[ DuongKieu ] Nơi Tình Yêu Bắt Đầu
1
Kly
Thoai dô truyện nè !!!
Ở trường, Pháp Kiều không phải là người nổi bật. Cậu thường lặng lẽ, ít cười, lại có thói quen ngồi một mình trong góc lớp. Cũng vì sự trầm lắng ấy mà nhiều bạn cùng lớp xem cậu như là " khác biệt "
Kiều thường xuyên bị bạn bè trêu chọc, thậm chí có lúc bị bắt nạt. Những lời xì xào, ánh mắt xa lánh, hay những trò đùa quá trớn khiến cậu dần tự ti và khép mình lại. Bạn bè thì ngày một giỏi trong việc lập nhóm, chơi vòng tròn cùng nhau, còn Kiều thì bị gạt ra ngoài, chẳng có chỗ đứng trong tập thể.
Dù vậy, trong sâu thẳm Kiều vẫn ao ước được một lần hoà nhập, được một người bạn thực sự quan tâm để không còn phải chống chọi với với nỗi cô đơn.
Trái ngược hoàn toàn với Pháp Kiều, Dương là cậu học trò nổi bật trong lớp. Giương mặt sáng, nụ cười thu hút, dáng vẻ tự tin khiến cậu nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý mỗi khi xuất hiện.
Không chỉ đẹp trai như một " hotboy " trong mắt nhiều bạn nữ, Dương còn học giỏi, tích cách thân thiện và cởi mở. Cậu dễ dàng hòa nhập, luôn có bạn bè vây quanh, gần như chưa bao giờ phải niếm trải cảm giác cô độc.
Chính sự khác biệt ấy đã khiến Dương trở thành hình ảnh hoàn hảo trong mắt mọi người - một chàng trai vừa có tài năng, vừa được mọi người yêu mến. Nhưng đằng sau sự nổi bật ấy, liệu có ai hiểu hết những suy nghĩ thật sự trong lòng cậu ?
Họ - Hai con người, hai thế giới khác biệt. Nhưng chính sự đối lập ấy lại mở ra một câu chuyện bất ngờ, nơi tình bạn và tình cảm tuổi học trò bắt đầu chạm vào nhau.
Kly
Mình mới viết truyện có gì sai xót mọi người góp ý nhoé !!
2
Pháp Kiều
/ Ngày nào đến lớp với mình cũng giống như đi vào một mê cung đầy ánh mắt xa lạ. Người ta cười nói, người ta vui vẻ, còn mình như một kẻ ngoài cuộc. Nhiều lúc mình tự hỏi: có ai thật sự nhìn thấy sự tồn tại của mình không ? Hay chỉ là một cái tên lướt qua trong danh sách của lớp..."
Còn những suy nghĩ của Dương
Đăng Dương
/ Ở lớp, ai cũng nghĩ mình may mắn: vừa học giỏi, vừa có bạn bè, vừa được chú ý. Nhưng đôi khi, đứng ở trung tâm cũng chẳng dễ dàng. Mình thấy Kiều lặng lẽ mỗi ngày, bị xa lánh. Có lúc muốn lại gần, nhưng sợ rằng sự quan tâm của mình sẽ khiến cậu ấy càng bị chú ý và tổn thương hơn./
Anh Tú (bạn thân Dương )
/ nhíu mày nhìn về phía Kiều /: Ê Dương, sao lúc nào mày cũng để ý thằng Kiều vậy ?
Anh Tú (bạn thân Dương )
Nó có gì đâu mà...Nhìn kìa, lại ngồi cắm mặt xuống mặt bàn rồi
Một bạn khác
Nó chỉ giỏi làm cái bóng thôi, chả giống ai. Lúc nào cũng lầm lì, chẳng trách bị cô lập / cười khẩy /
Cô chủ nhiệm
/ bước vào lớp, gõ thước lên bàn / Các em, trật tự nào. Đây là lớp học, không phải để nơi bàn tán hay chế giễu bạn bè. Mỗi người đều có giá trị riêng, mong các em tôn trọng nhau.
Dương nhìn sang Kiều, thấy cậu chỉ im lặng đôi mắt cụp xuống như muốn giấu cả thế giới. Trong khoảnh khắc ấy, Dương cảm nhận rõ ràng: phía sau sự im lặng kia là một nỗi buồn rất sâu.
Cả lớp bắt đầu mở sách ra học. Dương vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn sang bàn cuối, nơi Kiều ngồi lặng lẽ, tay cầm bút nhưng chẳng viết gì.
Dương do dự vài giây, rồi bước xuống chỗ Kiều trong giờ ra chơi
Đăng Dương
/ ngập ngừng, khẽ gõ vào bàn Kiều /
Đăng Dương
Này...cậu có làm xong bài toán hôm qua chưa?
Đăng Dương
Mình hơi bí chỗ cuối, muốn xem thử cách cậu làm.
Pháp Kiều
/ ngẩng mặt lên, có chút bất ngờ /
Pháp Kiều
À...mình...mình chưa làm xong. Xin lỗi
Đăng Dương
/ cười nhẹ, xua tay /
Đăng Dương
Không sao. Mình chỉ nghĩ...chắc cậu giỏi môn này lắm, tại thấy lúc nào cũng chăm chú.
Pháp Kiều
/ cúi mặt xuống, giọng nhỏ đi /
Pháp Kiều
Không đâu....mình chẳng giỏi gì cả.
Khoảng khắc ấy, Dương thấy rõ sự tự ti trong mắt Kiều. Cậu khẽ nhíu mày, nhưng không nói thêm. Trước khi quay về chỗ, Dương để lại một câu....
Đăng Dương
Ừ....nhưng mình nghĩ, cậu chẳng giống như người ta vẫn nói đâu.
Đăng Dương
Kiều sững lại, tim đập nhanh hơn một nhịp. LờI nói đơn giản ấy với cậu như một cái chạm đầu tiên kéo mình ra khỏi khoảng tối cô độc.
Kly
Có dài thông cảm xíu nghen....
3
Từ hôm ấy, Dương tìm cách bắt truyện với Kiều, dù chỉ là những câu hỏi nhỏ trong giờ học hay mượn cây, tờ giấy. Sự quan tâm ấy không phô trương, nhưng đủ để Kiều nhận ra.
Đăng Dương
/ ngồi xuống bên cạnh Kiều trong giờ ra chơi /
Đăng Dương
Cậu ăn gì chưa? Mình có mang dư bánh mì, chia cho cậu một nửa nhé.
Pháp Kiều
/ lúng túng, xua tay /
Pháp Kiều
Không cần đâu...mình không đói
Đăng Dương
/ nhét gói bánh vào tay Kiều, cười tươi /
Đăng Dương
Thì cứ giữ đó. Khi nào đói thì ăn, coi như mình mời.
Kiều nhìn gói bánh, rồi nhìn nụ cười sáng rỡ trước mặt. Tim cậu chợt rung lên, một cảm giác vừa ấm ấp vừa lạ lẫm.
Nhưng chính lúc ấy, trong lòng Kiều vang lên nỗi sợ: " Mình chỉ là kẻ bị lớp ghét bỏ...liệu có xứng đáng nhận được sự quan tâm này không? "
Dương thì khác, cậu vẫn vô tư nhưng để ý từng phản ứng nhỏ của Kiều. Mỗi lần thấy ánh mắt bạn ấy thoáng buồn Dương lại muốn ở gần, muốn chứng minh rằng Kiều không hề một mình.
Từ đó, một sợi dây vô hình bắt đầu nối hai người lại với nhau - một bên chủ động đưa tay ra, một bên lặng lẽ rung động trong con tim.
Một buổi chiều tan học, khi Dương đang nói chuyện với Kiều ở cổng trường, vài người bạn trong lớp lặng lẽ quan sát tự xa
Anh Tú (bạn thân Dương )
/ nheo mắt, hạ giọng /
Anh Tú (bạn thân Dương )
Này, dạo này mày thấy không ?
Anh Tú (bạn thân Dương )
Dương nó cứ kè kè bên thắng Kiều hoài. Lạ thật
Minh Thư
/ cười khẩy, giọng mỉa mai /
Minh Thư
Chắc Dương thương hại nó thôi. Chứ nhìn cái kiểu lập dị đó ai mà chơi nổi.
Linh An
/ gật đầu / Nhưng tao thấy Kiều lợi dụng thì có.
Linh An
Nó biết Dương nổi tiếng, nên bám lấy để được chú ý đấy.
Ngày hôm sau, trong lớp tin đồn lan ra nhanh chóng: " Kiều đang cố tình tiếp cận Dương ". Mấy bạn bắt đầu trêu chọc, thậm chí còn viết giấy nặc danh bỏ bào bàn Kiều " Đừng tưởng Dương để ý mày thì mày thành gì đó. Đồ ký sinh. "
Kiều cầm mảnh giấy trong tay, tim quặn lại. Cậu muốn xé đi ngay lập tức, nhưng đôi tay run rẩy. Nỗi tự trị lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Dương vô tình nhìn thấy, nhanh chóng bước tới
Đăng Dương
/ giọng nghiêm / Cậu đùng bận tâm mấy chuyện vớ vẩn này.
Đăng Dương
Chúng chỉ là những người không hiểu cậu thôi.
Pháp Kiều
/ cườI nhạt, cố giấu nước mắt /
Pháp Kiều
Nhưng....tất cả đều ghét mình. Cậu cũng không cần đứng về phía mình đâu. Mình không xứng.....
Đăng Dương
/ ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt Kiều /
Đăng Dương
Đừng nói vậy. Với mình, cậu rất xứng đáng có một người bạn và mình muốn là người đó.
Lời nói ấy khiến cả lớp lặng đi một thoáng. Người thì khó chịu, người thì ngạc nhiên. Còn Pháp Kiều - lần đầu tiên trong nhiều năm, cậu cảm thấy trái tim mình thực sự được ai đó nâng đỡ.
Kly
Bí roài bí quá roài :)))))
Kly
"...nhà là nơi để về...."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play