Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kỉ Niệm Giam Cầm Chúng Ta

Chương 1: Cô Không Xứng

- Ai cho cô ngồi trên giường của tôi, cút mau

Cố Thành Khâm vừa vào trong phòng mình khi thấy cô đang ngồi trên chiếc giường của mình liền tức giận bước chân không một chút thương tiếc giật người cô xuống giường.

Liêu Nghệ Chanh vừa hốt hoảng vừa đau đớn, cú đẩy của hắn khiến cô có chút đau nhói.

- Em xin lỗi vì đã tùy tiện ngồi trên giường của anh

Mặc dù trái tim đã rỉ máu nhưng cô vẫn luôn cố gắng kiềm nén nỗi daud ấy, trên người cô vẫn đang mặc một bộ váy cưới thật lộng lẫy y như công chúa vậy nói đúng hơn ngày hôm nay vốn dĩ là ngày thành hôn của hai người.

Hắn từng bước từng bước lại gần rồi bất ngờ đưa tay bóp lấy cằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Cô nên nhớ rằng cô cũng chỉ là thay thế của cô ấy mà thôi, cô hiểu chứ!

Đau quá.

Không có cái vết thương nào đau bằng vết thương trong chính trái tim mình, từng câu từng chữ mà hắn thốt ra chẳng khác nào như một nhát dao đâm vào.

Dứt lời hắn đi đến giật phăng cái ga giường mà cô đã ngồi rồi ném trước mặt cô, lạnh lùng lên tiếng.

- Cầm lấy mà giặt sạch sẽ lại cho tôi

Liêu Nghệ Chanh mím môi rồi nghẹn ngào nói.

- Em ghê tởm đến mức khiến anh cảm thấy bẩn thỉu sao?

- Đúng vậy

Hắn không một chút do dự nào mà thẳng thắn đáp.

- Cút khỏi đây ngay

Cô chỉ biết ngậm ngùi cay đắng mà lê chiếc váy khó khăn của mình rời khỏi phòng hắn, không ngờ hắn lại đối xử với cô không khác gì kẻ hầu vậy mà cũng phải thôi giữa hai người có từng giao ước hợp đồng kia mà.

Thật ra, cô và Tô Nguyệt Hạ là hai bạn thân hồi còn rất nhỏ nhưng trớ trêu thay cô sớm đã yêu thầm Cố Thành Khâm suốt tận 7 năm chỉ trong tí tách người bạn thân ấy bất ngờ thông báo hẹn hò với hắn, cô gần như chết lặng khi nhận được điều đó.

Cái kết cục yêu mà không dám ngỏ lời giờ trở thành người đến sau.

Liêu Nghệ Chanh mệt mỏi trở về phòng của mình rồi ngồi thẩn thờ trên ghế, vốn dĩ cô không muốn đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng vì chấp nhận được ở gần hắn mà cô buộc phải đồng ý thật ra cô biết hắn vì Tô Nguyệt Hạ bỏ đi biệt tích không nói câu mà bắt cô thay cô ta bên cạnh hắn.

Chỉ là cô không ngờ đến hắn lại đối xử lạnh nhạt với mình đến thế.

...

Kể từ ngày kết hôn đó thì cô ít khi thấy Cố Thành Khâm trở về nhà, đắn đo suy nghĩ mãi cô mới can đảm mang hộp cơm vừa mới nấu xong vẫn còn nóng hổi đến công ty gặp hắn.

Vừa đến công ty cô nghe rất nhiều lời bàn tán xôn xao từ những nhân viên nhưng lời nói không hay chút nào, chính nó cũng khiến trái tim vụn vỡ từng mảnh.

- Ê ê đó chẳng phải là vợ mới cưới của giám đốc đó ư? Tưởng đâu tiểu thư đài các nào đó hoá ra cũng chỉ là một cô lọ lem...

- Nhìn cũng xinh đẹp nhưng ăn mặc có vẻ phèn quá nhỉ, không sang nỗi haha

- Gu của giám đốc cũng mặn quá nhỉ

Liêu Nghệ Chanh cố kiềm nén cảm xúc bất lực của mình mà siết chặt hộp cơm và cứ thế nhắm mắt bỏ ngoài tai, vừa thấy cô trợ lý Cung liền vui vẻ chạy đến.

- Phu nhân đến gặp giám đốc sao?

Cô cười nhẹ nói.

- Đúng vậy, anh ấy đang bận à

- À không, mời phu nhân vào trong

Trợ lý Cung khẽ gõ cửa rất nhanh giọng trầm ấm vang từ trong ra.

- Vào đi

Cạch.

Nhìn dáng vẻ làm việc của hắn thật khiến trái tim cô càng xao động hình ảnh này trông rất cuốn hút như không muốn rời mắt, chưa kịp định hình thì đã nghe tiếng quát tháo của hắn.

- Ai cho cô đến đây ?

- Em...em chỉ mang hộp đến cho anh, sợ sức khỏe anh không tốt nên...

- Ai cần cô lo?

Cố Thành Khâm rời khỏi bàn làm việc bước đứng trước mặt cô, gương mặt hầm hầm đầy tức giận.

- Cút ngay cho tôi

- Nhưng mà...

Gương mặt cô trở nên gượng gạo vừa bối rối không biết phải làm sao, nhưng nhìn hắn càng tức giận cô càng thấy sợ sệt.

Hắn giật lấy hộp cơm trên tay cô không một chút do dự nào mà ném thẳng vào sọt rác, Liêu Nghệ Chanh lặng người không nói thành lời.

- Anh...tại sao lại làm vậy hả? Em cất công nấu cho anh vậy mà anh có thể tàn nhẫn đến vậy sao hả...

Cô như dồn nén cảm xúc tức giận tủi nhục mà hét lên, ngay sau đó cô đi đến sọt rác nhặt lại hộp cơm của mình.

- Tôi ghét anh

Nói xong cô nhanh chóng bỏ đi, trợ lý Cung vừa thấy cảnh tượng này người ngoài như anh cũng cảm thấy đau lòng huống chi người trong cuộc.

Các nhân viên lại một phen bàn tán lần này còn thậm tệ hơn.

- Biết ngay mà, người như cô ta xứng làm phu nhân kia à

- Hoá ra giám đốc cũng chả yêu thương gì cô ta haha

Bọn họ ngay lập tức câm nín khi trợ lý Cung lườm nguýt bọn chúng.

Liêu Nghệ Chanh đến một công viên ngồi xuống ghế khóc tức tưởi tay vẫn cầm chặt hộp cơm, sau khi khóc một hồi cô cũng bình tĩnh lại và ăn phần cơm đó cô không thể bỏ chúng nó cũng là một phần nỗ lực của cô.

Chương 2: Giao Ước Hợp Đồng

- Cậu là bát hương di động hay sao mà hút dữ vậy

Giọng một người đàn ông vang lên bên cạnh Cố Thành Khâm, thế nhưng hắn vẫn mặc kệ không quan tâm cứ thế mà hút nhìn tàn thuốc chất chồng lên nhau khiến Tạ Nguỵ cũng phải lắc đầu bó tay.

Có khuyên ngăn rồi nhưng có vẻ như không đáng kể.

Nhìn thấy hắn không ngừng gửi tin nhắn bên kia nhưng không hồi đáp khiến cho người bạn như anh ta phải đau cả đầu.

- Đừng tiếp tục liên lạc với người không cần cậu nữa, cậu có thể buồn có thể rạn nứt tình cảm nhưng không được cầm điện thoại và gửi những tin nhắn vô ích đó

Cố Thành Khâm ngã lưng vào thành ghế trông hắn vô cùng mệt mỏi.

- Tôi nói cái này đừng nói tôi nhiều chuyện, hãy tôn trọng người hiện tại nếu một ngày nào đó mất đi rồi cậu sẽ phải hối hận..

Hắn bỗng bật dậy ánh mắt sát khí nhìn Tạ Nguỵ.

- Ý cậu muốn tôi tiếp nhận Liêu Nghệ Chanh đó ư?

-...

- Sẽ không bao giờ có chuyện hối hận vì cô ta

- Ừ nhớ lời cậu đã nói

Hắn hừ lạnh cũng không thèm quan tâm đến anh ta, đang bình thường khi nhắc đến cô hắn liền bực bội khó chịu muốn đánh người.

...

- Ưmm... anh làm sao vậy...

Liêu Nghệ Chanh quá bất ngờ ngay hành động táo bạo của hắn, trông hắn không hề say thế nhưng hắn lại cưỡng hôn cuồng bạo với cô khiến cô chưa kịp hoàn hồn.

Hắn không nói mà kéo tay cô đi thẳng vào trong phòng cô, cô như đoán được một phần nào liền kinh hãi muốn phản kháng dù cô có yêu hắn sâu đậm đến đâu cũng không muốn làm chuyện này, nếu có muốn thì cả hai phải tình nguyện chứ không phải cưỡng ép kiểu này.

- Anh...anh buông tay em ra đã

- Câm miệng lại

Dứt lời, hắn ném mạnh cô lên giường chỉ trong tí tách mà quần áo của cô rơi lã chã dưới sàn nhà cô hốt hoảng vội vàng che chỗ thứ cần che, cô khóc không thành tiếng nhìn hắn bây giờ như một con quỷ khát máu vậy, hắn dày vò cô lẫn tinh thần và thể xác.

Phập.

- Á đau quá, làm...làm ơn rút ra được không...

Cố Thành Khâm không hề nói một tiếng mà trực tiếp đâm thẳng vào trong cô khiến cô đau đớn chính lúc này cô muốn được lời an ủi động viên chứ không phải là gương mặt lạnh tanh của hắn, cô đau lắm nước mắt cô đã khô cạn rồi có khóc cũng không được.

Hắn cứ như thế mà hành hạ dày vò hết lần đến lần khác trên cơ thể của cô, sau khi hành xử xong hắn bỏ đi mặc xác cô như nào hắn không quan tâm, Liêu Nghệ Chanh thẩn thờ nhìn lên trần nhà cơ thể vẫn đang trần truồng ánh mắt gần tuyệt vọng với cuộc sống này.

Liêu Nghệ Chanh lê cơ thể mệt nhừ xuống giường bước chân có chút loạng choạng vì đau, nhìn mình trong gương cô cảm thấy thật buồn cười bản thân cô trông có thê thảm không.

Một lúc sau lúc cô đi ra thì lấy làm kinh ngạc thấy hắn đang đứng để đợi cô, biết thế nào sẽ có chuyện chẳng tốt lành mấy.

- Có chuyện gì sao?

- Kí đi

Trái tim cô như ngừng đập nhưng rồi khi nhìn xuống tờ giấy trên bàn mới biết đó là giấy thoả thuận hợp đồng, cô khó hiểu nhìn Cố Thành Khâm.

- Ý anh là sao

- Cuộc hôn nhân này không thể kéo dài hết quãng đời được nên tôi sẽ cho nó kết thúc một năm rưỡi, rồi sẽ cho cô được tự do

Liêu Nghệ Chanh nghe xong liền ngớ người tại chỗ như không tin vào tai mình, hắn coi cuộc hôn nhân này như một trò đùa thế nhưng nghĩ lại rõ ràng hắn không coi đó là hôn nhân kia mà. Biết bản thân sẽ không có lựa chọn nào, cô chỉ biết cắn môi mà cầm bút ký tên mình vào tờ giấy cảm giác đó nó nặng trĩu vô cùng.

Hắn cầm lấy tờ giấy rồi bỏ đi.

...

Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi thì Liêu Nghệ Chanh cũng bắt đầu công việc nghệ thuật của mình, giờ nghỉ ngơi cô tranh thủ lên sân thượng để thở.

Quả nhiên cảm giác rất thoải mái khác hẳn khi ở bên cạnh Cố Thành Khâm không khó thở đến vậy, đang thư thái bỗng phía sau lưng cô nghe được một giọng nói của người đàn ông.

- Này cô! Nếu cô muốn lên đây để nhảy xuống thì toà nhà bên kia cao hơn đó

Gương mặt xinh đẹp ấy lập tức cau có cô quay sang nhìn trước mắt là một người đàn ông cũng cao ráo đẹp trai nhưng nhìn có vẻ rất trăng hoa vừa đểu, người đàn ông như này không nên tiếp xúc.

Cô muốn bỏ đi nhưng bị câu nói của hắn ta làm cho khựng lại.

- Cô chính là vợ của lão Cố Thành Khâm đó à?

Liêu Nghệ Chanh lúc này mới trực tiếp đối diện với hắn ta.

- Anh, rốt cuộc là ai? Quen biết anh ấy sao

Hắn ta cười cười như không cười không vội lên tiếng mà chỉ nhìn cô với ánh mắt quan sát đánh giá, quả nhiên rất xinh đẹp theo kiểu điềm đạm mạnh mẽ khác xa với người kia nhiều, cô đúng kiểu gu hắn nhưng tiếc cô đã có chồng.

- À không giấu gì cô, tôi là Tạ Nguỵ cũng chính là bạn của chồng cô

Cô cũng bất ngờ nhưng rồi bình thường.

- À ra là vậy

Không khí giờ đây trở nên gượng gạo, Tạ Nguỵ bỗng nói tiếp.

- Thế cô đến đây làm gì?

- Tôi làm việc tại đây

Hắn ta chỉ ồ một tiếng, thật ra hắn ta đến đây với tư cách là khách hàng vip của triển lãm tranh hôm nay cũng khá kinh ngạc khi cô làm việc ở đây.

Chương 3: Anh Ta Là Bạn Anh

- Ngày mai nếu rảnh chúng ta đi uống nước nói chuyện nhé

Với lời đề nghị của hắn ta thì Liêu Nghệ Chanh vô cùng bình tĩnh đáp.

- Mai tôi không khát, vậy nhé!

Nói rồi cô quay lưng nhanh chóng bỏ đi trước sự ngỡ ngàng đến bật ngửa từ hắn ta, trông hiền dịu thế kia không ngờ cũng đanh đá không kém.

Tầm khoảng 7 giờ tối cô chuẩn bị bước ra về và muốn bắt xe thế nhưng bỗng một chiếc siêu xe Rolls Royce Phantom màu xám trông giống chiếc xe của Cố Thành Khâm nhưng sẽ hắn màu đen bóng với biển số ngũ quý, xe đó lập tức đậu ngay trước mặt cô.

Kính xe hạ xuống gương mặt phong lưu của Tạ Nguỵ liền xuất hiện.

- Lên xe đi tôi đưa cô về

Liêu Nghệ Chanh khẽ nhăn mày từ chối hắn ta.

- Cảm ơn, nhưng tôi bắt xe về là được rồi không cần làm phiền anh

- Không sao, cô cứ lên đi

So với nhiều lần hắn ta ngỏ ý cuối cùng cô đành miễn cưỡng leo lên xe, khi đến biệt thự Cố gia Tạ Nguỵ bất ngờ hơi cúi người đưa tay tháo dây an toàn ra ngay sau đó cô vội đẩy hắn ta ra chút, cô không thích sự gần gũi này.

- Được rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về

Nói rồi Liêu Nghệ Chanh đi vào trong nhà, chỉ vừa mới bước vào phòng khách thì cổ tay bất ngờ bị một lực siết chặt cô đau đớn mà nhíu mày.

- Cố Thành Khâm, anh lại định làm gì nữa vậy?

- Đi vào trong

Hắn kéo cô vào thẳng trong phòng cô như hiểu hắn sẽ làm gì mình liền phản kháng dữ dội.

- Anh buông ra, anh đang làm em đau đó

- Thì sao?

- Anh...á

Cố Thành Khâm không hề thương tiếc đẩy cô xuống giường, giờ cô mới thấy đôi mắt hắn đục ngầu có vẻ rất tức giận rõ ràng cô không hề đụng chạm gì đến hắn.

- Đi với người đàn ông khác trông có vẻ vui nhỉ?

- Anh đang nói ngớ ngẩn gì vậy, người đàn ông nào chứ

Hắn đưa tay bóp lấy cằm cô nghiến răng nói.

- Chẳng phải vừa ban nãy được người đàn ông khác đưa về tận nhà kia mà

Liêu Nghệ Chanh mệt mỏi không muốn giải thích chỉ nói vài câu ngắn gọn.

- Anh ta là bạn của anh

- Sao?

Cô im lặng thật sự bây giờ cô rất mệt mỏi không muốn nói chuyện càng không muốn nhìn khuôn mặt tức giận khó chịu đó của hắn, Cố Thành Khâm đưa tay chạm vào mái tóc ngắn vai của cô mà vô thức nói.

- Hãy để tóc dài đi

Không biết ngụ ý của hắn là gì nhưng cô chọn im lặng có lẽ tốt hơn hết bây giờ là im lặng, hắn thấy vậy cũng không hứng thú mà bỏ đi.

Đến thư phòng, Cố Thành Khâm cầm điện thoại lên gọi cho Tạ Nguỵ.

- Là cậu đưa cô về?

Đầu dây bên kia bỗng bật cười thành tiếng như kiểu cười cợt, sau đó hắn ta nghiêm túc nói.

- Đúng vậy, cậu ghen à ?

Sắc mặt hắn tối sầm tức giận càng thêm tức giận.

- Cô ta đáng để cho tôi phải ghen sao

- Ồ mạnh miệng phết nhỉ, sẽ có ngày cậu quỳ gối xuống khóc lóc cầu xin con gái người ta đấy chứ đùa

Cố Thành Khâm nghe xong liền cười chế giễu.

- Ha, tôi nghĩ chuyện này không có thật đâu sao tôi phải đi quỳ xuống trước người như cô ta

Tạ Nguỵ trong lòng cười khinh thường hắn xem ra hắn tự tin quá nhỉ, để xem nào hắn gáy được bao lâu.

- Sao? Đừng có nói là của muốn hứng thú với người đã có chồng?

- Cậu đoán xem?

Trong lòng hắn bỗng cực kỳ khó chịu nhưng không biết khó chịu cái gì, ngữ điệu có phần tức giận.

- Cô ta đã qua sử dụng từ tôi cậu muốn hứng thú nữa không

- Ồ không quan trọng, chỉ cần cô ấy không quan ngại thì sao cũng được

Câu nói của Tạ Nguỵ khiến hắn càng thêm bực tức rõ ràng là điều hắn muốn mà sao phải tức giận chứ, Cố Thành Khâm ngắt kết nối ném điện thoại xuống hắn ngã ngửa thành ghế đầy mệt mỏi.

...

Vào những ngày cuối tuần cô thường sẽ ra sân vườn sau để trông hoa vừa vẽ tranh, cô muốn mình bận rộn chỉ để không có thời gian suy nghĩ rồi đau lòng, bởi suy nghĩ chính là thứ khiến mình đau lòng hơn.

Cô sớm đã có năng khiếu vẽ tranh từ nhỏ lúc đó viện trưởng phát hiện được tài năng của cô nên bà ấy đã hộ trợ việc học hành cho cô, thật ra giữa Liêu Nghệ Chanh và Tô Nguyệt Hạ đều là những trẻ mồ côi được nuôi lớn từ trại trẻ mồ côi.

Cả hai đều có năng khiếu, tuy nhiên Tô Nguyệt Hạ không giống cô mà cô ta thiên về am hiểu thiết kế thời trang.

Liêu Nghệ Chanh ngồi nhớ mãi hình ảnh hai người từng thân thiết đến mức nào ngày đó họ xem nhau như chị em ruột chứ không phải bạn thân nữa, nhưng rồi một ngày nghe tin Tô Nguyệt Hạ hẹn hò với Cố Thành Khâm tình bạn cũng từ đó mà rạn nứt, và biết được con người thật của cô ta.

Rõ ràng cô ta biết cô thích Cố Thành Khâm từ lâu những gì chưa thuộc về cô nên cô ta muốn đi trước một bước quan trọng, cảm giác ấy không khác nào phản bội cô vậy nhưng mà Liêu Nghệ Chanh không trách cô ta mà tự trách bản thân quá nhu nhược không tự tin nên mới bỏ lỡ người mình yêu.

Suốt tận 2 năm nhìn người mình yêu yêu người khác nó đau kinh khủng, nhưng vẫn chịu đựng vẫn muốn hy vọng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play