Ngày Em Đến
cách chúng ta gặp gỡ
hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của em
đi cùng là Thành An, Đức Duy và Phong Hào. bọn em là hội bạn thân từ đầu cấp 2
Phong Hào
tao nghe bảo trường mình có một nhóm gọi là F4
Đức Duy
Duy biết nè nghe bảo nhóm đó nổi tiếng cá biệt vừa có nhan sắc vừa có kinh tế nên cậy quyền lắm
Phong Hào
ừ thôi thôi tốt nhất nên tránh xa ra
Pháp Kiều
mà kệ đi cái trường to vậy hỏng lẻ đụng phải mình
em đi không nhìn đường vô tình va phải người nào đó có vẻ cao lớn hơn em rất nhiều
em ngã đau tuyệt nhiên nhăn nhó đanh đá chưa kịp nhìn mặt đã mở miệng la ó
Pháp Kiều
bể cái đầu náy cái mung slay của chị rồii
Pháp Kiều
nè đi đứng hong nhìn đường hả
em vừa đứng dậy ngước thấy tên to con trước mặt thì đột nhiên im bặc
trước mặt là hội bạn anh, F4 kinh dị trong truyền thuyết
Đăng Dương
đi không nhìn đường còn lắm mồm
Phong Hào
thôi thôi trễ rồi
Phong Hào vừa nói vừa kéo em chạy đi
Thành An và Đức Duy cũng chạy theo nhưng vẫn kịp quay đầu gật nhẹ đầu thay cho lời xin lỗi và tạm biệt các anh
bọn em biết rõ nhỏ Kiều nhà mình là đụng người ta trước còn gào lên
Quang Hùng
thôi không chấp bọn trẻ con
Quang Hùng
lẹ lên ra sân sau làm một điếu sắp vào học rồi
Quang Anh
lẹ đi tao thèm lắm rồi
khoảnh khắc tên nhóc Đức Duy níu tay bạn mình lọt vào mắt Quang Anh, đứa nhỏ có đôi mắt sáng gương mặt có phần hơi lo sợ phụng phịu níu tay bạn mình càng tăng độ dễ thương trong mắt anh
Pháp Kiều
sao hỏng để Kiều chửi luôn đi
Phong Hào
người ta hất một phát văng 8 thước mà đòi chửi
Đức Duy
nhìn mấy người đó Duy cứ thấy sợ sợ
Đức Duy
nhìn bậm trợn thấy mồ
Pháp Kiều
nói chứ tao cũng thấy sợ
Pháp Kiều
mà tại lỡ hỗn rồi hỏng lẻ xin lỗi
vừa nhìn ra cửa sổ bọn em thấy nhóm thanh niên lúc nảy mình va phải đi ngang còn dừng chân quét 1 vòng lớp các em
có hơi hoảng không ai bảo ai 4 đứa nhóc đồng loạt ụp mặt xuống bàn phát ra tiếng động không nhỏ lắm
sau khi rời đi cả lớp mới bắt đầu xì xào
đám con gái trong lớp đứa đỏ mặt đứa cười rõ tươi chỉnh chỉnh mái tóc sáng sớm còn ngáy ngủ
học sinh nam
nam 1: ê nghe bảo F4 trường mình đó
học sinh nam
nam1: tướng ta như vậy bảo sao khối thằng nằm rạp
học sinh nam
nam2: tiểu sử đánh nhau quậy phá chắc viết được trang sử
học sinh nam
nam3: không nể nang ai đâu ba
học sinh nam
nam3: nhiều đứa con gái cũng lăm le mà không đến gần được
học sinh nam
nam1: tao nhìn còn muốn rụt cổ mấy đứa bánh bèo sao dám chạy theo
Phong Hào
bọn ngày nghe những gì tao nghe không
Pháp Kiều
tàn đời Kiều rồi
Pháp Kiều
//ôm mặt mếu máo//
Đức Duy
thôi thôi gặp đâu né đó
Đức Duy
hong là rước hoạ vào thân
Thái Sơn
có thấy đám nhóc đó đâu không
Thái Sơn
nãy va phải mình đó
Quang Hùng
thôi tha cho tụi nó đi
Quang Anh
bộ nhìn trúng em nào hả
Quang Anh
tao thấy đứa nào cũng xinh
Quang Hùng
ừ tao công nhận mà nhìn hiền chán
Thái Sơn
anh đây chơi gì chứ không chơi đồ trêu gì chứ không trêu đùa tình cảm
Quang Hùng
mà đi cả dãy khối 10 rồi có thấy bọn nó đâu
nghe anh nói cả bọn quay đầu nhìn
Đăng Dương
không có hứng thú
Quang Anh
kệ tụi bây tao xí thằng nhóc đầu xanh lè
luyên thuyên một lúc các anh ụp mặt ngủ hết
bọn họ không học nhưng thi điểm cũng không tệ mấy nên giáo viên cũng châm chước
thật ra là họ cũng rất e ngại việc đụng vào các anh
giờ ra chơi khi đang thong thả xuống tầng thì nhóm em đụng mặt nhóm anh đang từ trên tầng đi xuống
khựng một nhịp rồi bọn nhóc nhanh chân đi xuống trước bỏ lại một khoảng cách cũng khá xa
Thành An
sợ hết cả Thành An
Đức Duy
tim đập bịch bịch nè má
Phong Hào
thôi ăn gì tao với Kiều đi mua
Pháp Kiều
Kiều mệt lắm ước gì Duy đi mua dùm
Đức Duy
má mày chỉ giỏi nũng nịu
trong khi thảnh thơi chờ đợi Duy và Hào mua nước em có hơi mắc vệ sinh nên đã rời đi
bước ra khỏi nhà vệ sinh em nghe phía sân sau hình như có tiếng ồn phát ra nghe có vẻ không hay lắm nên em men theo dọc vách tường đi sâu vào trong
em mở to mắt bịch miệng khi thấy cảnh tượng trước mặt
4 đánh 7 nhưng bên 7 có vẻ nằm gần hết
em thấy nhóm anh đang động thủ
như có linh cảm Đăng Dương xoay người nhìn thì thấy em vẫn chôn chân đứng đó
vừa chạm phải ánh mắt anh em lập tức quay đầu bỏ chạy thụt mạng như sợ rằng nạn nhân tiếp theo sẽ là em
nhưng mà em ơi em đâu có biết Đăng Dương còn chẳn nghĩ đến chuyện sẽ sai vặt đe doạ em huống hồ gì là đánh
Đăng Dương
đi thôi hết hứng rồi
nói xong anh bỏ mặt họ lập tức rời đi không ngoảnh đầu
dáng anh thẳng lưng tay đút túi không sợ trời không sợ đất
nhưng đâu ai biết trong lòng anh hình như đang rối nhẹ
em cùng nhóm bạn la cà các quán ăn vặt nhí nhố cả buổi
nhóm anh ngược lại net, pub, bar là nơi bọn họ thường lui đến nhất
bọn họ như 2 đường thẳng song song khác biệt hoàn toàn
cùng là cậu ấm cô chiêu nhưng 1 bên lớn lên trong sự yêu thương thấu hiểu. vậy nên họ khoát lên mình vẻ ngây thơ hoạt bát vô lo vô nghĩ
1 bên lớn lên trong sự chống vánh, thiếu thốn tình cảm từ người thân. thứ duy nhất lấp đầy khoản trống tạm thời là tiền tài danh vọng. họ khoát lên mình vỏ bọc cứng nhắc, gai góc.
và đó là cách họ gặp nhau. không mấy vui vẻ nhưng hình như trong tim một số người đã nhen nhóm một ánh sáng nhỏ
Cách Chúng Ta Bước Vào Cuộc Sống Của Nhau
sau hơn 2 tuần nhập học có vẻ khá yên bình với nhóm em
số lần đụng mặt nhóm anh là không ít nhưng vì ám ảnh chuyện lần trước em có vẻ không dám ngẩng mặt nhìn bọn họ
gặp nhau nhiều đến vậy ít nhất cũng có vài câu chào hỏi xả giao, vài nụ cười công nghiệp
hình như chỉ riêng em cảm thấy gượng ép
bọn họ có vẻ thoải mái hơn với nhau
Thành An
suốt ngày đụng mặt
Quang Hùng
đường chẳn phải có mình các cậu đi
Thái Sơn
thôi thôi tách ra dùm
ngoài em không dám nhìn thẳng mặt bọn họ ra còn có Thành An cũng không mấy thiện cảm lắm
trên đường từ quán net trở về
anh thấy bóng dáng em thấp thoáng chuẩn bị sang đường
nhưng mặt cứ cắm vào điện thoại cười tít mắt chẳn biết vì điều gì
tiếng xe ô tô thắng gấp vang lên em mới ngước nhìn
đã thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay một người
tên lái ô tô bấm cửa xuống lò đầu mắng chửi anh thả 2 chữ xin lỗi rồi họ cũng rời đi
là anh kéo em vào không thì..
Pháp Kiều
c..cảm cảm ơn anh
Đăng Dương
lần sau cẩn thận
em vẫn chẳn dám nghĩ mình vừa thoát khỏi cái chết, còn khó tưởng tượng hơn khi người kéo em lại từ tay thần chết là anh
cái tên đáng sợ nhất trong số 4 người kia
anh đi cũng khá xa em mới vội vã chạy theo
Pháp Kiều
em mời anh ly nước được không
thật ra em có phần tò mò về con người anh
Pháp Kiều
một chút thôi không tốn nhiều thời gian
em liên tục năn nỉ anh vẫn cương quyết giữ im lặng
đá mắt thấy em sắp mếu tới nơi anh mới bất lực đồng ý
bọn họ dừng chân ở một quán phở ven đường
anh chưa bao giờ ngồi lề đường như này có chút không thoải mái
cuộc sống anh không nhiều màu sắc như em
lên trường, trốn học, đánh nhau, net, bar, pub, về nhà sơn hào hải vị ăn đến ngáy
Pháp Kiều
anh không thoải mái ạ hay..hay mình đi nhà hàng nha
Pháp Kiều
kêu tô thập cẩm nha
Pháp Kiều
anh có ăn được hành không
em hình như quên mất người con trai trước mặt là người em từng khiến em hồn vía lên mây sợ không tả được
em cười với anh, một nụ cười thật sự chứ không phải công nghiệp như mọi khi
Đăng Dương
//quay mặt đi//
Pháp Kiều
cô ơi cho Kiều 2 tô phở 1 tô không hành ạ
cô bán phải ok làm rồi bưng ra cho 2 đứa
Pháp Kiều
anh thử đi quán này ngon nhất ở đây đó
//đưa đũa muỗng cho anh//
Pháp Kiều
thấy sao ngon hong
Đăng Dương
//gật nhẹ đầu//
đây là lần đầu tiên có người ngồi ăn một bữa đàng hoàng cùng anh kể từ ngày mẹ anh mất
phải, mẹ anh mất rồi. ngày mẹ anh mất ba anh còn đang công tác xa, ông ấy là người cuồng công việc đến độ mẹ anh nhập viện điều trị căng bệnh ung thư cũng chẳn thấy bóng dáng ông ấy
ngày mẹ anh mất ông cũng chỉ kịp thắp nén nhang rồi lại phải đi gặp đối tác
tang lễ mẹ anh là do anh đứng ra tổ chức, ngày dỗ tự tay anh bầy lên bàn thờ. mỗi cuối tuần anh đều đến mộ thắp nhang cho mẹ, mỗi lần anh đến đều ở lại rất lâu mà chẳn nói gì
cảm giác trong lòng ngực ấm lên theo từng câu nói luyên thuyên của em
nhưng chợt khựng ai trước câu hỏi
Pháp Kiều
hôm bữa ở sân sau..
Pháp Kiều
các anh sao lại đánh người
ăn xong cả 2 tản bộ dọc đường
không biết em có nhận ra không nhưng lúc nãy và bây giờ là 2 khúc đường khác nhau
từ quán phở đi ra rẻ phải sẽ về nhà em nhưng nhà anh ở phía bên trái cơ
anh âm thầm đưa em về đến nhà rồi mới quay người đi về nhà mình
mất thêm 1 khoản thời gian nữa
sau khi tắm rửa xong em nằm trên giường suy nghĩ về chuyện lúc nãy anh nói
Đăng Dương
không phải học sinh trường
Đăng Dương
bọn chúng dám đụng đến mẹ tôi
Pháp Kiều
nhưng cũng không nên đánh nhau trong trường
Đăng Dương
không nhịn được
Pháp Kiều
bọn anh vẫn luôn dùng nắm đấm giải quyết mâu thuẫn hả
cứ vậy rồi thôi không ai nói với ai câu nào
trên đường về cũng rất yên tĩnh
đôi lúc mu bàn tay khẽ chạm nhau như có luồn điện chạy quay một bên đỏ mặt một bên rung rinh nhẹ
từ sau ngày hôm đó em không hẳn là hết sợ nhưng cũng không còn dè chừng nhóm bọn anh nữa
Phong Hào
cất cái giọng thấy gớm đó dùm
bọn họ cũng dần thân thiết hơn thì phải
từ 2 F4 sắp thành F8 tới nơi
học sinh trường còn lập hẳn page để bàn tán về bọn họ
nhóm họ như mặt tiền của trường, nói về học vấn có đám nhóc nhỏ nói về nhan sắc có đám to con
2 năm rồi mới thấy bọn anh giao tiếp với những học sinh khác trong trường học sinh cùng khối cũng bất ngờ lắm
lại còn là đám nhóc lớp 10 mới vào năm học
vì em
Đức Duy
các anh cùng xuống nhà ăn hong
Thái Sơn
sao cũng được đang đói
Thái Sơn
bọn nhóc xuống trước đi
các anh đi một hướng các em đi một hướng
đồ ăn vừa mua xong các anh cũng đi đến
em khá nhạy cảm với mùi hương
Thành An
con Kiều nó lên cơn xuyển tới nơi bây giờ
Thành An
lần sau có hút thì ăn xong rồi hút
Thành An
không thì khỏi đi chung
Quang Anh
được rồi bọn tôi rút kinh nghiệm
từ ngày hôm ấy chẳn còn mùi thuốc lá nào sọc vào mũi em
nghe lạ ha nhưng mà sự thật đó
học sinh trong trường cũng bắt đầu để ý nhiều hơn về mối quan hệ của bọn họ
bề ngoài vẫn chí choé nhưng bên trong không đúng lắm
ví dụ như Quang Hùng - Thành An
cứ ngỡ là không đội trời chung nhưng khi Thành An bị hất ngã người đầu tiên nỗi cáu là Quang Hùng
hay như Quang Anh - Đức Duy
mỗi ngày trên bàn của nhóc đầu xanh đều là những món ăn vặt mà ai cũng biết là ai mang đến
hay như Thái Sơn - Phong Hào
choàng vai bá cổ, cười đùa trêu ghẹo đôi lúc lại người dỗi người dỗ
nhìn chung chẳn giống bạn bè bình thường
được đánh giá là đôi bạn cùng bị cho ra rìa
nhưng chỉ có các anh biết Đăng Dương đã si mê đứa nhỏ kia như nào
chỉ là anh giấu cảm xúc quá tốt, nhưng đôi mắt lúc nào chẳn phản chủ. nhỉ?
bọn anh nhìn ra được ánh mắt Đăng Dương luôn đặt trên người em. gương mặt luôn hướng về nơi có em. và những điều Đăng Dương làm đều là vì em
họ đồng hành tới nay đã gần nửa năm rồi đó
có lần em bị chơi xấu Đăng Dương phía sau chẳn biết làm gì đã khiến bạn học ác ý kia phải đến xin lỗi em
có lần em lên cơn sốt mê mang chỉ biết khi mở mắt ra đã có Đăng Dương ngồi bên giường bệnh phòng y tế
có hôm em bị giữ lại phòng giáo viên để trao đổi về thành tích đến tận 7-8g tối vẫn có bóng người trước cổng trường đợi em nhưng viện cớ quên đồ để cùng về nhà
cũng có người chẳn biết từ bao giờ đã cùng em mỗi ngày về đến tận nhà em rồi mới quay đầu về nhà mình, ai hỏi tới đều bảo tiện đường thì đi chung. nhưng mà anh ơi chắc có mỗi em nhỏ của anh ngu ngơ mới không biết nhà anh nghịch đường vãi
nhưng mà người anh vẫn đôi lần hiện lên vài vết bầm tím vì đánh nhau
anh cũng bắt đầu để tâm đến sách vở hơn vì một lần em vô tình bảo
Pháp Kiều
anh học có giỏi hong lỡ mốt Kiều hong hiểu bài Kiều hỏi anh
anh cũng chẳn biết mình thương em từ bao giờ, chỉ biết nếu là vì em anh sẽ học cách thay đổi, nếu người đó là em anh sẽ âm thầm dung túng
Phong Hào
ông Dương lại đánh nhau rồi
Phong Hào
giáo viên cũng hộc..không can được
em đang trên lớp nghe thấy vậy cũng nhanh chân chạy theo Phong Hào xuống sân trường
trong lớp bạn học cũng nháo nhào chạy ra lan can hóng chuyện
em chen vào vòng vây thấy cảnh tượng trước mặt
Quang Hùng Thái Sơn Quang Anh cũng không giữ được anh đang lên cơn điên
trước mặt là 2 thanh niên ôm bụng dưới đất 1 bạn học còn đang bị anh túm lấy
giáo viên cố tách cũng không được
mặt anh đỏ bừng nhưng biểu cảm đáng sợ hơn khi anh chẳn có biểu cảm
gân xanh trên tay nổi lên
các bạn học nữ cũng phải nép vào sau những bạn nam để lén nhìn
Pháp Kiều
Trần Đăng Dương!
giọng em vang lên giữa không khí hỗn tạp anh cũng chợt khựng lại 3 người bạn của anh cũng buông anh ra khi thấy cứu tin đến
em xông vào giữa 2 người đẩy thanh niên đang bị anh túm lấy ra
nhìn anh rồi nhìn thằng to cơn kia
im lặng vậy thôi chứ anh cũng hơi lo
lo em lại sợ mình như lần trước
nhưng mà anh có để ý không một tay em đang nắm lấy tay anh nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi
học sinh nam
tự nó lao vào đánh chứ bọn tao biết gì
Quang Hùng
mày nói 1 câu nữa đến lượt tao đánh mày chứ không phải nó
giáo viên cũng lên tiếng can ngăn mời cả đám bọn họ lên phòng hiệu trưởng
anh trên phòng giám thị cạy họng cả tiếng cũng không mở
muốn mời phụ huynh cũng không được đành theo gia thế mà xử thôi
Đăng Dương bị bắt chép phạt
còn đám còn lại phải dọn vệ sinh trường
em thấy được khoẻ miệng anh máu vẫn còn chưa khô
hậm hực bỏ ra khỏi phòng trước
thấy em bước ra Phong Hào mới chạy theo
Phong Hào
ông Sơn nói ông Dương vì bọn nó xúc phạm đến mày nên mới đánh nhau
Thành An
ừ mặc dù tao hong ưa mấy ổng nhưng mà đó là sự thật
em không nói gì chỉ im lặng đi đến phòng y tế chuẩn bị hộp cứu thương
Pháp Kiều
📲: xuống phòng 102 nói chuyện
102 là phòng y tế mà em không thích nói thích đọc số vậy đó
nhận được tin nhắn từ em cũng chẳn nể nan ai anh đứng dậy rời phòng không một tiếng chào hỏi
trong lúc đợi anh em chỉ kịp nghĩ rằng bản thân muốn hỏi anh sao lại đánh nhau vì em nhưng chẳn biết mở lời thế nào
Pháp Kiều
ngồi xuống giường
anh ngoan ngoãn như cún bự ngồi trên giường nhìn em đôi mắt có phàn dịu lại xen chút lo lắng
vì anh ngồi nên có phần thấp hơn em, đặt hộp cứu thương sang bên cạnh em dùng bông gòn thấm cồn sẵn rồi mới đặt tay dưới cằm nâng nhẹ mặt anh lên
anh vừa kịp bất ngờ thì miếng bông gòn chạm vào vết thương khiến nó hơi rát lên
Pháp Kiều
//dán băng cá nhân//
sơ cứu xong xuôi Kiều cũng không vội lùi lại
anh hơi ngước lên nhưng lại tránh ánh mắt của em
Pháp Kiều
tại sao lại đánh nhau
con người từ nãy đến giờ gần 2 tiếng không phát ra một âm thanh nào vậy mà bây giờ bạn hỏi tôi đáp cùng em
Pháp Kiều
Thái Sơn kể em nghe rồi
Pháp Kiều
tại sao đánh nhau vì em
bên ngoài đám bọn họ tụm 5 tụm 7 nghe lén
Quang Anh
thằng này trả lời ngứa gan ghê mày
Quang Anh
gặp tao tao đục cho thêm
Pháp Kiều
anh mà còn nói chuyện kiểu đó tôi đi về
lần đầu tiên em không mềm mỏng với anh
Đăng Dương
tại vì bọn nó xúc phạm em
Pháp Kiều
tôi có mượn không
Pháp Kiều
mặc kệ bọn nó đi chứ
Pháp Kiều
tưởng đánh nhau là hay lắm hả
Quang Anh
cạy miệng không nói sai cũng không nhận mà bây giờ nó xin lỗi một người mà nó còn chưa đụng tới..
Quang Anh
loài người bị điên rồi
Phong Hào
ồn quá kh nghe được nè
Pháp Kiều
tự nhiên xin lỗi
Pháp Kiều
//ôm trán bất lực//
Pháp Kiều
nói chuyện với anh riếc chắc tôi lên tăng xông
Pháp Kiều
//chạm ngón cái lên vết thương//
Pháp Kiều
có còn đau ở đâu nữa không
Đăng Dương
//nắm lấy tay em đặt lên ngực trái mình//
Pháp Kiều
//mở to mắt nhìn anh//
em không biết mình phải phản ứng thế nào, cũng không có ý rụt tay lại. cảm nhận được tim anh đập rất nhanh..em cũng vậy.
anh rất ít nói, ngay cả thay vì em hỏi còn đau chỗ nào không anh chỉ cần trả lời "có" hoặc "không" nhưng anh vẫn chọn hành động?
Thái Sơn
hết kiềm lòng được rồi hả
Quang Hùng
đi thôi không xem nữa
Đức Duy
ơ không đang hay mà
các anh hiểu ý Hùng khoát vai các nhóc đi
Hùng là đứa lớn lên cùng anh, cũng là đứa hiểu và thương anh nhất.
nó xem anh như anh em ruột trong nhà cũng vì vậy mà 2 đứa có đôi nét kể cả trong ngoài cũng có thể thấy khá giống nhau từ cách ăn mặc đến cách giao tiếp
Pháp Kiều
nè anh tự nói xong tự ngại hả
anh buông tay em ra nhưng tay em vẫn đặt ở đó, nơi là lòng ngực anh đập mạnh đến độ sắp nổ tung
em di chuyển tay mình từ từ áp lòng bàn tay lên má anh chạm nhẹ như ủ ấm vết thương
tay kia cũng đặt lên bên má còn lại
em biết từ lâu mình đã rung động rồi
em cuối đầu hôn cái chốc lên chỗ vệt máu trên khoé môi anh rồi quay người đi nhanh ra khỏi phòng y tế không để anh kịp phản ứng
vừa hoàn hồn anh bật dậy chạy theo em
Đăng Dương
//khoát vai em cười tươi//
phải công nhận Đăng Dương cười lên rất rất đẹp, nhưng nụ cười ấy bị ai ác độc cướp đi mất để em khó khăn lắm mới được nhìn thấy nó.
vì đến tận hôm nay em mới thấy anh cười!
Pháp Kiều
lần đầu em thấy anh cười đó Dương
Đăng Dương
*còn không phải vì em*
Đăng Dương
//xiếc vai em//
Đăng Dương
mau lên trễ rồi
nhưng mà 2 người có quên gì không á?
we kiss but we just friend
Download MangaToon APP on App Store and Google Play