Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kiềm Nén Rung Động Dành Cho Em

1. Tự tưởng tượng

Cạch!

Cửa mở, Giang Dật Hiên vừa bước vào nhà, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, một bóng người không biết đã chuẩn bị từ bao giờ lao tới, ôm ghì lấy cổ anh kéo xuống, bờ môi mềm mại dưới ánh sáng vàng vọt của huyền quan chạm vào yết hầu của anh rồi rướn cao lên, từ nhẹ nhàng đến thô bạo, chỉ sợ không thể nuốt lấy môi anh mà cắn, mà gặm.

Đôi gò bồng căng tròn sau lớp váy ngủ mỏng manh hoàn toàn không có gì che đậy, cọ sát, ép chặt vào lớp áo còn vương chút hàn khí của tiết trời bên ngoài... Mềm mại, ấm áp... Thật sự là vượt quá giới hạn chịu đựng của một người đàn ông đã "nhịn" hơn một tháng trời.

Bịch!

Chiếc áo măng tô dày cộm trên người Giang Dật Hiên bị anh cởi ra, vứt mạnh xuống sàn, hai cánh tay mới nãy còn căng cứng vì bất ngờ giờ đã như thói quen, thành thục bao quanh vòng eo mảnh khảnh, khảm chặt sự mềm mại, yêu kiều trước mặt vào lồng ngực, rồi hạ người, chủ động mút mạnh hai cánh môi đang bậy bạ trên miệng mình.

Trịnh Thư Hàm bị Giang Dật Hiên hôn đến tê dại, dây áo bị tuột xuống tận khủy tay lúc nào cô cũng không biết, đầu óc cô cứ mông lung, mơ hồ bởi hàng loạt suy nghĩ bủa vây trong lúc đợi anh về. Trái tim thì đau nhói như đang thật sự rỉ máu, muốn khóc, muốn hỏi anh rất nhiều điều nhưng cổ họng cứ bị nghẹn lại, môi lưỡi cứ như không thuộc về cô nữa, hoàn toàn để người đàn ông này chiếm dụng.

Khi cảm nhận hai bàn tay của người con gái trong lòng đang ghì chặt sau gáy mình đột nhiên di chuyển ra trước ngực, dùng chút sức lực kháng cự không đáng kể để đẩy mình ra, dù đang nhắm mắt tận hưởng, khóe môi Giang Dật Hiên vẫn khẽ nhếch lên một đường rất nhẹ... Anh không lập tức buông Trịnh Thư Hàm ra, mà dây dưa thêm một hồi lâu nữa mới miễn cưỡng tách rời khỏi môi cô.

Nhịp thở của Trịnh Thư Hàm không ổn định, mỗi lần cô hít sâu một hơi, đôi mắt lại rịn ra một tầng sương mỏng, cứ ngước lên, rồi lại hạ xuống, chẳng biết bản thân muốn nhìn, hay không muốn nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Đợi rất lâu cũng chẳng thấy người con gái trong lòng mở miệng nói với mình lời nào. Giang Dật Hiên nhíu mày, lẳng lặng nhìn cô một hồi cũng mơ hồ cảm nhận được thứ cảm xúc lạ lùng gì đó trên gương mặt Trịnh Thư Hàm.

Cô gái này của anh đặc biệt dính người, Giang Dật Hiên không nhớ nổi đã bao nhiêu lần Trịnh Thư Hàm chủ động nhào vào lòng anh mà cưỡng hôn anh, nhưng chưa lần nào cô chịu thua trước, đừng nói đến chuyện vừa rơm rớm nước mắt, vừa ngập ngừng không muốn nhìn anh như lúc này.

Trong lòng Giang Dật Hiên không hiểu sao lại có chút lo lắng, một tay nâng má Trịnh Thư Hàm lên đối diện với gương mặt lạnh tanh của mình, giọng anh khàn khàn hỏi:

"Bị sao vậy?"

Trịnh Thư Hàm mấp máy môi, ánh mắt bất an nhìn Giang Dật Hiên, hai bàn tay siết chặt vạt áo trước ngực anh không dám rời, lí nhí hỏi:

"Anh có nhớ em không?"

Giang Dật Hiên khựng người, cũng không phải là lần đầu Trịnh Thư Hàm hỏi anh câu này, nhưng hôm nay, anh cảm thấy mình không thể tùy tiện trả lời một chữ "không" với cô như mọi lần được.

Mắt đối mắt, hai người nhìn chằm chằm vào nhau, Trịnh Thư Hàm không hiểu chữ "nhớ" trong miệng Giang Dật Hiên sao lại khó nói ra đến vậy?

Hoặc có lẽ, hơn hai năm qua anh chưa từng lừa gạt cô, mỗi lần anh trả lời "không" đều là mỗi lần anh thật lòng. Chỉ là cô vô tư đến ngu muội, cho rằng anh chỉ đang kiêu ngạo, không muốn thừa nhận lòng mình đã thương cô.

Reng... Reng...

Đương lúc bầu không khí chìm vào một màu xám xịt, nặng nề thì điện thoại của Giang Dật Hiên lại rung lên. Anh nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi lại nâng mắt nhìn gương mặt buồn bã, bất an của người con gái trước mặt, một thứ cảm xúc gì đó thoáng qua, nhưng rất nhanh đã bị anh đã lờ đi mất.

"Anh còn chút việc phải xử lý." Giang Dật Hiên nhìn Trịnh Thư Hàm, thấp giọng nói. Nhưng dứt lời chẳng thấy cô có phản ứng gì liền thở dài một hơi, kéo người lại gần mình, rồi như có như không hôn lên trán cô một cái:

"Ngoan!"

Giang Dật Hiên chỉ để lại một chữ duy nhất như vậy, rồi vừa nhấc máy, vừa đi thẳng về phía thư phòng, làm Trịnh Thư Hàm mơ hồ có cảm giác, cảnh tượng đắm đuối, quấn lấy nhau vừa rồi giữa hai người, giống như chỉ do một mình cô tưởng tượng ra.

***

Cuộc nói chuyện điện thoại này Giang Dật Hiên đã nói là nói hơn một tiếng đồng hồ. Khi anh trở vào phòng ngủ, trong phòng tối đen như mực.

Bật đèn lên, Giang Dật Hiên giật mình nhìn Trịnh Thư Hàm ngồi thu lu một góc trên giường, lẳng lặng đưa mắt nhìn mình.

Anh khựng chân ngay cửa, cổ họng bất giác trở nên khô khốc. Ở bên nhau hơn hai năm, có rất nhiều chuyện xảy ra, Trịnh Thư Hàm tính khí lớn, lúc không hài lòng chuyện gì cũng không ít lần chửi thẳng vào mặt anh, nhưng đây là lần đầu tiên đối diện với cô, anh lại mơ hồ có cảm giác căng thẳng như này.

Sắp xếp lại cảm xúc của mình, Giang Dật Hiên bước đến bên giường, ngồi xuống trước mặt Trịnh Thư Hàm, đang định mở miệng hỏi cô "lại làm sao?" thì Trịnh Thư Hàm đã lên tiếng trước:

"Chuyện ở Milan là sao vậy?" Cô vừa hỏi vừa ngước mắt nhìn anh, sự bất an và ủy khuất trong đáy mắt càng lúc càng hiện rõ.

"Chuyện gì?" Giang Dật Hiên nhíu mày, ánh mắt ngưng lại nhìn chằm chằm hốc mắt hơi ửng đỏ của người con gái.

Trịnh Thư Hàm cắn môi, liếc xéo Giang Dật Hiên một cái, rồi mới lấy điện thoại mình, mở một loạt tin tức giải trí đang thịnh hành đưa qua cho anh.

Giang Dật Hiên nhận lấy, hạ mắt nhìn xuống tiêu đề bài báo trong điện thoại:

"Vương Phi Yến cùng bạn trai 'tình cảm' bên nhau tại một khách sạn ở MiLan."

2. Kết quả

Giang Dật Hiên lại nhíu mày, khó hiểu nâng mắt nhìn Trịnh Thư Hàm... Vương Phi Yến là con nhỏ nào? Tình cảm với bạn trai cô ta thì có liên quan gì đến anh?

Nhưng chỉ một thoáng sau đó, Giang Dật Hiên khựng lại, phát hiện người đàn ông trong bức ảnh hình như là mình, sắc mặt anh liền sa sầm ngay lập tức.

"Mẹ nó... Tờ báo chó chết này viết cái gì vậy?" - Giang Dật Hiên chửi thầm trong lòng mấy tiếng, tiện tay vứt luôn điện thoại của Trịnh Thư Hàm xuống nệm giường, rồi nhìn cô, giọng điệu có chút khó chịu, nói:

"Anh không có quen cô ta!"

Mi mắt Trịnh Thư Hàm rũ xuống, bàn tay bất giác bấu lấy ga giường thật chặt. Cô biết anh không thích nói nhiều, nhưng anh cũng chưa bao giờ dùng thái độ khó chịu như vậy để trả lời cô... Vì cô đã chạm vào giới hạn trong lòng anh sao? Anh nói anh không quen cô ta, vậy sao trong giấc mơ lại đau đớn gọi tên cô ta không ngừng?

Những gì Giang Dật Hiên nói là thật, anh chỉ đang ngồi ở sảnh khách sạn đợi xe đến đón, sofa ở sảnh là của chung, sao anh quản được người ngồi kế bên anh là ai. Nhưng bức ảnh này chụp kiểu gì cứ giống như người con gái kế bên đang ghé vào tai anh nói gì đó... Có sao? Hoàn toàn không có chút ấn tượng gì hết!

Rốt cuộc hậm hực với anh cả buổi, rưng rưng nước mắt chỉ vì cái bài báo lá cải vô vị này!

Giang Dật Hiên càng nghĩ càng tức cười, anh tháo mắt kính của mình xuống, chồm người đặt lên tủ đầu giường, thuận thế đè luôn Trịnh Thư Hàm xuống nệm, híp mắt, nửa đùa nửa thật, nhìn cô hỏi:

"Ghen à?"

Trịnh Thư Hàm không trả lời, cũng không muốn mắt đối mắt nhìn anh nên quay mặt sang chỗ khác.

Khóe miệng bên trái Giang Dật Hiên khẽ nhếch lên. Lần đầu anh thấy Trịnh Thư Hàm bộc lộ ra loại cảm xúc ủy khuất đến đáng thương như thế này. Nếu anh thật sự có gì với cái cô Vương Phi Yến kia, có lẽ anh sẽ cảm thấy có lỗi đến chết, nhưng anh không có làm cái gì cả nên một phần tội lỗi anh cũng chẳng thấy... chỉ thấy thích, thấy muốn ức hiếp, muốn làm người con gái trên giường mình lúc này đã đáng thương còn đáng thương hơn.

Giang Dật Hiên đã nghĩ rồi thì sẽ không chần chừ, anh bóp lấy cằm Trịnh Thư Hàm, lao xuống môi cô, dùng một lực rất mạnh nuốt trọn hai cánh môi đã bị cô cắn đến đỏ thẵm vào miệng mà mút lấy mút để.

"Ưm..." Trịnh Thư Hàm giật mình, trợn tròn hai mắt, cảm nhận tà váy lụa ngắn cũn của mình đã bị xốc lên đến tận ngực mà hoảng hồn... Cô còn có chuyện lớn muốn nói với Giang Dật Hiên, CHUYỆN RẤT LỚN, nhưng tình hình hiện tại, ngoài mấy tiếng rên rỉ khe khẽ nấc ra từ trong cổ họng, cô hoàn toàn không có cơ hội nào để kêu anh dừng lại.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, cũng không biết bản thân đã trở thành bộ dạng thảm hại như thế nào, khi Trịnh Thư Hàm mơ màng mở mắt ra lần nữa, đã thấy Giang Dật Hiên đang quỳ thẳng người trên thân mình, vừa cởi từng cúc áo sơ mi, vừa ám muội nhìn cô.

Trịnh Thư Hàm cứng người, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Giang Dật Hiên đã chồm người lên trên, mở ngăn tủ đầu giường tìm thứ quen thuộc.

Khi thấy ngăn tủ trống không, đến một cái vỏ cũng không thấy, mi tâm anh nhíu chặt, lại hạ mắt nhìn Trịnh Thư Hàm, hỏi:

"Hết rồi?"

Trịnh Thư Hàm không trả lời chỉ gật đầu một cái lảng tránh ánh mắt anh. Cô vứt hết rồi, tất nhiên là không còn, mà có còn cũng chẳng có tác dụng gì nữa.

Giang Dật Hiên khẽ nghiến răng một cái, quả thật khó chịu, đêm nay đủ chuyện khó chịu cứ ập đến anh. Anh nhìn chằm chặp bộ dạng rệu rã của người con gái dưới thân mình, nghĩ một hồi vẫn là nên nhịn thôi, mặc dù anh thích cái cảm giác "không phải bao bọc" đó vô cùng, nhưng một lần vượt quá giới hạn là đủ rồi!

Cành nghĩ bên dưới càng căng trướng khó chịu, Giang Dật Hiên thở hắt ra một hơi dài, vừa kéo chăn đắp ngang qua người Trịnh Thư Hàm, vừa dời mình khỏi người cô, hầm hừ nói:

"Em ngủ trước đi!"

Nhìn biểu cảm "Dục cầu bất mãn" của người đàn ông trước mặt mình, Trịnh Thư Hàm bất giác bật cười tự giễu. Anh thật biết làm khó bản thân mình, cô không ngại nhưng anh lại sợ. Anh cẩn thận đến mức nhiều lúc khiến cô chạnh lòng, nhưng như vậy thì sao? Kết quả vẫn là...

Giang Dật Hiên còn chưa kịp đặt chân xuống giường, Trịnh Thư Hàm đã kéo anh lại, giật lấy tay anh đặt lên bụng mình, cao giọng hỏi lớn:

"Anh phòng ngày, phòng đêm, có phòng được cả đời không?"

3. Dừng lại

Cả người Giang Dật Hiên lập tức bất động như tượng đá không xê dịch đi đâu được nữa. Đồng tử trong đôi mắt anh co rút lại, hết nhìn chằm chằm Trịnh Thư Hàm, rồi lại nhìn xuống bàn tay mình đang đặt trên bụng cô... Phẳng lì, chẳng cảm nhận được gì. Anh nhíu mày, ngờ vực hỏi:

"Có rồi?"

"Ừm!" Trịnh Thư Hàm cắn răng, liếc anh một cái, rồi gật đầu. Cô thật sự tò mò đến phát sợ, không biết phản ứng của anh sẽ như thế nào khi biết chuyện này.

Trịnh Thư Hàm nói cái gì thì là cái đó, Giang Dật Hiên đương nhiên không nghi ngờ cô. Chỉ là lòng anh bây giờ có chút loạn, loạn đến nổi bàn tay đặt trên bụng Trịnh Thư Hàm đã bất giác xoa nhẹ bụng cô lúc nào anh cũng không biết. Được một lúc mới khựng lại, trầm giọng hỏi:

"Mấy tháng?"

"Hơn... Một tháng!" Trịnh Thư Hàm ngập ngừng trả lời, trưa hôm nay cô cũng mới biết chuyện này, đến bây giờ tinh thần vẫn còn hỗn loạn, cũng không khá hơn anh là bao.

Hơn một tháng? Chỉ trực tiếp có một lần vậy mà dính luôn. Giang Dật Hiên nghĩ đến chuyện đêm đó, nếu không phải bị men rượu trong người kích thích, anh cũng không phát điên như vậy. Sáng hôm sau đi sớm, Trịnh Thư Hàm còn ngủ nên anh cũng quên dặn cô uống thuốc tránh thai, cứ nghĩ cô sẽ tự biết uống, không ngờ...

Nghĩ đến lại phiền, Giang Dật Hiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Trịnh Thư Hàm rất lâu.

Ánh mắt soi xét đó khiến Trịnh Thư Hàm có chút bực bội, cô hất tay Giang Dật Hiên ra khỏi bụng mình, tức đến bật cười, gằn giọng hỏi:

"Anh nhìn em như vậy là có ý gì? Anh nghĩ em cố tình sao?"

Giang Dật Hiên không trả lời, vì chính xác là anh đã nghĩ như vậy, dù chỉ trong một thoáng, nhưng anh cảm thấy cũng chẳng cần biện minh.

Thái độ của Giang Dật Hiên làm Trịnh Thư Hàm tức chết. Nếu bà đây thật sự muốn gài anh thì con của anh biết gọi "ba" từ lâu luôn rồi!

Nhưng nói ra mấy lời này bây giờ cũng chẳng để làm gì. Trịnh Thư Hàm hiện tại chỉ muốn biết một điều... Cô nâng mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt mình, từ lúc nào cổ họng đã nuốt khan một ngụm nước bọt, không chút sức lực gọi tên anh:

"Giang Dật Hiên!" Dù đã cố gắng lắm rồi, nhưng Trịnh Thư Hàm vẫn không đủ dũng khí hỏi thẳng, đến gọi cái tên thôi cũng lí nha lí nhí, khiến cô cũng tự khinh chính mình.

Giang Dật Hiên khẽ nhướn mày nhìn Trịnh Thư Hàm, im lặng đợi xem cô định nói gì, trong lòng thì suy tính đến chuyện giải quyết chuyện đứa bé như thế nào.

Trịnh Thư Hàm cũng nhìn chằm chặp Giang Dật Hiên rất lâu. Hết cắn môi, rồi lại bấu véo lòng bàn tay của mình, đến khi nhìn thấy mi tâm của người đàn ông trước mặt nheo lại giống như mất kiên nhẫn, cô mới cao giọng hỏi lớn:

"Có bao giờ anh nghĩ đến chuyện sẽ cưới em không?"

Trịnh Thư Hàm hỏi xong thì cắn chặt răng mình, cả người căng cứng chờ đợi câu trả lời.

Giang Dật Hiên thoáng chút giật mình. Anh không ngờ Trịnh Thư Hàm lại hỏi anh câu này... Có từng nghĩ đến chuyện sẽ cưới cô không sao? Hình như là chưa từng nghĩ đến, nhưng ngay trong lúc này lại bất giác có chút mường tượng đến cảnh tượng đó.

Giang Dật Hiên cũng tự sợ cái suy nghĩ này của mình... Bây giờ không được, tuyệt đối không được, anh vẫn chưa thể, phải nói là chưa có quyền được hưởng loại hạnh phúc như vậy.

Nghĩ loạn một hồi, Giang Dật Hiên gạt bỏ những ý nghĩ không an phận đó của mình. Trong lúc đại não không kiểm soát được miệng mồm, anh nhìn Trịnh Thư Hàm, cười khẩy một tiếng, qua loa trả lời cho qua chuyện:

"Nghiện đóng phim đến điên rồi à?" Vừa dứt lời thì lại tự cắn lấy lưỡi mình, hối hận suy nghĩ không biết có nên giải thích, mình không phải có ý như vậy hay không?

Nhưng Giang Dật Hiên còn chưa kịp nghĩ xong thì Trịnh Thư Hàm đã nắm lấy một chiếc gối trên đầu giường, nhoài người ngồi dậy đánh tới tấp vào mặt anh, còn vừa đánh, vừa nức nở quát lớn:

"Giang Dật Hiên, em ghét anh... Thật sự rất ghét anh... Tên khốn... Sao em lại yêu phải loại người như anh..."

Giang Dật Hiên lúc đầu cũng bị giật mình, theo phản xạ đưa tay ngăn lại, nhưng rồi còn chưa được hai giây đã hạ tay xuống, để yên cho Trịnh Thư Hàm đánh mấy cái cho đỡ tức, dù sao cũng chẳng đau đớn gì, nhưng tim thì cứ quặn lại mỗi khi tiếng khóc nấc thành tiếng của cô vọng vào tai mình.

Cứ như vậy hoài cũng không ổn, Giang Dật Hiên chậc lưỡi một cái, rồi giật lấy cái gối trên tay Trịnh Thư Hàm, ném sang chỗ khác. Thuận thế kéo tay cô, để cô ngã nhoài vào lòng mình, không để cô có cơ hội làm loạn lần nữa, anh đã thấp giọng nói trước:

"Sinh đi!" Dù cho đứa con này hoàn toàn không có trong dự tính của anh, nhưng đã đến rồi thì thôi vậy... Chính Giang Dật Hiên cũng không biết ngay tại khoảng khắc Trịnh Thư Hàm gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng kia, trong những cảm xúc loạn cào cào lên của anh lúc đó, còn có chút vui mừng, có chút mong chờ ngày đứa bé này chào đời.

Trịnh Thư Hàm khựng người, từ trong lòng Giang Dật Hiên cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nhìn anh rất lâu, gương mặt anh vẫn lạnh tanh không có chút cảm xúc gì. Cô bất giác bạo dạn hỏi:

"Nhận con không nhận mẹ?"

Giang Dật Hiên không nói gì, chỉ cau mày nhìn cô, cảm giác có chút khó chịu khi nghe cô hỏi như vậy.

Lại không trả lời! Không trả lời thì cô cũng không muốn hỏi nữa. Trịnh Thư Hàm thở hắt ra một hơi, cô ngồi dậy đẩy nhẹ người đàn ông đang ôm lấy mình một cách hờ hững ra. Mi mắt rũ xuống, khóe môi gượng gạo nhếch lên, tự giễu nói:

"Thôi đi... Em không muốn con mình trở thành con ngoài giá thú đâu!"

Nói rồi, Trịnh Thư Hàm lại ngẩng mặt, cô không trốn tránh nữa, mà thẳng thắng đối diện với Giang Dật Hiên, cũng như cho bản thân được giữ lòng tự trọng hiếm hoi trước mặt anh.

"Mình dừng lại đi!" Trịnh Thư Hàm cười nhạt, nhẹ giọng nói, rồi như sợ Giang Dật Hiên nghe không rõ hoặc không hiểu ý mình, cô còn đặc biệt nhấn mạnh lại lần nữa: "Dừng mối quan hệ hiện tại của chúng ta lại đi!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play