[BL] Số 100 Đếm Ngược
Chương 1. Xin Chào Tác Giả!
Trời đã khuya, gió đêm lùa qua cổ áo mang theo hơi lạnh ẩm thấp, cứ như muốn nhấn mạnh thêm sự mỏi mệt đang đè nặng trên vai
Một ngày làm thêm kéo dài mười mấy tiếng chỉ đủ đổi lại vài tờ tiền lẻ.
Nghĩ đến tiền phòng sắp tới, đến bữa tối chỉ vỏn vẹn một gói mì tôm, trong lòng cậu chỉ còn dư lại một tiếng thở dài.
Cánh cửa gỗ ọp ẹp khẽ kêu kẽo kẹt khi Lạc Tư Hàn mở ra.
Căn phòng trọ tối om, nhỏ bé, chẳng có gì ngoài một chiếc bàn để vài thứ lung tung, một cái giường đơn hẹp, và tủ quần áo sứt tay cầm.
Ơ... Nhưng mà...
Giữa căn phòng vốn dĩ chẳng có gì lạ lẫm ấy, trên nền gạch cũ kĩ, lại xuất hiện một con cừu trắng nhỏ.
Nó nhỏ cỡ con gấu bông, lông trắng muốt, tròn vo, đôi mắt đen láy như hai hạt cườm, đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhưng điều khiến Lạc Tư Hàn suýt thì ném cả chìa khóa đang cầm trên tay chính là-
Hệ Thống
Ồ! Cuối cùng tác giả của tôi cũng đã về rồi! Xin chào, xin chào, xin chàoooooo ~~~
Giọng nói non nớt lanh lảnh vang, con cừu nhảy bật lên, bốn chân bé xíu chụm lại, lông xù phập phồng như đám mây nhỏ biết nói.
Lạc Tư Hàn đứng chết lặng. Một con cừu... đang nói chuyện?
Lạc Tư Hàn
Ngươi, ngươi, ngươi là cái gì vậy...?
Cậu lắp bắp, mắt trợn tròn như thể nhìn thấy quỷ.
Hệ Thống
Ơ kìa, sao lại cái gì?
Hệ Thống
Tôi là Hệ Thống Trải Nghiệm Của Tác Giả Hoàn Toàn Hoàn Mỹ Số Một Vũ Trụ, Phiên Bản Cao Cấp 3.0 Update 9999
Hệ Thống
Tên tôi là Cừu Trắng! Nghe có oách không?!
Con cừu oang oang khoe khoang, vừa nói vừa lăn tròn một vòng trên nền nhà, lông dính bụi cũng chẳng buồn phủi.
Hệ Thống
Tôi biết, tôi biết, tác giả đang rất sốc!
Hệ Thống
Bình tĩnh nào, hít thở sâu đi, đúng rồi, hít một hơi dài.
Hệ Thống
À mà thôi chắc cũng không có tác dụng đâu, cứ nghe tôi nói đã!
Hệ Thống
Tôi đến đây là để thay đổi vận mệnh khốn khổ của tác giả!
Hệ Thống
Tôi là Cừu, không phải Mèo
Cậu ngơ ngác nhìn cái sinh vật lạ đời kia
Lạc Tư Hàn
Khoan đã, ngươi nói ngươi là hệ thống... đến tìm ta? Vì cái gì?
Con cừu trắng nhảy lên giường, đạp đạp chân vài cái, rồi hắng giọng như sắp thuyết giảng một bài diễn văn long trọng.
Hệ Thống
Được rồi, trước hết cho tôi giới thiệu sơ lược về tác giả đáng thương nhưng tiềm năng vô hạn của tôi nhé! Xin quý vị khán giả vỗ tay nào!!
Nó còn vỗ bồm bộp hai cái móng nhỏ xíu như đang tạo hiệu ứng.
Lạc Tư Hàn
Ngươi thôi đi, ở đây chỉ có ta với ngươi thôi, vỗ tay cái gì mà vỗ
Hệ Thống
Người này là Lạc Tư Hàn, 24 tuổi. Xuất bản một tác phẩm duy nhất mang tên Số 100 Đếm Ngược, được cộng đồng mạng ca ngợi là "tác phẩm kinh dị vượt ải đỉnh cao"!
Lạc Tư Hàn
Sạn vc ra.. Đỉnh cao cái nổi gì
Nó lại bộp bộp bộp thêm mấy cái.
Cừu Trắng hắng giọng tiếp
Hệ Thống
Thế nhưng! Dù có tiếng tăm trên mạng, tác giả lại nghèo rớt mồng tơi.
Hệ Thống
Tiền nhuận bút không đủ sống, gói mì cũng phải ăn chia làm hai bữa. Mỗi ngày cày việc làm thêm đến rã rời, viết lách bị bỏ dở.
Hệ Thống
Ôi thương thay, thương thay cho một thiên tài không gặp thời~~
Giọng nó vừa bi ai vừa khoa trương, còn lăn lộn trên giường như đang khóc tang cho số phận cậu.
Lạc Tư Hàn
Thịt cừu khá ổn đấy.
Hệ Thống
Tác giả, cậu có muốn cả đời làm phục vụ bàn, về nhà ôm bụng đói mà gặm mì tôm không?
Hệ Thống
Có muốn ngày mai tiền phòng bị chủ trọ dí sát gáy không? Có muốn.. có muốn đến ba mươi tuổi vẫn FA không?!
Cừu Trắng chớp đôi mắt long lanh, búng búng cái đuôi cụt ngắn ngủn, giọng bỗng chuyển sang nỉ non
Hệ Thống
Tác giả à, cậu nhìn lại bản thân đi. Gầy gò, hốc hác, đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, tóc tai bù xù chẳng khác nào tổ quạ.
Hệ Thống
Nếu cứ thế này, có khi mai mốt nhà văn thiên tài Lạc Tư Hàn bị báo chí giật tít
Hệ Thống
"Qua đời trên bàn phím vì đói, để lại một di sản văn học chưa kịp hoàn thành" đó nha!
Lạc Tư Hàn
Ngươi có thôi ngay không?! Cái gì mà thiên tài, điên à?
Hệ Thống
Tác giả thử nghĩ đi, khi bạn cùng lớp đại học của cậu lái xe sang, ăn nhà hàng, đi du lịch, còn cậu thì đứng sau quầy thu ngân, ăn mì tôm mốc..
Hệ Thống
Ư, đau lòng quá! Thật sự đau lòng quá!!!
Con cừu nhào xuống giường, ôm lấy chân Lạc Tư Hàn, lăn lộn như đóng kịch.
Lạc Tư Hàn dở khóc dở cười
Lạc Tư Hàn
Ngươi đến đây để xỉa xói ta à?
Hệ Thống
Thiên tài sinh ra là để toả sáng, để vẫy vùng, để được công nhận!
Lạc Tư Hàn
Ta không phải thiên tài
Hệ Thống
Cậu chính là cha đẻ của Số 100 Đếm Ngược! Nếu cậu không bước vào đó, cả đời này sẽ hối tiếc đấy!
Hệ Thống
Tác giả! chỉ cần cậu trải nghiệm, sau khi thế giới hoàn thành thì sẽ nhận được số tiền nhiều đến mức cậu muốn dùng để lau bàn cũng được!
Hệ Thống
Thiệt đó! Sẽ được tiền, nhiều lắm!
Hệ Thống
Nghèo khổ? Cút! Cực nhọc? Biến! Cô đơn? Tạm thời thôi, vì sau này tác giả sẽ có trai đẹp ở bên.. ơ ơ tôi chưa nói gì nhé, coi như chưa nghe thấy ~~~
Hệ Thống
Cậu biết cảm giác mỗi sáng thức dậy không còn phải nghĩ hôm nay ăn mì gói hay uống nước lã không?
Hệ Thống
Cậu không muốn người trong tiểu thuyết của cậu xuất hiện thật sao? Không muốn gặp Cao Thành Tri ư?
Tim Lạc Tư Hàn chợt hẫng một nhịp. Cao Thành Tri, nhân vật cậu dày công khắc hoạ, là nam chính, là hình tượng hoàn hảo nhất trong thế giới mà cậu tạo nên.
Cừu Trắng lập tức thừa thắng xông lên
Hệ Thống
Đúng vậy! Đồng ý với tôi, cậu sẽ gặp hắn. Trải nghiệm đứa con tinh thần của mình, sau đó còn nhận được tiền nữa! Cậu có muốn không?
Căn phòng im lặng. Một lúc lâu sau, Lạc Tư Hàn nhắm mắt lại, cắn răng
Lạc Tư Hàn
Được. Ta đồng ý.
Cừu Trắng reo lên, nhảy cẫng như cái lò xo
Hệ Thống
Đúng rồi! Chính là thế! Lựa chọn sáng suốt nhất trong đời cậu! Hoan nghênh tác giả bước vào thế giới của chính mìnhhhh~~~!
Ngay khoảnh khắc ấy, trước mắt Tư Hàn, không gian như vỡ tung thành muôn mảnh sáng.
Chương 2. Tầng 000
Âm thanh ập đến như một cơn sóng lớn. Tiếng la hét, tiếng xôn xao, tiếng bàn tán lẫn tiếng chửi rủa dội thẳng vào tai, khiến Lạc Tư Hàn choáng váng.
Một khoảng không gian rộng lớn hiện ra trước mắt, rộng đến mức tầm nhìn gần như vô tận.
Nền nhà lát đá đen bóng loáng, ánh sáng trắng từ trần cao chiếu xuống như ánh đèn sân khấu khổng lồ.
Ở chính giữa, treo lơ lửng một tấm bảng kim loại khổng lồ, rọi sáng trong hư vô
Tim Lạc Tư Hàn đập thình thịch, dội vào lồng ngực. Đúng là đây rồi, nơi khởi đầu trong tiểu thuyết của cậu.
Hệ Thống
Thiên tài đại nhân ơiiiiii ~~~ tôi đây tôi đây!
Một vật nhỏ mềm nhảy phốc lên người, khiến Tư Hàn suýt ngã chúi về phía trước.
Con cừu trắng từ đâu xuất hiện, hai móng nhỏ vòng lấy tay cậu, ép cậu phải bế như bế một đứa trẻ. Nó dụi dụi cái đầu tròn xù vào ngực cậu, giọng hồ hởi
Hệ Thống
Đây chính là điểm xuất phát!
Lạc Tư Hàn
...Điểm xuất phát...
Lạc Tư Hàn ngước nhìn xung quanh, đôi mắt phản chiếu ánh sáng trắng rực rỡ.
Cảnh tượng này thật sự không khác chút nào so với tưởng tượng khi cậu miệt mài gõ từng con chữ. Căn phòng khổng lồ, bảng chữ "Tầng 000", sự hỗn loạn của đám đông.
Hàng ngàn con người đang đứng chen chúc khắp nơi. Ước tính cũng phải đến một nghìn.
Có người ngơ ngác, có người khóc lóc, có kẻ chửi rủa, có nhóm thì bắt đầu tụ lại bàn bạc. Tất cả đều mặc quần áo đời thường, hệt như vừa bị ném từ thế giới thực vào đây, không một lời báo trước.
Lạc Tư Hàn ôm chặt con cừu, căng thẳng nhìn quanh.
Đôi mắt cậu dán chặt vào từng gương mặt xa lạ, cố tìm bóng hình quen thuộc, cố tìm. Nhưng càng tìm, càng hụt hẫng. Không có. Không hề thấy.
Ngay khi cậu còn ngơ ngác, không khí chợt chấn động.
Từ hư không, một giọng nói vang lên. Giọng trầm khàn, dội thẳng vào tai từng người như thể đến từ trong đầu họ
-Người Chơi, Hoan Nghênh Đến Với Tòa Tháp!!-
Tiếng ồn ào chợt lắng xuống, hàng nghìn ánh mắt dồn lên cao.
-Tôi Sẽ Giải Thích Cho Các Bạn. Có Phải Trong Số Các Bạn Không Hiểu Vì Sao Vừa Mở Mắt Đã Ở Nơi Này Phải Không?-
-Đây Là Một Tòa Tháp Ngầm, Nằm Sâu Dưới Lòng Đất. Có Một Trăm Tầng, Tầng Các Bạn Đang Đứng Là Tầng 000, Là Điểm Xuất Phát. Mỗi Tầng Đều Có Những Địa Hình Và Thử Thách Khác Nhau-
-Luật Chơi Rất Đơn Giản. Mỗi Tầng, Các Bạn Phải Tìm Ra Cánh Cửa Để Đi Lên. Chỉ Cần Vượt Qua Tầng Cuối Cùng, Đạt Tới Đỉnh Tháp-
-Các Bạn Tuyệt Đối Cẩn Thận, Sẽ Chết Đấy.-
Giọng nói ngừng lại một nhịp, như cố tình để mọi người nín thở.
-Nhưng Các Bạn Yên Tâm, Nếu Hoàn Thành Thì Các Bạn Sẽ Nhận Được Số Tiền Khổng Lồ!-
Không gian bùng nổ tiếng bàn tán. Người thì hô hào, người thì thở hổn hển, ánh mắt sáng rực tham lam.
Lạc Tư Hàn siết chặt con cừu trắng trong lòng, cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Mọi thứ cậu viết, đang diễn ra ngay trước mắt
Căn phòng rộng lớn như vỡ tung sau lời tuyên bố kia. Người ta xôn xao, bàn tán, tranh cãi ầm ĩ, giọng nói chồng chéo lên nhau đến mức không thể phân biệt được ai nói gì.
Vũ Nguyên Ân
Không biết cái gọi là số tiền khổng lồ đó thì cụ thể là bao nhiêu?
Phan Đình Yên
Chẳng ai cho tiền dễ vậy đâu
Âm thanh như một dòng chảy hỗn loạn.
Rồi đột nhiên, rắc rắc rắc-!
Khắp các bức tường đen nhánh trong phòng, từng cánh cửa lớn nhỏ đồng loạt mở ra.
Có cánh cửa cao như cổng thành, có cái lại nhỏ hẹp chỉ đủ một người lọt. Đằng sau mỗi cánh cửa là bóng tối sâu hun hút, tựa như vực sâu không đáy.
Ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, giọng nói kia lại vang lên
Tiếng hét dội khắp không gian, kéo theo cơn bão người.
Cả ngàn thân thể đồng loạt chuyển động, chen chúc, xô đẩy
Có người gào thét vì bị giẫm đạp, có người cười điên dại, có kẻ hốt hoảng chạy bừa. Đám đông lao vào những cánh cửa mở sẵn như lũ kiến vỡ tổ, không ai muốn chậm chân..
Lạc Tư Hàn bị đẩy lùi, suýt ngã dúi xuống
Cậu ôm chặt con cừu trắng vào lòng, cố gắng giữ thăng bằng. Thân thể cậu mảnh khảnh, chẳng thể chống lại sức xô đẩy của hàng trăm người chen lấn.
Ngay trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, đôi mắt cậu thoáng bắt gặp một bóng hình.
Một người đàn ông cao lớn, đứng sừng sững giữa biển người. Dáng vai rộng thẳng, mái tóc trắng hơi rối,
Gương mặt chỉ kịp lóe lên trong thoáng chốc, nhưng chính là bóng hình mà Tư Hàn đã khắc hoạ bao năm qua.
Tim cậu như ngừng đập một nhịp.
Cậu cố gắng nhìn rõ hơn, nhưng ngay lập tức bị dòng người xô tới, che khuất tầm mắt.
Khi cậu chớp mắt lần nữa, bóng dáng quen thuộc kia đã biến mất trong biển người.
Hệ Thống
Tác giả! Không kịp đâu! Mau vào thang máy! Nhanh!
Con cừu trắng trong ngực cậu kêu toáng lên, Lạc Tư Hàn ngẩng đầu.
Ngay trước mặt, một chiếc thang máy khổng lồ với cửa kim loại lạnh băng mở toang, ánh sáng đỏ nhấp nháy bên trong như thúc giục.
Đám đông chen lấn nhau ồ ạt lao vào, chẳng ai quan tâm người bên cạnh sống chết thế nào.
Hơi thở gấp gáp, tim đập loạn, Lạc Tư Hàn ôm chặt con cừu trắng, bị xô đẩy cùng dòng người tiến thẳng vào trong thang máy.
Cánh cửa thép "rầm" một tiếng khép lại. Ánh sáng trong phòng lập tức tối sầm, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập của cậu.
Chương 3. Tầng 100
Cánh cửa thang máy đóng lại với tiếng "rầm" nặng nề, rồi lập tức rung chuyển.
Cả không gian tối sầm, dường như rơi vào khoảng hư vô vô tận. Sau vài giây, "ting" một tiếng khô khốc vang lên, cánh cửa thép mở ra.
Trước mắt Lạc Tư Hàn không còn là nền đá lạnh của phòng chờ nữa, mà là một khu rừng tối tăm rợn ngợp.
Tán cây cao vút, vươn mình như những quái vật khổng lồ, che khuất cả ánh trăng. Chỉ có vài vệt sáng lạc lõng xuyên qua kẽ lá, nhợt nhạt.
Gió rít qua khe cành, mang theo mùi ẩm mốc và hơi lạnh, thổi vào da thịt khiến gai ốc nổi khắp người.
Những người chơi khác dè dặt bước ra ngoài.
Họ nhìn quanh, cảnh giác, rồi mau chóng tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Có nhóm ba người, nhóm năm người, thậm chí có nhóm lên đến mười người bám sát nhau.
Lạc Tư Hàn đứng lại, để mặc dòng người lục tục đi ra trước.
Chỉ đến khi chẳng còn ai trong thang máy, cậu mới khẽ thở ra, ôm hệ thống trong tay và bước xuống nền đất ẩm ướt.
Chân vừa chạm đất, tiếng kim loại đóng sập sau lưng vang lên. Cậu giật mình quay lại, cánh cửa thang máy đã biến mất, chẳng còn dấu vết gì ngoài một thân cây già cỗi.
Tư Hàn lẩm bẩm, giọng khẽ run.
Hệ Thống
Ơ hay, cậu viết là tiểu thuyết kinh dị cơ mà
Lạc Tư Hàn cau mày, mắt đảo khắp nơi.
Khu rừng âm u bao quanh, những thân cây vặn vẹo như xương cốt khổng lồ, rễ cây bò ngoằn ngoèo như rắn.
Không khí đặc quánh, mang mùi tanh lạnh như máu loãng.
Hệ Thống
Cậu còn nhớ tình tiết mình đã viết không?
Lạc Tư Hàn ôm nó, bước về phía trước, cơ thể nhỏ bé bị bóng cây cao che phủ hoàn toàn. Cậu thì thào
Lạc Tư Hàn
Nhớ chứ. Đây là tầng 100. Phải tìm ra cánh cửa để đi lên tầng trên.
Hệ Thống
Có tổng cộng bao nhiêu cánh cửa trong mỗi vòng?
Lạc Tư Hàn
Hệ thống mà cái gì cũng hỏi thế?
Lạc Tư Hàn
Cửa đi lên thì khá nhiều đấy..
Lạc Tư Hàn
Mà, vòng đầu dễ ợt à. Chỉ có mấy con ma treo ngược trong rừng dọa người mà thôi.
Con cừu nuốt nước bọt, ôm chặt lấy áo cậu.
Lạc Tư Hàn
Tầng này đơn giản chỉ là sàng lọc.
Nhưng ngay khi cậu vừa dứt lời, một âm thanh ghê rợn vang lên từ trên cao.
Một bóng đen đung đưa trên cành cây. Và rồi từ bóng tối, một cái đầu người thò ngược xuống ngay trước mặt cậu.
Đôi mắt trợn trừng lồi ra, miệng há hốc đến tận mang tai, đầu lưỡi tím bầm thè ra, tóc xõa lòa xòa quét ngang gò má Lạc Tư Hàn.
Cái xác treo ngược lắc lư, miệng phát ra tiếng cười khàn khàn "khặc… khặc..." như dao cứa vào tai.
Lạc Tư Hàn giật bắn người, tim nhảy dựng lên cổ họng.
Nhưng tiếng hét chói tai lại không phải từ cậu, mà từ con cừu trong tay
Hệ Thống
Aaaaaaaa!!!!!!!!!!
Cậu suýt đánh rơi nó vì tiếng thét đó.
Bản năng khiến Lạc Tư Hàn né sang một bên, tránh khuôn mặt thây ma chỉ còn da bọc xương kia.
Hơi thở dồn dập, cậu nghiến răng
Lạc Tư Hàn
Ta không hét, ngươi hét cái gì!? Giật cả mình!
Lạc Tư Hàn
Đám này chỉ dọa thôi, không làm gì được nữa đâu.
Cừu hệ thống run bắn, móng nhỏ bấu chặt lấy áo cậu, đôi mắt rưng rưng
Hệ Thống
Dù vậy... nhưng nó xấu quá đi! Sao cậu viết nó ghê thế!!
Lạc Tư Hàn quay sang, gườm gườm nhìn thẳng vào nó
Lạc Tư Hàn
Như ngươi vừa nói đấy thôi, đây là tiểu thuyết kinh dị mà.
Con cừu cứng họng, rúc đầu vào ngực cậu, thút thít không dám ngẩng lên nữa.
Còn trong bóng tối của khu rừng, tiếng cọt kẹt ngày càng nhiều, như thể hàng chục, hàng trăm cái xác treo ngược đang bắt đầu tỉnh giấc.
Không khí ẩm lạnh, mùi tanh ngai ngái lẫn với mùi đất mục rữa bám riết trong mũi.
Trên cao, những cái xác treo ngược vẫn đung đưa, thỉnh thoảng lại có tiếng la thất thanh ở đâu đó trong rừng vọng tới.
Thỉnh thoảng, từ sâu trong tán cây vọng ra tiếng cười rít khàn đục, vừa như người vừa như thú, kéo dài trong không gian, khiến lưng người ta tê dại.
Mỗi một cơn gió thoảng qua cũng mang theo cảm giác như có vô số mắt đang nhìn chằm chằm trong bóng tối.
Hệ Thống
Sợ quá.. sợ quá..
Ôm chặt con cừu trắng trong lòng, Lạc Tư Hàn đi không nhanh, cũng chẳng chậm, như thể quen thuộc từng ngóc ngách.
Cuối cùng, cậu dừng lại bên một bờ sông.
Nước sông tối om, đặc quánh, mặt sông gợn sóng lăn tăn, nhưng chẳng hề phản chiếu ánh sáng.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta có ảo giác như một con mắt khổng lồ đang nhìn chòng chọc từ đáy sâu.
Lạc Tư Hàn ngồi xuống, tựa lưng vào một gốc cây lớn ngay cạnh bờ, tư thế thoải mái đến kỳ lạ.
Cừu Trắng ngơ ngác, bốn chân cựa quậy trong tay cậu, giọng tò mò
Hệ Thống
Cậu làm gì thế? Sao lại ngồi ở đây?
Lạc Tư Hàn
Chỗ này có cánh cửa đi lên tầng trên.
Đôi mắt tròn xoe của con cừu lập tức sáng rực, nó nhảy phốc xuống đất, kêu hớn hở
Hệ Thống
Vậy mau đi đi, mau đi đi! Còn chần chừ gì nữa?!
Lạc Tư Hàn nghiêng đầu nhìn nó.
Lạc Tư Hàn
Cánh cửa có thủy quái canh giữ.
Con cừu run run, đôi tai cụp xuống, rồi vẫn tò mò tiến thêm vài bước đến gần mép nước
Nó nhìn xuống dòng sông đen kịt, lập tức rùng mình, chân nhỏ khựng lại. Nước sông gợn sóng, ù ù như có thứ gì đó khổng lồ đang trở mình dưới đáy.
Hệ Thống
Th-thế thì… cậu còn ngồi đây làm gì? Cậu đánh được nó không?
Lạc Tư Hàn chẳng hề vội. Cậu cúi người nhặt một chiếc lá khô từ gốc cây, xoay xoay trong ngón tay, rồi mỉm cười nhàn nhã
Lạc Tư Hàn
Sẽ sớm có người đến đây thôi. Ngồi chờ.
Đôi mắt tròn của Cừu Trắng ngạc nhiên, nó trừng cậu
Hệ Thống
Tác giả khỏe quá nhỉ?
Lạc Tư Hàn khẽ cười, nhìn ra dòng nước tối
Lạc Tư Hàn
Tôi là tác giả mà. Phải thư giãn chứ. Để mấy đứa con của tôi gánh bố nó ván này thôi.
Cậu ngả đầu ra sau, lười biếng như kẻ ngoài cuộc, nhưng ngón tay siết chiếc lá khô lại khẽ run lên, cho thấy trong lòng không hoàn toàn thản nhiên.
Từ mặt sông, một tiếng ùm trầm đục vang lên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play