[DuongHung] Tội Danh! [DomicMasterD]
Chapter 1
Nvật phụ
Phát thanh viên: Dạo gần đây trong thành phố đột nhiên xuất hiện tên sát nhân giết người hàng loạt.
Nvật phụ
Phát thanh viên: Những nạn nhân bị giết đa số đều bị moi hết lục phủ ngũ tạng, khuôn mặt bị rạch nát khó nhận diện.
Nvật phụ
Phát thanh viên: Cách giết người của tên này rất man rợ, cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng hầu như đều không tìm thấy bất cứ manh mối nào.
Nvật phụ
Phát thanh viên: Cơ quan chức năng vẫn đang kiên trì làm việc hết mình, chưa thể xác định được kẻ giết người này còn có thêm đồng bọn không.
Nvật phụ
Phát thanh viên: Nhưng để đảm bảo an toàn, mọi người hạn chế ra ngoài một mình và tránh đi đêm. Cửa nẻo cần khóa kĩ càng, không nên chủ quan.
Nvật phụ
Phát thanh viên: Tại vì chúng ta đâu biết, nạn nhân tiếp theo của kẻ đó...Sẽ là ai.
Trời đã gần tối, cơn mưa rơi xuống như trút nước, lạnh lẽo len vào từng giác quan trên cơ thể. Quang Hùng chăm chú nhìn màn hình ti vi, tiếng của người phát thanh viên vẫn vang lên đều đều.
Đôi lúc hơi rè, em run run vừa trùm chăn vừa nghe vì lạnh. Dạo gần đây khu phố em ở tình trạng mưa vẫn liên miên không dứt, đường đi trơn trượt, lại còn thêm những chuyện kinh dị đang không ngừng xảy ra.
Lê Quang Hùng
Sát nhân à...
Lê Quang Hùng
Tên này dã man dữ vậy...
Lê Quang Hùng
Còn mổ bụng, với lại rạch mặt...Bộ tên này có vấn đề về thần kinh hay sao.
Lê Quang Hùng
Đáng sợ quá...Cú Hùng cú Hùng.
Lê Quang Hùng
Hic, mình còn chưa đi mua đồ ăn nữa...
Quang Hùng bụng đói cồn cào cả lên, tủ lạnh nhà em mới hết thức ăn hôm nay. Nhưng khi nghe bản tin mới nhất em lại không dám đi nữa.
Tên sát nhân kia còn chưa bị bắt, đến cả tung tích của hắn cảnh sát cũng bất lực. Biết đâu nếu giờ bước chân ra ngoài, cái xác tiếp theo được tìm thấy, sẽ là em.
Quang Hùng nghĩ đến đây liền rùng mình, nhưng nếu giờ không ăn em sẽ chết vì đói mất.
Đánh liều, em với lấy áo khoác. Chui ra khỏi chăn, Quang Hùng mặc vội chiếc áo vào, lòng thầm cầu mong sẽ không có tên sát nhân nào tìm tới em.
Lê Quang Hùng
Trời tối...Hùng sợ. //Mếu//
Quang Hùng một tay cầm dù, tay còn lại xách đống đồ ăn vừa mua từ cửa hàng tiện lợi về.
Trời đã tối sầm đi vì mưa, dù đã sợ đến bước đi run run, nhưng Quang Hùng tự trấn an bản thân, trong hàng trăm người nơi khu phố này, không lẽ tên sát nhân kia lại chọn trúng em.
Bước qua con hẻm nhỏ nơi có người từng bị sát hại, Quang Hùng vô thức đưa mắt nhìn vào trong.
Dưới đất là một cái gì đó đang nằm sõng soài dưới màn mưa, hình như là một cái xác? Em tròn mắt, hét lên, tim trong lồng ngực đập thình thịch vì sợ.
Một giọng nói trầm thấp, lành lạnh vang lên sau lưng, khiến Quang Hùng muốn khóc tại chỗ.
Giọng nói người này mang theo âm hưởng vô cùng rợn người, trong màn mưa lại càng tăng thêm mấy phần lạnh gáy.
Quang Hùng buông thõng cả túi đồ ăn trên tay, nó rơi xuống đất, “bịch” một cái vì chạm nước.
Em chầm chậm quay đầu lại, môi run lên. Chờ đợi chuyện tiếp theo...Sẽ xảy ra với mình.
Ngu văn nhưng yêu em<3
Shu lỡ tay xóa mất Mật Thù rồi o(╥﹏╥)o
Ngu văn nhưng yêu em<3
Hậu đậu quá trời
Ngu văn nhưng yêu em<3
Thôi thì reup lại em nó sau ạ
Ngu văn nhưng yêu em<3
Xin lỗi vì sự lơ nga lơ ngơ này
Chapter 2
Nhưng trái ngược với những gì Quang Hùng lo sợ, người đằng sau em mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tóc vuốt sang hai bên gọn gàng. Trông giống hệt với bao người bình thường.
Thứ khiến cơn sợ đang trào dâng trong lòng Quang Hùng biến mất chính là chiếc thẻ đeo trên cổ anh ta.
Chức vụ: Tổ trưởng tổ trọng án đội 2, “Trần Đăng Dương”.
Lê Quang Hùng
Hức, anh...Anh cảnh sát...
Trong lòng Quang Hùng mừng như vừa thoát chết, may mà đằng sau lưng em không có tên giết người nào.
Trần Đăng Dương
Trời mưa này cậu chạy đi đâu?
Lê Quang Hùng
Em...Hức, đi mua đồ ăn ạ. //Thút thít//
Trần Đăng Dương
Nghe bản tin thời sự hôm nay chưa?
Lê Quang Hùng
Dạ rồi...//Gật gật//
Trần Đăng Dương
Trong thành phố đang có sát nhân, người thì nhỏ như con cò hen.
Trần Đăng Dương
Cậu còn dám một mình đi buổi đêm thế này.
Trần Đăng Dương
Người khỏe mạnh hắn còn giết được, bộ cậu nghĩ nhỏ như cậu đánh lại hắn ta?
Lê Quang Hùng
Hùng xin lỗi...
Lê Quang Hùng
Hức...Nhưng mà...Nhưng mà em đói...
Đăng Dương rọi đèn xuống hộp đồ ăn vừa rơi xuống mặt đường, hình như đúng là Quang Hùng đói thật mới đánh bạo đi mua đồ ăn.
Chứ không phải câng câng lên không sợ như mấy kẻ khác, dù sao em nhìn em cũng nhũn cả ra đây rồi.
Trần Đăng Dương
//Nhặt hộp cơm dưới đất lên//
Trần Đăng Dương
Ở đây lâu nguy hiểm lắm. //Đưa hộp cơm cho em//
Trần Đăng Dương
Tôi còn phải đi kiểm tra thêm mấy vòng nữa.
Trần Đăng Dương
Không đứng đây với cậu lâu được.
Quang Hùng nhận lấy hộp cơm từ Đăng Dương, lúc anh định xoay người đi, em mới ngập ngừng đưa tay kéo nhẹ vạt áo hắn.
Lê Quang Hùng
Anh...Anh cảnh sát.
Trần Đăng Dương
Tch! //Ngoảnh lại//
Trần Đăng Dương
Còn việc gì nữa.
Trần Đăng Dương
Hay cậu cần tôi đưa cậu về?
Lê Quang Hùng
D...Dạ không phải. //Lắc đầu//
Lê Quang Hùng
Trong đó...//Đưa tay chỉ vào trong hẻm//
Đăng Dương lúc dưới ánh đèn điện thoại mới nhận ra, khuôn mặt Quang Hùng lúc chỉ vào trong con hẻm kia tái đi trông thấy.
Lê Quang Hùng
Trong đó...Trong đó có...Có xác người!
Đăng Dương nhăn mặt đi vào trong con hẻm, càng đến gần, mùi máu tanh nồng càng bốc lên rõ rệt.
Anh đến gần cái xác đang nằm bất động, hai chân mày Đăng Dương nhíu lại, anh ngồi xổm xuống, soi đèn vào kẻ đã chết kia.
Lần này cách thức giết người vẫn không có gì thay đổi, nhìn qua là liền biết cùng một người ra tay.
Trần Đăng Dương
“Chết tiệt, vậy mà vẫn có thêm người chết.”
Trần Đăng Dương
“Tên này chắc chắn có bệnh án tâm thần.”
Trần Đăng Dương
“Không thì hắn làm việc này nhằm mục đích gì chứ?”
Tiếng giày dẫm lên làn nước vang lên đằng sau Đăng Dương, anh không quay mặt lại, chất giọng trầm khàn vang lên.
Trần Đăng Dương
Sao còn chưa đi về?
Trần Đăng Dương
Hay cậu muốn nằm đây cùng cái xác này?
Lê Quang Hùng
Hùng...//Nằm chặt mép áo//
Lê Quang Hùng
Hùng sợ anh gặp nguy hiểm ạ...//Nhỏ giọng//
Đăng Dương nghe xong thì cười khẩy, lời nói ra nửa tin nửa ngờ.
Trần Đăng Dương
Thật không vậy nhóc con?
Trần Đăng Dương
Tôi là cảnh sát đấy?
Trần Đăng Dương
Người cần lo là cậu thì đúng hơn?
Quang Hùng định nói thêm, nhưng Đăng Dương nói không sai, em không có gì để phản bác liền im bặt.
Trần Đăng Dương
//Bật cười//
Trần Đăng Dương
Sao im lặng, do tôi nói đúng quá hả.
Trần Đăng Dương
Lo cho tôi gặp nguy hiểm.
Trần Đăng Dương
Hay là...Do cậu sợ vậy?
Chapter 3
Quang Hùng gật gật đầu, em nắm chặt túi đồ ăn trong tay, em đúng là sợ thật.
Trần Đăng Dương
✆: Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
✆: Sao vậy? Giờ này rồi mà mày vẫn còn gọi.
Nguyễn Quang Anh
✆: Không phải mày đang đi tuần tra hay sao?
Nguyễn Quang Anh
✆: Lại có người chết tại con hẻm đấy à?
Đăng Dương quan sát cái xác dưới đất một lần nữa, sự im lặng đã khẳng định câu hỏi của Quang Anh.
Trần Đăng Dương
✆: Cho đội pháp y tới.
Trần Đăng Dương
✆: Tao nghĩ cần khám nghiệm tử thi.
Quang Anh ở đầu dây bên kia giải bày thắc mắc.
Nguyễn Quang Anh
✆: Tao đoán nhé.
Nguyễn Quang Anh
✆: Hiện trường vẫn không khác những lần trước.
Nguyễn Quang Anh
✆: Nhìn qua liền nhận ra cùng một kẻ ra tay.
Nguyễn Quang Anh
✆: Vậy tao nghĩ khám nghiệm tử thi cũng chẳng tìm thêm được manh mối gì đâu.
Mặc kệ quan điểm của cậu, lời Đăng Dương nói ra vẫn lạnh tanh.
Trần Đăng Dương
✆: Tao nói sao thì làm vậy.
Trần Đăng Dương
✆: Mày đừng có nhiều lời quá.
Quang Anh nghe giọng Đăng Dương có vẻ nghiêm trọng, cậu ngáp dài một cái, không quá đề cao việc khám nghiệm cái xác lần này.
Nguyễn Quang Anh
✆: Được rồi.
Nguyễn Quang Anh
✆: Mày nhất quyết muốn khám nghiệm cho bằng được đúng không.
Nguyễn Quang Anh
✆: Để tao gọi đội khám nghiệm tử thi đến nhanh nhất có thể.
Quang Anh giọng điệu chán nản, định sẽ cúp máy luôn để đi ngủ một giấc.
Trần Đăng Dương
✆: Khoan đã.
Trần Đăng Dương
✆: Mày cũng phải tới.
Nguyễn Quang Anh
✆: Gì nữa cha ơi cha?
Nguyễn Quang Anh
✆: Tao hôm nay không tiện về nhà, đến đó xa muốn chết.
Nguyễn Quang Anh
✆: Mày có nhu cầu hành hạ cấp dưới của mình hả.
Trần Đăng Dương
✆: Đội trưởng nói sao thì làm vậy đi.
Trần Đăng Dương
✆: Nếu mày không tới thì ngày mai đợi tao ở cục cảnh sát.
Đăng Dương không cho Quang Anh cơ hội chống chế, không một động tác thừa liền ngắt máy luôn.
Cậu ở bên kia cổ họng nghẹn cứng, trong lòng thầm chửi thề một tiếng.
Đăng Dương cúp điện thoại trong liền cất vào túi quần, quay mặt nhìn Quang Hùng vẫn đang khép nép đứng đấy.
Trần Đăng Dương
Sao còn chưa chịu về nữa?
Lê Quang Hùng
Thì như anh nói đó...
Lê Quang Hùng
Hùng sợ ạ...//Nhỏ giọng//
Trần Đăng Dương
Cậu tên Hùng?
Lê Quang Hùng
D...Dạ vâng.
Lê Quang Hùng
Có sao không...
Trần Đăng Dương
Tên này mà làm cảnh sát rất hợp. //Mỉm cười//
Trần Đăng Dương
Nhưng mà thôi!
Trần Đăng Dương
Cậu nhát quá, tốt nhất vẫn nên làm người thường thì hơn.
Lê Quang Hùng
Mà anh cảnh sát...
Lê Quang Hùng
Anh đi đêm không sợ ạ...
Trần Đăng Dương
Sợ gì? Tên đó hả. //Bật cười//
Trần Đăng Dương
Tôi còn đang muốn diện kiến hắn đây.
Trần Đăng Dương
Xem tên đó biến thái đến mức nào.
Lê Quang Hùng
Dạ không phải...
Lê Quang Hùng
Ý Hùng là sợ...
Trần Đăng Dương
Phì...Lớn rồi mà còn sợ ma.
Trần Đăng Dương
Nhóc con về dùm tôi.
Lê Quang Hùng
Anh cảnh sát không đưa Hùng về ạ.
Lê Quang Hùng
Ma bắt Hùng thì saoo...
Quang Hùng vừa sợ ma lại còn vừa sợ tên sát nhân kia, giờ kêu em về chắc em cũng không dám.
Nhìn thấy cái xác bê bết máu trên đất, giờ Quang Hùng có tự an ủi mình cũng không nổi nữa.
Trần Đăng Dương
Cậu phiền thật.
Trần Đăng Dương
Vậy đứng đợi tôi.
Trần Đăng Dương
Một lát nữa thấy gì thì cũng đừng có khóc ầm lên biết chưa.
Lê Quang Hùng
Dạ Hùng biết òi. //Ngoan ngoãn gật đầu//
Quang Hùng gật đầu thoả hiệp với Đăng Dương, với lại...Em là người lớn đấy nhé, không phải em bé mít ước đâu.
Lê Quang Hùng
Em cảm ơn anh.
Ngu văn nhưng yêu em<3
Shu không giỏi viết mấy thể loại này:<
Ngu văn nhưng yêu em<3
Có thể là dở đến mức thậm tệ luonn
Ngu văn nhưng yêu em<3
Yếu nghề ạ
Ngu văn nhưng yêu em<3
Có sai sót gì mọi người nhắm mắt làm ngơ nha
Ngu văn nhưng yêu em<3
Cảm ơn ạa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play