[ĐN Blue Lock] Bình Minh Hay Hoàng Hôn?
1
Thành phố về đêm khoác lên mình chiếc áo hoa lệ, ánh đèn vàng xen lẫn sắc đỏ, xanh hắt xuống mặt đường loang loáng, tựa như lớp sơn mới phủ lên một bức tranh chưa kịp khô.
Những con phố nhộn nhịp người qua lại, kẻ vội vã chen lấn, kẻ thả bước chậm rãi như tìm một chút an yên giữa ồn ào.
Gió đêm khẽ lùa qua, mang theo hơi lạnh phả vào mái tóc, cuốn theo mùi khói thuốc, mùi rượu, mùi sắt thép rỉ sét từ những ngõ hẻm sâu hút.
Nhưng trong cái đẹp ấy lại phảng phất sự bất an khó gọi thành tên.
Những dãy đèn neon loé sáng khiến con phố như mê cung, nơi người ta dễ lạc bước vào những góc khuất tăm tối.
Trên cao, mây mờ trôi chậm, che khuất ánh trăng, để bầu trời nhuốm màu xám bạc, như thể cũng đang quan sát nơi này bằng ánh nhìn hoài nghi.
Gió đêm trườn qua làn da, lạnh buốt.
Dưới ánh đèn vàng, dòng người lướt đi, ai cũng vội vã, nhưng chẳng mấy ai dám nhìn vào những ngõ hẻm sâu hút đang mở ra như miệng một con thú đói.
Nơi đó, có bóng người đứng lặng, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo.
Tiếng bước chân khẽ vang lên, tưởng chừng vô hại, nhưng lại khiến sống lưng kẻ qua đường rợn ngợp, như thể ai đó đang rình rập, chờ đợi.
Mây đen lững lờ che lấp cả ánh trăng, để lại bầu trời xám đặc, đè nặng xuống mặt phố.
Rít khói thuốc trên tay, vòng khói bay ra, toả ra cả ngoài con hẻm.
Trời tối, bên trong con hẻm cũng tối tăm, mùi hôi thối bốc dần lên. Không biết có phải là do rác thải, hay còn là do thứ gì khác?
Fille Gentille
Dừng được rồi đấy, Amour.
Amour Vraiment
Fille không thích cảnh này sao.. Tuyệt đẹp thế cơ mà.
Amour Vraiment trưng ra một biểu cảm quái dị,
Hắn cười, cười trong sự phấn khích khi hành hạ con mồi.
Aimer Collapser
Ôi chao, Fille cứ làm quá.
Aimer Collapser
Thế này đâu thể để trong hẻm hôi thối này được chứ?
Aimer Collapser
Cảnh đẹp.. Thì phải để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng chứ nhỉ?
Trong hẻm tối tăm, có người.. Lại có “phong cảnh đẹp”.
À, là x.ác ch.ết ấy nhỉ? Con ng.ươi lòi ra ngoài, để trong hốc mắt chỉ còn lại một màu đen ghê rợn.
Khắp cơ thể chằng chịt vết thương, cào xé, tay chân đứt lìa..
Hẳn là một thứ mà Aimer Collapser gọi là “cảnh đẹp”.
Amour Vraiment
Sao im lặng thế, Vent?
Amour Vraiment
Sợ sao? Vent sợ rồi à?
Kẻ duy nhất không động tay, cũng chẳng lên tiếng từ nãy đến giờ.
Nó chỉ yên lặng rít điếu thuốc trên tay.
Nó nhẹ tháo headphone khỏi tai, quay sang Amour Vraiment.
2
Thế giới này không lộng lẫy như những gì nó thể hiện.
Ánh đèn, tiếng nhạc, những nụ cười tô vẽ chẳng qua chỉ là chiếc mặt nạ.
Đằng sau tấm màn sáng rực kia là những giao dịch trong bóng tối, những cái chết lặng thầm mà chẳng ai buồn nhắc tới.
Con phố vẫn đông người qua lại, nhưng trong dòng người ấy, có kẻ đang gấp gáp chạy trốn, có kẻ dửng dưng đi săn.
Tiếng còi xe, tiếng bước chân, tất cả hòa vào nhau, nhưng vẫn không che lấp được thứ cảm giác rợn ngợp len lỏi vào từng hơi thở.
Thành phố này không dành cho kẻ mơ mộng.
Nó chỉ nhận những linh hồn biết ẩn mình, biết che giấu nỗi sợ và sẵn sàng trở thành phần của bóng tối.
Aimer Collapser
Ting toong.
Aimer Collapser
Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Amour Vraiment
Sếp đã ch.ết chưa vậy?
Amour Vraiment
Sao không lên tiếng nhỉ?
Gã đàn ông bước ra từ căn phòng tối, vẻ mặt đầy sự khó chịu khi bị làm phiền.
Ánh đèn hành lang hắt xuống, rọi vào khuôn mặt gã, lộ ra những đường gân căng cứng dưới da.
Đôi mắt hằn tia đỏ, ánh nhìn nặng nề như muốn xé toang bất cứ kẻ nào dám xâm phạm vào lãnh địa của hắn.
Không khí quanh hắn đặc quánh lại, im lìm đến ngột ngạt.
Gió ngoài khung cửa sổ khẽ thổi vào, nhưng chẳng thể xua đi mùi khói thuốc và hơi rượu đậm đặc.
Fille Gentille
Sếp nhìn tàn tạ thế.
Có cái gì đó bất ổn lẩn khuất phía sau, như thể căn phòng ấy không chỉ che giấu một gã đàn ông, mà còn giam giữ những bí mật tăm tối mà cả thành phố này đều chọn cách lờ đi.
Amour Vraiment
Sếp chơi gì trong phòng đúng không?
Amour Vraiment
Hưởng thụ một mình là không đâu nha.
Amour Vraiment
Mùi hương quyến rũ quá đấy~
Tiếng gió ngoài phố thổi vù vù qua khe cửa, nhưng thay vì mang lại sự thoáng đãng, nó lại kéo theo một nỗi bất an âm ỉ.
Ngay cả tiếng giày gõ xuống nền gạch cũng vang lên bất thường, nặng nề, khô khốc, như tiếng búa gõ vào tâm trí.
Ý hắn là, cậu câm miệng lại được chưa, Amour?
Amour Vraiment
Sếp xấu tính ghê.
Aimer Collapser
Còn thiếu ai đó nhỉ?
Aimer Collapser
Vẫn chưa tập hợp đủ này.
Aimer Collapser
Cứ tưởng sẽ được xem thêm nhiều chiến tích của mọi người chứ.
Fille Gentille
Mấy kẻ bi.ến th.ái đi.ên kh.ùng này..
Fille Gentille
Tởm không tả nổi.
Aimer Collapser
Fille đừng nói khó nghe vậy chứ.
Aimer Collapser
Nếu cô không lập dị.. thì làm sao chung hội với lũ này được?
Chúng là những kẻ lập dị của thế giới,
Sinh ra với tính cách quái đản, thích sự hưng phấn thăng hoa khi thoả mãn dục vọng.
Trong mắt người đời, chúng chẳng khác nào những kẻ điên lang thang, nhưng bên trong lại là cơn cuồng loạn được che đậy tinh vi.
Chúng vui thú với những trò chơi tăm tối, coi nỗi sợ hãi của kẻ khác như một thứ rượu mạnh làm say men.
Mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười vặn vẹo đều ẩn chứa sự khoái trá khi thấy người khác run rẩy.
Chúng không đi cùng ánh sáng, mà chỉ xuất hiện ở nơi bóng tối đủ dày để che lấp má.u và tiếng kêu gào.
Cái cách chúng hiện diện giống hệt một mảnh bóng tối biết bước đi: nuốt trọn cả những tiếng cười nói xung quanh, khiến không gian trở nên căng thẳng, rờn rợn.
Người ta chẳng cần biết chúng là ai, cũng đủ hiểu: đây không phải là những kẻ nên chạm mặt, càng không phải kẻ nên làm phiền.
Thành phố này chính là sân khấu của chúng.
Đèn neon rực rỡ chỉ càng khiến sự méo mó trong tâm hồn kia thêm nổi bật, như những vết nứt đỏ rực trên tấm gương sáng.
Người qua đường chẳng hề hay biết, vẫn bước đi hối hả, để rồi vô tình trở thành một phần trong cơn hoan lạc bệnh hoạn ấy.
3
Bên trong căn nhà tối tăm ẩm thấp ấy, bóng tối không chỉ bao phủ mà còn như một thực thể sống, quấn chặt lấy từng góc tường, từng hơi thở.
Không một tia sáng nào có thể lọt vào, chỉ còn lại sự im lặng đặc quánh, nặng nề đến mức khiến người ta ngạt thở.
Đây không phải nơi ruồi bọ bén mảng, càng không phải chỗ trú ngụ cho những kẻ yếu đuối hay hèn nhát.
Chúng hiện diện ở đó, không phải với thân phận t.ội ph.ạm, cũng chẳng mang hình hài của s.át nh.ân.
Chúng chỉ đơn giản là những kẻ lập dị, những linh hồn vặn vẹo đứng ngoài ranh giới của thế giới loài người
Chúng chẳng cần luật lệ, chỉ cần một điều duy nhất: thỏa mãn dục vọng.
Mỗi cử động, mỗi tiếng cười khe khẽ vang lên trong bóng tối đều khiến nơi này trở nên quái dị hơn.
Chúng sống như thể muốn gì được nấy, như thể mọi giới hạn đều vô nghĩa, và mọi ràng buộc chỉ là trò cười.
Mà cái gọi là tuân theo dục vọng ấy, nó chẳng khác nào một con sói đang chực chờ bắt lấy con mồi cả.
Như thế.. chẳng phải chúng là những kẻ không đáng được tồn tại hay sao?
Nhưng nghịch lý ở chỗ, chính thế giới này lại dung dưỡng chúng, để những bóng tối ấy sinh sôi và lan rộng.
Xã hội quay mặt làm ngơ, ánh đèn rực rỡ ngoài kia chỉ càng khiến bóng đêm trong căn nhà ẩm thấp này thêm sâu thẳm.
Có lẽ, chúng không phải “không đáng tồn tại”, mà là tồn tại theo cách riêng, như những ký sinh bám vào vết nứt của nhân loại.
Thứ lập dị ấy vừa đáng ghê tởm, vừa đáng sợ, nhưng cũng lại là tấm gương méo mó phản chiếu sự thật mà con người không muốn đối diện: rằng trong sâu thẳm mỗi linh hồn, vẫn ẩn giấu những góc tối không thể bị ánh sáng chạm tới.
Mà chúng, lại là những kẻ hiện thực hoá thứ bóng tối đó.
Thứ mà người đời vẫn cố giấu đi, che lấp dưới ánh đèn hào nhoáng và những nụ cười giả tạo, thì chúng lại phơi bày, nuôi dưỡng và biến nó thành hiện thân rõ rệt.
Chúng bước ra từ những góc khuất mà người ta sợ hãi ngoảnh mặt làm ngơ, trở thành bằng chứng sống cho sự thật rằng bóng tối không chỉ tồn tại trong tâm trí, mà còn có thể mang hình, mang dạng, biết cười, biết rít lên, biết tận hưởng khoái cảm từ nỗi run rẩy của kẻ khác.
Chúng không cần che đậy, cũng chẳng cần biện minh.
Chúng sống như những cơn ác mộng được nhân hình hoá, lặng lẽ trôi dạt giữa thế giới, nhưng mỗi khi xuất hiện, lại để lại một vệt xước ghê rợn trong trí óc những kẻ lỡ chạm mặt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play