Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Hàm Văn] Dưới Hào Quang , Có Anh

Giao Dịch

Đêm nay, đại sảnh Dương gia sáng rực ánh đèn pha lê, tiếng đàn piano du dương xen lẫn tiếng trò chuyện rôm rả. Trong giới thượng lưu, ai cũng biết Dương gia là gia tộc quyền thế bậc nhất, mà cậu thiếu gia nhà họ – Dương Bác Văn – vừa kiêu ngạo, vừa xinh đẹp đến mức khiến cả bữa tiệc đều phải dõi theo.
Trong đám đông, Dương Bác Văn ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt khinh khỉnh. Cậu nổi bật như tâm điểm, xinh đẹp đến mức ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn.
Cậu lười nhác nhấp một ngụm rượu, mắt liếc về phía góc phòng. Ở đó, Tả Kỳ Hàm đứng thẳng lưng, mặc vest đen, ánh mắt lạnh lùng, không nói một lời.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Lạnh như tảng băng… nhưng đẹp. Tôi muốn có. /cười khẩy/
Sáng hôm sau, trong phòng làm việc của Dương gia, cậu thiếu gia vốn quen được nuông chiều bất ngờ nghiêm túc, đối diện với ba mẹ mình.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ba, mẹ, con muốn anh ấy.
Nguyệt Ánh
Nguyệt Ánh
Bác Văn, con lại đùa à? /ngạc nhiên/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không. Con muốn Tả Kỳ Hàm. Con muốn anh ấy làm chồng con.
Dương Tùng Sơn
Dương Tùng Sơn
Tả gia sắp phá sản. Con chọn người như vậy làm gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Con thích anh ta. /hất cằm/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Con muốn thì phải có.
Mẹ cậu thở dài, nhìn chồng. Ông Dương trầm ngâm, cuối cùng gật đầu. Con trai họ từ nhỏ muốn gì đều chiều, huống hồ lần này lại là người mà con thật sự thích.
Vài ngày sau, điều kiện được đưa ra: Dương gia đồng ý cứu Tả gia, đổi lại, Tả Kỳ Hàm phải kết hôn với Dương Bác Văn.
Ngày ký hôn ước.
Trong căn phòng im lặng, chỉ có tiếng bút chạm giấy. Kỳ Hàm buông bút, ngẩng lên nhìn Bác Văn, giọng lạnh như băng:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu hài lòng rồi chứ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hài lòng chứ. Anh từ nay là chồng tôi. /chống nạnh, nhếch môi/
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Hôn nhân này chỉ là giao dịch. Tôi không yêu cậu. / cười nhạt/
Bác Văn bật lại ngay.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ai cần anh yêu?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh chỉ cần ở bên tôi, thế là đủ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu đúng là trẻ con. /nhíu mày/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Trẻ con cũng tốt. /tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh nhớ kỹ, Tả Kỳ Hàm, đời này anh chạy cũng không thoát khỏi tôi đâu.
Đêm tân hôn.
Bác Văn mặc áo ngủ lụa, ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt sáng lấp lánh:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Này, anh là chồng tôi rồi, có phải nên hôn tôi một cái không?
Kỳ Hàm vẫn đứng cạnh cửa sổ, ánh đèn hắt lên gương mặt góc cạnh:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đừng vọng tưởng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh ghét tôi đến vậy sao? /bĩu môi/
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi chỉ không muốn bị ràng buộc.
Cậu im lặng vài giây, rồi bật cười, nhưng nụ cười ẩn giấu cay đắng:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy tôi sẽ cho anh biết, bị tôi ràng buộc là cảm giác thế nào.

Sống Chung

Biệt thự mới cưới của Dương – Tả.
Buổi sáng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Trên bàn ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị. Tả Kỳ Hàm mặc sơ mi trắng, ngồi đọc báo, vẻ mặt bình thản.
Bác Văn đi xuống, tóc rối, khoác áo ngủ, đôi dép lê lạch bạch.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Này, sao không gọi tôi dậy?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi không có nghĩa vụ phải gọi cậu. /không ngẩn đầu/
Bác Văn ngồi phịch xuống ghế, vươn tay lấy bánh mì:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh là chồng tôi, đương nhiên phải gọi tôi dậy, chăm sóc tôi, chiều chuộng tôi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi là chồng, không phải người hầu. /thản nhiên/
Bác Văn trừng mắt, cắn một miếng bánh, cố tình nhai thật to:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đúng là đồ lạnh lùng. Tôi mà không thích anh thì anh còn lâu mới cưới được tôi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
– Phải. Nếu không vì gia tộc, tôi cũng sẽ không cưới cậu. /gấp báo/
Không khí lập tức đông cứng.
Bác Văn ném mạnh miếng bánh xuống đĩa, đứng phắt dậy
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Được lắm, Tả Kỳ Hàm. Anh nhớ kỹ, tôi đã cứu cả nhà anh, anh nợ tôi cả đời này!
Hắn nhìn cậu, mắt hơi tối lại:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nợ thì trả bằng hôn nhân. Đừng đòi hỏi hơn.
Cậu tức đến đỏ mặt, chỉ tay vào hắn:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh…! Anh sẽ hối hận vì đã nói thế!
Nói rồi, Bác Văn hậm hực bỏ lên lầu, đóng sầm cửa cái “rầm”.
Tối hôm đó.
Trong phòng khách, Kỳ Hàm ngồi xem tài liệu. Bác Văn ôm gối, ngồi chồm hỗm trên sofa, nhìn hắn chằm chằm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nhìn tôi làm gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
– Nhìn chồng tôi thì sao? /ngẩng cao đầu/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi thích nhìn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Muốn gì thì nói.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi muốn đi mua sắm. Anh đưa tôi đi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi bận.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh không đưa, tôi gọi phóng viên tới, bảo rằng chồng tôi cưới tôi mà lạnh nhạt, bỏ mặc tôi.
Kỳ Hàm khựng lại, cuối cùng bật cười khẽ:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu đúng là thiếu gia phiền phức.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi phiền, nhưng anh phải chịu. /bĩu môi:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ai bảo anh là của tôi.
Hắn ngước mắt lên, ánh nhìn thoáng mềm hơn một chút, nhưng nhanh chóng thu lại.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mai tôi rảnh. Mai đi.
Bác Văn lập tức cong môi cười, đôi mắt sáng như được gắn sao:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh nói rồi nhé! Không được nuốt lời đâu.
Hắn lắc đầu, khẽ thở dài. Trong lòng hắn, không rõ từ lúc nào, cái sự ồn ào phiền phức kia lại khiến căn nhà vốn lạnh lẽo trở nên sống động.

Dao Động

Cuối tuần. Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Bác Văn kéo tay Kỳ Hàm, vừa đi vừa luyên thuyên:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh nhớ mang thẻ chưa? Tôi muốn mua quần áo mới.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi không phải cái ví biết đi. /giọng lạnh/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ, nhưng anh là chồng tôi. /nhướng mày/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mà chồng thì phải nuôi vợ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vợ? /cau mày/
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ai cho cậu làm vợ tôi?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi thích gọi thế đấy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Sao nào?
Hắn thở dài, không đáp. Người đi đường liếc nhìn hai người đàn ông, một cao ráo lạnh lùng, một xinh đẹp kiêu ngạo, sóng vai bước đi. Ánh mắt của họ khiến Kỳ Hàm có chút khó chịu, còn Bác Văn thì lại càng kiêu hãnh, như muốn hét lên với cả thế giới: “Anh ấy là của tôi.”
Sau khi mua sắm một đống đồ, Bác Văn ôm ly trà sữa, vừa đi vừa nói:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi đẹp trai hơn mấy người mẫu kia nhiều. Sao anh chẳng bao giờ khen tôi vậy?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vì cậu không cần khen.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hả? Ý gì?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu vốn đã biết mình đẹp. Người khác khen hay không, có khác gì đâu?
Bác Văn khựng lại, tim lỡ một nhịp.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh vừa rồi, tính ra cũng là khen gián tiếp đúng không?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu nghĩ sao cũng được. /bình thản bước tiếp/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hừ.
Bác Văn chu môi, rồi chạy lên, bám lấy cánh tay hắn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi sẽ coi như anh đang khen tôi.
Buổi tối, trời đổ mưa.
Điện thoại Bác Văn reo. Giọng bạn thân Trương Quế Nguyên vang lên:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Bác Văn, nghe nói Như Yến xuất hiện ở buổi tiệc hôm nay. Cậu có biết không?📲
Bác Văn cứng người, liếc sang Kỳ Hàm. Hắn đang đứng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, ánh mắt trầm xuống khi nghe cái tên đó.
Cúp máy, Bác Văn tiến đến:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh còn nhớ cô ta?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không liên quan đến cậu. /nói gọn, giọng lạnh như băng/
Bác Văn tức giận, nắm chặt tay áo hắn:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi mới là vợ anh! Anh không được nhớ người khác!
Kỳ Hàm cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt cậu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vợ? Cậu ép tôi cưới. Cậu lấy tư cách gì để quản?
Trái tim Bác Văn đau nhói, nhưng ngoài mặt vẫn ngạo nghễ:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vì tôi yêu anh! Được chưa?
Không gian bỗng yên lặng. Kỳ Hàm sững lại, như không tin tai mình.
Bác Văn nhận ra mình lỡ lời, mặt đỏ bừng. Cậu hất tay hắn, quay đi:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Quên đi! Tôi… tôi chỉ nói bừa!
Nhưng bước chân loạng choạng, nước mắt suýt rơi, đã tố cáo tất cả.
Đêm đó, khi cậu ngủ gật trên sofa, Kỳ Hàm khẽ kéo chăn đắp cho. Hắn đứng lặng, nhìn gương mặt ngủ say của thiếu gia kiêu ngạo thường ngày. Đôi môi mím chặt, đôi hàng mi khẽ run.
Trong lòng hắn chợt dấy lên một cảm giác khó tả: “Nếu như… tình cảm này thật sự không chỉ là giao dịch thì sao?”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play