Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Boruto

Chương 1

Chương 1: Tiếng nói trong đầu Sân tập buổi sáng ở Học viện Ninja lúc nào cũng náo nhiệt. Học sinh xếp thành hàng, chuẩn bị cho bài tập ném shuriken. Boruto đứng trong hàng, cau mày. Dù miệng cười tươi, trong lòng cậu thầm nghĩ: “Chắc lại bị so với cha thôi… Hokage cái gì chứ. Mình sẽ chứng minh họ sai.” Đến lượt Boruto, cậu hít một hơi, vung tay. Shuriken lao đi… nhưng lệch hướng. Thay vì cắm vào bia gỗ, nó bật ngược, xoay vòng, lao thẳng về phía mặt Boruto. Mọi người chỉ kịp hét lên: “Cẩn thận!!!” Trong khoảnh khắc đó— …thế giới như nứt ra. Âm thanh biến mất. Hình ảnh nhòe đi. Và rồi, tất cả quay ngược lại. Boruto thấy mình vẫn đang đứng yên, shuriken vẫn nằm trong tay, chưa kịp ném. Hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu: > “Đừng sợ. Ta đã đưa cậu quay lại… 3 giây.” Boruto cứng người. “Ai… ai đó vừa nói chuyện?” > “Ta ở trong cậu. Nếu không có ta, gương mặt này giờ đã đầy máu rồi.” Boruto nuốt khan, tay run run. Cậu ném lại shuriken, lần này an toàn. Giáo viên mỉm cười: “Làm tốt lắm, Boruto! Phản xạ nhanh đấy.” Cả lớp vỗ tay. Nhưng Boruto chẳng thấy tự hào chút nào. Trong đầu, cậu thì thầm: “Không phải mình… Chính ngươi đã làm. Ngươi là ai? Ngươi muốn gì ở ta?” Giọng nói ấy bật cười khe khẽ, không trả lời thẳng: > “Rồi cậu sẽ biết. Nhưng nhớ lấy… ta luôn ở đây. Và ta sẽ không để cậu chết đâu.” Boruto siết chặt nắm tay, trái tim đập mạnh. Không ai khác nghe thấy. Chỉ mình cậu biết: mình không còn một mình trong cơ thể này nữa.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.

Chương 2

Chương 2: Người bạn vô hình Sau vụ suýt bị thương vì shuriken buổi sáng, Boruto không thể yên lòng. Cảnh tượng mọi thứ “giật ngược” như tua lại, và giọng nói kia – “Mạch” – cứ vang vẳng trong đầu. “Mình… đã thật sự quay ngược thời gian ư? Hay chỉ là ảo giác?” Nhưng lớp học chiều hôm đó đã cho Boruto câu trả lời rõ ràng. Trong tiết thể thuật, cậu bị xếp đấu với Iwabee. Gã to con, lực lưỡng, vừa ra đòn đã dồn Boruto vào thế bí. Iwabee gầm lên, tung cú đấm thẳng mặt. Trong khoảnh khắc, Boruto la lên trong đầu: “Mạch! Giúp mình lần nữa!” Không gian lại nhòe đi. Nhưng lần này, thay vì ngay lập tức quay ngược, một giọng trầm tĩnh vang lên: > “Ta không muốn. Ta sẽ không đồng ý.” Boruto sững lại. Hình ảnh tua ngược khựng lại giữa chừng, rồi vỡ vụn. Ngay sau đó—cú đấm giáng thẳng vào vai, khiến Boruto ngã nhào xuống đất. Tiếng cười chế giễu của bạn học vang lên. Sarada cau mày, còn Mitsuki thì nheo mắt đầy thích thú. Boruto nghiến răng, hét trong đầu: “Ngươi rõ ràng có thể cứu ta! Sao lại không làm!?” Mạch đáp, điềm tĩnh nhưng ranh mãnh: > “Ngươi chưa hiểu sao? Sức mạnh này không phải chỉ của riêng ngươi. Mỗi lần hồi quy, cần cả hai ta cùng muốn. Nếu một người từ chối… thì nó không xảy ra.” Boruto chết lặng. “Nghĩa là… ta không kiểm soát được một mình?” > “Đúng. Ta cũng vậy. Ngươi không cho phép, ta cũng không thể dùng. Đây là trò chơi chung, Boruto. Ta và ngươi… cùng ngồi trong một con thuyền.” Iwabee lại xông tới. Máu nóng bốc lên trong người, Boruto hét lên: “Được! Lần này ta đồng ý! Mau làm đi, Mạch!” > “Hừm. Như vậy mới ngoan.” Thế giới lập tức quay ngược 3 giây trước. Boruto thấy lại cảnh nắm đấm của Iwabee đang lao tới – và lần này, cậu kịp né sang bên, khiến cú đấm chỉ quét qua không khí. Cả lớp ồ lên kinh ngạc: “Cái gì!? Nó né được à!?” “Giống như biết trước chỗ bị đánh vậy!” Boruto thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng. Trong đầu, cậu gào thầm: “Mạch… Ngươi là cái gì vậy? Đồng minh, hay kẻ đang điều khiển ta?” Tiếng cười khe khẽ lại vang vọng: > “Không cần gấp. Rồi ngươi sẽ hiểu… Vì từ hôm nay, ta và ngươi đã khóa chặt số phận với nhau. Muốn sống, ngươi không thể bỏ ta. Cũng như ta, không thể bỏ ngươi.” Boruto rùng mình. Trong mắt người ngoài, cậu vừa có màn phản xạ xuất thần. Nhưng chỉ mình cậu biết: chiến thắng ấy không hoàn toàn do chính mình.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.

chương 3

Chương 3: Quyền phủ quyết Sau trận đấu với Iwabee, Boruto trằn trọc cả đêm. Vết bầm nơi vai vẫn còn đau, nhưng điều khiến cậu không ngủ nổi lại là câu nói ấy: > “Nếu một trong hai ta từ chối… sẽ không hồi quy.” Boruto lăn qua lăn lại, bàn tay nắm chặt ga giường. “Ngươi nghĩ ta sẽ mãi bị ngươi dắt mũi sao, Mạch? Ta sẽ chứng minh ngươi không toàn quyền.” --- Buổi tập kunai Sáng hôm sau, lớp học ngoài sân. Mỗi học sinh lần lượt ném kunai vào bia gỗ. Iwabee quăng mạnh, trúng ngay tâm, hùng hổ khoe khoang. Sarada tiếp theo, nhát ném gọn gàng, khiến vài bạn gái reo lên thích thú. Đến lượt Boruto. Cậu cầm kunai, nhưng cố tình giữ hờ hững. Lưỡi dao bay chệch hướng, bật vào mép bia rồi văng ngược. Nó đập trúng một kunai khác đang cắm, đổi quỹ đạo và lao thẳng về mặt Boruto. Tiếng hét vang khắp sân: “Boruto, tránh đi!” Không gian bỗng nhòe lại. Thời gian chuẩn bị giật lùi. > “Nguy hiểm. Ta sẽ kích hoạt ngay.” – giọng Mạch rắn rỏi vang lên. Nhưng Boruto nghiến răng hét thầm: “Không! Ta không đồng ý! Tuyệt đối không!” Dòng chảy thời gian khựng lại, xoáy vòng rồi vỡ tan như thủy tinh. Không có hồi quy. Mạch gầm lên, lần đầu để lộ sự hoảng loạn: > “Ngươi điên rồi! Muốn chết à!?” Boruto cắn chặt răng, để mặc lưỡi dao lao đến. “Ta muốn xem ngươi có dám phá luật hay không.” Kunai sượt qua má. Cơn buốt nhói rạch một đường dài, máu đỏ tươi trào ra, nhỏ xuống nền gạch. Cả lớp náo loạn. “Boruto bị thương rồi!” “Thầy, mau cứu cậu ấy!” Giáo viên vội lao đến, kéo Boruto sang một bên băng bó. Sarada cau mày, trách móc: “Cậu bất cẩn quá. Ném kunai kiểu gì thế?” Boruto cười gượng, gãi đầu: “Ha… trượt tay thôi mà.” Sarada nhìn chằm chằm, nhưng chỉ thở dài rồi quay đi. Boruto vừa định thở phào thì Mitsuki tiến đến. Đôi mắt sáng trong nhưng sắc bén khiến Boruto thấy gai lưng. “Boruto…” – Mitsuki cúi xuống, thì thầm – “cậu cố tình đứng yên, đúng không?” Boruto giật mình, cố giữ giọng tự nhiên: “Cậu… nói gì vậy? Mình đâu có điên.” Mitsuki nghiêng đầu, nụ cười mơ hồ: “Lúc lưỡi dao bay đến, mắt cậu không hề sợ. Cậu như đang chờ… một điều gì đó xảy ra.” Boruto nuốt khan, không đáp. Mitsuki khẽ nhún vai, rồi quay đi: “Không sao. Mình chỉ quan sát thôi. Nhưng cậu… thú vị hơn mình nghĩ nhiều.” --- Sau giờ học Boruto ngồi dưới gốc cây, tay chạm vết băng trên má. Tim cậu vẫn đập nhanh, không phải vì đau, mà vì ánh nhìn của Mitsuki. Giọng Mạch vang lên, lần này trầm thấp, âm u: > “Ngươi thấy rồi đấy. Mitsuki đã ngửi thấy mùi bí mật. Nó nguy hiểm hơn Sarada nhiều. Nếu một ngày nó vạch trần ngươi… chúng ta đều xong.” Boruto nghiến răng, đáp thầm: “Đây không phải ‘bí mật của chúng ta’. Đây là gánh nặng ta buộc phải chia sẻ với ngươi.” Mạch cười nhạt, tiếng cười vang vọng như vọng từ vực sâu: > “Ngươi gọi là gánh nặng, còn ta gọi là số phận. Nhớ lấy, Boruto… cùng nhau, hoặc cùng chết.” Boruto nắm chặt nắm tay, mắt ánh lên tia quyết tâm nhưng trong lòng vẫn rối bời. Cậu đã chứng minh mình có thể phủ quyết Mạch. Nhưng đổi lại, cậu cũng nhận ra: chỉ một phút bất đồng, cả hai có thể cùng chết bất cứ lúc nào.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.
000???
000???
.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play