Cuối mùa xuân hoa nở khắp ngõ ai ai cũng bận rộn trong những công việc vào buổi sáng và đâu ai biết căn nhà bên sông kia cũng bận rộn như vậy.
Hoàng Đức Duy
// ngước lên // em muốn cấy chi?
Tử Lâm_ Mợ Cả
tôi muốn anh cho tôi lên tỉnh nghe chưa?
Hoàng Đức Duy
nhưng lên mần chi rứa?// bỏ cuốc xuống // em mần chi trên nớ?
Tử Lâm_ Mợ Cả
tôi muốn đi mua đồ thôi anh hỏi làm gì?// khinh//
Hoàng Đức Duy
nhưng em phải nói rõ cho anh biệt em mần chi trên nớ ? Anh biệt em mua đồ nhưng anh muốn biệt em mần chi?
Tử Lâm_ Mợ Cả
// tức // tôi làm gì mặc kệ tôi anh ko có quyền nói !!
Hoàng Đức Duy
Anh là người yêu...// thở dài mà thôi // anh biệt anh chỉ là thằng nghèo nhưng...Anh...
Tử Lâm_ Mợ Cả
Anh đừng nói nữa tôi không thích trình bày!// tức //
Hoàng Đức Duy
ừ...// quay đi //
___
Phủ hội đồng rộng lớn trước nhà là bàn trà hương khói cùng ánh mắt lạnh tanh của ông hội đồng nhìn ra cửa và bà hội đồng đang thêu áo mà nhìn ra cửa như chờ thứ gì đó.
Chiếc xe Porsche 356A màu đen phóng vào cổng và bước xuống là cậu cả cầm điếu xì gà mà hút rồi nhả khói,bên tay là con rắn quấn ở tay bước vào thềm cúi xuống Chào.
Nguyễn Quang Anh
Con chào má và cha// cúi đầu //
Bà Hội đồng
// bỏ chiếc áo xuống nhìn lên // bây đó hả sao nay mới về?
Nguyễn Quang Anh
Dạ tại trên tỉnh con còn nhiều chuyện chưa làm xong nên con bây giờ mới về được
Nguyễn Quang Anh
mà má với cha khỏe không ạ // liền dập tắt điếu xì gà trên miệng //
Ông Hội đồng
khỏe không cần phải hỏi // lạnh nhạt //
Người đàn ông lớn tuổi liền đáp luôn, vì ông ghét Quang Anh vì cái tính bướng không chịu làm ăn nên giờ hai cha con không bao giờ nói chuyện với nhau.
Nguyễn Quang Anh
Cha vẫn còn tức vụ đó sao cha?
Ông Hội đồng
Ta không cần tức làm gì! Cái đó bây làm bây tự chịu không lẽ ta tự chịu?
Nguyễn Quang Anh
Con đã nói là Con không làm!!// liềm đập bàn hét lên//
Ông Hội đồng
Không làm?// cười nhẹ //
Căn phòng bỗng trở nên im lặng.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng con không chấp nhận cưới vợ
Ông Hội đồng
Phải cưới
Nguyễn Quang Anh
không!!
Tiếng trống, tiếng chiêng vang rền khắp phủ Hội đồng Nguyễn. Cả làng, cả tổng kéo về đông nghịt để xem lễ cưới của cậu cả Nguyễn Quang Anh. Người ta kháo nhau rằng, mợ hai – tức cô dâu hôm nay – đẹp lắm, dịu dàng lắm, lại biết giả vờ khổ sở mà khiến người người thương cảm.
Tử Lâm_ Mợ Cả
Cậu à~
Nguyễn Quang Anh
" Ối giồi ôi..." À ừ sao vậy?
Tử Lâm_ Mợ Cả
Dạ~ em muốn hỏi là con rắn...// hơi sợ//
Nguyễn Quang Anh
Thì sao?
Tử Lâm_ Mợ Cả
Dạ không có gì ạ...// liền né đi//
__
Trong bếp, Hoàng Đức Duy – thằng hầu nhỏ, người miền Trung – đứng lom khom vo gạo, vừa nghe tiếng cười nói ngoài sân vừa thoáng ngẩn người. Từ khe cửa nhìn ra, cậu thấy mợ hai Tử Lâm khoác áo cưới đỏ rực, ngồi ngay bên cạnh cậu cả. Nàng cười dịu dàng, tay còn chạm nhẹ vào vai Quang Anh như thể từ lâu đã thuộc về nhau.
Tim Duy nhói lên một cái. Người đó… chính là mối tình đầu của cậu. Người cậu từng thương, từng tin… Giờ lại ngồi hiên ngang làm vợ người khác, lại còn là vợ của cậu cả – chủ của cậu.
Hoàng Đức Duy
Mả Cha Tiên sư...// nói nhỏ//
Hoàng Đức Duy
Mi được rơ rứa tau cũng nhởi lại mi cho mi biệt lừa tau là rơ răng // bê mâm//
Duy cắn răng, mím môi, rồi cúi xuống làm tiếp việc. Còn nhiều chén bát, còn nhiều mâm cỗ cần bưng. Cậu đâu có quyền ngẩn ngơ.
Sau ngày cưới, buổi trưa, cậu cả ngồi ở bàn gỗ giữa nhà. Thuốc lá kẹp hờ nơi tay, ánh mắt sắc như lưỡi dao, nhàn nhạt mà soi khắp gian phòng. Đám người dưới phủ răm rắp làm theo lệnh. Riêng thằng hầu nhỏ thì cứ ngơ ngác.
Nguyễn Quang Anh
Lấy tao cái chén mau lên // khẽ nghiêng đầu nói giọng miền nam//
Hoàng Đức Duy
Dạ?
Hoàng Đức Duy
// ngơ ngác //
Nguyễn Quang Anh
Lấy tao cái chén! cái chén ý!!!
Hoàng Đức Duy
Cấy chi hở cậu?
Nguyễn Quang Anh
...
Nguyễn Quang Anh
" Má Thu Cha Nó.."
Nguyễn Quang Anh
Biết cái tô ko?
Hoàng Đức Duy
// bĩu môi lắc đầu//
Nguyễn Quang Anh
àaa Hay Mày chỉ biết "roi" ?
Nghe tới chữ "roi", Cậu liền giật mình mếu máo mà lắc đầu như sợ bị xử tội
Hoàng Đức Duy
// thút thít mếu // nhưng...cấy chén với cấy tô là...là cấy chi rứa cậu...
Nghe tới đó hắn cũng đơ ra nhưng rồi cầm chén lên chỉ vào nó
Nguyễn Quang Anh
Thế Chả lẽ cái này gọi là thau à?
Hoàng Đức Duy
Cái Đọi ạ?...
Nguyễn Quang Anh
Hả?
Hắn Nghe Chữ " Cái Đọi" liền ngớ ra nhưng vẫn hỏi tiếp
Nguyễn Quang Anh
cái...đọi?
Hoàng Đức Duy
Dạ đúng mà...
Nguyễn Quang Anh
ĐỌI...ĐỌI CÁI MẢ CHA NHÀ MÀY!!!
Chiếc dép ở dưới chân hất lên,hắn bắt lấy liền ném thẳng, cái dép của cậu cả bay thẳng tới may cậu biết mà né rồi nhanh chân chạy xuống bếp lấy chén
Hoàng Đức Duy
// giơ ra // Cấy đọi...à không cấy chén ni ạ...
Quang Anh vừa nhận lấy vừa nắm luôn cổ tay cậu, kéo sát lại. Đôi mắt đen hằn khói thuốc lẫn tức giận, giọng bất ngờ đổi sang chuẩn miền Trung
Nguyễn Quang Anh
Mi cũng gan rứa hề? Tau nói mi rơ răng… mi hiểu không?
Nguyễn Quang Anh
// tức giận//
Duy sững người, mắt mở to. Cậu cả… biết nói tiếng miền Trung? Tim cậu khựng một nhịp, rồi lí nhí xin lỗi, rụt tay lại mà chạy đi.
Hoàng Đức Duy
Mả cha...ủa lộn...Xin lỗi Cậu..//chạy đi//
Cả phủ hội đồng ngồi quanh mâm cơm đều thoáng ngạc nhiên. Nhất là mợ hai Tử Lâm, gương mặt nàng thoáng tái đi vì ghen tức.
Tử Lâm_ Mợ Cả
" Thằng hầu đó..." // tức//
Nguyễn Quang Anh
// cười khẩy mà quay lại ăn cơm//
_
Tác giả xàm lờ:))
Rứa bây có đọc không hay bây trêu tau:))
Tác giả xàm lờ:))
Giừa tau viết đó nhớ nổi tiếng xíu cho tau vui nha!!
Tác giả xàm lờ:))
xia xìa ❤️🔥💋🦊
2#
Tác giả xàm lờ:))
cảm ơn các con vợ:))
Tác giả xàm lờ:))
xia xìa ❤️🔥💋
Tác giả xàm lờ:))
hai chép
____
Cảnh sáng hôm sau
Khói hương nghi ngút bay quanh gian thờ phủ Hội đồng. Cả nhà nối nhau cúi lạy gia tiên. Đến lượt cậu cả Quang Anh, điếu thuốc dập vội, tay bật lửa châm nén hương. Hắn khép hờ đôi mắt, khấn vái nghiêm trang.
Nguyễn Quang Anh
// đang vái lạy //
Hoàng Đức Duy
" Cậu ơi!! rứa pha trà hay chè!!" // nói nhỏ//
Nguyễn Quang Anh
// nhíu mày //
Nhưng một bên mắt lại khẽ hé, lặng lẽ liếc ra sau. Ngoài cửa, Hoàng Đức Duy rụt rè núp sau đám hầu, đôi mắt tròn chăm chăm nhìn vào, vừa tò mò vừa sợ hãi.
Nguyễn Quang Anh
" Thằng này..." // vẫn vái lạy//
Hoàng Đức Duy
" CẬU ƠI!!" // nói nhỏ //
Quang Anh thoáng mất tập trung, khẽ thở dài, rồi vẫn trọn lễ bái. Hương cắm xuống lư đồng xong, hắn xoay bước, đi thẳng ra cửa.
Nụ cười khẩy hiện trên môi, hắn cúi xuống, bất ngờ túm lấy góc áo một người.
Nguyễn Quang Anh
Thằng này mày cũng hay quá ha // nghiến răng khó chịu//
Hoàng Đức Duy
a!! quái vật long léc!!// tính chuồn //
Nguyễn Quang Anh
// túm lại//
Hoàng Đức Duy
// liền lấy chân đạp thẳng ngực hắn //
Hoàng Đức Duy
// chạy đi //
Nguyễn Quang Anh
// giữ thăng bằng nhìn cậu chạy đi// to gan thật..
Cậu lúng túng giằng áo, vội vàng chạy thẳng về phía bếp. Sau lưng, Quang Anh khẽ nhướng mày, châm điếu thuốc mới, ngồi xuống bậc thềm mà phả khói.
Mợ hai Tử Lâm đứng ngay đó, trông thấy tất cả. Mắt nàng lóe lên tia ghen tức, bàn tay nắm chặt lấy tà áo, nhưng rồi vẫn cố mỉm cười làm ngơ.
Tử Lâm_ Mợ Cả
// nắm chặt tà áo dài cố không tức //...
Tử Lâm_ Mợ Cả
" Thằng ranh..."
Tối hôm ấy, khi Duy bưng cơm lên, đặt khay trước mặt cậu cả, Tử Lâm chợt ghé sát, môi đỏ khẽ nhếch
Tử Lâm_ Mợ Cả
Mi cũng chỉ là người làm ở đây thôi. Cái người thích ta mà không giữ được… cũng như không thôi.
Lời nói như mũi dao xoáy thẳng vào ngực Duy. Cậu hầu cắn môi, chỉ cười nhạt, cúi đầu rời đi.
Hoàng Đức Duy
// ném đá xuống hồ//...Không giữ được...ha~
Hoàng Đức Duy
Đúng không giữ được thật...
Cả đêm hôm đó, trong đầu cậu chỉ văng vẳng câu nói ấy. Dưới ánh trăng, gió lùa sương lạnh, Duy ngồi bên hồ nước nhỏ, xắn quần ngâm đôi chân trắng vào làn nước trong. Ánh trăng dọi xuống, da cậu hằn lên thứ sáng trong, như chạm vào mặt hồ.
cậu ngồi im, nhìn nước gợn sóng, lòng nặng trĩu.
Một giọng trầm bất ngờ vang sau lưng
Nguyễn Quang Anh
Trăng đẹp không chỉ riêng ngươi. Lấp lánh ánh sáng đêm đêm… Tại sao ngươi phải ngồi đó? Bóng hồ mặt phẳng như vầy… cớ sao lại làm ngươi buồn?
Nguyễn Quang Anh
// liền cúi xuống//
Nguyễn Quang Anh
" Tại sao ánh trăng này lại ko lấy đi đôi mắt trong veo của ngươi chứ
Hay là vì thương? Ko mà là ngươi quá đẹp đến mức
Ánh trăng ko thể lấy đi..."
rứa tự nhiên nguyên quái vật long léc sau lưng!!...
Nguyễn Quang Anh
// cười nhẹ mà nhướng mày nhìn cậu //
Ánh mắt họ chạm nhau dưới ánh trăng. Quang Anh cười khẩy, cúi thấp giọng
Nguyễn Quang Anh
Mày đang giấu chuyện gì sao?
Hoàng Đức Duy
Dạ...con giấu bò giấu gà giấu trâu...
Hoàng Đức Duy
còn mấy cây xoài ổi nữa...// lắp bắp//
Nguyễn Quang Anh
Nói ngay! Tao mà tức là mày liệu hồn đó.// gằn giọng.//
Hoàng Đức Duy
rứa cậu bị bệnh hở mà rình con rùi hỏi con?
Nguyễn Quang Anh
...
hắn bắt lấy chiếc dép dưới chân lên
Hoàng Đức Duy
ơ!!!
Nguyễn Quang Anh
Mai theo tao lên tỉnh
Hoàng Đức Duy
rứa...cất dép đi cậu...
Nguyễn Quang Anh
// nhìn chiếc dép rồi ném xuống đất //
Nguyễn Quang Anh
mai theo tao lên tỉnh có việc
Hoàng Đức Duy
rứa...!!
Nguyễn Quang Anh
Mày đi theo tao có công chuyện. Mợ hai không đi được, nên mày đi. Có làm sao không?
Hắn khẽ liếc đi chỗ khác, nhưng ánh nhìn vẫn không rời đôi chân trắng đang ngâm dưới nước kia. Một tiếng thở dài bật ra giữa đêm
Hoàng Đức Duy
vậy...con đi mần cùng cậu...
Nguyễn Quang Anh
ừ
Nói rồi, hắn cúi sát mặt Duy, nụ cười khẩy vẽ ngang môi, khiến cậu hầu nghẹn cả thở. Lần đầu tiên Duy mới nhận ra cậu cả… xấu trai ý lộn đẹp đến điên đảo.
Ở một góc khuất gần đó, Tử Lâm đang lặng lẽ theo dõi. Ánh trăng bị mái ngói che khuất khiến nàng chỉ thấy dáng Quang Anh cúi sát mặt Duy như hôn nhau.Cơn ghen cuộn trào, nàng siết chặt tay, đấm thẳng vào tường đá. Mắt đỏ ngầu, nàng xoay lưng bỏ đi, trong đầu ngùn ngụt nghĩ ra đủ cách để diệt thằng hầu đáng ghét kia.
Tử Lâm_ Mợ Cả
// tức //" Mày chờ đó..."
__
Tác giả xàm lờ:))
Hẹ hẹ !!
Tác giả xàm lờ:))
cùng tongtai đẩy truyện đến bến nào!!
Tác giả xàm lờ:))
❤️🔥💋🦦🐑
3# Rắn tỉnh
Tác giả xàm lờ:))
hai chép đó nhớ ủng hộ tongtai!!
Tác giả xàm lờ:))
xia xìa ❤️🔥💋
_____
---
Sáng hôm sau
Duy vừa xếp mấy bộ quần áo cũ kỹ bỏ vào cái túi vải, chuẩn bị ra cửa thì mợ hai Tử Lâm bước vào. Nàng càng tiến, Duy càng lùi, cho đến khi lưng chạm tường.
Hoàng Đức Duy
muốn chi!!
Nụ cười khinh bạc thoáng nơi môi Tử Lâm
Tử Lâm_ Mợ Cả
Ngươi nghe không hiểu tao nói gì à? Thằng nghèo… tao nói cút.
Nói rồi, bàn tay trắng nõn hất mạnh chiếc quạt, văng xuống gần cửa.
Hoàng Đức Duy
...// nhìn chiếc quạt//
Duy nhìn nàng, khóe môi cũng nhếch nhẹ, giọng miền Trung kéo dài
Hoàng Đức Duy
À, rứa là mi muốn chơi tau đến cùng hả? Mi biết mật nỏ ngọt, rứa mà còn bám lấy cậu cả à?
Hoàng Đức Duy
hay mi biệt tau đang cố cướp cậu cả?
Hoàng Đức Duy
Đúng tau là rứa đó!
Nghe thế, Tử Lâm tức giận, đẩy mạnh cậu. Nhưng Duy nhanh chân né, để nàng tự ngã xuống. Cậu cúi xuống, mắt thoáng lóe lên.
Hoàng Đức Duy
Ồ… ra mi cũng biết tau là ai hỉ? Rứa… mi còn yêu tau nỏ?
Hoàng Đức Duy
Hay mi vì tiền tài mi bỏ tau trước?
Tử Lâm_ Mợ Cả
// nhìn lên mà tức //...
Cuộc nói chuyện ấy, Quang Anh đứng ngoài cửa nghe hết. Hắn không bước vào, chỉ châm một điếu thuốc, khoanh tay, im lặng nghe từng lời. Trong lòng thoáng khó hiểu: mấy ngày nay thằng hầu này cứ theo mình răm rắp, khác hẳn hồi trước cứ cãi cho tới khi mệt mới chịu nghe.
Nguyễn Quang Anh
// hút thuốc // " hóa ra...là chơi nhau "
Nguyễn Quang Anh
" Để xem...chơi đến đâu mới chịu dừng "
Tử Lâm gượng ngồi dậy, mắt đỏ ngầu
Tử Lâm_ Mợ Cả
Mày nghèo. Đúng. Vì mày đâu nuôi được tao? Đến cái váy mới mày còn không có tiền mua. Tao yêu mày để thiên hạ cười à?
Hoàng Đức Duy
...
Hoàng Đức Duy
Đúng tau tệ
Hoàng Đức Duy
Haha~
Câu nói không lạ, không đau… nhưng tim Duy vẫn nhói. Cậu khẽ cúi đầu, giọng nghẹn
Hoàng Đức Duy
Đúng… tau bỏ mặc mi. Tau nỏ tốt. Mi nói đúng… tau nỏ có tiền nuôi mi…
Nói xong, cậu lặng lẽ xếp túi, bước ra khỏi bếp.
Quang Anh lúc đó mới hiện ra, dựa vai vào cột, cười khẩy.
Nguyễn Quang Anh
Mấy năm trước mày còn cãi tao, không chịu lên tỉnh. Giờ đổi ý nhanh dữ ha?
Nguyễn Quang Anh
Giờ ngoan tao không quen
Hoàng Đức Duy
Vậy con nỏ đi nữa là vừa lòng cậu hề. Răng cậu cứ hỏi con mấy cấy ni?
Hoàng Đức Duy
// mím môi //
Quang Anh chỉ cười, mở cửa xe. Trên ghế phụ, một con trăn vàng uốn éo.
Duy vừa nhìn thấy liền hét toáng
Hoàng Đức Duy
Wua cha ơi!! //rồi quăng túi, chạy biến ra sau cây.//
Nguyễn Quang Anh
Nó đâu có cắn.
Nguyễn Quang Anh
// cười khẩy //
Hoàng Đức Duy
Ai mờ tin cậu! Rứa lỡ hần cắn thì mần răng?! //thò đầu ra, mặt tái mét.//
Nguyễn Quang Anh
Cắn thì… mày chịu thôi.// nhả khói thuốc //
Hoàng Đức Duy
Cậu mừ bỏ hần qua đây, con giết cậu đó!!// nhặt dép ném tới//
chiếc dép bay tới trúng chân hắn.
Nguyễn Quang Anh
Mả cha nhà mày, có ra đây lẹ không? Giờ mà muộn tao cho nó cắn mày thiệt đó.// cầm dép làm bộ đe dọa mà cười khẩy //
Hoàng Đức Duy
Mệ cha tiên sư nhà cậu…// nghe tới cắn liền ló mặt ra vừa đi vừa lẩm bẩm //
Nguyễn Quang Anh
Gì? Mày tính gọi cả gia tiên tao lên hả?// nhướng mày //
Duy giật mình, vội lắc đầu lia lịa, rồi chui vội vào xe.
Chiếc xe lăn bánh. Hai bên đường là ruộng đồng bát ngát. Duy ôm chặt cái túi, ngồi co rúm. Đột nhiên cậu la thất thanh
Hoàng Đức Duy
Wua cha ơi!! Cậu bắt hần ra mau!!
Con trăn chẳng biết từ khi nào bò lên chỗ Duy, quấn lượn qua chân. Cậu khóc rống, toan mở cửa định nhảy xuống.
Quang Anh giữ chặt tay
Nguyễn Quang Anh
Mày sợ gì mấy con này?
Nguyễn Quang Anh
có gì tao mà đâm tao táng Mày đó!!
Hoàng Đức Duy
Woa cha ơi cứu con!! Hức… mệ cha tiên sư nó… cửa ơi… cứu!! // vừa gào vừa khóc.//
Quang Anh cười, giữ chặt vai hắn, nhưng trong thoáng chốc cũng suýt mất lái khi Duy giãy quá mạnh. Xe chao sang bên, xém đâm xuống ruộng mới kịp kéo lại.
Mãi sau mới tới tỉnh. Duy ôm chân run bần bật, bỗng cúi xuống cắn ngược ngay vào thân con trăn.
Quang Anh chỉ cười nhẹ, đưa con trăn vào hộp, ôm bước vào một tiệm nhỏ. Phía sau, Duy vẫn lẽo đẽo theo, mặt đỏ hoe, nước mắt chưa kịp khô, như sắp khóc thêm lần nữa.
Hoàng Đức Duy
" con rắn khốn...mi liệu hồn tau"
Nguyễn Quang Anh
" trẻ con " // cười nhẹ //
___
Tác giả xàm lờ:))
rùiii nhó!!
Tác giả xàm lờ:))
iuuuu
Tác giả xàm lờ:))
❤️🔥💋🦦🐑
Download MangaToon APP on App Store and Google Play
novel PDF download
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play