Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

『 PizzaTime 』[ Forsaken ] Anh Chính Là Nửa Linh Hồn Của Tôi.

_ Chapter 𝟷.

♱_ 𝙲𝚑𝚊𝚙𝚝𝚎𝚛 𝟷.
.・✮⏤͟͟͞͞▒-: ✝︎ :-  
✧ Đêm mưa nặng hạt, ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt nước loang loáng. Con hẻm phía sau tiệm pizza vắng lặng, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ ống thoát mái nhà, đều đặn như tiếng gõ nhịp buồn.
✧ Cậu nhân viên trẻ vừa kéo bao rác ra ngoài thì sững lại. Ở cuối hẻm, một người ngồi gục dưới mái tôn cũ rỉ sét, vai run lên theo từng cơn ho, bàn tay siết chặt con dao nhỏ. Ánh kim loại lập lòe trong bóng tối khiến tim cậu chùng xuống.
✧ Người ấy mấp máy môi, giọng thì thầm như hòa tan vào tiếng mưa:
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Con nguyện hiến dâng máu... và cả cái thân xác này của con để đổi lấy niềm tin vào ngài... Một lòng trung thành với ngài.. " // Kề con dao vào cổ //
✧ Cậu hoảng hốt lao đến, bàn tay ướt mưa nắm chặt lấy cổ tay hắn, giật mạnh con dao ra khỏi cái siết yếu ớt kia.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Anh đang làm cái quái gì vậy hả!!? " // Cậu giận dữ hét lên, xen lẫn là sự lo lắng //
✧ Một thoáng im lặng. Chỉ có tiếng gió rít qua khe hẹp, làm tấm biển gỉ sét đung đưa kẽo kẹt. Người kia chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc ướt bết lại che nửa gương mặt, đôi mắt xám xịt lóe lên một tia sáng mơ hồ.
✧ Ánh nhìn ấy khiến cậu bất giác lùi lại một bước. Không phải vì sự hung dữ, mà vì cảm giác như vừa bị khóa chặt, như thể bản thân vô tình chạm vào một thế giới bí ẩn và nguy hiểm.
✧ Hắn mỉm cười yếu ớt, dịu dàng đến đáng sợ, thì thầm:
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
"…Không phải ngài đã nghe thấy sao? Chính cậu… là câu trả lời."
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
".. Cái gì..!?? Tôi.. là câu trả lời gì!??.." // Cậu vừa sợ hãi vừa lắp bắp nói //
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Ngài ấy đã đáp lại lời thỉnh cầu của tôi... Cậu có thể cho tôi đi theo cậu được không..? "
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Tôi sẽ phục tùng, sẽ hết lòng trung thành với hồi đáp mà người đã mang đến cho tôi..! "
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Cậu bảo gì tôi làm nấy.. Thậm chí là hiến dâng cả cái mạng này, tôi chỉ muốn đi theo cậu..."
✧ Mưa đã ngớt dần, chỉ còn lại hơi ẩm lạnh phả ra từ tường gạch rêu phong. Elliot vẫn chưa hoàn hồn sau khoảnh khắc giật con dao khỏi tay người lạ. Cậu nhìn bàn tay run run kia, trắng bệch và lạnh lẽo, rồi thở dài.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Anh đứng nổi không? Để tôi đưa anh về. "
✧ Giọng cậu khàn đi vì căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn đầy thiện ý.
✧ Người kia – Two Time – chỉ im lặng nhìn Elliot. Trong ánh mắt ấy không còn vẻ trống rỗng ban nãy, mà là một thứ rực sáng khiến cậu bất giác thấy khó thở, như thể từng lời nói tử tế của mình đều bị hắn khắc sâu vào tận máu thịt.
✧ Gió lùa qua con hẻm, mang theo tiếng lách tách của những giọt mưa cuối cùng rơi xuống vũng nước. Elliot khoác chiếc áo mưa mỏng của mình cho hắn, đỡ lấy cánh tay gầy guộc để dìu bước.
✧ Trên đường về, thành phố chìm trong màn sương mờ, ánh đèn đường thỉnh thoảng nhòe đi sau lớp kính nước.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
* Mình đang làm cái gì vậy?.. Đưa người này về liệu mình có gặp nguy hiểm gì không..? *
✧ Nhưng nhìn sang gương mặt hốc hác, mái tóc còn ướt và nụ cười mong manh kia, cậu lại không nỡ buông tay.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
"…Ngài đúng là không bỏ rơi tôi." // Khẽ thì thầm, giọng nhỏ như hòa tan vào tiếng mưa //
✧ Elliot thoáng rùng mình, bàn tay siết chặt hơn vào cánh tay hắn. Cậu không trả lời, chỉ bước nhanh hơn, để lại sau lưng tiếng nước rơi đều đều như một nhịp tim lạc lõng.
〔 Nhà Elliot 〕
✧ Căn phòng nhỏ của Elliot vẫn còn mùi phô mai nướng vương vất, ánh đèn vàng hắt xuống những kệ sách và chiếc ghế sô pha cũ. Bình thường nơi này ấm áp, nhưng khi Two Time ngồi đó, ướt át và lặng lẽ, không khí bỗng đặc quánh lại.
✧ Elliot đặt khăn và cốc nước nóng trước mặt hắn.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Anh nghỉ chút đi… rồi mai tính tiếp. " // Giọng cậu cố giữ bình tĩnh. //
✧ Two Time không chạm vào cốc nước. Hắn chỉ nhìn Elliot, chăm chú đến mức khiến cậu thấy gai người, như thể mọi cử động nhỏ nhặt đều trở thành nghi thức.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Tôi đã sai...Ngài không ở trên cao..Ngài vốn dĩ luôn xuất hiện ngay trước mặt tôi..! " // Môi run run, khẽ thì thầm //
✧ Elliot sững lại, cảm giác như bị ánh mắt kia giữ chặt. Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng mưa nhỏ giọt ngoài hiên, xen lẫn nhịp tim dồn dập trong lồng ngực.
✧ Two Time mỉm cười, chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên thứ gì đó quá mức nồng nhiệt.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Xin ngài hãy cho tôi ở bên ngài để phục vụ ngài.."
✧ Elliot khẽ hít một hơi, cảm giác lạnh buốt trong ngực dần tan ra khi nhìn thấy gương mặt hốc hác và đôi mắt ươn ướt của Two Time. Hắn trông giống một kẻ lạc lối hơn là mối đe dọa.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Anh… chỉ cần nghỉ ngơi thôi. "
✧ Cậu đặt lại chiếc khăn gần tay hắn, không để chạm vào, giọng nhỏ lại.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Không cần nói mấy điều kỳ lạ đó đâu. "
✧ Two Time im lặng một thoáng, rồi cúi đầu, nụ cười thoáng qua ngọt ngào đến mức khiến Elliot bất an. Hắn không tiến lại gần nữa, nhưng ánh mắt vẫn như vòng xích vô hình quấn quanh cậu.
✧ Ngoài cửa sổ, mưa rơi thưa dần, gió lùa qua khe cửa kêu những tiếng rít dài lạnh lẽo. Elliot đứng tựa vào kệ, giữ một khoảng cách vừa đủ, đôi bàn tay nắm chặt lại. Trong lòng, cậu muốn tin rằng mình chỉ đang giúp đỡ một người xa lạ đáng thương… nhưng nỗi rợn ngợp kia vẫn len lỏi, âm ỉ như ngọn lửa ẩn dưới tro tàn.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
"…Ân huệ này… tôi sẽ không bao giờ quên." // Khẽ nhấc cốc nước lên, đôi môi run run chạm vào và thì thầm gần như vô thức //
✧ Lời nói ấy rơi xuống, dịu dàng đến mức khiến căn phòng càng thêm nghẹt thở.
✧ Elliot quay lưng đi một lúc, bận rộn xếp gọn vài chiếc hộp pizza còn sót lại trên bàn. Hắn nghĩ rằng mình chỉ cần chuẩn bị một chỗ ngủ tạm cho Two Time, rồi nghỉ ngơi. Nhưng trong lúc cậu quay đi, đôi mắt lạ thường kia vẫn âm thầm theo dõi từng cử động của cậu.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
"…Mỗi cử chỉ… mỗi hơi thở… đều thuộc về ngài." // Hít một hơi dài, giọng thì thầm như nói với chính mình //
✧ Cậu không nghe thấy, chỉ lặng lẽ chuẩn bị chiếc ghế sofa và một chiếc chăn mỏng. Khi quay lại, Elliot thoáng giật mình thấy hắn vẫn nhìn mình, nụ cười vừa ngọt ngào vừa rợn người.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Anh...có đủ ấm không...? " // Cậu ngại ngùng hỏi //
✧ Two Time chỉ nhấc một tay, chạm nhẹ vào mép chăn, rồi cúi đầu, giọng run run nhưng đầy tín nhiệm.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
"…Ở đây… bên dưới ngài… là đúng nhất."
✧ Elliot thở dài, vừa mềm lòng vừa bất an. Cậu đặt chăn xuống, ngồi ở mép ghế đối diện, giữ khoảng cách, nhưng trong lòng hiểu rằng sự hiện diện của Two Time đã kéo cậu vào một thế giới ngọt ngào… và ám ảnh đến khó thở.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" À.. ờm.. Vậy chúc anh ngủ ngon. "
∘₊✧──────✧₊∘
𝟷𝟸𝟾𝟾/𝟷𝟶𝟶𝟶
𝟶𝟾:𝟸𝟸

_ Chapter 𝟸.

♱_ 𝙲𝚑𝚊𝚙𝚝𝚎𝚛 𝟸.
.・✮⏤͟͟͞͞▒-: ✝︎ :-  
✧ Buổi sáng, Elliot giật mình tỉnh giấc. Hơi thở ấm áp phả ngay bên tai khiến anh bàng hoàng nhận ra Two Time đang ghì chặt lấy mình, vòng tay cứng rắn đến mức không tài nào gỡ ra được. Người lẽ ra phải nằm ở phòng khách, lại xuất hiện ở đây, bám chặt anh như thể đã tìm thấy chỗ thuộc về mình từ lâu.
✧ Ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt bình thản của Two Time, nhưng trong từng cử động ôm ghì, Elliot cảm nhận rõ một sự chiếm hữu âm thầm—ngọt ngào đến rợn người. Như thể cả đêm qua, cậu ta đã cố tình xóa bỏ mọi khoảng cách mà Elliot dựng lên, để chứng minh rằng nơi duy nhất Elliot có thể thuộc về… chính là trong vòng tay đó.
✧ Elliot khẽ cựa mình, cố đẩy cánh tay siết chặt kia ra nhưng bất lực. Hơi thở đều đặn của Two Time phả lên da, khiến toàn thân anh lạnh buốt lẫn nóng rát. Một thoáng run rẩy thoát ra khỏi lồng ngực, Elliot thì thầm như tự trấn an chính mình.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Cậu… cậu không nên ở đây… Tôi đã bảo cậu ngủ phòng khách rồi mà. "
✧ Không có tiếng trả lời, chỉ có vòng tay càng ôm chặt hơn, như thể lời nói của anh lại trở thành cái cớ để xiết thêm một tầng xiềng xích. Elliot cắn môi, cảm giác nghẹt thở bủa vây, nhưng trong sâu thẳm, anh lại nghe rõ tim mình lỡ một nhịp, vừa sợ hãi, vừa yếu mềm.
✧ Elliot cố gắng thở chậm lại, giọng khẽ run:
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Cậu… không nên ở đây. Tôi đã bảo rồi… "
✧ Cánh tay quanh eo anh bất ngờ siết chặt, như thể sợ anh biến mất ngay trong tích tắc. Two Time áp sát hơn, thì thầm với giọng ngọt ngào nhưng nghẹt thở:
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Em đã ở đây cả đêm, Elliot…và em sẽ không bao giờ rời đi. Anh càng đẩy em ra, em càng muốn giữ anh chặt hơn."
✧ Hơi thở của cậu nóng rực nơi cổ Elliot, kèm theo sự run rẩy không rõ là khao khát hay điên loạn. Trong thoáng chốc, Elliot cảm thấy như mình không còn là chủ thể, mà là con mồi bị giam cầm trong một thứ tình cảm vừa dịu dàng vừa ma quái.
- Bữa sáng -
✧ Buổi sáng muộn, ánh nắng tràn qua khung cửa sổ nhỏ, hắt lên bàn ăn đơn sơ mùi cà phê thơm ngát. Elliot bận rộn dọn đĩa bánh mì, giả vờ không để ý ánh mắt vẫn bám riết lấy mình từ phía đối diện. Two Time ngồi im, đôi tay đan vào nhau, trông chẳng khác gì một vị khách ngoan hiền. Nhưng Elliot biết, sau cái vẻ lặng lẽ ấy là một sự cố chấp khó lường.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Two Time… tôi đã suy nghĩ một chút. Có lẽ… sẽ tốt hơn nếu cậu có việc để làm. Ở quán pizza của tôi vẫn còn thiếu người. Nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu đến phụ giúp. Như vậy, cậu sẽ quen dần với… cuộc sống bình thường hơn. " // Anh hắng giọng, đặt tách cà phê xuống //
✧ Two Time khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lóe sáng, môi cong lên một nụ cười vừa dịu dàng vừa đáng sợ:
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Anh đang nói là… anh muốn em ở bên anh cả ngày, đúng không? "
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Không phải… ý tôi là để cậu có chỗ đứng, có việc làm. Đừng hiểu sai." // Anh chột dạ, nhíu mày //
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Dù anh gọi nó là ' việc làm ', thì cuối cùng em vẫn sẽ ở cạnh anh. Em sẽ mang đồ ăn cho anh, dọn bàn cho anh, nhìn anh mỉm cười với khách… và em sẽ ở đó, luôn luôn ở đó. " // Giọng em trầm xuống như thì thầm //
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Cậu phải nghiêm túc, Two Time. Đây không phải chuyện chơi. " // Thở dài, bất lực //
✧ Cậu ta lại mỉm cười, nụ cười ngọt ngào đến rợn người, như thể lời nhắc nhở của Elliot chỉ là một sự khẳng định thêm cho ham muốn của mình:
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Tôi rất nghiêm túc đấy, Elliot. Nghiêm túc đến mức… tôi chẳng muốn ai khác nhìn thấy anh ngoài tôi. "
✧ Bàn ăn bỗng chốc nặng nề, chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ vang lên, hòa lẫn nhịp tim dồn dập mà Elliot cố che giấu.
✧ Elliot im lặng khá lâu, ánh mắt lơ đãng rời khỏi bàn ăn. Dù lời nói của anh dứt khoát, nhưng gương mặt lại phảng phất sự mệt mỏi, như thể phải gồng mình chống chọi với một điều gì đó nặng nề.
✧ Two Time nhìn chằm chằm, khóe cười trên môi chậm rãi tắt đi. Trong khoảnh khắc, cậu đứng dậy, tiến đến sau lưng Elliot và bất ngờ vòng tay ôm siết lấy anh.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Anh không vui sao? " // Giọng cậu thì thầm, êm ái đến mức rợn người. // " Vậy để tôi gánh hết cho anh… đừng đẩy tôi ra nữa. "
✧ Hơi thở nóng hổi phả sát gáy khiến Elliot cứng đờ. Anh khẽ vùng vẫy, nhưng vòng tay ấy như xiềng xích, dịu dàng mà tàn nhẫn, ép anh phải thừa nhận sự tồn tại ngột ngạt ấy.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Two Time…" // Anh cất giọng khàn khàn, nửa trách móc, nửa bất lực // " …buông ra đi. "
✧ Nhưng cậu ta chỉ cười khẽ, ôm chặt hơn, như thể niềm an ủi duy nhất của Elliot… chỉ có thể đến từ vòng tay lệch lạc đó.
✧ Elliot cứng người, cả cơ thể căng thẳng trong vòng tay quá chặt của Two Time. Anh khẽ hít vào, định nói thêm điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ phát ra tiếng thở dài nặng nề.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Chỉ cần anh để tôi ở đây thôi… tôi sẽ khiến anh không phải lo lắng gì cả. " // Cậu ta vẫn ôm, vẫn thì thầm bên tai //
✧ Elliot nhắm mắt, đôi vai run lên một thoáng, rồi dần dần ngừng chống cự. Vòng tay ấy vừa khiến anh khó chịu, vừa đem đến một sự ấm áp kỳ lạ mà anh không muốn thừa nhận. Giữa mùi cà phê còn vương trên bàn và hơi thở nóng rát nơi cổ, Elliot đành để mặc bản thân ngồi yên trong vòng ôm ấy, bất lực chấp nhận sự ràng buộc ngọt ngào đến nghẹt thở.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" …Cậu thật phiền phức, Two Time. " // Thì thầm //
✧ Nhưng bàn tay anh lại không còn gắng gượng đẩy ra nữa.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Tôi chỉ muốn anh là của tôi thôi.. Tôi nguyện trao tất cả những gì tôi có cho anh. "
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Tôi chịu thua rồi đấy... Cậu đúng là biết làm nũng đấy. "
✧ Nghe vậy, Two Time rúc vào gần hơn, nụ cười vừa thỏa mãn vừa quái dị thoáng hiện nơi khóe môi. Cậu biết, chỉ cần nũng nịu thêm chút nữa, Elliot sẽ lại lùi một bước. Và mỗi lần như thế, khoảng cách giữa họ sẽ chẳng còn lối thoát.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Nắm được điểm yếu của ngài rồi.. "
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
!!?
∘₊✧──────✧₊∘
𝟷𝟷𝟽𝟸/𝟷𝟶𝟶𝟶
𝟷𝟻:𝟻𝟸

_ Chapter 𝟹.

♱_ 𝙲𝚑𝚊𝚙𝚝𝚎𝚛 𝟹.
.・✮⏤͟͟͞͞▒-: ✝︎ :-  
✧ Buổi trưa, quán pizza nhỏ nằm trên con phố yên ắng tỏa ra mùi thơm ấm nóng. Elliot đẩy cửa bước vào trước, tay vẫn giữ chặt cổ tay Two Time, như để chắc chắn cậu không lạc bước hay gây rắc rối. Bên trong, vài nhân viên quen thuộc đang bận rộn dọn bàn, chuẩn bị cho giờ khách đông.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Đây là nơi làm việc của tôi." // Elliot nói, giọng dứt khoát, cố giữ khoảng cách. // " Từ hôm nay, cậu sẽ phụ giúp ở đây. Cậu chỉ cần nghe theo tôi, làm đúng việc tôi giao. "
✧ Two Time đảo mắt nhìn quanh, ánh nhìn chậm rãi dừng lại ở Elliot lâu hơn bất cứ thứ gì khác. Cậu khẽ cười, giọng nhẹ nhàng nhưng hàm ý lạ lùng.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Tôi sẽ làm… miễn là lúc nào cũng được ở gần anh. "
✧ Một nhân viên tò mò liếc sang, Elliot nhanh chóng chỉnh lại:
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Ehèm...Cậu ấy là người mới. Cứ coi như thử việc thôi. "
✧ Khi Elliot quay đi để lấy nguyên liệu trong bếp, Two Time vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo anh như bóng ma không chịu buông. Những chiếc bàn, những chiếc ghế, tiếng cười rộn ràng của nhân viên — tất cả chỉ như phông nền mờ nhạt. Với Two Time, quán pizza này không phải là nơi làm việc, mà là " thánh đường" mới, nơi cậu có thể ngày đêm dõi theo Elliot mà không bị ngăn cản.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
// Elliot xắn tay áo, đặt trước mặt Two Time một chiếc tạp dề mới tinh. // " Trước tiên, mặc cái này vào. Cậu sẽ bắt đầu bằng những việc đơn giản thôi: lau bàn, mang nước cho khách, dọn chén đĩa. Không cần làm gì phức tạp. "
✧ Two Time cầm lấy tạp dề, ngón tay lướt qua sợi vải như đang chạm vào một món đồ quý giá. Cậu khoác nó lên người, ánh mắt lại hướng về Elliot, lặng lẽ quan sát từng cử động của anh.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Nghe kỹ nhé. " // Elliot tiếp tục, giọng kiên nhẫn. // " Khách vừa rời bàn thì lấy khăn lau sạch. Nếu họ gọi nước, cậu chỉ việc mang theo khay, đừng nói nhiều. Và nhớ luôn mỉm cười, lịch sự. "
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
// Two Time khẽ nghiêng đầu, nụ cười mơ hồ hiện ra. // " Tôi chỉ muốn mỉm cười với mình ngài thôi. "
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
// Elliot thoáng sững lại, rồi cau mày. // " Two Time, tôi đang nói nghiêm túc. Đây là công việc, cậu phải phân biệt được. "
✧ Cậu ta không đáp, chỉ gật đầu thật ngoan, nhưng ánh mắt vẫn bám riết vào Elliot, như thể mọi lời dặn dò kia chỉ là cái cớ để được ở cạnh anh lâu hơn.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
// Elliot thở dài, cầm một chiếc khăn đưa vào tay cậu. // " Thôi, bắt đầu đi. Lau bàn kia cho tôi trước. "
✧ Two Time cầm khăn, nhưng thay vì nhìn vào cái bàn, ánh mắt cậu vẫn dán chặt lấy Elliot, như thể bàn tay anh vừa trao cho mình không phải là một công việc, mà là một sợi dây ràng buộc ngọt ngào đến nghẹt thở.
✧ Một vị khách nữ trẻ bước vào quán, mỉm cười chào Elliot. Anh đáp lại bằng sự niềm nở quen thuộc.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Xin chào, mời cô chọn bàn. Hôm nay chúng tôi có pizza hải sản mới, cô có muốn thử không? "
✧ Cô gái gật đầu, ngồi xuống gần quầy. Elliot ghi lại đơn, nụ cười nhẹ nhàng trên môi khiến khách càng thêm thoải mái.
ᜊ_𝚁𝚊𝚗𝚍𝚘𝚖?
ᜊ_𝚁𝚊𝚗𝚍𝚘𝚖?
" Anh thật dễ thương. Tôi chắc sẽ quay lại thường xuyên mất thôi. "
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
// Elliot thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn giữ phép lịch sự. // " Cảm ơn, rất hân hạnh được phục vụ. "
✧ Ở phía xa, Two Time đặt khay nước lên bàn quá mạnh, làm ly kêu cạch một tiếng. Một nhân viên khác nhắc nhỏ, nhưng cậu không đáp, ánh mắt chỉ dán chặt vào Elliot và vị khách kia.
ᜊ_𝚁𝚊𝚗𝚍𝚘𝚖?
ᜊ_𝚁𝚊𝚗𝚍𝚘𝚖?
" Anh làm ở đây lâu chưa? Trông anh có vẻ rất yêu công việc này. "
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Cũng được vài năm rồi. Tôi thích cảm giác mang lại niềm vui cho khách hàng. "
✧ Ngay lập tức, Two Time bước tới gần, chen vào không gian giữa Elliot và cô gái, giọng ngọt lịm nhưng lạnh sống lưng.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Anh ấy không chỉ dễ thương đâu. Anh ấy còn là của tôi. "
✧ Không khí khựng lại. Elliot tròn mắt, vội kéo nhẹ tay Two Time, thì thầm gay gắt.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Cậu nói cái gì vậy? Đừng làm loạn! "
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Tôi chỉ nói sự thật thôi."
✧ Vị khách kia nhìn hai người với ánh mắt khó xử. Elliot thấy vậy chỉ có thể cười gượng.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Xin lỗi, cậu ấy mới vào làm, chưa quen việc. Mong cô bỏ qua. "
✧ Two Time không hề rút lui, chỉ đứng cạnh Elliot, bàn tay nắm chặt mép áo anh, ánh nhìn như đóng đinh vào người khách, không che giấu nổi sự chiếm hữu dữ dội.
✧ Elliot nắm chặt cổ tay Two Time, kéo cậu vào trong bếp. Cánh cửa khép lại, tách biệt khỏi ánh mắt của khách và nhân viên ngoài quầy.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Cậu bị điên rồi à? Tại sao lại nói mấy lời đó trước mặt khách? Cậu muốn tôi mất mặt sao? "
✧ Two Time đứng yên, ánh mắt sáng quắc, khóe môi cong lên đầy ngoan cố.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Tôi chỉ nói sự thật. Ngài mỉm cười với người khác, nói chuyện với người khác… tôi không chịu được. "
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Cậu phải chịu được! Đây là công việc. Ai cũng phải cười, phải thân thiện. Cậu không thể muốn nói gì thì nói như thế. "
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
// Two Time tiến một bước, ép Elliot lùi lại sát bàn bếp, giọng nhỏ dần nhưng run rẩy. // " Ngài không hiểu… tôi sợ mất ngài. Ngài là người mà tôi trân trọng nhất trên thế gian này, tôi trao toàn bộ mọi thứ của tôi cho ngài, đổi lại tôi không cần cuộc sống thứ hai nữa! Tôi chỉ muốn.. ngài là của tôi! "
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Tôi không thích có người khác tiếp cận ngài.. "
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
// Elliot nhíu mày, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn thoáng lo lắng. // " Two Time… nếu cậu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ không thể để cậu làm ở đây nữa. Cậu có hiểu không? "
✧ Two Time không còn bùng nổ dữ dội nữa, nhưng ánh mắt cậu sáng lên một cách nguy hiểm, vừa dịu dàng vừa khiến người khác rợn gáy. Cậu tiến lại gần, giọng thì thầm như lời cầu nguyện méo mó.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Elliot… ngài có biết ngài là ai trong mắt tôi không? Ngài là cứu rỗi của tôi, là lý do tôi còn thở. Tôi sinh ra… chỉ để thuộc về ngài. "
✧ Cậu khẽ chạm tay lên ngực Elliot, cảm nhận nhịp tim đang đập dồn dập. Nụ cười của cậu mềm mại, nhưng hơi run, như kẻ vừa mê say vừa nguy hiểm.
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
ᜊ﹎ ᴛᴡᴏ ᴛɪᴍᴇ
" Đừng ruồng bỏ tôi… xin ngài. Tôi sẽ ngoan, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà ngài muốn. Chỉ cần ngài cho tôi được ở đây, được hít thở cùng ngài, được quỳ dưới chân ngài… như một kẻ trung thành với người mà mình phục tùng. "
✧ Elliot đứng lặng, nửa người muốn thoát ra, nửa lại bị ánh mắt kia kéo giữ. Hai từ "trung thành" vang lên ám ảnh như một sợi xích quấn quanh tim, khiến anh bất giác mềm đi trong sự bất lực.
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
" Tôi xin lỗi.. Tôi hơi quá lời với cậu. Giờ đây là ca làm, cậu cứ làm tốt việc của mình đi. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể để về nhà nói chuyện sau cũng được."
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
ᜊ﹎ᴇʟʟɪᴏᴛ
* Mình bị cái quái gì thế này..? Tự nhủ là phải giữ khoảng cách với cậu ta nhưng không hiểu sao khi nghe những lời nói ám ảnh đó mình lại mềm lòng, lại còn để cậu ta tiếp xúc gần hơn mà không đẩy cậu ta ra nữa.. *
∘₊✧──────✧₊∘
𝟷𝟹𝟸𝟷/𝟷𝟶𝟶𝟶
𝟷𝟸:𝟺𝟸

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play