[ Ta Không Phải Hí Thần X Quỷ Khóc] Chữa Lành
chap 1: mở đầu
tác giả
như ở tiêu đề thì đây là lần đầu tiên tui viết truyện
tác giả
Không nhận lời toxic hay gạch đá gì đâu nhưng nếu mọi người muốn góp ý thì mình rất vui lòng
tác giả
Văn không được hay lắm nên thông cảm nhé
tác giả
tui không đọc tiểu thuyết mà chỉ xem chuyển thể nên bối cảnh sẽ không tương đồng với tiểu thuyết.
tác giả
Một phần vì trái tim này đã quá đau khi lão 39 ngược a Linh của tôi tơi tả rồi.
tác giả
Thời điểm xuyên không sẽ rất khác
tác giả
Các nhân vật có thể nghe thấy nội tâm như bao truyện khác
tác giả
nếu có ship otp thì CHẮC CHẮN A LINH BOT!
tác giả
đó là đôi lời tâm sự của tác giả
tác giả
Giờ thì vào truyện thôi
sau một lần bước vào kho lưu trữ thời đại bị thương tới mức thừa sống thiếu chết thì Trần Linh cuối cùng cũng lết cái thân tàn tạ của cậu về được hí đạo cổ tàng giờ thì đang dưỡng bệnh, tuy đã hồi phục nhưng đi đứng vẫn còn hơi bất tiện cần tịnh dưỡng thêm
Trần Linh
Haizzz...Hồi phục mất nhiều thời gian hơn mình nghĩ
đang chán chường nằm vắt vẻo trên ghế thì cửa nhà bật mở, giọng nói quen thuộc vang lên
Ninh Như Ngọc
Tiểu sư đệ qua nhà lão tam ăn cơm nào, hôm nay đệ ấy làm nhiều món ngon lắm đấy
Ninh Như Ngọc
Haha...lão ngũ thèm phát khóc luôn rồi
Trần Linh
đợi ta một chút đại sư huynh
Trước mặt thiếu niên trẻ là một cái " bát" to bằng chậu rửa mặt. Đưa mắt nhìn một lượt lại dừng ở Trần Linh
Hồng vương
Lão lục sao lại ăn ít thế?
ít trong lời hồng vương đây sao? Lúc mới lần đầu đặt chân đến hí đạo cổ tàng Trần Linh ăn khá ít hoặc chỉ bằng một người bình thường, bây giờ khẩu phần ăn đã gấp khoảng 4 lần so với lúc trước rồi.
Trần Linh nuốt một cái ực nhìn hồng vương rồi lại nhìn xuống cái " bát" ăn cơm đó
Trần Linh
" sư phụ à...đệ tử còn kém xa người lắm"
Trần Linh
tam sư huynh cho thêm bát nữa
Ninh Như Ngọc
Mấy nay không luyện tập tiểu sư đệ ăn ít lại rồi
Lão ngũ đang ra sức càng quét thức ăn có thể nói là ăn như chết đói luôn
Trong đám người này chỉ có nhị sư tỷ là ăn uống bình thường nhất thôi chứ Trần Linh cũng hốc kinh lắm
Mạt Giác
Tiểu sư đệ ăn chậm thôi kẻo nghẹn
Trần Linh
nhông nhần nho * vừa nhai vừa nói*
Hồng vương
Ta ăn xong rồi* đập bàn một cái bốp*
Loan Mai
tiểu sư đệ lại là tên địa thần đạo kia truy sát nữa à?
Trần Linh
Không phải một mình hắn đâu...chơi hội đồng đấy
Loan Mai
Chẳng trách lần nào kho lưu trữ thời đại đến thời hạn đệ cũng trông tàn tạ thế
Ninh Như Ngọc
Lần trước làm ta lo chết khiếp đi được
Mấy người liếc mắt nhìn nhau hiểu ý đồng loạt đứng dậy một cái vèo đã chạy mất hút không còn lại một bóng người. để lại mặt bàn đầy bát đũa còn rất có lương tâm mà vét hết đồ ăn. Căn nhà giây trước còn tràn ngập tiếng cười nói mà giây sau đã vắng tanh.
Văn Nhân Hữu tay che chán mặc dù biết trước cảnh này sẽ xảy ra nhưng anh vẫn mong chờ ai đó có lương tâm chút.
Lão ngũ kêu lên dưới gầm bàn làm anh chú ý nhưng cũng chỉ cười xòa
Văn Nhân Hữu
Lão ngũ à ngươi làm vỡ bao nhiêu cái bát rồi?
tam sư huynh đành chán nản đi rửa cái nùi bát đũa kia, chuyện thường ngày ấy mà quen rồi
Trần Linh
Sư phụ lại đi nữa rồi?
Mạt Giác
Vừa nãy mạnh ai người nấy chạy ta cũng không để ý
Ninh Như Ngọc
Ai chạy chậm phải ở lại rửa bát với tam đệ đấy
Loan Mai
Mấy nay an nhàn quá nhỉ?
Giá trị kỳ vọng của khán giả hiện tại: 25 %
Không tìm chút gì đó mua vui cho đám này thì thật sự có chuyện mất thôi. Cậu bồn chồn vắt óc suy nghĩ, mấy tuần nay toàn ở trong hí đạo cổ tàng dưỡng thương không ra ngoài, giờ phải đi đâu tìm giá trị kỳ vọng đây?
Kho lưu trữ thời đại giờ mà khởi động lại thì ăn hành là cái chắc
Nhưng mà không vào thì cũng toang
Trần Linh
Quyết định rồi...
Trần Linh
oáp...* ngáp dài*
Mạt Giác
tiểu sư đệ! * nhận ra có gì đó không ổn*
Trần Linh đột nhiên ngã xuống may là Mạt Giác nhanh tay đỡ kịp
Loan Mai
Không phải ngủ bình thường...
Loan Mai
E là có chuyện rồi
Loan Mai
Trước tiên mang đệ ấy vào nhà cái đã
Ninh Như Ngọc
Sư phụ tiểu sư đệ sau khi cùng chúng ta chạy khỏi nhà lão tam trốn rửa bát rồi ngáp một cái liền lăn ra bất tỉnh
Ninh Như Ngọc
Lão tam ngươi dở trò gì à?
Văn Nhân Hữu
Oan quá đại sư huynh, ta đâu phải phù thủy sao đầu độc tiểu sư đệ của huynh được?
Loan Mai
Chuyện bất thường ắt có ma quỷ tác quái
Hồng vương
đừng có hồ nháo như vậy già đầu cả rồi
Hồng vương
Tiểu sư đệ yêu dấu của các ngươi chỉ đi đến thế giới khác thôi
Mạt Giác
Tiểu sư đệ!!!* rú lên*
Loan Mai
Mấy người các ngươi t...
Văn Nhân Hữu
Huhu tiểu sư đệ! Ta không có bỏ độc vào cơm mà?!!!
Ninh Như Ngọc
Tiểu sư đệ ngươi dậy đi không có ngươi bọn ta phải làm sao đây?!!!
Hình ảnh 3 tên đàn ông gào lên rất chi là thảm thương, bên cạnh còn có một tên lùn ( lão ngũ) không ngừng nhảy nhót khó hiểu.
Hồng vương
" đồ đệ mình bị khùng hết cả đám hả trời? còn chưa nói xong mà?"
Ninh Như Ngọc
Sư phụ...* u một cục trên đầu*
Văn Nhân Hữu
Người giải thích đi...
Mạt Giác
" bị ông già đánh buồn ghê"
Hồng vương
Tiểu sư đệ các ngươi... cứ cho là đi chơi một chuyến đi, thời gian qua cũng căng thẳng quá rồi.
Ninh Như Ngọc
Chỗ đó chắc không tốt lành gì nhỉ sư phụ?
Hồng vương
Phải tin tưởng lão lục chứ? với bản lĩnh của nó những thứ đó không làm được gì đâu...huống hồ...
Mạt Giác
Tiểu sư đệ làm việc xưa này đều rất tà tính chỉ sợ đệ ấy tự chuốc khổ
Loan Mai
vậy có cách nào theo dõi tình hình đệ ấy không?
Hồng vương
Hừm...để ta xem...
Giá trị kỳ vọng của khán giả: + 5
Trần Linh tỉnh dậy trên một chiếc xe buýt kỳ lạ, bên ngoài là dải sương mù trắng xóa mang cảm giác kỳ quái.
đưa mắt nhìn quanh trên xe này tính cả cậu thì có 9 người
cậu hiện tại đang mặc trang phục hí kịch mặt thì không đeo mặt nạ, không vội khám phá Trần Linh thử xem kỹ năng thần đạo hoặc các kỹ năng khác có bị khóa hay không.
Trần Linh
Phù... bình thường
Trên xe lúc này ngoài cậu ra chẳng có người nào tỉnh dậy và rồi ánh mắt a linh đã va vào một tên đang ngủ chảy dãi trên ghế, tướng nằm xấu không nỡ nhìn đó không thể nào sai được.
Trần Linh
" ồ người quen này"
Nghĩ là làm Trần Linh tiến lại gần ngồi xuống trước mặt thanh niên kia vẫy vẫy tay trước mặt, không tỉnh
Trần Linh
Giản Trường Sinh
Hay lắm đã gọi hẳn ba lần rồi vẫn không chịu dậy, tên này ngứa đòn chắc rồi.
Giản Trường Sinh
...* gật gù*
Trần Linh giơ cao tay, ngôn từ bất lực thì bạo lực lên ngôi, mềm cứng không ăn thì cứ ăn đánh đi!
Giản Trường Sinh
Tên chán sống nào dám tát lão tử hả?!* đứng phắt dậy*
Giản Trường Sinh nhìn xuống Trần Linh đang ngồi xổm chống cằm nhìn anh
Giản Trường Sinh
Hồng...tâm...haha
Trần Linh
Tên chán sống trong lời ngươi là ta
Giản Trường Sinh
Haha... ngươi cũng biết là người mê ngủ thường nói sảng mà. Thật ra lúc nãy ta bị mộng du thôi giờ mới là tỉnh ngủ
Trần Linh
" ngươi nghĩ ta tin chắc?"
Một lúc sau những người trên xe cũng lần lượt mở mắt
Giá trị kỳ vọng của khán giả: + 2
Trần Linh
" lại tăng rồi nhưng điều gì khiến kỳ vọng khán giả tăng... chắc chắn không tốt đẹp lắm"
Tiểu Nhất Bạch
" đây là giọng của ai? Sao lại xuất hiện trong đầu mình?"
Tiểu nhất bạch cẩn thận quan sát hoàn toàn không có ai mở miệng
Giản Trường Sinh
" vừa mở mắt đã chọc giận tên hồng tâm lục này chắc chắn chút nữa chẳng có gì tốt phải nghĩ cách làm lành mới được"
Tiểu Nhất Bạch
" lại thêm một giọng nói nữa nhưng không có người mở miệng"
Tiểu nhất bạch quay sang nhìn bên cạnh mình, một người đàn ông cao to vạm vỡ đúng chuẩn giang hồ vậy mà đang run lẩy bẩy
Còn lại những người khác đều có phản ứng tự nhiên của một người bình thường bị đưa đến môi trường lạ.
Tiểu Nhất Bạch
" có lẽ tên bên cạnh đây cũng giống mình nhưng không nghe thấy giọng nói thứ ba"
Tiểu nhất bạch khoanh tay dựa vào ghế, qua một khoảng thời gian như vậy ai cũng hoang mang chắc chắn trong lòng họ cũng tự lẩm bẩm không ít. Vậy chỉ có thể xác định trên xe này có hai giọng nói khác thường.
Lưu Thiên Bang
" con lạy ông trời ai đang nói trong đầu con vậy"
đúng lúc này một tên béo tức giận đứng dậy
???
Thk béo chết sớm: chắc chắn là một chường truyền hình nào đó không có lương tâm.
???
Thk béo chết sớm: muốn mời chúng ta đến để quay một show thực tế.
???
Thk béo chết sớm: chắc chắn điện thoại của chúng ta đã bị tịch thu rồi.
Thk béo chết sớm: các anh chị cứ ở lại chơi đi tôi đi đây!
Trần Linh
" dải sương mù ngoài kia chắc chắn có vấn đề... nếu không. Kiểu người này vừa hay có thể giúp mình kiểm chứng"
Tiểu Nhất Bạch
" lại là giọng nói đó... có vẻ đây là một người tàn nhẫn"
Lưu Thiên Bang
" chết thật gặp ma chắc rồi"
Khi người đàn ông béo kia nhảy xuống xe mọi chuyện vẫn bình thường. Trần linh nheo mắt lại nhìn như mong chờ gì đó
Giản Trường Sinh
Này hồng tâm đây là đâu?* nói nhỏ đủ để hai người nghe*
Trần Linh
ta cũng không biết nhưng đừng tùy tiện hành động* ghé sát lại ta anh*
Giản Trường Sinh
" aghh! Cậu ta gần mình như vậy... sao không có mùi tanh???"
Mọi hành động đã bị tiểu nhất bạch thu vào mắt cộng thêm giọng nói hắn đã nghe được
Tiểu Nhất Bạch
" xác định được một tên... có vẻ đầu óc đơn giản chắc không được thông minh cho lắm"
Xe đi được vài phút mọi người đều kinh hoàng nhìn thấy x*c anh chàng béo kia bị treo trên rào sắt phía trước. Trên xe lập tức rơi vào sự yên lặng chết chóc, không có tiếng la hét vì đơn giản là họ sợ tới mức nói không nên lời.
không ai nói gì thêm, xe đi được một đoạn liền dừng lại có lẽ nó đã đến nơi nó cần đến, thấy ngồi đây cũng chẳng có ích gì Trần Linh trực tiếp bước xuống xe trước khi đi ngang qua chỗ ngồi của tài xế mới phát hiện ra
Giá trị kỳ vọng của khán giả: +2
Trần Linh
" không có người"
Giản Trường Sinh
Hồng tâm đợi ta
Mọi người thấy vậy cũng lần lượt xuống xe khi quay lại nhìn họ đã phát hiện việc trên xe không có tài xế ai nấy cũng ớn lạnh một đợt.
trước mặt họ là một căn biệt thự cổ kính xung quanh chính là dãi sương mù mang lại cho người ta cảm giác bất an đó. Hoàn toàn là một màu trắng xóa không nhìn rõ bốn phía chừ cánh cổng lớn của biệt thự.
vì anh chỉ là nv phụ:))
Bắc Đảo: đi thôi có lẽ chúng ta không còn lựa chọn nào khác
vì chị chỉ là nv phụ:))
Vương Vũ Ninh: thật... thật sự phải đi vào trong à? Còn nếu bên trong không an toàn thì sao?
Ban đầu họ đều nghĩ đây là một trò đùa hoặc là do một số người nào đó cố ý mời họ đến để làm chương trình nhưng khi họ nhận ra trên xe buýt hoàn toàn không có tài xế tất cả đều rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc.
Một tên thì vô tư lự còn tính đi khám phá sương mù một người thì đang chìm trong một kế hoạch khác.
Hiếm khi có cơ hội tốt như vậy
Tiểu Nhất Bạch
Vậy các người có định đi vào dải sương mù đó không? các người không nhớ à? Người đàn ông béo nhảy xuống xe lúc đó.
Trần Linh
" tên này đầu óc khá nhanh nhạy... có thể lợi dụng được"
Tiểu Nhất Bạch
" giọng nói này chắc chắn không đơn giản, từ giờ phải cẩn thận hơn có lẽ chính mình đã trở thành quân cờ trong kế hoạch gì đó của hắn rồi. Một kẻ có tâm tư không tầm thường hay phải nói là cực kỳ nguy hiểm"
Tiểu Nhất Bạch
" nếu không nghe được tiếng lòng của hắn thật sự rất khó đề phòng"
Lưu Thiên Bang
" tiêu rồi anh chàng tóc trắng kia trở thành mục tiêu của giọng nói ma quỷ đó rồi"
đã đâm lao thì phải theo lao vậy
Tiểu Nhất Bạch
Vì đã không ai dám đi vào dải sương mù đó nên chúng ta chỉ có thể vào bên trong ngôi biệt thự này
Giản Trường Sinh
sao anh dám chắc là không ai dám đi?
Giản Trường Sinh
Bất kể trong đó gì Giản Trường Sinh ta-* bị bịt mồm*
Trần Linh
Haha...mọi người thông cảm bạn tôi hơi có vấn đề* người bịt miệng anh*
Trần Linh
* nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo*
Giản Trường Sinh
" tôi biết lỗi rồi mà có cần nhìn tôi bằng cái kiểu đòi mạng đó không?"
Lưu Thiên Bang
" là giọng nói đầu tiên trên xe, chẳng lẽ mình có thể nghe được tiếng lòng người khác? "
Tiểu Nhất Bạch
" là anh ta mình còn đang nghĩ cách để tìm thân phận của giọng nói đó, cũng may là có tên đầu óc không được thông minh kia"
Tiểu Nhất Bạch
* nhìn Giản Trường Sinh âm thầm thả một like cho quân khuyển*
Tiểu Nhất Bạch
" hơm... có lẽ họ khá thân nhau, tên này có thể lợi dụng để đề phòng người áo đỏ kia"
Chính bản thân Tiểu nhất bạch cũng sợ hãi nhưng không hiểu sao sau khi thấy những điều đó phản ứng sợ hãi của anh ít hơn nhiều so với mọi người. Và anh rất tò mò về lá thư bí ẩn mà anh nhận được trước đó, hơn nữa cũng có suy đoán cần xác minh.
Tiểu Nhất Bạch
" họ muốn nói gì với tôi đây"
Dẫn đầu bởi tiểu nhất bạch tiếp sau đó là trần linh và giản trường sinh mọi người cùng bước vào vườn của biệt thự xung quanh rất im lặng im lặng đến đáng sợ , họ buộc phải dính sát vào nhau hi vọng vơi đi nỗi sợ.
Giản Trường Sinh
" có cần phải dính sát thế không? Không thấy đi lại rất bất tiện sao?"
Tiểu Nhất Bạch
" đây là phản ứng sợ hãi bình thường của con người, tên trông không được thông minh này quả nhiên nếu so về trí óc thì không đáng lo ngại"
Cứ thế mọi người đến trước cửa biệt thự
Trần Linh
" bên trong sẽ có gì đây nhỉ? Một con quái vật hoặc tai ách đột nhiên chui ra nhai đầu anh chàng tóc trắng này chăng?"
Nghe được suy nghĩ của Trần Linh khiến Tiểu nhất bạch không khỏi lạnh sống lưng, sao tên này ngoài lời thì tạo cảm giác thân thiện mà bản chất thật lại man rợ thế này cơ chứ?
Tuy do dự nhanh Tiểu nhất bạch vẫn gõ cửa, hi vọng không như những gì tên sau lưng mình nghĩ
Thật may mắn cánh cửa biệt thự mở ra, là một cậu nhóc
Điền Huân
Các bạn nên vào nhanh đi dải sương mù bên ngoài rất nguy hiểm đấy
Mọi người nghe vậy giật thót mình tranh nhau chạy vào trong phòng, bên trong có hai người đang ngồi quanh lò lửa họ nhìn vào ngọn lửa mắt đăm đăm.
Văn Nhân Hữu
Sư phụ cho bọn con xem với
Hồng vương
Từ từ ta đang nhìn lão lục
Bốn, năm cái đầu chen vào nhìn quả cầu mồm cứ luyên thuyên tiểu sư đệ này tiểu sư đệ nọ.
Loan Mai
đệ ấy trông cũng chẳng sợ gì
Hồng vương
Nếu chỉ nhiêu đó đã sợ thì đâu phải lão lục?
Ninh Như Ngọc
Sư phụ miệng ngài còn dính cơm kìa
Ninh Như Ngọc chỉ tới chỉ lui cuối cùng vẫn phải để Mạt Giác lấy xuống giúp sư phụ già nhà mình.
Mạt Giác
Bình thường nếu tới nơi xa lạ mà tiểu sư đệ im lặng như vậy ắt hẳn là đang tính toán một kịch bản thâm độc gì đó rồi
Văn Nhân Hữu
Sợ là đám người đi cùng đệ ấy số khổ lắm đây
Ninh Như Ngọc
Haha... tiểu sư đệ của chúng ta đi tới đâu thú vị tới đó mà, ta ngược lại rất mong chờ đệ ấy sẽ làm gì ah~
Loan Mai
huynh cứ đợi đi biết đâu sau này có cơ hội bị đệ ấy quay như dế đấy
Hồng vương
Im lặng coi đê cứ léo nhéo ta không tập trung xem lão lục được
Ninh Như Ngọc
Sư phụ chả lẽ ngài cũng...
Hồng vương
* quay ra nhìn bằng nụ cười thương hiệu*
Ninh Như Ngọc
sư phụ người nhìn thấu được suy nghĩ của đệ ấy không? * đổi chủ đề*
Hồng vương
" cũng lươn chúa đấy đồ đệ yêu quý của ta"
Hồng vương
Cứ xem đi, ta nói trước thì mất hay rồi với phong cách hành sự tinh quái của lão lục các ngươi chỉ cần biết là xem không bao giờ chán là được.
Văn Nhân Hữu
Sư phụ ta có ý kiến
Văn Nhân Hữu
Lần sau có thể đổi cái màn hình lớn hơn không?
Mạt Giác
quả cầu này chúng ta rất giống mấy tên tà giáo đó
Hồng vương
Cái nồi to nhất thiên hạ đã chụp lên đầu hoàng hôn xã chúng ta rồi, lão tứ con còn lo có cái nồi to hơn à?
Loan Mai
tiểu sư đệ mà biết chúng ta ở đây xem đệ ấy hành đời người khác chắc sắc mặt sẽ đặc sắc lắm đây.
Hồng vương
Tới lúc đó cứ khai Như Ngọc ra
______________________________
tác giả
à quên nhắc mọi người là truyện sẽ occ đó nha
tác giả
Có thể là allinh luôn
tác giả
Chủ yếu tạo ra để chữa lành thôi chứ sốt a linh quá rồi
chap 2: cửa máu
Mọi người nghe vậy giật thót mình tranh nhau chạy vào trong phòng, bên trong có hai người đang ngồi quanh lò lửa họ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa mắt đăm đăm.
Không khí dần trở nên lạnh giá trong sự im lặng đó. Chỉ thấy tên nhóc kia cũng bước đến ghế sofa ngồi xuống.
Im lặng cũng không phải cách Tiểu nhất bạch đành lên tiếng đưa ra câu hỏi mà anh quan tâm nhất từ nãy tới giờ. Mọi thứ thật sự quá kỳ lạ vượt qua hiểu biết của con người.
mà hơn hết đám người bây giờ cần là một lời lý giải cho những chuyện kinh hoàn đã xảy ra với họ trước đó
Tiểu Nhất Bạch
Xin hỏi đây là đâu? Tại sao chúng tôi lại ở đây?dải sương mù và xe buyt bên ngoài là như thế nào?
Giản Trường Sinh
" hay lắm anh bạn hỏi đúng trọng tâm rồi đấy"
Cuối cùng Tiểu nhất bạch cũng nêu ra ba câu hỏi đó nhưng ba người ngồi quanh lò lửa kia không thèm nhìn anh lấy một cái.
Giản Trường Sinh
" ểh? Bị lơ luôn kìa "
Trần Linh
" không trả lời sao? Hay là có nói cũng vô dụng xem ra phía sau vẫn còn truyện hay"
Lúc này người đàn ông trông đô con lực lưỡng im lặng nãy giờ cũng mất kiên nhẫn mà lên tiếng, đã đến một nơi kỳ lạ thế này còn có người chết vậy mà giờ gặp ba người sống hỏi không trả lời, là ai cũng sẽ mất kiên nhẫn thôi.
Lưu Thiên Bang
Các người bị câm hả? Không nghe thấy chúng tôi hỏi sao?!
Giản Trường Sinh
Anh bạn à...câm thì vẫn nghe thấy được mà?
Lưu Thiên Bang
" trời ơi đã lúc này rồi còn bắt bẽ nữa"
người đàn ông trung niên ngước mặt lên giọng nói đều đều giống như thể đây không phải lần đầu tiên.
Trần Linh
" bình tĩnh thế này... chắc chúng ta không phải những người đầu tiên bọn họ gặp, chuyện này đã lặp lại nhiều lần rồi? Chỉ có như vậy mới giải thích được thái độ của họ"
Lương Nham
" giọng nói tự nhiên xuất hiện này lúc nãy đã có một cái nhưng hình như là hai người khác nhau "
Lương Nham
" tên này khá có đầu óc, cùng với cậu thanh niên đầu trắng kia là hai người có niềm năng nhất"
Mạnh Quân
" giọng nói này... cứ đợi xem đã"
Mạnh Quân
" không biết Nghiêm thúc có nghe được không?"
Lương Nham
Tôi biết các người có rất nhiều thắc mắc
Lương Nham
nếu các người thoát khỏi được cánh cửa đẫm máu đầu tiên , tôi sẽ tiết lộ cho các người những câu trả lời
Nói xong người đàn ông đó cũng gục đầu xuống. Nghe vậy mọi người lòng đầy linh cảm xấu cảm giác sống lưng lạnh toát cả lên.
Còn Tiểu nhất bạch thì nhớ lại lá thư bí ẩn mà anh ta nhận được trước đó
Giản Trường Sinh
" sao cứ có cảm giác..."
Lưu Thiên Bang
" hả cảm giác gì cơ tên này"
Tiểu Nhất Bạch
" không lẽ giác quan của hắn cực kỳ nhạy bén sao?"
Giản Trường Sinh
Hát xì!!!
Giản Trường Sinh
" ngứa mũi"
Tiểu Nhất Bạch
" mình đang trông chờ cái gì thế này?"
Ngoài ra Tiểu nhất bạch cũng rất muốn biết tên áo đỏ kia đang có kế hoạch gì, cho dù là nghe được tiếng lòng của cậu ta nhưng cũng thật khó đoán. Từ nãy tới giờ tự dưng im lặng khiến anh cảm thấy đặc biệt bất an.
Lương Nham
ở tầng ba của biệt thự thời gian của các người không còn nhiều nữa, còn chưa đầy năm phút thôi cánh cửa đẫm máu sẽ mở ra.
Lương Nham
Lúc đó các người sẽ bước vào thế giới kinh hoàng phía sau cánh cửa
Lương Nham
để hoàn thành nhiệm vụ trên cánh cửa đó
Lương Nham
Hoàn thành nhiệm vụ, xe buýt sẽ đến đón các người.
vì chị chỉ là nv phụ:))
á mộc: nếu không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ thế nào?* sợ hãi*
Lương Nham
Sẽ chết và cái chết thật kinh khủng
Nghe vậy mọi người như rã rời hết cả
vì anh chỉ là nv phụ:))
Tiểu quý: cái gì?! Có thể không đi được không?
Trần Linh
Tôi có ý này muốn nói, những sự kiện đã diễn ra từ lúc chúng ta đột nhiên xuất hiện trên xe buýt tới giờ, cho đến dải sương mù đó, cái chết của tên béo... vậy anh còn nghĩ đã đến đây thì có thể không vào cánh cửa máu đó?
Trần Linh
Một là cưỡng chế bị kéo vào, hai là phải trả một cái giá...
Lương Nham
đây chỉ là suy luận của cậu?
Trần Linh
Chỉ là suy luận dựa trên hoàn cảnh thôi
Mạnh Quân
" là giọng nói đó, chính xác là người này"
Tiểu Nhất Bạch
" cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng rồi, im lặng từ đầu tới cuối"
Lương Nham
Cậu nói gần đúng sự thật đấy
Lương Nham
Như cậu đã nói thì không vào cửa máu sẽ phải trả giá, anh bạn vừa hỏi kia không bước vào cánh cửa đó cũng được nhưng tốt nhất sau này cũng đừng ngủ nữa
vì anh chỉ là nv phụ:))
Tiểu quý: tại...tại sao vậy?
Lương Nham
Cái giá phải trả cho việc không vào hoàn thành nhiệm vụ đằng sau cánh cửa máu , thì sẽ có thứ gì đó từ đằng sau cánh cửa truy đuổi anh, cho dù anh trốn đến đâu, chúng cũng sẽ tìm thấy anh đấy, rồi...
người đàn ông không nói tiếp nhưng nhìn vẻ mặt thì ai cũng biết kết cục ra sao rồi.
Giản Trường Sinh
" ông chú này nhìn mặt ông là biết luôn rồi còn bày đặt bí hiểm"
Lương Nham
" hai giọng nói một người có đầu óc, một kẻ thì có vẻ là loại người dễ bị dắt mũi"
Trần Linh
" bị truy đuổi như vậy dần dần sẽ gây kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần, có thể còn tệ hơn cả chết, khi bị tra tấn trong thời gian dài con người sẽ dần rơi vào tuyệt vọng"
Tiểu nhất bạch quan sát Trần Linh từ đầu tới chân, đánh giá một lượt rồi nhìn lên tầng ba
Tiểu Nhất Bạch
Trước khi chúng tôi vào các anh còn lời khuyên gì không?
Lương Nham
Câu truyện đằng sau cánh cửa đẫm máu rất nguy hiểm nhưng luôn có không chỉ một lối thoát. Chỉ cần các anh tìm được lối thoát việc hoàn thành nhiệm vụ và sống sót không khó.
Tiểu nhất bạch nói xong nhìn lên đã thấy hai người Trần Linh và Giản Trường Sinh bước lên cầu thang, chính anh cũng bước theo.
Thấy ba người quyết đoán như vậy anh chàng râu ria Lưu thiên bang cũng cắn răng bước theo
Lưu Thiên Bang
này! Ba người cũng gan thật đấy
Giản Trường Sinh
Có gì phải sợ à?
Trần Linh
động não chút đi, ngươi không thể bớt cà lơ phất phơ chút à?
Giản Trường Sinh
Trời sinh ta đã như vậy!
Tiểu Nhất Bạch
" quả thật... rất giống chó"
Lưu Thiên Bang
" nào sao lại chửi người khác như vậy? Anh chàng tóc đen kia mà nghe được tiếng lòng của người áo đỏ này chắc tức chết mất"
Tiểu Nhất Bạch
Gan thì có được gì chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?
Tiểu Nhất Bạch
* quay lại nhìn Lưu thiên bang*
Lưu Thiên Bang
Trước đó thấy xác người của anh chàng béo mà anh và tiểu ca áo đỏ kia không chớp mắt .
Lưu Thiên Bang
Chắc trước đây anh làm nghề gì gớm lắm nhỉ?
Lưu Thiên Bang
Cậu nhìn không đáng tin lắm
Giản Trường Sinh
" tên kia ý gì đây hả?!"
Lưu Thiên Bang
" đừng nói là sắp lao vào đánh người đấy nhé"
Tiểu Nhất Bạch
* trả lời câu hỏi của Lưu thiên bang*
Lưu Thiên Bang
Sát thủ* nói nhỏ*
Tiểu Nhất Bạch
Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi
Tiểu Nhất Bạch
Thực tế đâu có nhiều sát thủ đến thế
Lưu Thiên Bang
Vậy anh là...
Tiểu Nhất Bạch
Tôi là bác sĩ
Tiểu Nhất Bạch
Gần giống vậy
Lưu Thiên Bang
Còn hai người
Trần Linh
tôi à...? Là biên kịch
Lưu Thiên Bang
Trẻ tuổi vậy mà đã là biên kịch rồi, anh đúng là tài giỏi.
Lưu Thiên Bang
Còn anh bạn này
Giản Trường Sinh
" cũng đâu thể khai hoàn hôn xã ra được"
Tiểu Nhất Bạch
" hoàn hôn xã nghe tên như một tổ chức nhưng là tổ chức kiểu gì?"
Giản Trường Sinh
Tôi thất nghiệp
Lưu Thiên Bang
anh bạn à * nhịn cười*
Giản Trường Sinh
Sao? Mắc cười lắm chắc? Người thất nghiệp cũng có ích cho xã hội đấy!
Trần Linh
" hết nói nỗi với tên này"
Tiểu Nhất Bạch
" tôi đồng tình"
Bốn người trò chuyện đã đến tầng ba của biệt thự
trên này ngửi thấy mùa máu và mùi gỗ mục nát nồng nặc , nhưng tầng ba không có gì cả chỉ có một cánh cửa thấm đẫm máu.
Trên cửa viết một dòng chữ " chăm sóc bà lão bại liệt trên giường, có 5 ngày để chăm sóc bà lão"
Tiểu Nhất Bạch
đó là nhiệm vụ lần này của chúng ta?
Trần Linh
E là không đơn giản vậy
Tiểu Nhất Bạch
Anh nói có lý
Giản Trường Sinh
Vậy chúng ta phải đi làm người tốt sao?
Cả 3 người quay ra nhìn tiểu Giản bằng ánh mắt phán xét
Tiểu Nhất Bạch
" tên này là đùa hay đơn thuần là suy nghĩ đơn giản vậy?"
Lưu Thiên Bang
anh bạn à anh thật là có khiếu hài hước đấy
Trần Linh
Trước giờ chúng ta là người xấu?
Giản Trường Sinh
à...haha không có
Giản Trường Sinh
ngươi thì không chắc nhưng ta là thanh niên ba tốt đấy!
Trần Linh
" tôi tự dưng muốn gõ lủng đầu cậu, Giản Trường Sinh à"
Lúc này những người khác cũng đã lên đến nơi , thấy dòng chữ trên cửa đều giật mình.
vì chị chỉ là nv phụ:))
Vương Vũ Ninh: chỉ đơn giản vậy thôi à?
vì anh chỉ là nv phụ:))
Bắc đảo: làm tôi hoảng hốt quá tưởng gì khó lắm chứ?
Nhưng mọi người đang xì xào bàn tán đột nhiên ai cũng cảm thấy gì đó cùng nhìn về phía cánh cửa
Cánh cửa được mở ra bởi một bàn tay nhợt nhạt
Mọi người chợt thấy tối tăm trước mắt, dần mất đi ý thức
Trước khi hoàn toàn chìm vào cơn mê tiểu nhất bạch loáng thoáng nghe được suy nghĩ của Trần Linh
Trần Linh
" thú vị thật... không biết lối thoát..."
Tiểu Nhất Bạch
" chết tiệc... hắn đang nghĩ cái gì?"
Chưa kịp nghe dứt câu Tiểu nhất bạch đã hoàn toàn mất ý thức
Trần Linh không để tâm mấy người, trực tiếp bước đến lay Giản Trường Sinh dậy
Trần Linh
" không tỉnh... chẳng lẽ cửa máu này có sở thích cưỡng chế người khác đi vào giấc ngủ à?"
Khoảng cách không xa lắm nên những người dưới lầu đều nghe thấy trong lòng Trần Linh đang nói gì
Điền Huân
Hả?! Cái gì?* đứng dậy*
Mạnh Quân
Suỵt...* ra hiệu im lặng*
Hành lang tầng ba chỉ có một thiếu niên mặc hí bào đỏ tươi đứng trước một cánh cửa đầy màu toả ra mùi tanh tưởi, dưới chân là những người trước đó còn tỉnh táo giờ đã nằm yên không còn động đậy, một cảnh tượng hòa hợp đến kỳ lạ
Trên không trung hiện lên dòng chữ được viết bằng máu đỏ tươi
** sao ngươi không bất tỉnh?**
Trần Linh
Ta cũng không biết... thế nào? Ta còn được vào trong không?
Khoảng khắc Trần Linh bước vào những người nằm trên đất đều như bị thứ gì đó hút vào trong tự động biến mất, tiếng cửa đóng lại kẽo kẹt hoàng toàn nuốt chửng bóng áo đỏ tươi vào trong bóng tối.
Mạnh Quân
* liếc nhìn Lương Nham*
Mạnh Quân
Nghiêm thúc, thúc cũng nghe được?
Điền Huân
Hai người chả lẽ
Lương Nham
Tên nhóc mặc trang phục biểu diễn hí kịch đó không tầm thường, cậu trai tóc trắng cũng vậy đều rất có triển vọng
Mạnh Quân
Nhưng người áo đỏ đó có vẻ... không, là rất nguy hiểm
Mạnh Quân
Trên người cậu ta tôi cảm nhận được một loại cảm giác...cảm giác chỉ có ở những kẻ tay đã nhuốm rất nhiều máu
Điền Huân
Người mới lần này xem ra không tầm thường rồi
Điền Huân
Nghiêm thúc, thúc nghĩ ai sẽ sống sót
Lương Nham
độ khó cửa cánh cửa máu đầu tiên thường sẽ không đủ để bọn họ toàn đội bị diệt nhưng nhỡ may...
Lương Nham
Ba người kia có khả năng sống sót cao nhất
Lương Nham
Hai người kia các chắc cậu cũng biết rồi
Lương Nham
Nhưng tên trông không được thông minh cho lắm kia
Mạnh Quân
Chả nhẽ hắn có bí mật gì? đáng để Nghiêm thúc coi trọng như vậy
Lương Nham
Linh cảm thôi, biết đâu hắn là một tên đần nhưng lại có chỗ hơn người
Mạnh Quân
Không nghĩ người áo đỏ kia sẽ giúp hắn sao? dù gì họ cũng khá thân thiết
Mạnh Quân
Nhưng tôi tin tưởng vào mắt nhìn người của thúc
Hồng vương
đúng rồi, đúng rồi chỗ đó, chỗ đó
Hồng vương
... lực tay mạnh hơn một chút nữa
Ninh Như Ngọc
được chưa sư phụ?
Hồng vương
đúng là làm thoải mái bộ xương già của ta
Văn Nhân Hữu
" sư phụ biết mình già rồi còn thích giả trẻ"
Mạt Giác
Xem ra tiểu sư đệ chuẩn bị quậy đục nước rồi
Mạt Giác
Mà sư phụ người biết đằng sau cửa máu có gì không?
Hồng vương
Lão lục có vẻ chơi rất vui
Ninh Như Ngọc
đệ ấy đừng ham vui quên đường về nhà là được
Ninh Như Ngọc
* tích cực đấm lưng cho sư phụ*
Loan Mai
Nhưng cho dù có quên đường về nhà vẫn có chúng ta đưa đệ ấy về
Văn Nhân Hữu
Nhị sư tỷ lâu lâu nói được mấy câu ấm lòng ghê
Ninh Như Ngọc
Chuyện đó...
Hồng vương
Ta biết không để một mình ngươi bị lão lục phán xét đâu
Hồng vương
Tất cả các ngươi đều không biết gì hết cho ta
Văn Nhân Hữu
" sư phụ à chỉ mới có mấy cái đấm lưng mà người đã bị mua chuộc rồi sao?"
Vậy thôi chứ Văn Nhân Hữu cũng không dám nói ra đâu
Ninh Như Ngọc
tiểu sư đệ nhà ta đáng yêu như vậy thật không nỡ nhìn đệ ấy chịu khổ mà
Loan Mai
Không, tiểu sư đệ của chúng ta sẽ hại đời người khác
Văn Nhân Hữu
đừng nói thế chứ nhị sư tỷ
Văn Nhân Hữu
Tiểu sư đệ biết tiểu sư đệ sẽ buồn đấy
_______________________________
tác giả
trả hàng thành công
tác giả
Tui sẽ cố ra chap đều đều
tác giả
Chứ lười chảy thây ra rồi
tác giả
Cảm thấy cái văn của mình nó không được hay lắm cứ nhạt nhẽo thiếu muối kiểu gì ấy
chap 3: biệt thự không người ( 1)
Xung quanh tối đen không thấy gì cho đến khi tầm mắt khôi phục được thị lực mới nhận ra, đây là một khu biệt thự ở ngoại ô, từng cái từng cái san sát nhau như thể một mê cung, tường cao cửa rộng khắp nơi nhìn là biết tốn không ít. Nhưng trong không khí lại thoáng qua một chút kỳ lạ
đúng vậy, kỳ lạ ở chỗ nơi này tuy được xây dựng rất tinh xảo nhưng lại toát ra vẻ âm u
Trần Linh dạo bước một lúc, chân đạp lên bãi cỏ phát ra thứ âm thanh loẹt xoẹt, tiếng dày va chạm với mặt bê tông đặc biệt rõ ràng trong khung cảnh yên ắng này
đi ngang qua vài biệt thự, kiến trúc gần như giống nhau nhưng điểm chung nhất là... không có lấy một bóng người.
Trần Linh
Giống một khu bị bỏ hoang nhỉ... nhưng mà dựa vào dấu vết cây cối được cắt tỉa này
cậu vươn tay tùy tiện ngắt một bông hoa, những vườn cây được cắt tỉa kỹ càng cho thấy ở đây ít nhất vẫn còn dấu vết của người sống
Giản Trường Sinh
Này hồng tâm lục!
Giản Trường Sinh
* chạy tới*
Trần Linh
Giản Trường Sinh?
Giản Trường Sinh
Nơi này quả thật kỳ lạ nha, ta đi nãy giờ mới gặp ngươi
Trần Linh
Vậy ngươi nói xem kỳ lạ ở chỗ nào
Trần Linh
" haha đến đây để ta xem não ngươi còn xài được không hay hết hạn sử dụng rồi"
Giản Trường Sinh
Kỳ lạ à... hình như là không có người, ban nãy ta trèo tường vào một căn biệt thự xem thử bên trong đã có chút bụi mịn rồi.
Trần Linh
Nếu đây là thành cực quang ngươi chắc chắn bị bắt vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp
Trần Linh
Hơn nữa nhìn tình trạng của cây cỏ nơi này vẫn có thể thấy đã được cắt tỉa không lâu, nhiều nhất là một tháng ở đây đã từng có người ở.
Giản Trường Sinh
Ngươi thông minh thật đấy hồng tâm* giơ ngón tay cái lên*
Giản Trường Sinh
" bổn đại gia càng nhìn ngươi càng thuận mắt rồi"
Giản Trường Sinh
" ủa mà khoan???"
Giản Trường Sinh
" sao mình lại nghĩ vậy chứ cậu ta đã-"
ngay lúc Giản Trường Sinh đang mâu thuẫn trong lòng thì mạch suy nghĩ đã bị cắt ngang bởi một câu nói của Trần Linh
Trần Linh
Từ giờ trước mặt những người này đừng gọi ta bằng tên quân bài
Trần Linh
Ta cũng sẽ không gọi ngươi như vậy
Trần Linh
Ngươi hỏi lắm thế làm gì?
Giản Trường Sinh
ha... vậy ta nên gọi ngươi là gì đây?
Giản Trường Sinh
Trần Linh hay là...tiểu Linh nhi nhé* cười đểu*
Trần Linh
Ngươi chán sống rồi phải không?
Hồng vương
Ngươi làm cái gì mà đấm mạnh thế hả Như Ngọc?
Hồng vương
Bộ xương già của ta sắp gãy luôn rồi* xoa lưng*
Ninh Như Ngọc
* cười khó coi*
Ninh Như Ngọc tay nắm chặt thành đấm, khi nghe câu " tiểu Linh nhi" thốt ra từ miệng Giản Trường Sinh. Anh còn chưa gọi tiểu sư đệ nhà mình như vậy mà tên kia đã gọi trước rồi.
Bây giờ tiểu sư đệ Trần Linh đồng ý với cái cách gọi đó chắc anh sẽ thổ huyết ngất ngay tại chỗ mất
Mạt Giác
đại sư huynh... ngươi nói ta xem, cấp trên đánh cấp dưới tàn phế luôn được không?
Ninh Như Ngọc
Có đánh thì ta đi cùng đệ
Văn Nhân Hữu
Tính ta một vé
Hồng vương
Một...hai...ba...* huýt sáo*
Văn Nhân Hữu
Sư phụ à người đếm gì đấy?
Loan Mai
Tam sư đệ có vẻ thời gian ở nơi tiểu sư đệ đến và chỗ chúng ta khác nhau, đệ ấy chơi mệt về sẽ đói bụng đấy ngươi đi làm cơm đi.
Loan Mai
à mà đừng bỏ ' dấm chua ' vào đồ ăn
Loan Mai
* quay qua nhìn hồng vương*
Hồng vương
* bắt chéo chân*
Ninh Như Ngọc
Ngươi nói xem lão tứ tay hay chân đi trước
Văn Nhân Hữu
Ta khuyến nghị đập hắn thành một tên ngốc
Mạt Giác
Dù sao hắn cũng là Binh thần đạo lộ tuyến tu la khó chết lắm chúng ta có nhiều thời gian để chọn
Hồng vương
" giờ thì không thèm giấu cái tâm tư độc ác đó của các ngươi rồi, trước giờ giả nai cho lão lục xem là cái chắc"
Trần Linh
*mặt xám như tro*
Hai người đi tiếp, giữa đường đều rất im lặng nhưng Giản Trường Sinh cảm thấy Trần Linh đang rất tức giận, người áo đỏ đi lù lù sau lưng anh bước chân không hề phát ra tiếng, mắt cứ nhìn chằm chằm làm quân khuyển nhà ta sợ chết khiếp.
Giản Trường Sinh
" thủ đoạn thâm độc của hồng tâm..."
Giản Trường Sinh
ực...* nuốt khan*
Anh cứ có cảm giác cậu hành hành như vậy chắc chắn đang lên kế hoạch xiên cho anh một dao hoặc vô số nhát vào người. Không thì thả trào tai ra cắn người, bất an vô cùng.
Giản Trường Sinh
" chết..lỡ để mồn đi chơi hơi xa rồi"
Giản Trường Sinh
Trần Linh này... cậu sẽ không giữa đường khử tôi luôn chứ? Chúng ta còn chưa đến địa điểm nhiệm vụ mà?
Trần Linh
Tùy vào vận may của ngươi...Giản Vô Bệnh à.
Tiểu Nhất Bạch
" mồn ai đi chơi xa cơ?"
Hai người gặp tiểu nhất bạch người đã đi qua vài căn biệt thự nãy giờ và cũng nhận ra sự bất thường.
Họ dừng trước một biệt thự đây chính là nơi họ cần đến, không khó để nhận ra bởi vì trong cả khu biệt thự chỉ có nơi này là có người đứng ngoài.
Tiểu Nhất Bạch
* quay lại nhìn Trần Linh*
Tiểu Nhất Bạch
" mặt tên này như sắp giết người đến nơi vậy, thì ra là tên tóc đen kia gây họa..."
Người phụ nữ váy đỏ đứng đó nở một nụ cười thân thiện bên cạnh là một bé gái được nắm tay. " Có vẻ" là hai mẹ con nhưng không hiểu sao khi tiểu nhất bạch nhìn nụ cười của người phụ nữ đó không phải để chào đón khách.
giá trị kỳ vọng của khán giả: +5
Trần Linh
" hẳn là 5... điều gì khiến khán giả hứng thú đến thế?"
Trần Linh
* ngước lên nhìn ngôi biệt thự trước mắt *
Tiểu Nhất Bạch
" khán giả? "
Bỗng một bàn tay vỗ lên vai tiểu nhất bạch, là lưu thiên bang anh chàng râu ria xồm xoàm đó.
Lưu Thiên Bang
Này mấy người cũng tới rồi à?
Giản Trường Sinh
Làm tôi hết hồn đấy anh bạn
Lưu Thiên Bang
Nơi này là sao?
Tiểu Nhất Bạch
nhìn thấy người phụ nữ đó không?
Tiểu Nhất Bạch
Có vẻ đây là nơi chúng ta phải đến
Nghe tiểu nhất bạch nói vậy lưu thiên bang liền cuối xuống bấm bấm ngón tay vài cái làm ba người kia phải hướng mắt sang nhìn.
đột nhiên anh ta ngẩng phắt đầu lên
Giản Trường Sinh
Chết cái gì cơ?
Tiểu Nhất Bạch
Anh biết xem bói à?
Lưu thiên bang làm ra vẻ mặt suy tư giọng đều đều nói ra lọt vào tai ba người
Lưu Thiên Bang
Bên ngoài tôi thật sự có xem bói cho mọi người nhưng tôi vừa nhớ ra...
Lưu Thiên Bang
* gãi gãi đầu*
Lưu Thiên Bang
thật ra tôi không biết xem bói
Cả ba người suýt chút nữa là té ngửa, riêng tiểu giản là có dấu hiệu cơ mồm đã dãn ra rồi may là nuốt vào trong kịp.
Giản Trường Sinh
" mẹ khiếp!"
Lưu Thiên Bang
" không tụt ra ngoài nhưng tôi nghe được đấy nhé!"
Tiểu Nhất Bạch
* ngỡ ngàng*
Lưu Thiên Bang
Chỉ là chút mánh thôi
Tiểu Nhất Bạch
" tên này thật nói láo thật sự, nói láo tới mức còn tin vào lời nói dối của mình luôn rồi"
Giản Trường Sinh
" bốc thì cũng phải có chừng mực chứ anh bạn, khác gì lừa đảo đâu?"
Tuy lưu thiên bang không thể nghe được tiểu nhất bạch nghĩ gì nhưng không có nghĩa là anh ta không nghe được Giản Trường Sinh nghĩ gì về mình.
Lưu Thiên Bang
" có cần phải vậy luôn không?"
Trần Linh
" còn tưởng gặp đại sư xem bói...ai ngờ là giang hồ lừa đảo"
Tiểu Nhất Bạch
Anh bị gì à?
Lưu Thiên Bang
" anh bạn à nhát dao này chí mạng đấy"
Tiểu Nhất Bạch
Chuyện này sao anh có thể nói một cách đắc ý như vậy?
Lưu Thiên Bang
* ngớ người*
Trần Linh
Có thể...anh ta nói phét thành quen rồi
Tiểu Nhất Bạch
* chớp chớp mắt*
Tiểu Nhất Bạch
đi thôi đi thôi
Mấy người tiến về phía cặp mẹ con đó, nhìn thấy họ người phụ nữ váy đỏ liền mở miệng nói
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: xin hãy đợi, vẫn còn một vài y tá chưa đến.
Tiểu Nhất Bạch
Xin hỏi vài câu được không?
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: xin hãy đợi, vẫn còn một vài y tá chưa đến
Giá trị kỳ vọng của khán giả: +1
Trần Linh
Có vẻ phải đợi đủ người
Trần Linh
Bây giờ có hỏi cũng vô dụng
Trần Linh
" người phụ nữ này có gì đến bất thường"
Tiểu Nhất Bạch
" bất thường sao?"
Một lúc sau từ xa đã thấy đám người kia tiến lại gần , lúc này người phụ nữ váy đỏ mới chịu mở miệng nói câu khác
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: mọi người đã tới đông đủ chưa?
vì chị chỉ là nv phụ:))
bà chủ váy đỏ: xin lỗi đã làm phiền các anh đến chăm sóc mẹ tôi. Chỉ là chồng tôi đi làm xa , tôi phải đưa con gái đi biển ăn sinh nhật. Nhà không còn ai và do tuổi cao sức yếu mẹ tôi bị liệt giường lại còn mất trí nặng, tôi la 2-3 y tá không thể chạm sóc kỹ nên quyết định thêu tất cả các anh từ công ty tới đây.
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: về tiền các anh đừng lo, tôi không thiếu tiền đâu. Khi tôi trở về nếu mẹ tôi được chạm sóc tốt, tôi sẽ trả thêm cho từng người.
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: mọi người đi với tôi, tôi giới thiệu các người với mẹ tôi
Nói rồi người phụ nữ đó dẫn mọi người đi vào biệt thự, bên trong nội thất sang trọng đầy đủ tiện nghi rất phù hợp với chỗ người giàu thường ở, không có chút bất thường nào.
Bước lên tầng hai tới phòng của mẹ cô ta, phòng không quá sáng lắm bên trong còn có mùi khó chịu.
vì chị chỉ là nv phụ:))
bà chủ váy đỏ: mẹ ơi con sẽ đưa Đoàn Đoàn đi biển ăn sinh nhật, con đã thuê 9 y tá về chăm sóc mẹ đây. Năm ngày này họ sẽ chăm sóc mẹ đó.
Cô ta cuối xuống gần tai bà già thì thầm điều gì đó
điều này đã được Trần Linh nhìn thấy
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: mẹ tôi tuy bị liệt giường và mất trí nhẹ nhưng vẫn hiểu được những câu đơn giản và tình trạng sức khỏe tổng thể khá tốt không có bệnh khác, ăn uống ngon lành.
Giản Trường Sinh
" rõ ràng là nói láo lúc này ở ngoài cửa thì nghiêm trọng lắm giờ vô tới đây đã thành nhẹ rồi à?"
Tiểu Nhất Bạch
* ngạc nhiên vì Giản Trường Sinh đột nhiên có đầu óc*
Tiểu Nhất Bạch
" quả thật lời nói mâu thuẫn"
Trần Linh
" người phụ nữ này nói chuyện trước sau mâu thuẫn, có vấn đề..."
Giản Trường Sinh
Gì vậy Tiểu linh nhi?
Trần Linh
" chặt cậu ta thành mấy khúc bây giờ?"
Lưu Thiên Bang
" man rợ vậy sao?"
Tiểu Nhất Bạch
" cậu ta trước đó có vẻ đã nói dối... tuyệt đối không phải biên kịch bình thường"
Lưu Thiên Bang
" mà tiểu linh nhi là cái gì cơ?"
Tiểu Nhất Bạch
" phải nhịn, không được cười"
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: à đúng rồi tôi chưa dẫn các anh xuống bếp. Mọi người đi với tôi
Người phụ nữ đó không để ai đáp lại đã đi trước dẫn họ xuống bếp, bếp rất rộng, đồ dùng đầy đủ sạch sẽ.
" tất cả đều rửa rất sạch sẽ"
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: mùa hè sắp tới rồi đây, mùa mưa cũng sắp đến. Mưa bão ở đây rất dữ dội, trong vào 3-5 ngày tới có thể có gió lớn mưa to lúc đó việc mua thức ăn rất khó khăn nhưng các anh đừng lo
Người phụ nữ đó mở cửa tủ lạnh bên trong đầu đủ thịt và rau tươi
vì chị chỉ là nv phụ:))
bà chủ váy đỏ: tôi đã chuẩn bị đủ thực phẩm và nước . Còn nữa mẹ tôi không thích ăn rau
khi nấu cho bà các anh nên cho thêm thịt , các anh còn thắc mắc gì nữa không?
Tiểu Nhất Bạch
xin hỏi khu biệt thự này không có người khác ở sao?
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: đúng vậy, thật ra khu biệt thự này xây đã lâu nhưng vì quá xa xôi, ngoài gia đình tôi ra thực ra không có ai khác sống ở đây cả.
vì chị chỉ là nv phụ:))
bà chủ váy đỏ: thật ra nếu không phải vì lý do của mẹ tôi thì chúng tôi cũng sẽ không sống ở đây. Trong 5 ngày này các bạn có thể coi mình như chủ nhân của căn biệt thự này nhé. Phòng ở tầng 2 tôi đã dọn dẹp sạch sẽ cho các bạn rồi đến lúc đó các bạn tự chọn phòng mà mình thích nhé.
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: nhưng phải lưu ý nhé, các bạn tuyệt đối tuyệt đối không được vào tầng 3 của biệt thự. Hiểu chưa?
Tất cả mọi người đều theo phản xạ mà gật đầu
vì chị chỉ là nv phụ:))
Bà chủ váy đỏ: vì mọi người đã hiểu rồi, nên mẹ tôi sẽ nhờ cậy vào các bạn, xe sắp chạy rồi tôi phải đi với con gái trước đây
Trần Linh
"... không đúng"
Tiểu Nhất Bạch
" cậu ta cũng cảm thấy giống mình?"
Tiểu Nhất Bạch
" không khó với đầu óc đó của cậu ta"
_______________________________
tác giả
deadline dí chạy mất dép rồi
tác giả
đó mọi người cái avatar tác giả lấy từ đâu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play