Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] - Yêu Anh Bảy Kiếp Vẫn Yêu!

đứa trẻ bước vào cổng lớn

kiếp đầu tiên - phong kiến
một buổi chiều cuối hạ, nắng vương vàng trên tán cau, tán dừa. con đường đất dẫn đến phủ hội đồng nguyễn trường sinh nhuộm một màu bụi mờ. nơi đầu cổng, đôi cánh cửa gỗ lim khắc chạm tinh xảo đang mở rộng, gia nhân qua lại tấp nập, người thì gánh nước, kẻ bưng mâm, tiếng rộn ràng hẳn lên như có chuyện trọng đại.
một cỗ xe ngựa xốc xếch dừng ngay bậc tam cấp. từ trên xe, một người đàn ông gầy guộc, áo nâu bạc màu bước xuống, tay bồng một đứa nhỏ, nom chẳng khác gì cục bông lem luốc. thằng bé ấy chỉ độ sáu, bảy tuổi, tóc rối, mặt còn vương vệt nước mắt. nó nắm chặt lấy cổ áo người đàn ông, mắt mở to mà đỏ hoe, nhìn quanh như kẻ lạc loài.
ông hội đồng nguyễn trường sinh đã đứng chờ sẵn. ông tuổi ngũ tuần, dáng cao, lưng thẳng, đôi mắt sắc như dao cau. người đàn ông kia khom lưng, dập đầu.
NVP - nam
NVP - nam
bẩm ông... đây là thằng duy, không còn cha mẹ.
NVP - nam
NVP - nam
cha mẹ nó khi xưa có ơn với bà hội đồng. bà có ngỏ lời nhận nó, nhưng khi ấy cha mẹ nó còn nên bà cũng không ép.
NVP - nam
NVP - nam
giờ cha mẹ nó chẳng còn, tôi mong ông thương tình thu nhận nó vào phủ.
lời nói nghẹn ngào, rơi rớt giữa sân gạch rộng thênh thang. đám gia nhân lố nhố đứng quanh, kẻ che miệng cười, kẻ thì thào bàn tán.
gia nhân
gia nhân
trời đất, xem ra là con nhà nghèo nên...
gia nhân
gia nhân
bé tí vậy không biết học hành ra sao.
gia nhân
gia nhân
vào nhà hội đồng khác gì " chuột sa hũ nếp. "
những tiếng xì xào ấy, thằng bé duy nghe hết. nó rúc sát hơn vào ngực người bồng mình, hai bàn tay bé nhỏ run run. đôi mắt trong veo nhìn về phía cổng gỗ to lớn, chạm khắc hình rồng phượng uy nghi. lần đầu tiên trong đời nó thấy một nơi sang trọng đến thế, lòng sợ hãi nhiều hơn ngạc nhiên.
ông hội đồng gõ mạnh gậy xuống đất một tiếng " cộp "
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
được rồi. từ nay nó mang họ hoàng, tên hoàng đức duy. cho nó ở cùng thằng quang anh, tiện thì dạy dỗ.
một tiếng thở dài vương trên môi bà quản gia. người đàn ông kia buông thằng bé xuống đất, mắt hoe đỏ, quay người đi vội như trốn. duy đứng chơ vơ, áo quần tả tơi lấm bụi, chân trần run rẩy.
gia nhân dẫn nó vào trong. qua lớp cửa gỗ nặng, một thế giới mới hiện ra: sân lát gạch tàu đỏ au, cây cảnh cắt tỉa gọn gàng, chum vại xếp hàng ngay ngắn, đâu đâu cũng thấy sự giàu sang, quyền quý. mùi nhang trầm phảng phất từ gian chính điện.
người hầu đưa duy vào thay áo quần. bộ nâu vải thô của nó bị bỏ lại, thay bằng áo the cũ của một cậu hầu khác. tấm áo hơi rộng, ống tay che quá nửa bàn tay. duy cúi đầu, mím môi, ánh mắt bối rối.
đêm xuống, trong căn buồng lớn treo đèn dầu, quang anh – con trai ông hội đồng, hơn duy hai tuổi – đang ngồi học chữ nho. thằng bé quay đầu lại, thấy duy ngập ngừng nơi cửa, liền cười toe.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
mày là ai?
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
em... em tên duy
quang anh chạy tới, kéo tay nó vào, dúi cho một miếng kẹo mè xửng còn dở.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
từ nay mày ở chung với tao. đừng có khóc, tao không ăn hiếp đâu.
câu nói ngây ngô, nhưng trong lòng duy, đó là ánh sáng ấm áp đầu tiên. cánh cửa cũ khép lại, một cánh cửa mới mở ra. thằng bé mồ côi từ nay đã có chốn nương thân, bên cạnh một người mà em chưa hay biết sẽ trở thành sợi dây định mệnh nối dài tận bảy kiếp nhân sinh.
ngoài kia, gió xào xạc qua vườn cau, vườn chuối. đêm ấy, duy nằm co ro bên góc giường, nghe nhịp thở đều đều của quang anh mà thấy lòng an hơn. chính giây phút đó, một mối duyên nợ đã âm thầm gieo xuống…
___ END ___
𝘤𝘢𝘢 𝘭𝘢𝘣𝘶𝘣𝘶𐙚
𝘤𝘢𝘢 𝘭𝘢𝘣𝘶𝘣𝘶𐙚
trời ơi truyện flop quá cũng lười viết
𝘤𝘢𝘢 𝘭𝘢𝘣𝘶𝘣𝘶𐙚
𝘤𝘢𝘢 𝘭𝘢𝘣𝘶𝘣𝘶𐙚
😭😭

lớn lên dưới mái nhà hội đồng

từ ngày bước chân vào cổng phủ hội đồng, duy dần quen với nếp sống nơi đây. buổi sớm, tiếng gà gáy đánh thức cả dinh thự, gia nhân người thì nhóm bếp, kẻ quét sân. duy ban đầu lóng ngóng, nhưng rồi cũng học cách bưng nước, quét lá, chạy việc vặt. mỗi lần lỡ tay làm rơi bát, cậu lại co rúm người chờ đòn roi, nhưng lạ thay, quang anh thường đứng ra che chở
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nó còn nhỏ, biết gì mà mắng. Để tao dạy lại cho nó.
ông hội đồng ít khi để ý chuyện con nít, còn bọn gia nhân thì cũng nể mặt cậu chủ nên chẳng dám làm khó. nhờ vậy mà duy tránh được không ít đòn.
_____
hai đứa từ từ thân nhau. buổi trưa, khi trời nắng chang chang, quang anh lén kéo duy chạy ra vườn sau, trèo lên cây ổi hái quả. có lần duy trượt chân, mém té, quang anh chụp được tay em, mặt mày tái mét.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Đồ ngốc, mày té thì tao biết nói sao với cha tao?
duy thở hổn hển, nhìn quang anh mà tim đập thình thịch, nhưng chỉ lí nhí.
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Tôi... tôi sợ..
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Sợ thì bám tao chặt vô, nghe chưa.
những ngày khác, cả hai lại ra đồng chăn trâu cùng đám trẻ con làng. quang anh thì nghịch phá, cầm sào rượt vịt, còn duy thì hiền hơn, ngồi bện cỏ gà làm vòng. quang anh thấy vậy, cười hì hì.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Mày làm cho tao một cái, đeo thử coi.
duy gật, đưa chiếc vòng cỏ vừa bện xong. quang anh đeo lên tay, hãnh diện khoe với cả đám.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Coi nè, Duy làm cho tao đó.
trong ánh nắng chiều, duy chỉ ngượng ngùng cúi đầu, nhưng trong lòng âm ấm.
_____
buổi tối, hai đứa ngồi cạnh nhau bên bàn học. quang anh thì hay lười, chữ viết loằng ngoằng, cứ gãi đầu gãi tai. duy lại chăm, được thầy đồ khen chữ đẹp. nhiều lần thầy bắt quang anh chép phạt, cậu ta liền đẩy giấy sang.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ê, mày viết dùm tao nhanh!
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Không được đâu, bị thầy phát hiện thì chết..
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Kệ, tao hứa mai tao cho mày cái gì mà mày muốn.
cuối cùng, duy lại cắn môi mà viết thay. tay em run, lòng thấp thỏm, nhưng khi thấy nụ cười sáng rỡ của quang anh, bao nỗi lo tan biến hết.
đêm xuống, trong căn phòng lớn, duy nằm co một bên giường, quang anh thì xoay trở liên tục. có lần quang anh thò tay qua, kéo chăn đắp cho em.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ngủ đi, mai tao đưa mày ra bờ sông thả diều.
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Mai... mai còn đi học nữa mà..
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Kệ, học gì thì học, có tao lo.
tiếng cười khúc khích vang trong đêm tối. ngoài kia, ve sầu râm ran, gió đưa hương cau thoang thoảng. dưới mái nhà hội đồng, hai đứa trẻ – một công tử con quan, một đứa mồ côi được nhận nuôi – ngày một gắn bó, thân thiết chẳng rời.
không ai hay, tình bạn trong sáng ấy dần gieo vào lòng duy một thứ tình cảm khác… thứ tình cảm mà em giấu thật sâu, chẳng dám để lộ, chỉ mong được mãi ở bên cạnh người ấy, dù dưới thân phận nào đi nữa.
— END —

tình cảm ngấm ngầm trong lòng đức duy

ngôi nhà hội đồng vẫn sáng đèn những đêm khuya, khi trong làng đã tắt lửa ngủ yên. ở gian học rộng, hai ngọn đèn dầu đặt trên bàn gỗ lim sáng hắt lên khuôn mặt còn non trẻ của hai cậu trai.
quang anh ngồi ngay ngắn, cây bút tre thoăn thoắt trên giấy, từng hàng chữ bay bổng, dứt khoát. nét chữ của anh giống hệt tính tình: cứng cáp, mạnh mẽ, chẳng bao giờ chịu chùn. bên cạnh, duy cố viết cho kịp, nhưng càng viết càng rối, cuối cùng ngòi bút sượt qua giấy để lại vết mực loang.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Trời ạ, em làm gì mà mực chảy tùm lum vậy.
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Tôi... tôi lỡ tay.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Đưa đây để ta chấm cho em coi.
quang anh nghiêng người, bàn tay anh nắm lấy cổ tay duy, dẫn ngòi bút viết lại một dòng. hơi ấm từ tay anh truyền qua, tim duy như bị ai bóp nghẹt. em chỉ biết cúi mặt, không dám nhìn vào đôi mắt sáng ấy.
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Cám ơn anh.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Em phải tập trung chứ, mai thấy lại kiếm tra đó.
nghe vậy, duy gật đầu nhưng ánh mắt vẫn lén nghiêng sang phía quang anh. anh ngồi đó, nghiêm túc, mái tóc rủ xuống trán, thỉnh thoảng khẽ phẩy ngón tay gạt đi. mỗi cử chỉ nhỏ đều khiến lòng duy run rẩy.
em mải nhìn đến mức chẳng nghe rõ thầy giảng hôm trước, chỉ nghe rõ tiếng bút của quang anh gõ nhè nhẹ, tiếng anh thở đều đặn như kéo gần mà cũng xa vời.
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
// nghĩ thầm // anh à, nếu có thể… giá mà thời gian cứ dừng ở đây, tôi chỉ cần ngồi cạnh anh như vậy thôi cũng đủ.
____
một tối khác, sau khi học xong, cả hai ngồi nghỉ ngoài hiên. trăng sáng vằng vặc, gió thổi mùi hoa cau từ vườn vào mát rượi. quang anh cầm đàn nguyệt gảy vài tiếng, tiếng nhạc vang trong đêm, mộc mạc mà tha thiết.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Duy này, sau này lớn em muốn làm gì?
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Tôi.. chưa nghĩ tới
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ta thì muốn đi thi, muốn đỗ đạt nối nghiệp cha. Lúc đó chắc ta... cũng phải lập gia thất rồi.
câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng rơi vào tai duy lại hóa thành nhát dao lạnh. em mím môi, cố nặn ra một nụ cười.
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Anh mà lấy vợ, chắc cô gái ấy hạnh phúc lắm.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Hừ, ta nào biết mấy chuyện đó. cha ta đã định cả rồi, nghe đâu là tiểu thư nhà trần.
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
duy lặng im, đôi mắt ươn ướt nhìn xuống khoảng sân lát gạch. tim em nhói buốt, nhưng miệng lại chẳng thốt được lời nào. em chỉ khẽ gật đầu, như thể tán đồng, nhưng trong lòng là cơn sóng dữ.
đêm ấy, duy trở mình mãi trên chiếc giường nhỏ. ngoài cửa sổ, trăng đã xế, tiếng côn trùng rả rích chẳng dứt. em úp mặt vào gối, khẽ thì thầm như một lời không bao giờ dám cho ai nghe thấy.
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Hoàng Đức Duy [ Captain ]
Anh có biết không... tôi thương anh đến nhường nào..
những giọt nước mắt lặng lẽ thấm ướt vải gối, hòa vào giấc ngủ chập chờn. tình cảm ấy không thể nói, chỉ có thể giấu tận đáy tim, để mỗi ngày cứ thêm một chút đau, một chút thương.
__END__

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play