Năm 2010
Ngoại thành Bắc Kinh, quận Mật Vân- một thị trấn nhỏ nép mình dưới chân núi Yến Sơn, nơi mà sáng sớm sương phủ trắng đồng ruộng, chiều về gió mang hương đào ngọt lịm. Nơi có những con người chân phương, tốt bụng. Nơi chân núi bình yên bên ngoài trung tâm Bắc Kinh tấp nập.
Sáng nay, một buổi sáng đầu thu mát mẻ, như bao ngày khác, mọi người bắt đầu lao động, nhưng có chút thay đổi, nơi đây vừa chia tay một gia đình nhỏ.
"Anh lái xe cẩn thận chút được không?"
"Em nói mãi thế, đoạn đường thôn này nhiều chỗ gập ghềnh quá, qua một đoạn nữa là xe đi lại mượt rồi"
"Nhưng chiếc áo bông nhỏ của anh còn đang ngủ đó"
"Rồi rồi, để anh cố gắng"
Trên đoạn đường quê với hàng cây kéo thẳng dài hai bên, có chiếc xe hơi nhỏ đang bon bon, đó là một gia đình ba người, người đàn ông-tên Hàn Uyên Quốc là giáo viên, làm việc tại trường Trung Học Mật Vân số 2 được bảy năm rồi, năm nay được điều chuyển công tác ra Trường Liên Cấp Thực Nghiệm Đại Học Sư Phạm Bắc Kinh, Uyên Quốc chính là hình tượng điển hình của mẫu người đàn ông gia đình.
"Anh này, em tính cho con đăng ký học lớp một luôn, bỏ qua lớp tiền ban"
"Như vậy liệu con có theo kịp các bạn không?"
"Em thấy con chúng ta khá thông minh, với cả vừa chia tay bạn bè ở đây, học lớp tiền ban quen được bạn mới một thời gian lại lên lớp một, lại phải làm quen bạn mới, em sợ con không hòa nhập kịp"
"Em nói cũng phải, để anh đi nhận việc rồi nộp hồ sơ cho con luôn, có gì còn để con bé làm bài kiểm tra chọn lọc nữa"
"Nói là như vậy nhưng cứ để tối hỏi con đã"-người phụ nữ vừa nói vừa vuốt nhẹ mái tóc cô bé đang nằm trên đùi mình, một cô bé đáng yêu.
Người phụ nữ ấy tên Lâm Tư Thu, từng làm nhân viên trong một tiệm bánh, có dự định sẽ mở tiệm riêng tại Bắc Kinh, một người vợ dịu dàng, biết lo toan, một người mẹ chu đáo, hết lòng lo cho con.
Hơn hai tiếng sau, chiếc xe đã đến trung tâm Bắc Kinh, một khu vực nhộn nhịp bậc nhất Trung Quốc, các tòa cao ốc san sát nhau, các trung tâm hội nghị lớn xen kẽ. Cả nhà ba người đã có mặt trước một căn nhà hai tầng nhỏ trên phố Tây An Môn. Đây chính là căn nhà lúc trước hai vợ chồng sống, vẫn là khoảng sân ấy, vẫn là cánh cổng ấy, tuy nhiên, khá lâu rồi chưa có ai đặt chân đến nên có chút bụi bặm.
"Oa... nhà của chúng ta đây ạ?"-bé gái đáng yêu lên tiếng.
"Đúng rồi, từ giờ đây sẽ là tổ ấm của Tiểu Khê và bố mẹ"-Tư Thu dịu dàng nói với con.
"Hình như bên cạnh có hàng xóm này"-Uyên Quốc vừa mở cốp xe lấy đồ xuống vừa nói.
"Cũng phải mà, hai vợ chồng mình xa nhà hơn bảy năm rồi cũng phải có thêm nhiều hàng xóm chứ, để khoảng chiều em với con qua chào hỏi"
"Vậy hai mẹ con vào nhà trước đi, anh cất xe rồi kéo đồ lên"
Hai mẹ con Tư Thu dắt tay nhau cùng lên nhà.
"Ôi, vẫn là cảm giác ấm cúng này, không có gì thay đổi cả"
"Ơ ... trước đây bố mẹ ở nhà này rồi ạ?"-bé gái nghiêng đầu.
"Đúng rồi, trước khi thiên thần Tiểu Khê của bố mẹ xuất hiện "
Cô bé thiên thần ấy tên Hàn Uyên Khê, năm nay năm tuổi, có gương mặt rất dễ gần, mắt long lanh tựa ánh sao, tính cách hoạt bát, hứa hẹn một tương lai tươi sáng, xinh đẹp.
Uyên Khê tung tăng vào nhà, một lát sau, Uyên Quốc kéo hành lý lên, hai vợ chồng dọn dẹp qua cho bớt bụi rồi cất đồ lên phòng.
"Hai mẹ con ra bên ngoài tham quan cho đỡ bụi, để anh lau dọn"-Uyên Quốc một tay chổi, một tay khăn lau nói với Tư Thu.
"Vậy để em với con ra siêu thị mua đồ nấu bữa trưa, nhân tiện ghé tìm chồ thuê quán và qua vài tiệm nội thất để xem giá cả sao"
"Khê Khê được đi chơi ạ?"-Uyên Khê mắt long lanh nhìn bố mẹ.
"Đúng rồi, Tiểu Khê của bố đi chơi với mẹ nha, lát về mua quà cho bố đấy"
Hai mẹ con ra lấy xe rồi rời khỏi nhà, đi dọc con phố tìm siêu thị và quán đồ nội thất. Khu phố ồn ào, tấp nập do có khá đông người, từng ngôi nhà, cửa hàng san sát nhau. Trời bắt đầu hoen hoen nắng, chim ríu rít trên hàng cây.
"Kia kìa, quán nhỏ bên kia đường là nơi trước đây bố và mẹ hay ăn ở đó"-Tư Thu vừa nói vừa chỉ tay cho Uyên Khê xem.
"Hôm nào mẹ cho Khê Khê ăn thử được không ạ?"
"Tất nhiên rồi, mà công nhận khu phố thay đổi nhiều thật, thêm nhiều nhà cao tầng, thêm nhiều hàng quán nữa"
Nói rồi Tư Thu dừng xe trước một siêu thị nhỏ, hai mẹ con lái xe vào bãi đỗ rồi cùng đi vào trong. Không gian không lớn cũng không nhỏ, nhưng có đầy đủ hàng hóa.
"Mẹ ơi, Khê Khê muốn ăn kẹo"-Uyên Khê vừa nói vừa chỉ tay vào quầy kẹo gần đó.
"Tiểu Khê ăn gì ra lấy đi, không được chạy xa mẹ đó, để mẹ đi mua ít rau tươi với thịt làm bữa trưa"
"Vâng ạ "-cô bé nói rồi lon ton chạy ra quầy bánh kẹo, đưa mắt chọn lựa.
Tư Thu mỉm cười nhìn gái yêu của mình rồi đi lấy giỏ chọn đồ. Nào là rau này...cá này... thịt này.... Nhưng với Uyên Khê thì kẹo này...bim này... bánh quy này...bông gòn này...
"Hây a...cao quá..."-hình như đang có món kẹo nào đó làm khó chiều cao của Uyên Khê rồi.
"Đây"-một cậu bé lấy gói bánh rồi đưa cho cô bé.
"A... cảm ơn anh ạ"-Uyên Khê nhận lấy rồi nhanh nhảu cảm ơn.
Cậu bé kia không nói cũng chẳng có thái độ gì, rõ là một đứa nhỏ trầm tính và có tâm sự, quay ngoắt người bước đi. Uyên Khê định chạy theo thì từ phía sau có cánh tay nắm lấy kéo cô bé lại.
"Tiểu Khê chọn đồ xong chưa, ra thanh toán rồi về nào"-Tư Thu dịu dàng nói với con.
"Vâng ạ "-Uyên Khê miễn cưỡng vâng lời nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hướng của cậu bé ấy.
Thanh toán xong, Tư Thu đưa con gái qua vài tiệm nội thất cách đó không xa, rồi tìm vài mặt bằng quanh khu phố để mở tiệm bánh. Xong xuôi mọi việc, hai mẹ con vui vẻ về nhà.
Bữa trưa nhỏ nhanh chóng được nấu xong xuôi, cả nhà ba người cùng quây quần bên bàn ăn, không khí trở nên thật ấm cúng.
"Bố, vừa nãy ở siêu thị, Khê Khê mua cho bố một chiếc kẹo này"-Uyên Khê nói rồi hồn nhiên đưa một chiếc kẹo bông cho Uyên Quốc.
Uyên Quốc nhận lấy chiếc kẹo, xoa đầu con gái:
"Cảm ơn áo bông nhỏ của bố"
"Mẹ không có phần sao Tiểu Khê?"-Tư Thu trêu chọc con.
"Lát nữa Khê Khê cho mẹ sau, bố làm việc vất vả rồi, Khê Khê cho bố trước cơ"
Cả nhà ăn uống, trò chuyện vui vẻ. Sau bữa ăn, Uyên Quốc nhận dọn dẹp, Tư Thu và Uyên Khê ngồi ở ngoài phòng khách. Buổi trưa đến nên khu phố không còn nhộn nhịp, ồn ào như lúc sáng. Trời đầu thu không còn nóng, chỉ cần một chiếc quạt điện nhỏ là đủ mát.Uyên Khê nằm trên đùi mẹ, mắm nhắm nghiền như ngủ nhưng trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ.
"Không biết anh ấy ở đâu nhỉ? Mình có thể gặp anh ấy nữa không? Anh ấy tên là gì ta?"
Bỗng bên ngoài có tiếng cãi lộn.
"Anh đó, cứ chiều nó, dung túng cho nó chạy lung tung, anh muốn mất một đứa con nữa à?"-tiếng phụ nữ đanh đanh vang lên trong buổi trưa vắng, phá tan không gian yên ắng của khu phố.
"Con nó ra ngoài một chút, đến thư viện đọc sách thì có sao? Em muốn giam cầm nó mãi trong nhà à? Sau này nó không phải đi học à?"
"Anh phải hiểu, phải hiểu cho em chứ?"-người phụ nữ vừa nói mắt đã rưng rưng, giọng nghẹn lại -"em mất một đứa con trai là quá đủ rồi, em không muốn phải đau thêm nữa"
"Được rồi, em bình tĩnh lại đi, chuyện đó đã qua rồi, sao em nhắc lại mãi thế, em không thể để cho quá khứ đau lòng tan biến đi sao? Tại sao cứ đào lại vậy?"-người đàn ông bực dọc.
"Anh thì hiểu cái gì? Anh có làm mẹ như em đâu? Có phải vất vả chăm còn từ khi con còn bé bằng hạt đậu như em đâu?"-nước mắt rơi không ngừng, người phụ nữ cũng nói không ngừng.
"Rồi, rồi, mau vào nhà, anh thua em rồi"
"Không, mau nói cho xong một lần, mỗi khi nhắc đến con anh lại lảng tránh, anh có phải cha nó không?"
"Nhưng đó là quá khứ, đã vậy còn là quá khứ đau lòng, em có chịu hiểu không?"
Cuộc cãi vã vẫn tiếp tục, người vợ khóc vẫn khóc, mắng chồng vẫn mắng. Toàn bộ đã bị gia đình Uyên Khê đứng ở cổng chứng kiến.
"Hai bác ấy sao vậy ạ?"-Uyên Khê hỏi.
"À, chắc họ có hiểu lầm nhỏ thôi, con gái mau vào nhà nào"
"Đúng rồi, chuyện nhà họ để họ giải quyết, nhà chúng ta mau vào trong thôi"
"Đã vậy chúng ta ly hôn đi, tôi không thể để một người cha vô trách nhiệm như anh ở gần con được"-người phụ nữ gân lên.
Gia đình ba người định vào trong cũng khựng lại nơi sân nhà.
"Bố... mẹ, hai người đừng như thế mà..."-một cậu bé từ trong nhà chạy ra, nước mắt lưng tròng, tay nắm lấy vạt áo bố, đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn mẹ của mình.
"Đây, còn mày nữa, tao bảo bao lần rồi, không được ra khỏi nhà, không được đi đâu hết, mày có phải cũng muốn rời xa mẹ giống anh mày không? Mau qua đây với tao"-người phụ nữ nói một cách nặng lời, đưa tay kéo mạnh cậu bé về phía mình.
"Mau dừng lại được rồi đấy, con còn nhỏ, em muốn nó chứng kiến những thứ khiến tuổi thơ không trọn vẹn à?"
"Anh... chẳng phải tại nó sao? Tại nó Du Du của em mới bỏ em đi, tại nó "-người phụ nữ ấy nói trong nước mắt mà không ngừng lay lắt cơ thể nhỏ của cậu bé ấy.
"Mẹ... là anh ấy... mẹ mau cứu anh ấy"-Uyên Khê phía nhà bên này kéo tay Tư Thu về phía gia đình đang cãi nhau.
"Con gái..."-Tư Thu bối rối không biết phải làm sao.
"Anh thấy con có vẻ quen cậu bé kia, chúng ta qua bên đó xem họ có vấn đề gì, không thể để cuộc cãi vã lớn càng thêm lớn được, nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cậu nhóc kia đấy"
"Mày... mày mang anh trai mày về đây cho mẹ..."
"Bốp"-âm thanh vang vọng, cuộc cãi vã như đàn đứt dây, không khí lại im bặt, người đàn ông run run nhìn bàn tay mình, đôi tay vừa đánh vợ, cú đánh như sự nhẫn nhịn suốt thời gian qua, người vợ tay ôm má, mắt đỏ ngầu không ngừng nhìn chằm chằm đôi bàn tay vừa đánh mình, đứa con trai cúi gằm mặt, không nói gì. Chợt lại có âm thanh phá tan không gian căng thẳng ấy:
"Anh ơi... vừa nãy anh có đau không?"-Uyên Khê tiến đến nắm lấy tay cậu bé mà chẳng để ý đến gương mặt bất ngờ tới độ sửng sốt của đối phương.
"Nếu có vấn đề gì, anh chị có thể giải quyết nhẹ nhàng, không nên cãi vã trước mặt con trẻ như thế"-Uyên Quốc lên tiếng.
Tư Thu lại gần người phụ nữ đang đơ người:
"Chị cứ bình tĩnh lại đã, mặc dù chưa biết chi tiết mọi chuyện, nhưng tôi có thể nhận thấy được cảm giác của chị lúc này, hơn hết, cứ bình tĩnh lại rồi từ từ giải quyết mọi chuyện"-mẹ Uyên Khê nhẹ nhàng đặt đôi bàn tay lên vai người phụ nữ rồi nói.
Không khí như dịu đi đôi chút, người đàn ông đã bình tĩnh lại, nhưng người vợ vẫn có vẻ không muốn nhượng bộ, vẫn có ý định tiếp tục cuộc tranh cãi.
"Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến gia đình anh, thật sự xin lỗi"-người đàn ông nói với Uyên Quốc một cách thành khẩn.
Uyên Quốc định lên tiếng thì bị ngắt lời:
"Mọi chuyện còn chưa xong đâu"-người phụ nữ vừa giận dữ nói vừa gạt tay Tư Thu ra rồi đi vào nhà, đóng xầm cửa lại.
"Một lần nữa xin lỗi gia đình, chỉ là chút chuyện hiểu lầm nhỏ làm phiền gia đình rồi"
"Được rồi, lần sau anh chị đừng để con nhỏ thấy những lúc như vậy, con đường trưởng thành của chúng sẽ lệch hướng ít nhiều đấy ạ"-Tư Thu nói.
"Sao anh không nói gì thế ạ?"-Uyên Khê tay vẫn nắm lấy tay cậu bé vừa hỏi.
"..."- cậu bé chẳng nói chẳng rằng, nhưng có vẻ đã nhận ra điều gì đó, nhanh chóng rút tay ra, đi lại đứng phía sau bố.
Tư Thu nhanh tay kéo con gái lại:
"Tiểu Khê, không được làm phiền anh nào"
"Mà gia đình anh chị mới chuyển đến đây sống ạ?"-người đàn ông lên tiếng.
"À vâng, chúng tôi vừa chuyển về sáng nay"-Uyên Quốc trả lời.
"Vậy là hàng xóm rồi, khi nào có dịp chúng ta ăn uống một bữa nhé!"-người đàn ông lấy lại sự vui vẻ nói với Uyên Quốc.
"Rất hân hạnh, tôi tên Hàn Uyên Quốc, đây là vợ tôi tên Tư Thu, còn bé con này tên Uyên Khê là con gái của chúng tôi, anh đây là...?"
"Uyên Khê... là Uyên Khê à? Ra là em ấy tên Uyên Khê"-suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu bé nhỏ nấp sau bố.
"Chào anh Hàn, tôi tên Dư Lập Quân, đây là con trai tôi, tên Dư Lâm Phong"
Uyên Khê vui vẻ như thấy được kho báu, trong đầu tràn ngập suy nghĩ:"hoá ra anh ấy tên Lâm Phong, cuối cùng cũng biết được tên anh ấy rồi, là Lâm Phong"
"Anh...anh có phải là Bác sĩ Dư, người vừa nhận được giải thưởng Khoa học và Công nghệ Y học Bắc Kinh phải không?"-Uyên Quốc bất ngờ.
"Đúng rồi này, vừa hôm trước nhà chúng ta xem trực tiếp hội nghị trao giải trên đài truyền hình, anh đúng là vị y sĩ giỏi đó"-Tư Thu tiếp lời chồng.
"Tôi tuyệt vời trong mắt hai vợ chồng vậy sao?"-Lập Quân khiêm tốn nói.
"Bác tuyệt vời lắm ạ"-Uyên Khê lên tiếng.
"Anh thật sự là vậy đó, con gái tôi tuy còn nhỏ nhưng sau khi xem hội nghị trao giải xong liền rất hâm mộ anh, ước mơ tương lai làm bác sĩ cơ đấy"-Uyên Quốc khen ngợi Lập Quân xen lẫn sự trêu chọc con gái.
"Vậy thì bác cảm ơn người hâm mộ nhỏ, cảm ơn cả gia đình đã dành sự ngưỡng mộ cho tôi"
"Cũng ngang trưa rồi, gia đình tôi xin phép về nghỉ ngơi, chiều nay mời gia đình qua nhà chơi uống nước ạ! Anh mau chóng làm hòa với chị nhà nhé!"-Tư Thu nói.
"Nói chuyện đến mức quên mất thời gian rồi, làm phiền gia đình quá, chiều nay có thời gian tôi sẽ qua với gia đình"
"Chào hai bác"-Lâm Phong mở lời sau một hồi im lặng rồi đi vào nhà.
"Thằng bé tính cách trầm lặng, hi vọng anh chị sẽ bỏ qua thái độ của cháu"
"Không sao đâu anh Dư, xin phép anh nhé!"
Nói rồi gia đình ba người nhà Uyên Khê về nhà, Lập Quân cũng vào trong.
Chiều đến, Uyên Quốc và con gái ở nhà dọn dẹp nốt, Tư Thu đi chốt mặt bằng thuê tiệm bánh, qua siêu thị mua thêm đồ nấu bữa tối. Buổi chiều lại có thêm chút nắng, vài tia nắng chiếu vào bên trong khiến căn nhà nhỏ càng trở nên ấm áp. Uyên Quốc trong bộ quần áo lao động, tay đeo găng, cầm giẻ lau cửa sổ, ra dáng người đàn ông của gia đình lâu năm. Uyên Khê còn nhỏ mà cũng đảm đang lắm, biết phụ bố lau bàn ghế, đồ dùng.
"Khê Khê mệt quá..."
"Con mệt rồi thì vào rửa tay rồi ngồi đó đi, để bố làm nốt rồi hai bố con mình đi dạo nhé!"
"Vâng ạ"-nói rồi Uyên Khê nhanh nhảu vào bếp rửa tay, ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi chơi.
Sau gần một tiếng, mọi việc đã xong xuôi, căn nhà trở nên sạch bong sáng bóng, đồ đạc ngăn nắp. Uyên Quốc dọn dụng cụ vệ sinh, đi thay bộ quần áo lao động ra.
"Con gái, bố con mình đi thôi"
"Vâng ạ"
Trời gần như đã hết nắng cộng với bóng cây hai bên đường che mát nên không khí rất dễ chịu, Uyên Khê trên lưng bố vui vẻ trò chuyện, hát ca líu lo. Hai bố con đi một mạch tới công viên, cộng viên rất rộng, nhiều cây xanh, có vài hàng ghế dài với mái che, nhưng hôm nay có khá ít người. Uyên Khê nắm tay bố đi dọc con đường rải sỏi.
"Ơ... là anh kia...anh Lâm...Lâm Phong, đúng rồi, là anh Lâm Phong"-cô bé không khỏi phấn khích nói, chỉ tay về phía chiếc ghế đá cách đó không xa, nơi có một bé trai đang ngồi đọc sách chăm chú.
"Đâu? Con gái bảo ai cơ?"-vị giáo viên lâu năm nhéo mắt lại, tay lấy trong túi áo ngực ra một chiếc kính.
"Kia kìa bố...chỗ Khê Khê chỉ tay này, anh Lâm Phong cạnh nhà mình đó"-Uyên Khê nói rối rít.
"Rồi rồi, bố đeo kính rồi, thấy rồi, cậu bé đang đọc sách phải không?"
"Đúng rồi, chúng ta đến đó nhé!"
"Thôi con, người ta đang đọc sách mà, không nên làm phiền, bố con mình đi dạo quanh đây một lát rồi về nhà phụ mẹ nấu bữa tối thôi"
"Không, Khê Khê muốn đều đó cơ"-cô bé vừa nói vừa kéo tay Uyên Quốc -"đi...đi mà bố... một chút thôi"
Không thể cưỡng lại sự nài nỉ dễ thương của con, ông bố nội trợ đành phải chiều ý, dắt tay con gái đi đến chỗ Lâm Phong ngồi.
"Con nhớ không được làm phiền anh, biết chưa nào?"-Uyên Quốc dặn dò.
"Khê Khê nhớ rồi ạ!"
"Đến rồi"
Uyên Khê bước từng bước đến trước mặt Lâm Phong, ông Hàn đứng phía sau.
"Em chào anh ạ!"
"..."-Lâm Phong rời mắt khỏi sách, nhìn bố con Uyên Quốc -"Chào bác"
"Ơ...rõ là mình chào anh ấy mà..."-Tiểu Khê suy nghĩ.
"Chào cháu, còn nhỏ mà chăm chỉ sách vở quá nhỉ? Không hổ là con bố Dư"-Uyên Quốc khen ngợi.
"Bác cho cháu hỏi được không?"-Lâm Phong trầm giọng.
"À được, cháu hỏi đi"
"Bác từ nhà ra đây ạ?"-Lâm Phong lễ phép.
"Đúng rồi, bác với em từ nhà ra đây"
"Vậy... lúc đi bác có thấy mẹ cháu về chưa?"-cậu nhóc nói vừa dứt lời thì ánh mắt cũng trùng xuống, ánh mắt của sự lo lắng, sợ sệt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play