay tiên nữ giáng trần, ai may mắn sẽ được đưa lên cung trăng.”
Trẻ con C
“Nhưng… tao nghe mấy anh năm ngoái đi rước đèn rồi chẳng thấy về nữa.”
Trẻ con A
“Suỵt, đừng nói gở. Người lớn bảo đó là điềm lành mà.”
Chú Cuội
“Điềm lành ư? Đứa đi chẳng trở về, há chẳng phải điềm dữ?” //ánh mắt Cuội nhìn đám trẻ, giọng trầm//
Trưởng làng
“Cuội à, đừng gieo lời gở trong ngày hội. Đêm rằm trăng sáng, ấy là phúc phần tổ tiên ban.”
Người dân 1
“Đúng thế, mấy đời nay trẻ được tiên nữ rước đi, nhà nào cũng xem là may mắn.”
Người dân 2
“Có lẽ chúng đang vui chơi trên cung Quảng Hàn, chẳng muốn về thôi.”
Chú Cuội
“Nếu quả thật thế, cớ sao chẳng ai từng trở lại? Có nghe câu cổ rằng: ‘Nguyệt mãn tắc tổn, quang thịnh tắc suy’ chăng?”
Người dân 3
“Tiều phu, ngươi chỉ biết đốn củi. Đừng múa chữ dọa người.”
Người dân 4
“Trăng sáng thì lành, sao lại hóa dữ? Lời ngươi trái nghịch với tổ tiên.”
Chú Cuội
“Tổ tiên để lại lời răn, chứ chẳng bảo nhắm mắt tin mù quáng. Ta chỉ muốn tìm lẽ thật.”
Người dân 1
“Nói nhiều vô ích. Chẳng ai tin ngươi đâu.”
Chú Cuội
“Họ chìm trong ảo vọng… Muốn tìm ra chân tướng, chỉ còn ta mà thôi.” //nghĩ thầm//
Trẻ con B
“Này, nhìn kìa, trâu ngoài đồng cứ lồng lên mãi.”
Người dân 2
“Kỳ lạ thật, nó cứ nhìn về bụi tre mà rống dữ.”
Chú Cuội
“Con vật còn biết sợ. Chẳng lẽ chốn ấy có tà khí?”
Người dân 4
“Chắc là cáo rừng thôi, đừng lo.”
Chú Cuội
“Cáo nào để lại dấu như thế này?” //cúi xuống, nhặt chiếc đèn lồng rách, loang vết đen khô//
Chú Cuội
“Đèn lồng trẻ nhỏ… thấm máu… Vậy mà các người còn gọi là điềm lành?”
Người dân 3
“Máu ư? Thật sao? Nhưng ta đâu thấy xác đâu.”
Chú Cuội
“Không xác, không tiếng kêu, chẳng phải càng đáng ngờ sao?”
Người dân 1
“Có khi trẻ mải chơi làm rách thôi.”
Chú Cuội
“Không. Trên thân đèn có chữ Hán mờ: ‘Nguyệt hạ vô thanh, âm hồn dạ hành’. Nghĩa là: Dưới trăng không tiếng, hồn ma dạ bước.”
Người dân 1
“Ngươi bịa chữ để hù dọa đấy chứ?”
Chú Cuội
“Ta đọc từ máu hằn trên giấy. Các người không tin cũng mặc, ta sẽ tự tìm ra sự thật.”
Trẻ con A
“Mẹ ơi, con sợ…”
Người dân 2
“Đừng sợ, có tiên nữ che chở.”
Chú Cuội
“Tiên nữ ư… hay là quỷ dữ đội lốt mỹ nhân?” //nghĩ thầm//
“Chiều xuống, trăng dần ló dạng. Dân làng bày mâm cỗ, đèn lồng rực rỡ khắp sân đình.”
Trẻ con A
“Đẹp quá! Trăng to như bánh xe vàng.”
Trẻ con B
“Đêm nay chắc chắn sẽ có người được đưa lên trời.”
Chú Cuội
“...Đưa đi? Hay nuốt mất?” //trong bóng tối//
Trưởng làng
“Mau xếp trẻ con thành hàng, để tiên nữ chọn.”
Người dân 1
“Phúc phận tới nơi rồi, cả làng phải vui mừng mới phải.”
Chú Cuội
“Các người vui mừng trên máu xương của chính con cháu mình… Thật ngu muội.”
Người dân 3
“Im ngay, Cuội! Ngươi toàn gieo sầu thảm.”
Chú Cuội
"Đêm nay, ta sẽ rình bóng tối. Dẫu có chết, cũng phải vạch mặt tà quái.” //độc thoại//
Tập 2 - Hằng Nga vũ trụ đen tối [2]
“Đêm Trung Thu… Trong khi làng người còn vui hội, Cuội âm thầm lần theo dấu đèn máu loang.”
Chú Cuội
“Dấu chân trẻ nhỏ… dẫn vào rừng tre. Nhưng lạ thay, chỉ có dấu đi, chẳng có dấu về.”
[Âm thanh lạ – thì thầm] “Trăng sáng… trăng sáng… máu trẻ thơ thơm ngọt…”
Chú Cuội
“Kẻ nào rúc rích trong bụi tối kia? Ra mặt mau!”
Đằng Tử Long
"Kẻ đang trốn sau ngươi nè (つ≧▽≦)つ"
Chú Cuội
"Hả !? Yêu nghiệt !!" //giật thót//
Đằng Tử Long
“Đừng kinh động. Ta đến để chỉ đường.”
Chú Cuội
“Ngươi là ai? Sao lại lẩn khuất trong đêm?”
Đằng Tử Long
"Người đời gọi ta Tiểu Long. Ta theo dõi quỷ Nguyệt đã lâu. Chỉ e một mình ngươi khó lòng ứng phó.” //tay chống hông tự hào giới thiệu//
Chú Cuội
“Miệng ngươi nói ‘quỷ Nguyệt’. Chẳng phải dân làng gọi tiên nữ cung trăng ư?”
Đằng Tử Long
Tiên nữ? Há chẳng buồn cười! Ấy là quỷ đội lốt, chuyên hút khí huyết trẻ thơ.”
Chú Cuội
“Có chứng cớ chăng, hay chỉ là lời hão huyền?”
Đằng Tử Long
“Xem đây.” //nàng mở tấm bùa cổ, trên giấy rỉ đỏ//
Đằng Tử Long
“Câu đối viết rằng: ‘Nguyệt thượng huyết thực, nhi đồng bất hoàn’. Nghĩa là: Trên trăng có kẻ uống máu, trẻ đi chẳng về.”
Chú Cuội
“Nếu thật, thì làng này ngây dại quá rồi…"
Đằng Tử Long
“Ngươi có muốn theo ta giải câu đố? Huyền thuật tổ tiên để lại có thể phơi bày chân tướng.”
Chú Cuội
“Được. Nhưng nếu ngươi lừa ta, chớ trách rìu bổ đầu.”
Đằng Tử Long
“Ta vốn là lá bùa hóa thân. Lừa ngươi sao được?” //mỉm cười//
Đằng Tử Long
//nội tâm// "Dọa ác nha má"
Chú Cuội
“Bùa… hóa…? Quả nhiên chẳng phải phàm nhân.” //ngạc nhiên//
“Họ cùng đi sâu vào rừng tre. Gió lạnh rít, trăng soi mờ ảo.”
Đằng Tử Long
“Câu đố đầu tiên: ‘Thập nhị nguyệt, khuyết viên thường dạ; nhất nguyệt mãn, quỷ quang hiện hình.’”
Chú Cuội
“Nghĩa là… Trong mười hai tháng, trăng khuyết tròn tuần hoàn. Nhưng chỉ tháng Tám, trăng viên mãn, quỷ mới hiện thân.”
Đằng Tử Long
“Đúng. Cho nên bao vụ mất tích đều rơi vào Trung Thu.”
Chú Cuội
“Làng ngỡ là điềm lành, thực chất là tế lễ máu cho quỷ.”
[Âm thanh lạ – rên rỉ] “A… cứu… ta…”
Chú Cuội
“Nghe tiếng người. Ở đâu?”
Đằng Tử Long
“Phía gốc đa kia!”
“Họ lao đến, thấy chiếc giày trẻ con còn mới, vương đất máu loang.”
Chú Cuội
Lũ ác quỷ! Thề ta sẽ phanh thây.” //nghiến răng//
Đằng Tử Long
“Khoan. Nhìn kỹ đi. Đất dưới gốc đa rỗng.”
Chú Cuội
“Quả nhiên… một đường hầm.” //đào đất//
Đằng Tử Long
“Đây chính là lối quỷ Nguyệt dắt trẻ đi.”
Chú Cuội
“Xuống thôi. Nếu không, thêm mạng người nữa sẽ mất.”
“Họ lần theo hầm đất tối. Bỗng gió lạnh thổi hun hút, như vọng tiếng trống ngực trẻ thơ.”
Chú Cuội
“Kỳ lạ… hầm này hướng thẳng lên… mặt trăng?”
Đằng Tử Long
“Chính vậy. Gốc đa là cửa nối Âm – Dương. Rễ ăn sâu vào trời.”
Hằng Nga
“Ai dám quấy rối chốn Quảng Hàn?” //giọng ngân nga//
Chú Cuội
“Ngươi là kẻ đã hút máu bao trẻ?!” //rút rìu//
Hằng Nga
“Hỡi tiều phu ngu muội… Ta đâu hại người. Ta chỉ ban phúc đưa trẻ lên chơi chốn tiên.” //dáng tiên nữ lộng lẫy//
Chú Cuội
“Ban phúc ư? Vậy cớ sao xác chẳng còn, hồn chẳng về?” //lạnh giọng//
Hằng Nga
//ánh mắt đỏ ngầu thoáng qua// “Các ngươi… sẽ biết ngay thôi!”
Tập 3 - Hằng Nga vũ trụ đen tối [3]
“Ánh trăng sáng ngời… bóng dáng tiên nga dần méo mó, hóa thành hình thù quái đản.”
Chú Cuội
“Ngươi chẳng phải tiên nữ… ngươi là quỷ Nguyệt!”
Hằng Nga
//cười the thé// “Khà khà… Đúng thế! Ngươi là kẻ đầu tiên dám vạch mặt ta.”
Đằng Tử Long
"Dáng tiên chỉ là ảo ảnh. Thực chất là loài quỷ hút huyết.”
Hằng Nga
“Thịt người thơm… Máu trẻ càng ngọt. Hai ngươi cũng chẳng thoát đâu.”
Chú Cuội
//vung rìu// “Quỷ dữ! Nếm thử lưỡi rìu của ta.”
[Âm thanh chém – “Keng!”]
Chú Cuội
“Rìu ta… không đứt nổi da thịt nó?” //kinh ngạc//
Đằng Tử Long
“Phù chú trấn yêu, thiên địa định thần!” //ném bùa//
[Ánh sáng vàng bùng lên, trói lấy Hằng Nga trong chốc lát.]
Hằng Nga
“Aaaa… lá bùa cổ…! Ngươi là bùa hóa thân của đạo sĩ xưa?” //gào thét//
Đằng Tử Long
“Đúng. Tổ tiên gửi ta xuống để trợ lực Cuội.”
Chú Cuội
“Vậy ra sự xuất hiện của nàng không phải ngẫu nhiên…” //nghĩ thầm//
Hằng Nga
“Các ngươi tưởng có thể giam ta lâu sao?” //giãy giụa//
Chú Cuội
“Nhanh! Tiểu Long, nói cho ta yếu huyệt của nó!”
Đằng Tử Long
“Quỷ Nguyệt chỉ sợ ánh dương và lửa thiêng. Nhưng đêm nay chỉ có trăng, không có mặt trời.”
Chú Cuội
“Vậy ta sẽ tạo lửa.” //nhìn quanh//
Chú Cuội
//lấy đá lửa, đập liên hồi// “Lửa dậy đi, cứu nhân gian này!”
[Ngọn lửa nhỏ bùng lên, soi ánh đỏ lên mặt quỷ.]
Hằng Nga
//thét// “Đốt ta ư? Vô ích! Ngọn lửa phàm tục chẳng làm gì được ta!”
Đằng Tử Long
//vội hét// “Đổ máu ngươi vào, mới thành lửa thiêng!”
Chú Cuội
//cắn tay, để máu nhỏ vào đốm lửa// “Cho dù thịt xương này cháy rụi, ta cũng quyết diệt ngươi!”
[Ngọn lửa chuyển màu xanh biếc, cháy rực.]
Hằng Nga
“Aaa! Huyết hỏa…! Các ngươi… sao biết bí quyết ấy?” //lùi lại//
Chú Cuội
“Lửa này sẽ thiêu rụi ngươi!” //xông tới//
[Cuội quăng đuốc huyết hỏa vào người Hằng Nga.]
[Ngọn lửa quấn lấy tà áo trắng, cháy đỏ lòm.]
Hằng Nga
//rú lên// “Aaa… nhưng chưa đủ đâu, phàm nhân!”
Thỏ Ngọc
//xuất hiện hàng đàn, mắt đỏ ngầu// “Chủ nhân… bọn ta đến!”
Chú Cuội
//kinh hãi// “Thỏ… sao lại hóa thành… quỷ tinh ăn thịt?”
Đằng Tử Long
“Cẩn thận! Chúng cắn là rút cạn huyết ngay.”
Chú Cuội
//vung rìu, chém liên hồi// “Đến bao nhiêu ta cũng giết sạch!”
Thỏ Ngọc
//Máu thỏ tung tóe, nhưng càng chém càng nhiều thỏ nhảy ra.//
Hằng Nga
//cười man dại// “Các ngươi chìm trong đàn thỏ, chẳng thoát nổi đâu!”
Đằng Tử Long
//tung thêm bùa// “Ngũ hành bế huyệt, phong quỷ nhiếp hồn!”
[Một vòng sáng hiện ra, cản bước đàn thỏ.]
Chú Cuội
//thở gấp// “Không thể cầm cự lâu thế này… Phải tìm cách kết thúc trận này thôi!”
Đằng Tử Long
“Cuội, nghe ta: muốn phá ảo cảnh này, phải tìm Mặt Nạ Nguyệt Hồn. Nó chính là tâm pháp của quỷ.”
Quỷ Nguyệt
//ánh mắt đỏ lòm, hiện nguyên hình// “Các ngươi dám mơ mộng? Muốn lấy mặt nạ, hãy trèo lên tận Quảng Hàn mà tìm!”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play