Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Caprhy | Cậu Bác Sĩ Và Chàng Trai Bướng Bỉnh

Vòng sinh tử

Trên bàn mổ cấp cứu, ánh đèn phẫu thuật trắng lạnh phản chiếu lên gương mặt thanh tú của bác sĩ Quang Anh — cậu bé 17 tuổi, tóc tím khói, gương mặt đẹp như thiên thần nhưng ánh mắt lúc này sắc lạnh và tập trung đến tàn nhẫn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chuyển mạch!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Điện tim không ổn định!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi cần gây mê sâu hơn. Giữ cố định phần đùi!
Y tá
Y tá
Bệnh nhân… mất máu nhiều quá…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng cậu ấy vẫn còn mạch.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn mạch là còn cứu.
Hai ngày sau, phòng hồi sức đặc biệt. Duy tỉnh lại. Cậu chớp mắt. Rồi cứng người.
Cậu không thể nhúc nhích. Từ eo trở xuống hoàn toàn tê liệt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao, tại sao lại-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tỉnh rồi à.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu sống sót.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng… không thể đi lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi không tin… tôi là đội trưởng đội bóng rổ… tôi sắp đi thi học sinh giỏi quốc gia… tôi không…
Mắt cậu đỏ hoe. Gương mặt đẹp trai giờ nhợt nhạt, hoảng loạn.
Nhưng đáp lại cậu là một câu nói lạnh lùng đến đáng sợ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi cứu cậu, không phải để nghe than vãn.
Duy trừng mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu… cậu là đồ không có trái tim!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có trái tim thì tôi đã không cứu cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi cũng không rảnh để dỗ dành.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đủ tỉnh táo để khóc tức là còn đủ sức để hồi phục.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi vật lý trị liệu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không ăn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần trị liệu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu đi đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi là người theo ca cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và tôi sẽ theo đến khi cậu tự đi được.
Duy quay mặt đi. Quang Anh bước ra cửa, tay còn cầm khay cháo nguội.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không phải người dịu dàng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi là bác sĩ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và tôi không bỏ bệnh nhân của mình.
Tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng.
Duy nằm đó, nước mắt rơi lặng lẽ.
Cậu đã mất tất cả.
Và người duy nhất ở lại… lại lạnh lùng đến thế.
Nhưng chính điều đó khiến cậu không thể ngừng nghĩ về Quang Anh. Một thiên thần sắc lạnh. Không thương hại. Không mềm lòng.
Nhưng luôn đứng ở đó. Dù cậu có xua đuổi đến mức nào.
Phòng bệnh số 305, tầng ba, buổi chiều im ắng.
Duy ngồi co lại trong góc giường, chăn trùm kín tới cằm. Ánh nắng lọt qua khe rèm làm mờ đi nét u ám trên gương mặt cậu. Từ sau buổi sáng tỉnh dậy, Duy không nói một lời. Không khóc. Không nhìn ai, chỉ im lặng.
Bác sĩ Quang Anh đẩy cửa bước vào, tay cầm khay thức ăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dậy. Ăn trưa.
Duy quay mặt vào tường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn ấm. Nếu không ăn thì lát nữa nguội, đừng đòi hâm lại.
Cậu vẫn im.
Quang Anh đặt khay xuống bàn, rút gối kê lưng cho Duy rồi hạ thấp thành giường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngồi dậy.
Không phản ứng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không hỏi. Tôi yêu cầu.
Duy siết chăn chặt hơn.
Quang Anh thở dài, không nói thêm, nhưng tay đã kéo ghế lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt thôi. Tôi đút.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không đói
Lần đầu tiên Duy cất tiếng, nhỏ và cộc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần đói. Cơ thể cậu vừa trải qua phẫu thuật lớn, không ăn là tụt đường huyết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi nói là tôi không ăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi nghe rõ. Nhưng tôi không phải mẹ cậu để chiều. Tôi là bác sĩ.
Duy mím môi, ánh mắt lóe lên sự giận dữ. Nhưng cậu yếu. Và Quang Anh thì không bỏ cuộc.
Cuối cùng, cậu chịu hé miệng, từng muỗng nhỏ, chậm và nặng nề như nuốt cả đống tủi hờn.
Buổi chiều, y tá đưa vào chiếc xe lăn mới tinh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không ra khỏi giường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu càng nằm lâu càng teo cơ. Mai mốt muốn cử động tay cũng khó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kệ tôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không kệ. Tôi là người theo ca. Cậu không trị liệu, tôi bị trừ điểm thực tập.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thì kệ cậu.
Quang Anh không đáp. Cậu nhấc tấm chăn, kéo tay Duy ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tự lên xe, hoặc tôi bế
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu dám?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu thử xem.
Một giây im lặng. Duy nghiến răng, rồi gắng tự đỡ mình dậy, run rẩy. Quang Anh đứng bên cạnh, không giúp, nhưng ánh mắt luôn theo sát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt. Lên rồi. Giờ đi vòng hành lang. Ba vòng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu nghĩ tôi là robot à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Cậu là người. Và người thì phải tự vực mình dậy.
Duy không đáp. Cậu quay mặt đi. Nhưng lần này, cậu đẩy xe lăn, chậm chạp… từng chút một.
Sau lưng, Quang Anh vẫn bước theo, tay cầm sổ ghi chép, mặt không cảm xúc. Nhưng đôi mắt hơi dịu lại.
Không phải ai cũng hiểu. Đôi khi thương một người, không phải dỗ dành. Mà là bắt họ đứng lên. Ngay cả khi họ ghét cậu đến mức nào.

Ba mẹ

Buổi sáng trời âm u, gió từ cửa sổ phòng bệnh thổi vào se lạnh. Duy ngồi tựa đầu vào gối, ánh mắt vô định hướng ra ngoài trời, không nói không rằng.
Cửa mở
Mẹ
Mẹ
Ba mẹ tới thăm con nè, Duy.
Không phản ứng.
Mẹ
Mẹ
Mẹ mua món con thích nè, hôm trước con bảo thèm…
Vẫn im. Cậu không quay lại.
Người đàn ông trung niên đứng cạnh, gương mặt gầy sọp đi vì lo lắng.
Ba
Ba
Duy… Ba đây.
Cậu nhắm mắt lại. Bịt tai bằng gối.
Không một ánh nhìn. Không một tiếng chào. Không một cái gật đầu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Xin lỗi đã để hai người chờ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi là người theo ca trực tiếp của Duy.
Ba
Ba
Nó… từ hôm tỉnh lại không nói chuyện với ai.
Ba
Ba
Không ăn, không tập.
Ba
Ba
Bác sĩ nói… nó có thể đi lại được không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng tôi rất tiếc nhưng e là không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tổn thương tủy sống mức độ nghiêm trọng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phần dưới sẽ không phục hồi vận động.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng có thể tự chủ sinh hoạt nếu tập luyện đúng hướng.
Người mẹ khụy xuống ghế, tay ôm mặt. Ba Duy nắm chặt nắm đấm, cố giữ bình tĩnh:
Ba
Ba
Vậy… tâm lý nó sao rồi?
Ba
Ba
Có cần đưa đi chuyên khoa tâm thần không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa cần.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hiện tại cậu ấy rơi vào giai đoạn sốc và phủ nhận.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Việc gia đình quan tâm là tốt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng đừng ép nói chuyện.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thay vào đó, cứ đến, cứ ngồi, và để cậu ấy thấy rằng người thân vẫn ở đó, không bỏ đi.
Mẹ
Mẹ
Nó không chịu nhìn tôi… tôi đau lòng lắm.
Mẹ
Mẹ
Tôi sợ nó hận tôi, vì không bảo vệ được nó…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cô chú không có lỗi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tai nạn là tai nạn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giờ điều quan trọng nhất là giữ môi trường xung quanh ổn định, không rơi nước mắt trước mặt cậu ấy, và đặc biệt… đừng thương hại.
Ba Duy thở dài, nhìn Quang Anh chăm chú.
Ba
Ba
Cháu còn nhỏ… nhưng nói chuyện rất bản lĩnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cháu không giỏi an ủi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng cháu sẽ không để cậu ấy buông xuôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy cần một người kéo cậu ấy ra khỏi vũng lầy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cháu chọn không mềm lòng.
Bên trong phòng, Duy khẽ nghiêng đầu, tai lắng nghe mọi thứ qua cánh cửa khép hờ.
Cậu cắn môi. Không khóc. Nhưng bàn tay run lên dưới lớp chăn mỏng.

Nhích lại gần chút

Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
QUANG ANH! EM ĐỨNG LẠI CHO ANH!
Giọng bác sĩ trưởng khoa vang lên đầy nghiêm khắc trong hành lang dài loáng ánh đèn.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Em là thực tập sinh, không phải bác sĩ chính!
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Sao lại tự ý thay đổi liệu trình vật lý trị liệu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em thấy nếu kéo dài giai đoạn nằm giường thì bệnh nhân sẽ chậm phục hồi cơ.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Em thấy? Ai cho phép em thấy? Có bằng bác sĩ chưa? Có được phân quyền chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ chưa…
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Vậy thì đừng có làm anh điên lên vì cái sự ‘nhiệt tình quá mức’ của em nữa!
Một y tá đi ngang che miệng cười khúc khích. Quang Anh vẫn cúi đầu. Đôi tai đỏ bừng.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Còn nữa! Mỗi lần em lôi bệnh nhân đi tập là nguyên cả khoa nghe tiếng cãi nhau rần rần.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Bệnh viện là nơi chữa bệnh, không phải sân trường cấp ba!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em sẽ điều chỉnh ạ.
Bác sĩ trưởng khoa
Bác sĩ trưởng khoa
Em mà điều chỉnh được thì trời tuyết giữa tháng tám.
Bác sĩ trưởng khoa thở dài, rời đi. Quang Anh vẫn đứng yên, mặt đỏ ửng, vành tai nóng ran, nhưng môi mím chặt đầy cố gắng.
Trong phòng bệnh, Duy tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe hết mọi thứ từ đầu đến cuối.
Cậu chẳng nói gì. Nhưng khoé môi khẽ nhếch.
Lần đầu tiên sau bao ngày, gương mặt đó – gương mặt u ám như bị nhấn chìm trong tuyệt vọng – cuối cùng cũng có một nét cong nhẹ.
Chẳng hiểu sao, cái cách Quang Anh bị mắng… vừa tội vừa buồn cười. Và đáng yêu đến lạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi thấy cậu vừa đi qua bị mắng.
Quang Anh vừa bước vào phòng, tay còn cầm bảng điều trị, mặt vẫn còn hơi đỏ sau trận mắng hồi nãy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nghe rõ mà. ‘Trời tuyết giữa tháng tám’ cơ đấy.
Duy khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong cong, rõ ràng đang trêu.
Quang Anh đặt mạnh bảng theo dõi xuống bàn, cái “cạch” khiến cả phòng khẽ rung.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cười cái gì? Có gì vui à?
Duy nhún vai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không, chỉ là… hiếm lắm mới thấy bác sĩ Quang Anh bị lép vế.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu rảnh thật đấy.
Quang Anh gắt khẽ, lôi cái khăn tập từ ngăn tủ ra, ném lên đùi Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tập tay. Mười phút.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không đủ thì đừng có nhìn tôi nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không có định nhìn cậu đâu.
Duy đáp, nhưng vẫn cầm lấy khăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Càng tốt.
Quang Anh quay đi, lấy ghế ngồi xuống góc phòng, mở sổ ghi chép ra, nhưng tay lật giấy mạnh đến mức suýt rách.
Không khí trong phòng căng như dây đàn.
Một lúc sau, Duy lên tiếng, giọng nhẹ hơn:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu bị mắng là vì tôi đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Là tại tôi ngu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ờ…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng dù gì cũng… cảm ơn.
Im lặng.
Quang Anh vẫn không đáp, nhưng động tác viết bớt hung hăng hơn.
Một lúc sau, cậu lẩm bẩm mà không nhìn lên:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần sau cười thì cười nhỏ thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Khó chịu.
Duy nghiêng đầu, ánh mắt long lanh như cười, nhưng không nói gì thêm.
Chiếc khăn vẫn đang xoay đều đều trong tay.
Và không khí… không còn quá lạnh như lúc nãy nữa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play