[ RhyCap ] Bé Bản Của Riêng Chủ Tịch
Chap 1: Vô Tình Gặp Nhau
⚠️ CẢNH BÁO ⚠️
Bộ truyện này được xây dựng theo phong cách tự do, không có cốt truyện rõ ràng hoặc liền mạch xuyên suốt. Tình tiết có thể thay đổi bất ngờ, diễn biến cảm xúc và hành động của nhân vật mang tính ngẫu hứng hoặc thiên về hướng giải trí – drama📍📍
Người đọc nên tiếp nhận với tâm thế thư giãn, không nên kỳ vọng vào tính logic cao hay sự nhất quán trong mạch truyện.📍📍
LƯU Ý:
Mạch truyện, cảm xúc nhân vật hoặc các mối quan hệ trong truyện có thể phát triển nhanh – mong mọi người thông cảm. Vì đây là fic thiên về cảm hứng, nên sẽ không có sự liền mạch hay chậm rãi trong tiến trình phát triển tình cảm.📍📍
👉 Đừng kỳ vọng bộ này sẽ đúng gu bạn nếu bạn yêu thích kiểu truyện chậm rãi, logic, phát triển từ từ nhaaa~📍📍
Yêu mọi người nhiều lắmmm 💛💛
📌NHỚ LÀ ĐỪNG QUÁ KÌ VỌNG RỒI TỰ THẤT VỌNG XONG BUÔNG NHỮNG LỜI KHÔNG HAY TRONG BỘ TRUYỆN NÀY ❌❌
Tiết trời cuối hạ, vùng núi cao phủ một màu xanh dịu dàng của lúa nếp
Con đường đất dẫn vào bản nhỏ quanh co, hai bên là những vạt hoa dại nở vàng rực
Một chiếc xe ô tô đen bóng dừng lại ngay đầu dốc, người đàn ông trẻ tuổi bước xuống, áo sơ mi trắng tinh khôi hơi lấm bụi sau quãng đường dài
Chủ tịch tập đoàn lớn ở thành phố
Lần đầu tiên đặt chân đến bản này
Anh được phân công đi khảo sát thực tế hai tháng về dự án hỗ trợ phát triển nông nghiệp
Công việc đối với anh không khó, nhưng điều khiến anh chú ý hơn là khung cảnh bình yên, mộc mạc nơi đây, hoàn toàn khác xa với sự náo nhiệt quen thuộc của đô thị
Nguyễn Quang Anh
/ Vừa đi vừa quan sát /
Nguyễn Quang Anh
/ nghe tiếng róc rách của con suối nhỏ và tiếng cười trong trẻo vang vọng /
Nguyễn Quang Anh
/ ngẩng lên /
Anh bắt gặp hình ảnh một chàng trai trẻ đang cúi người rửa rổ rau bên bờ nước
Dáng người không mập cũng không ốm, làn da trắng như bông bưởi, đôi mắt to tròn long lanh khi cười khiến cả khung cảnh sáng bừng
Bé bản ai trong vùng cũng quen, tính hiền lành, chăm chỉ, ngày nào cũng phụ mẹ đi nương hái rau, đi chợ phiên
Hoàng Đức Duy
/ ngước lên thấy có người lạ, thoáng chững lại /
Hoàng Đức Duy
/ Ánh mắt đen láy mang chút dè chừng, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào /
Nguyễn Quang Anh
Chào em / khẽ cười /
Nguyễn Quang Anh
Anh mới đến đây khảo sát, chưa quen đường xá…
Nguyễn Quang Anh
Có thể cho anh hỏi bản trưởng ở đâu không?
Hoàng Đức Duy
/ khẽ nghiêng đầu, chỉ tay về phía ngôi nhà sàn lớn nhất / Anh cứ đi thẳng, qua gốc cây đa đầu bản là tới
Hoàng Đức Duy
Người lạ ít khi vào bản, nên ai cũng để ý lắm đó
Nguyễn Quang Anh
/ gật đầu, trong lòng lại thấy có chút thú vị /
Anh vốn là người khéo quan sát, và chỉ qua vài câu đối đáp, đã nhận ra chàng trai này không giống những người anh từng gặp
Vừa chân thành vừa có chút cứng cỏi, không dễ để người khác bước vào khoảng riêng
Nguyễn Quang Anh
/ không vội rời đi ngay, còn cố ý dừng lại / Rau em rửa đẹp thật, xanh mướt thế này chắc nấu canh ngon lắm
Hoàng Đức Duy
/ khẽ ngượng, mím môi đáp nhỏ / Dạ… rau rừng, bình thường thôi mà
Nhưng ánh mắt Quang Anh lại sáng lên, giống như vừa tìm được cái cớ hoàn hảo
Nguyễn Quang Anh
/ nghĩ thầm / * nếu đã phải ở lại bản hai tháng, vậy thì… sao không thử bắt đầu bằng một bữa cơm quê nấu từ tay bé bản này? *
Trong lòng Quang Anh, một tia hứng thú dần nảy nở
Còn em thì chẳng biết rằng, buổi gặp gỡ tình cờ bên bờ suối hôm nay, sẽ khiến cuộc sống bình lặng của mình đổi thay từ đây
Con dợ của Duckk Dii
hẹ hẹ
Con dợ của Duckk Dii
ra bộ mới như đã hẹn với ai đó
Con dợ của Duckk Dii
Ngày cuối ở nhà
Con dợ của Duckk Dii
mời cả nhà
Chap 2: Từ Chối Nấu Cơm
Buổi chiều, bản nhỏ bắt đầu đông vui hơn khi mọi người đi làm nương về
Khói bếp từ những căn nhà sàn len lỏi bay lên trời, mùi cơm mới nấu thơm nức hòa cùng tiếng chó sủa, tiếng trẻ con nô đùa
Nguyễn Quang Anh
/ vừa rời khỏi nhà bản trưởng sau khi bàn sơ qua chuyện công việc /
Anh vẫn giữ phong thái lịch sự, ăn nói nhã nhặn, khiến người trong bản có thiện cảm
Dù vậy, tâm trí anh lại không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh chàng trai bên bờ suối ban trưa
Nguyễn Quang Anh
/ Đang đi men theo con dốc nhỏ, bất ngờ nhìn thấy em từ xa /
Hoàng Đức Duy
/ ôm một bó rau rừng cùng ít măng tre trong giỏ, dáng vẻ vội vàng, đôi chân trần thoăn thoắt bước trên con đường gập ghềnh /
Nguyễn Quang Anh
/ bật cười, cố tình bước nhanh hơn để bắt kịp /
Nguyễn Quang Anh
Em lại hái rau sao? / giọng vang lên từ phía sau /
Hoàng Đức Duy
/ hơi giật mình quay lại /
Hoàng Đức Duy
À… dạ, nhà em ăn thôi / Cúi mặt, nụ cười gượng gạo /
Nguyễn Quang Anh
/ đi sóng đôi, cố giữ giọng thân thiện / Anh ở đây hai tháng, chắc sẽ phải làm phiền mọi người nhiều
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh không giỏi chuyện nấu nướng, lại chẳng quen đồ ăn lạ…
Nguyễn Quang Anh
Hay hôm nào em nấu cho anh thử được không?
Hoàng Đức Duy
/ thoáng khựng lại, ngỡ ngàng nhìn anh /
Ở bản, ai cũng thân thiện nhưng cũng đề phòng người lạ
Em vốn sống kín đáo, ít khi trò chuyện lâu với người ngoài
Hoàng Đức Duy
/ lắc đầu nhẹ / Em… em bận phụ mẹ, chắc không tiện đâu ạ
Nguyễn Quang Anh
/ mỉm cười, ánh mắt trầm ấm như thể không coi lời từ chối ấy là chấm hết / Vậy để anh phụ em hái rau đi
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay anh rảnh, cũng muốn học xem rau rừng có những loại gì
Câu nói khiến em bất giác bật cười khẽ
Người thành phố áo quần chỉnh tề thế này, liệu có chịu nổi muỗi đốt và đất bẩn không?
Nhưng ánh mắt chân thành kia khiến em khó lòng từ chối thêm
Hoàng Đức Duy
Mai em lên nương, nếu anh không ngại thì… có thể đi cùng
Hoàng Đức Duy
Nhưng đường khó đi lắm đó
Nguyễn Quang Anh
Anh quen rồi
Nguyễn Quang Anh
Em cho anh theo với nhé
Lúc ấy, em chỉ nghĩ đơn giản rằng một vị khách thành phố muốn trải nghiệm, nào ngờ đây chính là bước đầu tiên để Quang Anh tiến gần hơn vào cuộc sống bình dị của em
Tối hôm đó, khi ngồi trong căn phòng nhỏ bản trưởng sắp xếp cho, Quang Anh mở cửa sổ nhìn ra bầu trời đầy sao
Trong lòng anh chợt dấy lên một niềm mong đợi
Ngày mai, anh sẽ được cùng em đi hái rau
Con dợ của Duckk Dii
Ổn không mấy mom
Chap 3: Lên nương
Sáng sớm, sương mù còn giăng nhẹ trên những sườn núi, gió mang theo hơi ẩm lành lạnh
Tiếng gà gáy vọng ra từ những mái nhà sàn, gọi bản làng thức dậy
Anh vốn quen với nhịp sống nhanh nơi thành phố, nhưng hôm nay anh tỉnh dậy sớm hơn mọi khi
Anh nhớ đến lời hẹn cùng bé bản lên nương hái rau
Nguyễn Quang Anh
/ thay một bộ quần áo gọn nhẹ, bỏ đôi giày da sang một bên để mang giày thể thao /
Nguyễn Quang Anh
/ Soi mình trong gương nhỏ /
Nguyễn Quang Anh
/ khẽ bật cười /
Chủ tịch tập đoàn, mỗi ngày họp bàn kế hoạch hàng triệu đô, nay lại hồi hộp như một học sinh chuẩn bị đi chơi cùng bạn
Nguyễn Quang Anh
/ ra khỏi nhà /
Nguyễn Quang Anh
/ đã thấy em đứng chờ trước cổng bản trưởng /
Hoàng Đức Duy
/ mặc áo chàm giản dị, đeo giỏ tre sau lưng, tay cầm con dao nhỏ /
Nắng sớm chiếu lên mái tóc đen mềm khiến cả người em trông thanh khiết đến lạ
Hoàng Đức Duy
Anh dậy sớm thật / ngạc nhiên, đôi mắt sáng trong /
Nguyễn Quang Anh
Đi cùng em, anh sao dám trễ / cười /
Hoàng Đức Duy
/ hơi đỏ mặt, vội quay đi /
Con đường lên nương gập ghềnh, hai bên là những vạt cỏ lau phất phơ trong gió
Hoàng Đức Duy
/ bước nhanh, quen địa hình, thỉnh thoảng lại quay sang nhắc nhở / Anh đi cẩn thận, chỗ kia trơn lắm
Hoàng Đức Duy
Đoạn này bám vào đá mà đi
Nguyễn Quang Anh
/ nghe theo, nhưng không bỏ lỡ cơ hội được gần gũi /
Có lần anh cố ý bước nhanh hơn, bàn tay kịp giữ lấy cánh tay em khi em trượt nhẹ trên lớp rêu ướt
Hoàng Đức Duy
/ khựng lại, tim đập nhanh, khẽ nói / Em quen rồi… không sao đâu
Nhưng bàn tay ấm áp kia vẫn khiến lòng em rung rinh
Em bắt đầu chỉ cho Quang Anh từng loại rau
Rau dớn, rau ngót rừng, lá đắng…
Anh lắng nghe chăm chú, còn thật sự cúi xuống hái từng nhánh non, động tác vụng về nhưng kiên nhẫn
Hoàng Đức Duy
Anh không ngại bẩn sao?
Nguyễn Quang Anh
Ngại gì chứ? Được làm cùng em, anh thấy vui mà / đáp tỉnh bơ, ánh mắt lại đầy ẩn ý /
Hoàng Đức Duy
/ vội cúi xuống giấu đi nụ cười nhỏ đang thoáng hiện nơi khóe môi /
Em biết, người đàn ông này khác hẳn những vị khách từng ghé bản
Không tỏ ra sang trọng xa cách, cũng không hời hợt
Anh nghiêm túc, mà lại rất gần gũi
Giỏ rau dần đầy, nắng cũng lên cao
Hoàng Đức Duy
/ ngẩng đầu, thấy mồ hôi trên trán Quang Anh lấm tấm, bất giác lấy khăn vải trong túi áo đưa cho anh /
Hoàng Đức Duy
Anh lau đi, không quen khí hậu dễ ốm lắm
Khoảnh khắc ấy, trái tim Quang Anh khẽ run
Một cử chỉ nhỏ thôi, nhưng lại khiến anh càng thêm chắc chắn
Anh muốn tiến sâu hơn vào thế giới giản dị này, vào cuộc đời của em
Con dợ của Duckk Dii
tặng babi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play