Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Xuyên Không Thành Con Cưng Của Nhà Họ Nguyễn

Chap 1: Xuyên Không

[Trong bóng tối…]
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh: “Chuyện gì đang xảy ra…? Tại sao… tim mình đau thế này?”
NVP
NVP
• Giọng lạ: “Muốn bắt đầu lại không? Một cơ hội mới, nhưng phải trả giá bằng… tất cả ký ức cũ.”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh: “Tôi… đồng ý.”
[Tỉnh lại trong căn phòng xa lạ]
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh: “…Đây… là đâu? Sao… mọi thứ khác hẳn?”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh: “Anh con tỉnh rồi! Trời ơi, may quá… con có biết mẹ lo cho con đến thế nào không?”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (thì thầm): “Mẹ…? Nhưng mẹ tôi… ở thế giới kia đã mất rồi…”
[Ở một nơi khác – căn nhà nghèo]
Đức Duy
Đức Duy
Duy: “Mẹ, hôm nay con đi phụ hồ, kiếm được 100 nghìn, mẹ cầm đi mua thuốc đi.”
Mẹ Duy
Mẹ Duy
• Mẹ Duy: “Con giữ lấy đi, mẹ còn chịu được… Con là niềm hy vọng duy nhất của mẹ.”
Ba Duy
Ba Duy
• Ba Duy (quát): “Tiền đâu? Đưa đây! Tao còn nợ ngoài kia!”
Đức Duy
Đức Duy
Duy (nghiến răng): “Ba… con xin ba, đừng lấy hết… mẹ còn cần thuốc…”
[Một ngày định mệnh, Quang Anh và Duy gặp nhau]
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (luống cuống khi va vào): “Xin lỗi… tôi không cố ý!”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (nhíu mày nhìn cậu trai nghèo, ánh mắt như bị hút lấy): “…Là em?”
Đức Duy
Đức Duy
Duy: “…Hả? Tôi quen anh sao?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (siết chặt cổ tay Duy): “Kể từ hôm nay, em… là của tôi.”
[Con phố đông người – sau khi Quang Anh nắm chặt tay Duy]
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (giật mình): “Anh… buông ra, tôi không quen anh!”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (giọng lạnh): “Em không cần quen. Từ giờ em chỉ cần nhớ… em thuộc về tôi.”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (ngơ ngác): “…Anh bị điên à? Tôi còn phải về…”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (kéo Duy lại gần, áp sát ánh mắt): “Về đâu? Về căn nhà cũ nát ấy sao? Em nghĩ tôi để em quay lại nơi đó được ư?”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (gắt lên, cố giằng tay): “Anh dựa vào cái gì mà xen vào cuộc sống của tôi?”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (siết chặt hơn, ánh mắt sâu hun hút): “Dựa vào việc tôi vừa tìm thấy người quan trọng nhất đời mình.”
[Đúng lúc đó, điện thoại Quang Anh reo – là Mẹ Quang Anh]
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh: “Anh, con đang ở đâu? Về ngay, mẹ muốn gặp thằng bé đó.”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (liếc sang Duy, khóe môi cong nhẹ): “Con đang đưa… người đặc biệt về nhà.”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (bật cười trong điện thoại): “Người đặc biệt? Vậy mẹ chờ.
[Duy giật mạnh tay, định bỏ chạy]
Đức Duy
Đức Duy
• Duy: “Tôi không đi đâu hết! Tôi còn mẹ ở nhà—
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (ngắt lời, ánh mắt đanh lại): “Mẹ em ư? Nếu cần, tôi có thể cho bà ấy cuộc sống tốt hơn gấp ngàn lần. Nhưng điều kiện là… em ở bên tôi.”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (mắt mở to, run rẩy): “…Anh đang uy hiếp tôi?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (cúi sát tai Duy, giọng trầm ấm nhưng đầy chiếm hữu): “Không phải uy hiếp. Là định mệnh.”
[Một chiếc xe sang đỗ trước mặt, tài xế bước xuống mở cửa]
Tài Xế
Tài Xế
• Tài xế: “Cậu chủ, mời lên xe.”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (lùi lại, lắc đầu liên tục): “Không… tôi không đi đâu!”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (nắm tay Duy, ép lên xe): “Em không có quyền chọn. Từ giây phút này, đời em đã gắn với tôi.”
[Cửa xe đóng sập lại – Duy nhìn Quang Anh với ánh mắt vừa sợ hãi vừa khó hiểu]
Đức Duy
Đức Duy
• Duy: “…Rốt cuộc anh là ai?”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (nghiêng đầu, khẽ cười bí ẩn): “Nguyễn Quang Anh. Và em… sẽ sớm hiểu vì sao tôi không bao giờ buông tay em.”
Hết Chap 1

Chap 2: Gia Mắt Gia Đình

[Trong biệt thự nhà họ Nguyễn – phòng khách sang trọng]
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
• Mẹ Quang Anh (ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào Duy): “Đây… là người đặc biệt mà con nhắc tới?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (nắm tay Duy thật chặt, giọng dứt khoát): “Vâng. Em ấy tên là Hoàng Đức Duy. Và em ấy… là người con muốn giữ cả đời.”
Đức Duy
Đức Duy
Duy (giật tay, lúng túng): “Tôi… tôi đâu có đồng ý…”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (cắt lời, siết tay mạnh hơn): “Em không cần đồng ý.”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (nheo mắt, mỉm cười bí ẩn): “Con trai mẹ, từ trước đến nay chưa bao giờ mang ai về. Xem ra… con bé này rất đặc biệt.”
Đức Duy
Đức Duy
Duy (ngượng ngập): “…Cháu… không phải con gái ạ…”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (bật cười khẽ): “Mẹ biết. Nhưng với mẹ, chỉ cần con trai mẹ muốn, thì giới tính nào cũng không quan trọng.”
[Bầu không khí im lặng thoáng chốc, Duy cúi đầu]
Đức Duy
Đức Duy
Duy: “…Cháu… không xứng. Cháu chỉ là một người nghèo. Mẹ cháu còn bệnh, ba thì…”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (nắm chặt tay, nghiêm giọng): “Không cần nói nữa. Duy, từ hôm nay em không còn là ‘người nghèo’. Em là người của tôi.”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
• Mẹ Quang Anh (nhìn sâu vào mắt Quang Anh, sau đó quay sang Duy): “Duy này, con có biết con trai mẹ vốn dĩ lạnh lùng, chẳng coi ai ra gì… vậy mà vừa gặp con đã thay đổi. Điều đó có nghĩa… con có một vị trí rất lớn trong lòng nó.”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (bối rối, cắn môi): “…Nhưng… cháu sợ… thế giới của cháu và anh ấy… quá khác biệt.”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (nghiêng người, thì thầm bên tai Duy): “Khác biệt thì sao? Em chỉ cần nhìn tôi, nghe tôi. Mọi chuyện khác… để tôi lo.”
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
[Ba Quang Anh từ cầu thang bước xuống, giọng nghiêm nghị]
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh: “Anh, đưa ai về mà ồn ào thế này?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (ngẩng đầu, không do dự): “Ba, đây là người con chọn. Tên em ấy là Duy. Và con sẽ không bao giờ buông tay em ấy.”
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh (liếc nhìn Duy từ trên xuống, ánh mắt lạnh lùng): “…Cậu nhóc này… có gì khiến con dám chắc đến vậy?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (mỉm cười, ôm lấy vai Duy, giọng kiêu ngạo): “Vì con biết… đây chính là định mệnh của đời con.”
[Duy run lên, tim đập mạnh – vừa sợ hãi, vừa xao động…]
[Cửa chính biệt thự nhà họ Nguyễn mở ra – Đăng Dương bước vào, tay nắm chặt Quang Hùng]
Đăng Dương
Đăng Dương
• Đăng Dương (cười tươi): “Bác trai, bác gái, hôm nay con đưa người yêu về ra mắt đây.”
Quang Hùng
Quang Hùng
Quang Hùng (khẽ cúi đầu lễ phép): “Cháu chào hai bác ạ.”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (mỉm cười hiền hậu): “Hùng à, cuối cùng cũng chịu theo Dương về rồi. Bác nghe Dương kể về cháu suốt.
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh (gật nhẹ, giọng nghiêm nghị nhưng không khó chịu): “Ừ, ngồi xuống đi.”
[Đăng Dương kéo Quang Hùng ngồi cạnh, ánh mắt đầy tự hào]
Đăng Dương
Đăng Dương
• Đăng Dương: “Đây là người mà con chọn, bác trai bác gái không được khó dễ đâu nhé.”
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (cười khúc khích): “Trong nhà này, hình như chỉ có các con chọn người yêu là khiến cả nhà bất ngờ thôi.”
[Lúc này, ánh mắt Đăng Dương chợt dừng lại – thấy Duy ngồi cạnh Quang Anh, tay vẫn bị nắm chặt]
Đăng Dương
Đăng Dương
• Đăng Dương (nhướng mày): “Ơ… còn cậu bé này là…?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (khẽ siết tay Duy, giọng bình thản nhưng đầy kiêu ngạo): “Người mà em chọn. Hoàng Đức Duy.”
Quang Hùng
Quang Hùng
Quang Hùng (ngạc nhiên, nhìn Duy): “Cậu… trông quen quen, hình như tôi từng thấy ở khu lao động gần chợ…”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (cúi gằm, lúng túng): “…Đúng, tôi… tôi làm việc ở đó.”
Đăng Dương
Đăng Dương
• Đăng Dương (ánh mắt sắc bén nhìn Quang Anh): “Anh, em định… thật sự đưa cậu bé này vào nhà?”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (cười nhạt, ánh mắt chiếm hữu đặt lên Duy): “Không phải ‘định’. Là chắc chắn. Em ấy từ giờ là người của tôi.”
[Không khí trong phòng thoáng chốc căng thẳng. Quang Hùng nhẹ nhàng chen vào, mỉm cười với Duy]
Quang Hùng
Quang Hùng
• Quang Hùng: “Cậu đừng sợ. Gia đình này tuy nghiêm nhưng… nếu Quang Anh đã kiên quyết thì chắc chắn sẽ bảo vệ cậu đến cùng.
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (ngẩng lên, mắt thoáng rung động): “…Anh ấy… thật sự sẽ bảo vệ tôi sao?”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (ngắt lời ngay, siết vai Duy mạnh mẽ): “Không cần nghi ngờ. Tôi không bao giờ để em rời xa tôi, Duy.”
[Đăng Dương và Quang Hùng nhìn nhau, trong mắt vừa bất ngờ vừa lo lắng…]
Hết Chap 2

Chap 3: Bữa Cơm Đầu Tiên

[Bàn ăn lớn, đầy đủ món sang trọng. Mọi người cùng ngồi vào.]
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh (dịu dàng): “Mọi người ăn tự nhiên nhé. Duy này, con thích món gì cứ gắp nhiều một chút.”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (rụt rè): “Dạ… cháu cảm ơn bác, cháu ăn gì cũng được ạ.”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (gắp thịt bỏ vào chén Duy): “Em ăn cái này đi. Ở đây chỉ có món em thích thôi.”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (nhỏ giọng, hơi ngại): “…Anh đừng như vậy, nhiều người đang nhìn.”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (nghiêng mắt, giọng trầm ấm): “Mặc kệ họ. Em chỉ cần nhìn tôi.”
[Đăng Dương và Quang Hùng ngồi đối diện, lén nhìn nhau cười nhẹ.]
Quang Hùng
Quang Hùng
• Quang Hùng: “Anh họ cưng chiều dữ ha. Thấy mà ghen tị.”
Đăng Dương
Đăng Dương
• Đăng Dương (cười, khoác vai Hùng): “Ừ, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được. Mà đúng là lần đầu thấy thằng Anh như thế.”
[Không khí đang vui vẻ thì Ba Quang Anh đặt đũa xuống, giọng nghiêm nghị vang lên.]
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh: “Duy.”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (giật mình, đặt chén xuống): “Dạ… có… có chuyện gì ạ?”
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh: “Cậu xuất thân thế nào? Gia đình làm gì?”
Đức Duy
Đức Duy
• Duy (lúng túng, mím môi): “…Mẹ cháu bán rau ngoài chợ, ba thì… thất nghiệp.”
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh (nhíu mày): “Thất nghiệp? Nghe nói còn dính đến cờ bạc, rượu chè?”
Đức Duy
Đức Duy
Duy (sắc mặt tái đi, tay siết chặt đũa): “…Dạ… vâng, nhưng… mẹ cháu vẫn cố gắng nuôi cháu ăn học.”
Quang Anh
Quang Anh
• Quang Anh (đập mạnh đũa xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng): “Ba!”
Ba Quang Anh
Ba Quang Anh
• Ba Quang Anh (nhìn thẳng con trai): “Anh, ba chỉ muốn biết cậu ta có đủ tư cách bước chân vào nhà này hay không.”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (ôm lấy vai Duy, ánh mắt kiên định): “Không cần tư cách gì hết. Chỉ cần em ấy là của con, vậy là đủ.”
[Bầu không khí nặng nề. Mẹ Quang Anh lên tiếng phá tan.]
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
• Mẹ Quang Anh: “Ông à, tình cảm của tụi nhỏ, cứ để chúng tự quyết định. Ông càng ép, thằng Anh càng phản ứng thôi.”
Đăng Dương
Đăng Dương
Đăng Dương (cười xòa, nâng ly rượu): “Đúng đó bác. Người trong lòng thì đâu có cân đo đong đếm được.”
Quang Hùng
Quang Hùng
Quang Hùng (nhìn Duy, khẽ gật đầu trấn an): “Cậu đừng lo, có nhiều người đứng về phía cậu mà.”
Đức Duy
Đức Duy
Duy (ngước mắt lên, nhìn từng người rồi khẽ siết chặt tay Quang Anh): “…Cảm ơn… mọi người.”
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh (áp môi sát tai Duy, thì thầm chỉ đủ cậu nghe): “Nhớ kỹ, em không cần cảm ơn ai hết. Chỉ cần biết… tôi sẽ không bao giờ buông em.”
Hết Chap 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play