[CapRhy] Những Mẩu Truyện Ngắn
Khói lửa đợi người - Bến sông xưa
Chiều tháng Ba, trời rực một màu hoàng hôn, bãi tre ven sông rì rào gió. Nước lững lờ trôi, ánh nắng loang loáng như dát vàng trên mặt sóng. Nơi ấy, hai bóng người ngồi lặng lẽ, một cao to, rắn rỏi, một gầy yếu, đôi vai nhỏ khép nép trong tà áo nâu.
Duy đặt quang gánh xuống, giọng nửa trách nửa lo.
Hoàng Đức Duy
Lại trốn ra đây nữa hả, Quang Anh?
Quang Anh ngẩng lên, cười nhạt.
Nguyễn Quang Anh
Ở đây gió mát trong nhà bí bách lắm
Hoàng Đức Duy
Bệnh chưa khỏi hẳn, cứ ra gió riết rồi lại nằm liệt, ai lo cho?
Nguyễn Quang Anh
Thì anh lo chớ ai
Duy cau mày, tay vỗ yêu vai em.
Hoàng Đức Duy
Tào lao! Anh còn phải đi tập quân sự, còn bao nhiêu việc
Hoàng Đức Duy
Em phải tự giữ thân, biết chưa?
Quang Anh cúi xuống, nhìn sóng nước loang loáng. Giọng em khe khẽ, buồn buồn.
Nguyễn Quang Anh
Duy này… nếu một ngày anh đi xa, em còn được anh lo nữa không?
Câu hỏi làm Duy khựng lại. Anh im vài giây rồi bật cười, nhưng tiếng cười khàn khàn, nghe gượng gạo.
Hoàng Đức Duy
Xa gì mà xa em với anh từ nhỏ kè kè, đi đâu chẳng nhớ đường về
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em thì… không đi được
Nguyễn Quang Anh
Người ta gọi trai tráng ra trận, còn em chỉ biết ngồi đây, chẳng giúp gì cho ai
Duy quay hẳn sang, mắt sáng rực.
Hoàng Đức Duy
Nói bậy! Ở nhà chờ cũng là giúp rồi
Hoàng Đức Duy
Anh yên tâm ngoài trận tuyến, vì biết có em chờ anh
Quang Anh lặng đi, rồi khẽ gật.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em sợ… chờ mãi không thấy anh về
Duy thở dài, tay siết chặt nắm tay gầy gò kia.
Hoàng Đức Duy
Nghe này, Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Anh thề: sống thì anh về với em, chết thì trong lòng cũng nhớ tới em
Hoàng Đức Duy
Tin anh không?
Quang Anh ngẩng lên, mắt hoe đỏ.
Nguyễn Quang Anh
Em tin....
Đêm ấy, hai người ngồi bên nhau dưới trăng. Tiếng dế rả rích, hương rơm mới phảng phất.
Hoàng Đức Duy
Nhớ hồi nhỏ anh hứa che chở cho em không?
Hoàng Đức Duy
Còn em hứa cái chi?
Nguyễn Quang Anh
Em hứa sẽ đợi anh, cho dù anh có đi đâu
Hoàng Đức Duy
Vậy thì giữ lời nghe
Hoàng Đức Duy
Nếu mai này có chiến tranh, anh đi, em phải chờ
Hoàng Đức Duy
Không được bỏ anh
Quang Anh cười nhạt, mắt rơm rớm.
Nguyễn Quang Anh
Em không bỏ đâu
Nguyễn Quang Anh
Em chỉ sợ… người bỏ em là anh
Hoàng Đức Duy
Trời đất này sập xuống, anh cũng không bỏ em
Tin huyện gọi lính lan về. Cả làng nhốn nháo. Thanh niên trai tráng hăng hái đăng ký. Danh sách đọc to giữa đình, tên Hoàng Đức Duy vang lên, khiến cả đám đàn bà con gái ngước nhìn.
Quang Anh thì lặng ngắt. Tay em run, bấu chặt vạt áo.
Chiều hôm ấy, bến sông lại có hai bóng người. Nước lững lờ, sóng vỗ nhẹ bờ đất.
Hoàng Đức Duy
Ngày mai anh đi
Nguyễn Quang Anh
Nhanh vậy sao
Hoàng Đức Duy
Ừ, nhanh thật
Hoàng Đức Duy
Nhưng em phải nhớ, anh đi để em còn ngồi đây bình yên
Quang Anhcắn môi, mắt đỏ hoe.
Nguyễn Quang Anh
Anh hứa với em đi
Nguyễn Quang Anh
Hứa là sẽ về dù thế nào cũng về
Duy chìa tay ra, cười hiền.
Hoàng Đức Duy
Được, anh hứa
Bàn tay gầy yếu run rẩy đặt vào lòng bàn tay rắn chắc. Hai đứa ngồi im, chỉ nghe tiếng nước vỗ lách tách.
Nguyễn Quang Anh
Duy à, em sợ lắm
Nguyễn Quang Anh
Sợ ngày mai em ra bến sông này, không còn anh nữa
Duy kéo em lại sát ngực, siết chặt.
Hoàng Đức Duy
Anh mà bỏ em, thì anh không còn là Duy nữa
Đêm cuối trước ngày nhập ngũ, Quang Anh không ngủ được. Em ngồi dựa hiên, nhìn trăng treo lơ lửng như một vết thương chưa khép. Tiếng gió thổi qua mái tranh, tiếng côn trùng réo rắt. Trong lòng em chỉ có một niềm lo sợ mơ hồ.
Mờ sáng, trống ngũ liên nổi dồn dập. Làng trên xóm dưới rộn rã đưa tiễn. Duy mặc áo lính mới, vai khoác ba lô, tay nắm chặt cây súng sáng loáng. Đám trai làng cười nói, hừng hực khí thế.
Chỉ có Quang Anh đứng im bên gốc tre, mắt dõi theo từng bước chân.
Duy quay lại, bước nhanh về phía Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Nè, em không lại tiễn anh à?
Nguyễn Quang Anh
Em… không dám
Nguyễn Quang Anh
Lỡ nhìn thấy anh đi, em khóc mất
Hoàng Đức Duy
Khóc thì khóc, anh đâu chê
Duy mỉm cười, đưa tay kéo đầu Quang Anh tựa vào vai mình.
Hoàng Đức Duy
Nhớ giữ gìn sức khoẻ
Hoàng Đức Duy
Nhớ đọc thư anh gửi về
Quang Anh đáp, giọng run rẩy.
Nguyễn Quang Anh
Anh nhớ giữ mạng mà về
Duy gật mạnh, ánh mắt kiên định.
Hoàng Đức Duy
Anh hứa rồi mà
Tiếng kèn thúc quân vang lên. Duy buông Quang Anh ra, xoay người nhập hàng ngũ. Bước chân rắn rỏi dẫm đều, bóng áo xanh dần xa, hòa vào dòng người.
Quang Anh đứng chết lặng. Mắt cay xè. Em đưa tay lên ngực, nơi tim đập loạn.
Bến sông xưa, gió lùa qua bãi tre, nước lững lờ trôi. Chỉ còn một bóng người gầy guộc đứng đó, ngóng theo dáng hình đã đi xa…
Khói lửa đợi người - Lá thư đầu tiên
Ngày Hùng đi, làng quê im ắng lạ thường. Bãi tre rì rào, tiếng nước vỗ bờ nghe dài lê thê. Từ hôm ấy, bến sông không còn đôi bóng, chỉ còn một người ngồi chờ.
Quang Anh ngồi nơi hiên nhà, cắn chặt bút lông, nhưng trang giấy trắng vẫn nguyên vẹn. Em muốn viết, muốn gửi cho Duy vài lời, mà viết được một chữ, tim đã nghẹn cứng.
Mẹ Quang Anh đi ngang, thở dài.
Má Nguyễn
Con nhìn trời nhìn đất mãi, coi chừng lạc hồn đó
Nguyễn Quang Anh
Con… đang đợi tin thôi
Mấy tuần sau, tin tức đầu tiên về đơn vị Duy được gửi về làng. Quang Anh run run cầm tờ giấy, chưa kịp đọc, nước mắt đã rơi.
Lá thư viết bằng mực nhòe, nét chữ run run vì tay cầm súng chắc cứng chứ chẳng quen bút lông.
"Quang Anh, anh tới nơi rồi. Đêm đầu ngủ dưới đất, lạnh thấy mồ. Nhưng nghĩ tới em, anh ấm. Em nhớ giữ sức. Anh hứa sẽ viết thư đều."
Đọc xong, Quang Anh ôm chặt lá thư vào ngực. Em thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Duy… em cũng lạnh lắm
Nguyễn Quang Anh
Nhưng có thư anh, em thấy như anh đang ngồi đây
Những hôm trời mưa, Quang Anh sốt rét, nằm mê man trên giường tre. Mắt nhắm, tay vẫn nắm chặt lá thư. Thằng cháu nhỏ chạy lại lay.
Nhân vật phụ
Cháu nhỏ: Cậu Quang Anh, dậy ăn cháo
Quang Anh mở mắt, mệt mỏi cười.
Nguyễn Quang Anh
Cháo để đó
Nguyễn Quang Anh
Cậu chỉ muốn đọc thư Duy thôi
Một buổi chiều, trăng mới nhú. Quang Anh đem thư ra bến sông, ngồi đọc đi đọc lại.
Nguyễn Quang Anh
Duy ơi, em nhớ anh lắm
Nguyễn Quang Anh
Anh có nghe em nói không?
Chỉ có tiếng gió lùa qua tre đáp lại.
Tuần sau, lá thư thứ hai tới.
“Ngoài này súng nổ suốt, anh không quen tiếng ồn. Nhưng anh quen nhớ em rồi. Nhớ tới phát đau. Em ráng ăn uống, đừng bệnh nữa. Anh mà về thấy em ốm thêm, anh đánh đòn.”
Quang Anh bật cười, nước mắt rơi ướt chữ. Em ôm thư vào ngực, thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Em hứa, sẽ đợi
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh cũng hứa, phải về
Đêm đó, trăng sáng vằng vặc. Quanf Anh ngồi bên cửa, viết những dòng đầu tiên gửi cho Duy. Tay run, chữ nghiêng ngả:
“Duy, em vẫn ngồi chỗ cũ bên bến sông. Chỉ khác là thiếu anh. Gió vẫn vậy, trăng vẫn vậy, nhưng lòng em thì rỗng hoác. Em đợi thư, đợi tiếng anh gọi. Về sớm nghe, Duy.”
Viết xong, Quang Anh ngẩn ngơ nhìn trang giấy, nước mắt lấm tấm từng chữ.
Một tháng sau, thư qua lại đều đặn. Duy kể chuyện trận địa, Quang Anh kể chuyện đồng quê.
Duy: “Anh nhớ em tới mức nằm mơ cũng thấy bến sông. Anh thề, anh sẽ sống để về.”
Quang Anh: “Em nghe tiếng súng trong thư anh, mà tim em thắt lại. Nhưng anh hứa rồi, em tin.”
Rồi một hôm, Quang Anh lên cơn sốt nặng. Cả người run cầm cập, mồ hôi vã ra như tắm. Trong mê man, em chỉ lẩm bẩm một cái tên.
Nguyễn Quang Anh
Duy… Duy… đừng bỏ em…
Bà mẹ ngồi đầu giường lau mặt con, nước mắt lưng tròng.
Má Nguyễn
Con ơi, ráng qua
Má Nguyễn
Duy nó ở xa, không nghe được đâu…
Nhưng đúng lúc ấy, bưu tá gọi ngoài ngõ.
Nhân vật phụ
Người đưa thư: Nhà Quang Anh có thư!
Mẹ vội mở ra, đặt lá thư vào tay con trai. Ngón tay Quang Anh run run xé bì thư, mắt mờ vẫn gắng đọc từng chữ.
“Này Quang Anh, anh sống dai lắm, em đừng lo. Hôm qua anh suýt dính đạn, chỉ sượt vai thôi. Anh đau nhưng còn sống. Anh nhớ lời hứa với em. Quang Anh à, anh nhất định phải về. Có chết, anh cũng gắng bò về gặp em. Đừng bỏ anh giữa chừng. Chờ anh, được không?”
Đọc xong, Quang Anh bật khóc, ôm thư vào ngực. Cơn sốt vẫn hầm hập, nhưng lòng em như có ngọn lửa sưởi ấm. em gượng cười, thì thào.
Nguyễn Quang Anh
Duy, em nhất định chờ…
Những ngày sau, Quang Anh gắng gượng ăn uống hơn, dần khoẻ lại. Mỗi sáng, em ra bến sông, nhìn cánh chim bay về phía trời xa, thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Chim ơi, mang lời tao gửi cho Duy
Nguyễn Quang Anh
Nói với ảnh, tao vẫn chờ
Cành tre xào xạc, trăng treo trên đầu, sương rơi trắng xoá. Bến sông vẫn lặng, nhưng trong lòng Quang Anh, đã có niềm tin: ở nơi xa kia, Duy cũng đang nhớ tới mình, từng giây từng phút…
Khói lửa đợi người - Giữa lằn ranh sống chết
Tiếng súng nổ rền trời, khói súng khét lẹt len vào từng kẽ đất. Đức Duy ép người xuống chiến hào, đôi tay chai sạn siết chặt khẩu súng đã nóng ran.
Nhân vật phụ
Duy, địch đang tràn lên!
Hoàng Đức Duy
Bình tĩnh, chờ hiệu lệnh!
Duy gằn giọng, mắt không rời khỏi bóng đen lố nhố phía trước.
Tiếng pháo ầm ầm. Đất dưới chân rung chuyển. Duy lao người lên, bắn liên tiếp. Mùi máu, mùi khói thuốc súng hoà lẫn, nghẹt thở.
Đêm xuống, đơn vị dồn về căn cứ tạm. Người còn, người mất. Duy ngồi thẫn thờ bên xác đồng đội, bàn tay run run chạm vào chiếc khăn còn thấm máu.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh à… em mà thấy cảnh này, chắc không chịu nổi
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh phải sống anh hứa rồi…
Anh lôi lá thư Quang Anh gửi từ túi áo, mở ra đọc lại trong ánh đèn dầu leo lét.
“Duy, anh mà bỏ em, em sống không nổi. Em ngồi bên bến sông, nghe gió mà khóc. Anh về, dù chỉ là một cái bóng, em cũng cần.”
Duy siết chặt tờ giấy, môi mím lại, mắt cay xè.
Hoàng Đức Duy
Anh sẽ về bằng mọi giá
Cùng lúc đó, ở quê, Quang Anh đang ngồi bên cửa sổ. Trời đêm oi bức, em thao thức không ngủ nổi. Bỗng cơn gió mạnh ùa qua, cành tre ngoài ngõ gãy răng rắc.
Quang Anh giật mình, bàn tay bấu chặt tấm chăn. Trái tim đập loạn.
Nguyễn Quang Anh
Duy… anh có chuyện gì phải không?
Em ôm chặt xấp thư vào ngực, như sợ ai cướp mất. Nước mắt rơi lã chã.
Nguyễn Quang Anh
Đừng… đừng bỏ em
Nguyễn Quang Anh
Em xin anh
Sáng hôm sau, mặt trận ác liệt hơn. Đơn vị Duy bị địch bao vây. Đạn réo rít, đất đá tung toé. Một viên đạn sượt qua vai, máu chảy ròng ròng. Duy vẫn nghiến răng, không ngã
Nhân vật phụ
Duy, mày bị thương rồi!
Hoàng Đức Duy
Chưa chết thì còn đánh!
Duy gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu.
Anh vừa bóp cò, vừa lẩm bẩm.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh… anh chưa thể ngã
Hoàng Đức Duy
Anh phải về…
Tiếng bom nổ dữ dội. Duy bị hất văng ra xa, cả người choáng váng, tai ù đặc. Máu rịn khắp áo. Trong cơn mê man, anh mơ hồ thấy bóng Quang Anh ngồi bên bến sông, đôi mắt buồn khắc khoải.
Nguyễn Quang Anh
Về đi, Duy em chờ…
Ở quê, Quang Anh bất chợt quỵ xuống giữa sân. Mẹ hốt hoảng chạy lại.
Má Nguyễn
Con làm sao thế?
Quang Anh ôm ngực, mặt tái nhợt.
Nguyễn Quang Anh
Tim con… đau quá
Nguyễn Quang Anh
Má ơi, chắc Duy…
Mẹ ôm chặt lấy con, nghẹn ngào.
Má Nguyễn
Quang Anh nó mạnh mẽ, không sao đâu con đừng nghĩ quẩn
Quang Anh khóc nấc, ngẩng lên nhìn trời xám xịt.
Nguyễn Quang Anh
Duy… anh phải về
Nguyễn Quang Anh
Nếu không, em không sống nổi
Đêm ấy, trong trạm cứu thương dã chiến, Duy được đồng đội kéo ra từ đống đất đá. Người anh bê bết máu, hơi thở thoi thóp.
Nhân vật phụ
Đừng chết, Duy!
Trong mơ hồ, Duy vẫn thì thào.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh… anh hứa… anh về…
Ngày kế, Quang Anh lại ra bến sông. Trăng treo lưng trời, sương rơi ướt mái tóc. Em ngồi đó, mắt đỏ hoe, thì thầm với gió.
Nguyễn Quang Anh
Duy, anh có nghe không? Em đang chờ
Nguyễn Quang Anh
Dù chỉ còn hơi thở, anh cũng phải bò về…
Tiếng dế kêu rỉ rả, sóng vỗ lặng lờ. Bến sông vắng ngắt, chỉ còn bóng người gầy yếu co ro trong đêm dà
Download MangaToon APP on App Store and Google Play