Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Con Rối Trong Lồng Kính|DoGav|

Chap1

​Đăng Dương luôn tự coi mình là một cá thể lạc lõng giữa thế giới ồn ào. Anh có một thế giới riêng, một không gian tĩnh lặng nơi anh có thể ẩn mình. Cuộc đời anh cứ thế trôi đi, đơn điệu và tăm tối, cho đến khi một ánh sáng bất ngờ xuất hiện.
Vào một buổi sáng đầu thu, nắng vàng trải dài trên sân trường.
Đăng Dương đang ngồi đọc sách ở góc sân quen thuộc thì một giọng nói trong trẻo vang lên, phá tan sự yên tĩnh của anh.
"Này, bạn ơi!"
​Đăng Dương ngẩng đầu. Trước mặt anh là một chàng trai có mái tóc nâu mềm mại, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, và đôi mắt long lanh như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao.
Đó là Thành An.
Cậu khẽ chỉ vào chiếc máy ảnh trên tay mình.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cậu có thể chụp giúp mình một bức ảnh được không? Mình thấy góc này đẹp quá!
Đăng Dương im lặng, chỉ gật đầu. Anh đón lấy chiếc máy ảnh từ tay Thành An. Khi chụp xong, anh đưa trả lại.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cảm ơn cậu nhé! Tên cậu là gì vậy?
Đăng Dương vẫn im lặng, chỉ lắc đầu rồi quay lưng đi. Anh không muốn cậu biết tên mình, không muốn cậu chú ý đến sự tồn tại của anh. Cậu là ánh sáng, còn anh là bóng tối.
Từ giây phút ấy, thế giới của Đăng Dương bỗng có thêm một vệt sáng. Anh bắt đầu âm thầm theo dõi cậu. Anh biết Thành An học ngành thiết kế, biết cậu thích ăn kem dâu, và biết cậu thường xuyên ghé thư viện vào mỗi thứ Ba. Với Đăng Dương, Thành An không chỉ là một người, cậu là một vầng trăng sáng, một "bạch nguyệt quang" quý giá mà anh chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
​Một lần, Đăng Dương thấy Thành An đang vật lộn với một chồng sách nặng trĩu. Cậu gầy gò, trông có vẻ khó khăn. Anh không suy nghĩ, lập tức bước tới.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Để tôi giúp cậu.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ôi, cảm ơn cậu nhiều! Nhưng mình mang được mà.
Thành An cười, nhưng giọng nói đầy vẻ mệt mỏi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng cố sức.
Đăng Dương nói, rồi dứt khoát lấy chồng sách từ tay cậu. Anh không muốn thấy cậu phải gồng mình vì những thứ nặng nhọc.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thế này thì bất tiện cho cậu quá. Đưa cho mình một ít cũng được.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không sao.
Thành An nhìn anh đầy tò mò.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mình chưa thấy cậu bao giờ. Cậu có vẻ ít nói nhỉ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cảm ơn cậu lần nữa nhé. Nếu có thể, chúng ta... làm bạn được không?
​Lời đề nghị của Thành An khiến tim Đăng Dương đập mạnh. Anh nhìn cậu, rồi khẽ lắc đầu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không cần bạn.
Anh trả lời, rồi vội vã rời đi. Anh sợ rằng nếu anh bước vào cuộc đời cậu, ánh sáng ấy sẽ vụt tắt. Anh tin rằng, chỉ cần được âm thầm ở bên cạnh, bảo vệ cậu từ xa, thế là đủ.
Thế nhưng, chính giây phút này, những hạt giống của sự chiếm hữu đã nảy mầm trong trái tim anh. Và nó sẽ sớm biến tình yêu này thành một cơn ác mộng.

Chap2

Kể từ lần gặp gỡ tình cờ ấy, Đăng Dương không còn là kẻ cô độc trong thế giới của riêng mình nữa. Anh trở thành một cái bóng, âm thầm đi theo vầng sáng của riêng mình.
Lịch trình của Thành An đã trở thành lịch trình của anh. Anh biết cậu thường đến thư viện vào mỗi thứ Ba, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Anh biết cậu hay ăn kem dâu ở quán đối diện cổng trường vào những ngày nắng nóng.
Một buổi trưa, Đăng Dương thấy Thành An đang ngồi một mình trong căng-tin, bữa ăn có vẻ vội vã và đơn điệu. Cậu ăn rất ít, rồi lặng lẽ đặt chiếc thìa xuống.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh.
Unknown- Người bí ẩn
Unknown- Người bí ẩn
An, sao cậu ăn ít thế? Sức khỏe không tốt à?
Thành An giật mình, vội nở nụ cười trấn an.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không sao đâu, Chi. Tớ không đói lắm. Cậu đừng lo.
Unknown- Người bí ẩn
Unknown- Người bí ẩn
"Không đói lắm" là sao? Mấy hôm nay tớ thấy cậu cứ gầy đi ấy. Cậu ăn uống kiểu gì vậy?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tớ... chỉ là đang ăn kiêng một chút thôi. Sắp có buổi chụp ảnh cho dự án rồi. Cần phải giữ dáng mà.
Unknown- Người bí ẩn
Unknown- Người bí ẩn
Thật không đó? Cậu đừng giấu tớ đấy nhé.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đương nhiên rồi! Tớ lúc nào cũng nói thật mà. Thôi, cậu cứ về trước đi. Chiều tớ còn có tiết học quan trọng.
Chi vẫn nhìn Thành An với ánh mắt nghi ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu và rời đi.
Nhõm khi cô bạn đi khuất. Cậu không ăn kiêng, anh biết. Vẻ mặt mệt mỏi và sự cố gắng che giấu điều gì đó của cậu khiến Đăng Dương vô cùng tò mò.
Anh tự hỏi, đằng sau vẻ ngoài lạc quan và nụ cười rạng rỡ ấy, Thành An đang che giấu điều gì? Một nỗi buồn, một bí mật hay một căn bệnh?
Và chính sự tò mò, sự khao khát muốn tìm hiểu về "ánh sáng" ấy đã thôi thúc anh bước tới gần hơn, tiến vào cuộc đời của Thành An.

Chap3

Sau cuộc trò chuyện ở căng-tin, Đăng Dương bắt đầu chú ý đến Thành An nhiều hơn, không chỉ về vẻ ngoài mà còn về những hành động nhỏ của cậu.
Anh nhận ra Thành An thường xuyên trông mệt mỏi, dễ hụt hơi khi phải làm việc nặng. Điều này khiến Đăng Dương không ngừng lo lắng. Anh không hiểu tại sao một người tràn đầy sức sống như Thành An lại có những biểu hiện yếu ớt như vậy.
Từ đó, Đăng Dương bắt đầu trở thành "người bảo vệ thầm lặng" của Thành An. Anh luôn xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ cậu, nhưng không bao giờ để Thành An biết về sự tồn tại của mình.
Một chiều, Đăng Dương thấy Thành An đang vật lộn với một chồng sách nặng trĩu. Cậu đi loạng choạng, dường như sắp ngã. Đăng Dương không suy nghĩ, lập tức lao tới đỡ lấy chồng sách.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ôi, cảm ơn cậu! Mình... mình không sao.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng cố sức.
Đăng Dương nói, rồi dứt khoát lấy chồng sách từ tay Thành An. Anh không muốn thấy cậu phải gồng mình vì những thứ nặng nhọc.
Thành An ngạc nhiên, nhìn anh với ánh mắt đầy tò mò. Cậu không nhận ra anh là chàng trai ở góc sân trường ngày nào.
Hơi tồi đấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cậu tên gì thế? Mình muốn cảm ơn cậu đàng hoàng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không cần.
Đăng Dương trả lời, giọng nói lạnh lùng, rồi nhanh chóng rời đi. Anh sợ rằng nếu anh bước vào cuộc đời cậu, ánh sáng ấy sẽ vụt tắt. Anh tin rằng, chỉ cần được âm thầm ở bên cạnh, bảo vệ cậu từ xa, thế là đủ.
Một lần khác, Đăng Dương thấy Thành An đang đi một mình trong mưa. Cậu run rẩy vì lạnh, lại còn ho liên tục. Đăng Dương không ngần ngại, chạy tới đưa cho cậu chiếc ô.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
A, cảm ơn cậu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cầm lấy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cậu không cần sao? Cậu còn phải...
Đăng Dương không nói gì, chỉ lắc đầu rồi bỏ đi. Anh chấp nhận làm mọi thứ mà không cần cậu biết về tình cảm của mình. Anh chỉ cần thấy cậu khỏe mạnh và bình an.
Chính lúc này, Đăng Dương đã lùi lại, âm thầm quan sát Thành An và tự nhủ rằng, anh sẽ tìm mọi cách để có được "vầng trăng" của mình, cho dù phải làm bất cứ điều gì.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play