Ký Ức Song Song
Sau tai nạn
Âm thanh còi xe cứu thương vang vọng trong đầu An Nhiên như một bản nhạc đứt quãng.
Cô mở mắt, ánh đèn trắng chói lóa đập vào đồng tử khiến tầm nhìn mờ mịt.
Cổ họng khô khốc, cô muốn nói điều gì đó nhưng chỉ phát ra tiếng thở dốc yếu ớt.
Người đi đường
Cô ấy tỉnh rồi! Mau gọi bác sĩ!
một giọng nữ hốt hoảng vang lên.
An Nhiên chớp mắt liên tục.
Trần nhà bệnh viện lạnh lẽo.
Cơ thể cô nặng trịch, đau nhức như vừa bị nghiền nát.
Nguyễn An Nhiên
Tai… nạn…?
Người y tá cúi xuống, nhẹ giọng
Y tá
Cô đã hôn mê ba ngày.
Y tá
Đừng lo, hiện tại đã qua nguy hiểm.
Trái tim An Nhiên đập loạn.
Những hình ảnh mơ hồ chồng chéo trong đầu – tiếng phanh xe, ánh đèn pha loang loáng, rồi một khoảng tối đen đặc.
Một bóng người đàn ông cao lớn bước vào.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, gương mặt không biểu cảm
Nguyễn An Nhiên
Anh… Duy Phong?
Người đàn ông thoáng khựng lại, nhưng chỉ nói gọn lỏn
Câu nói dứt khoát như lưỡi dao, không một chút ấm áp.
Anh xoay người rời đi ngay, chẳng để lại cơ hội hỏi thêm.
An Nhiên cắn môi, cảm giác hụt hẫng dấy lên.
Trong ký ức của cô, Duy Phong luôn là người đàn ông bí ẩn nhưng không hề xa cách đến thế.
Đêm xuống, cô thiếp đi vì thuốc giảm đau.
Khi mở mắt lần nữa, An Nhiên ngỡ ngàng.
Căn phòng này không phải bệnh viện.
Trước mắt cô là một không gian ấm áp, với giá sách gỗ, khung ảnh gia đình đặt ngay ngắn.
Trên bàn trang điểm, phản chiếu trong gương là… chính cô – nhưng gương mặt trưởng thành hơn, ánh mắt sắc sảo hơn.
Một giọng nam vang lên sau lưng
Duy Phong
Em lại mất ngủ à, An Nhiên?
Là Duy Phong, nhưng khác hoàn toàn.
Anh khoác áo sơ mi trắng, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhuốm chút mệt mỏi nhưng chứa chan quan tâm.
Duy Phong tiến tới, đặt tay lên vai cô như đã quen thuộc từ lâu.
Trái tim An Nhiên đập thình thịch.
Trong một khoảnh khắc, cô không biết đâu mới là thật
Duy Phong lạnh lùng bỏ đi trong bệnh viện, hay Duy Phong dịu dàng đứng cạnh cô lúc này?
Cô lẩm bẩm, mắt rưng rưng
Nguyễn An Nhiên
Rốt cuộc… mình đang sống ở đâu?
Hư Ngôn
Like và cmt ủng hộ mình có động lực ra chương mới với nháaa
Hai thế giới
Nguyễn An Nhiên
Anh… anh vừa nói gì?
An Nhiên lắp bắp, ngón tay siết chặt vạt áo ngủ trên người.
Duy Phong nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
Duy Phong
Chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Duy Phong
Ngày mai còn cuộc họp quan trọng, em cần nghỉ ngơi.
Ánh mắt anh không hề lạnh lùng như trong bệnh viện, mà ấm áp đến mức khiến cô ngờ vực chính mình.
Nguyễn An Nhiên
Đây là… nhà em?
- An Nhiên hỏi, giọng run rẩy -
Duy Phong
Nhà của chúng ta.
Duy Phong khẽ sửa lại, rồi đặt một nụ hôn thoáng qua lên trán cô.
Hành động quá thân mật, quá tự nhiên khiến cô chết lặng.
Cô chưa kịp phản ứng thì mí mắt nặng trĩu.
Cơn buồn ngủ ập đến, kéo cô chìm xuống.
Cô mở bừng mắt, lại thấy ánh đèn trắng của bệnh viện.
Cô giật mình nhìn quanh, nơi này rõ ràng là phòng bệnh cô nằm khi mới tỉnh dậy.
Y tá
Cô thấy không khỏe ở đâu sao?
An Nhiên mím môi, mồ hôi lạnh thấm lưng áo.
Nguyễn An Nhiên
Mình… vừa ở một nơi khác.
Y tá không hiểu, chỉ dặn cô nghỉ ngơi.
Nhưng An Nhiên biết rõ, đó không phải mơ.
Mọi chi tiết trong căn phòng, hơi ấm từ bàn tay Duy Phong, tất cả đều quá thật.
Cô tự véo mạnh vào cánh tay.
Cơn đau buốt khiến cô càng thêm rối loạn
Nguyễn An Nhiên
*Vậy thì… đâu mới là hiện thực?*
Đêm đó, cô không dám chợp mắt.
Nhưng đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi, cô lại mở mắt ở căn phòng ấm áp kia.
Duy Phong ngồi ở bàn làm việc, ngẩng lên cười nhạt
Duy Phong
Em còn chưa ngủ được sao?
Duy Phong
Hay em lại nghĩ về vụ tai nạn năm xưa?
Câu nói như sét đánh ngang tai.
Nguyễn An Nhiên
*Tai nạn… năm xưa?*
Nguyễn An Nhiên
Ý anh là… vụ tai nạn vừa xảy ra?
Anh nhíu mày, chậm rãi đáp
Duy Phong
Đã mười năm rồi, Nhiên à.
Duy Phong
Sao em lại nhắc nó như mới xảy ra hôm qua vậy?
An Nhiên lùi lại, trái tim đập loạn.
Cô thì thào trong tuyệt vọng
Nguyễn An Nhiên
*Không thể nào… mình đang sống trong hai thế giới song song.*
Hư Ngôn
Like và cmt ủng hộ mình có động lực ra chương mới với nháaa
Kiểm chứng
An Nhiên đứng lặng trước gương, đôi tay run rẩy chạm vào khuôn mặt chính mình.
Gương mặt này trưởng thành hơn, ánh mắt sâu hơn, nhưng rõ ràng vẫn là cô.
Nguyễn An Nhiên
Anh… hôm nay là năm bao nhiêu?
Duy Phong hơi sững lại trước câu hỏi kỳ lạ, nhưng vẫn đáp
Duy Phong
Em thật sự sao vậy, Nhiên?
Nguyễn An Nhiên
*2035… mười năm sau*
Cô lùi lại, tim đập thình thịch.
Nguyễn An Nhiên
Không… em chỉ muốn chắc chắn thôi.
Duy Phong nhíu mày, tiến đến gần, giọng dịu hẳn đi
Duy Phong
Nếu em vẫn còn ám ảnh chuyện đó, chúng ta có thể đến gặp bác sĩ.
Duy Phong
Nhưng đừng dằn vặt mình nữa.
Ánh mắt quan tâm ấy khiến lòng cô chao đảo.
Nhưng trong đầu An Nhiên lại vang lên cảnh bệnh viện lạnh lẽo, nơi Duy Phong quay lưng bỏ đi mà không một lời an ủi.
Nguyễn An Nhiên
*Nếu đây là tương lai, vậy thì… mọi thứ em làm hôm nay, có ảnh hưởng đến hiện tại không?*
Đêm đó, An Nhiên lén lấy bút viết một dòng chữ vào cuốn sổ tay để lại trên bàn
“Ngày mai, hãy kiểm chứng ký ức.”
Khi tỉnh lại, cô mở mắt trong phòng bệnh.
Trái tim đập dồn, cô đảo mắt tìm quanh.
Bên cạnh gối, thật sự có một cuốn sổ tay nhỏ.
Mở ra, An Nhiên chết lặng: đúng dòng chữ cô viết ở “tương lai” đang nằm đó, ngay trước mắt
Nguyễn An Nhiên
Không thể nào…
- cô thở gấp, siết chặt cuốn sổ như bằng chứng duy nhất của mình a
Cửa phòng bệnh bật mở, lần này không phải y tá, mà là Duy Phong.
Ánh mắt anh lạnh nhạt quét qua, dừng trên cuốn sổ trong tay cô.
Duy Phong
Em đang làm gì vậy?
An Nhiên giấu vội cuốn sổ, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nguyễn An Nhiên
Không… không có gì.
Anh im lặng nhìn cô vài giây, rồi quay lưng đi.
Bước chân ấy giống hệt như đêm đầu tiên cô tỉnh lại, xa cách và vô tình.
Khi cánh cửa khép lại, An Nhiên siết chặt nắm tay, quyết tâm
Nguyễn An Nhiên
Được thôi.
Nguyễn An Nhiên
Nếu ký ức song song tồn tại, mình sẽ tìm ra sự thật… và tìm ra con người thật sự của anh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play