Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ KNY X AllGiyuu ]《静寂の声》 Tĩnh Tịch Chi Thập

Nguyệt • 001 — Huyết

.
❖ Nguyệt • 001 ❖ — Huyết
.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nee-san… hôm nay chị đẹp lắm…”
Giọng em run rẩy, như thể nếu nói to hơn thì niềm vui kia sẽ vỡ tan mất.
Tsutako khẽ mỉm cười, xoay vòng trong tấm áo cưới trắng. Ánh mắt dịu dàng rọi thẳng vào em, làm Giyuu nghẹn ngào.
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
“Cảm ơn Giyuu của chị…”
Lời nói vừa buông xuống, không gian bỗng tách toạc ra.
Một tiếng “xẹt” sắc lạnh.
Áo trắng nhuộm đỏ. Máu chảy thành dòng, rỉ xuống nền đất, nhỏ giọt “tách… tách… tách…”.
Âm thanh ấy như kim châm, từng mũi, từng mũi đâm vào màng nhĩ Giyuu.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nee-san…?”
Chị quay lại. Một nửa khuôn mặt vẫn dịu dàng, nửa còn lại… thịt bị xé toạc, lộ cả xương trắng. Vết máu từ khóe môi rơi xuống cằm, dính vào cổ áo. Chị vẫn cười. Nhưng nụ cười ấy méo mó, khô khốc, như thể chỉ còn là cái xác cứng đờ đang cố gắng bắt chước một biểu cảm dịu dàng.
Con quỷ ở phía sau, móng vuốt nó thọc sâu vào lưng chị. Từng tấc da thịt bị kéo ra chậm chạp, phát ra tiếng “rẹt… rẹt…” ghê rợn.
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
“Giyuu… chạy đi…”
Giọng chị đứt quãng, như vọng từ một hố sâu ngập máu.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không!! Không!! Em sẽ không bỏ chị!!!”
Giyuu lao tới. Nhưng càng lao tới, khoảng cách càng dài ra. Căn phòng cưới biến thành hành lang vô tận, nền nhà trơn nhớt, máu loang thành biển. Em ngã khuỵu, bàn tay trượt trong thứ đỏ lòm đặc quánh. Mùi tanh thối tràn vào mũi, khiến cổ họng em co thắt, ho sặc sụa, khạc ra từng ngụm máu tươi.
Trong tiếng ho, Giyuu nghe thấy một tiếng thì thầm mơ hồ.
“Đáng ra… mày phải chết thay tao…”
Âm thanh ấy không phải từ con quỷ, cũng không hẳn từ chị của nó. Nó vang trong đầu, từ sâu trong ngực, len vào từng khe xương.
Em ôm lấy đầu, run rẩy. Mắt mở to, nhìn chị bị lôi giật ra sau, phần thân bị kéo căng, gãy răng rắc.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nee-san!!”
Tsutako nhìn em lần cuối. Miệng nàng mấp máy:
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
“Em phải sống… nhưng… sống thay chị, hay sống thay xác chị?”
Câu hỏi dội vào đầu, lập tức căn phòng sụp xuống. Máu dâng ngập tới cổ. Em vùng vẫy, ngụp lặn trong thứ chất lỏng nóng rực, đặc sệt, dính đầy mặt. Tiếng “tách… tách…” vẫn rơi, như kim đồng hồ không bao giờ dừng.
.
.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nee-san!!”
Giyuu bật dậy, hoảng loạn, toàn thân đẫm mồ hôi. Hơi thở đứt quãng. Nhưng ngay khi em tưởng ác mộng đã qua đi… một cơn co thắt dữ dội lại xé phổi em ra.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Khụ—!! Khụ khụ—!!”
Máu phụt ra từ miệng, đỏ thẫm như chính thứ em vừa ngụp lặn trong mơ. Vệt máu nóng hổi loang xuống tay áo, chảy dài tới tận khuỷu tay. Cổ họng bỏng rát như có hàng ngàn mũi dao cứa vào.
Em gập người, ôm lấy ngực, run bần bật. Mỗi lần hít vào, phổi như bị ép nát, buộc em chỉ có thể rít ra từng hơi nhỏ, ngắn ngủi. Trong tai, tiếng “tách… tách…” từ giấc mơ vẫn chưa biến mất, từng giọt máu tưởng tượng vẫn rơi xuống, hòa với tiếng tim đập loạn nhịp.
Bóng chị gái hiện lên trước mắt em—lần này không xa vời, mà ngay bên cạnh giường.
Áo cưới trắng vẫn đỏ lòm, mắt chị đục ngầu, nụ cười nhòe nát vì máu.
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
“Em phải sống… thay chị…”
Âm thanh vang vọng, nặng nề như đè lên lồng ngực.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không… đừng nói nữa… đừng…”
Giyuu khàn giọng van xin, máu lại trào ra từ khóe môi, chảy xuống cằm, nhỏ giọt “tách… tách…” xuống đệm.
Tsutako tiến lại gần, ngồi xuống, bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai em.
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
“Em đau sao, Giyuu? Nhưng chị còn đau hơn… khi thấy em sống… mà vẫn muốn chết.”
Câu nói như lưỡi dao cuối cùng. Giyuu há miệng thở dốc, nhưng chỉ thấy thêm máu ộc ra, nghẹn nơi cuống họng.
Trong khoảnh khắc ấy, em nhận ra: sống sót không đồng nghĩa với được tha thứ. Nó chỉ là một hình phạt dài đằng đẵng, và mỗi cơn ho ra máu là sợi xích siết chặt lấy em, nhắc em rằng: em vẫn chưa trả hết nợ cho cái chết của chị gái.
Máu vẫn không ngừng trào ra, đỏ thẫm cả tay áo và đệm. Hơi thở Giyuu rít từng đợt, ngắt quãng như sợi chỉ mỏng manh sắp đứt.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Khụ… khụ khụ—!!”
Một cơn co giật bạo liệt khiến em bật ngửa ra sau. Mắt hoa lên, căn phòng quay cuồng. Máu nóng ộc ra lần nữa, bắn thành vệt dài lên nền gỗ.
Trong cơn choáng váng, Giyuu thấy chị gái vẫn đứng đó, áo cưới lấm lem, nụ cười dính máu. Chị cúi xuống, thì thầm bên tai em:
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
“Em đau sao, Giyuu…? Đau thế này mới giống chị ngày đó…”
Bàn tay lạnh lẽo vuốt nhẹ má em, để lại vệt đỏ kéo dài như dấu ấn.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nee… san… đừng…”
Em cố mở miệng, nhưng lời nói bị máu chặn ngang cổ họng. Tiếng thì thào của chị lại vang lên, chồng chéo, trùng điệp, như có hàng chục Tsutako cùng lúc nói với em:
“Sống thay chị… sống thay chị… sống thay chị…”
Âm thanh ấy dội khắp hộp sọ, làm Giyuu ôm đầu, mắt trợn trừng. Hơi thở đứt quãng, tim đập loạn, rồi—
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Khụ—!!”
Một ngụm máu lớn nữa phun ra, đỏ lòm cả tấm đệm. Cơ thể em mềm nhũn, gục xuống.
Ý thức trôi dạt. Mọi thứ tối sầm. Nhưng ngay trước khi bóng tối nuốt chửng, em nghe thấy tiếng gọi mơ hồ, rất gần, ngay bên tai:
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
Tomioka Tsutako • 冨岡 蔦子
“Giyuu… em trai của chị…”
Âm điệu ấy ngọt ngào đến xé lòng, vừa là an ủi, vừa như bản án chung thân.
Cơ thể Giyuu chìm hẳn xuống, bất tỉnh trong vũng máu của chính mình.
Mi mắt nặng trĩu, như bị ai dùng đá ghì xuống. Khi Giyuu mở được mắt, cổ họng em vẫn rát bỏng, vị máu tanh còn quẩn quanh nơi đầu lưỡi. Toàn thân ê ẩm, hơi thở đứt đoạn.
Trên đầu giường, Kanzaburō run lẩy bẩy, đôi cánh xù ra vì hoảng loạn.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Máu— máu, quạc… QUẠC!!”
Con quạ già kêu loạn, mắt đỏ ngầu, mỏ gõ liên hồi vào khung gỗ như muốn đánh thức chủ nhân.
Giyuu rùng mình, nén cơn co thắt nơi ngực, cố nhấc bàn tay run rẩy, khàn khàn nói:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ta… không sao đâu… Kanzaburō…”
Âm thanh khô rát, nhỏ xíu, như gió thổi qua cành khô.
Con quạ dừng lại, nghiêng đầu nhìn em, đôi mắt vẫn run rẩy. Nó lặp đi lặp lại, giọng nghẹn như sắp khóc:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Giyuu… Giyuu không sao? Quạc… thật sự không sao?”
Em gắng nhếch môi, nhưng nụ cười chỉ như một vết nứt gượng gạo trên gương mặt tái nhợt.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không sao… chỉ là… ác mộng thôi.”
Ngón tay còn dính máu giơ lên, chạm nhẹ vào bộ lông đã xơ xác của con quạ. Cái chạm ấy yếu ớt đến mức, tưởng như chỉ cần một làn gió thoảng qua cũng làm nó gãy.
Trong đôi mắt đục ngầu của Kanzaburō, phản chiếu thân hình của chủ nhân: một kẻ sống sót, run rẩy trong vũng máu khô, nhưng vẫn phải mỉm cười để trấn an kẻ khác.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạ—”
Con quạ khẽ kêu, giọng run rẩy như còn chưa hoàn hồn.
Giyuu chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi và thiếu ngủ. Giọng em vẫn khàn đặc, như lưỡi dao cứa vào cuống họng:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Có chuyện gì sao… Kanzaburō?”
Kanzaburō đập cánh, ngẩng đầu, rồi khàn khàn đáp:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc— có cuộc họp… Giyuu, Giyuu, ngươi ổn không?”
Câu hỏi vang lên, vừa khẩn thiết, vừa nghi ngờ, như sợ chỉ cần mình chậm một nhịp thì chủ nhân sẽ gục hẳn.
Giyuu khẽ nghiêng đầu, khoé môi nhúc nhích một chút xíu, chẳng giống nụ cười, mà giống một sự mệt mỏi muốn che giấu. Em trả lời yếu ớt:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ổn… ta ổn…”
Nhưng những giọt máu còn dính trên mép, vệt đỏ loang lổ trên chăn gối, cùng bàn tay đang run không ngừng, đã tố cáo ngược lại lời em vừa nói.
Con quạ nghiêng đầu, đôi mắt đen ngấn nước, lặp lại như đay nghiến:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Giyuu… ổn? Ổn sao? Quạc… thật sự ổn sao?”
Âm thanh ấy, không biết là lo lắng, hay là một sự kết án dịu dàng, lại khiến Giyuu bất giác nhớ đến giọng nói đã lặp đi lặp lại trong cơn ác mộng:
“Em phải sống thay chị…”
Em nhắm chặt mắt, bàn tay siết lấy ga giường, đến mức móng tay bật máu thêm lần nữa.
Cho dù thân thể rệu rã đến mức nào, Giyuu vẫn gắng chống tay xuống giường, kéo mình dậy.
Đôi chân vừa chạm sàn đã lập tức loạng choạng, khớp gối run rẩy như muốn gãy. Nhưng em cắn răng, bấu chặt lấy cột gỗ, đứng thẳng lên, cố lờ đi vũng máu đỏ thẫm còn loang lổ dưới chân.
Kanzaburō khập khiễng bước theo, từng bước nhỏ chậm chạp, cánh xõa xuống, đôi mắt luôn dán chặt lên dáng người gầy gộc ấy.
Giyuu vừa bước đi, vừa cau mày tính toán: Phải xử lý chỗ máu này… lau sạch, hong khô… trước khi ai nhìn thấy. Không ai được biết.
Cổ họng em vẫn rát, lồng ngực nhói lên từng nhịp, nhưng đầu óc chỉ quanh quẩn một nỗi lo: lỡ ai phát hiện, họ sẽ nhìn em ra sao? Một Trụ cột mà bệnh tật, run rẩy, ho ra máu như kẻ hấp hối…
Không. Tuyệt đối không được.
Em bước chậm rãi vào gian bếp nhỏ, lấy khăn thô nhúng nước, quay lại, quỳ xuống sàn. Vừa lau sạch từng vệt đỏ, vừa nghe tiếng Kanzaburō kêu khe khẽ sau lưng:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… Giyuu… họp, muộn mất… nhưng… Giyuu ổn chứ?”
Em khựng lại một thoáng, rồi cúi thấp đầu hơn, để mái tóc xõa che đi vẻ mặt tái nhợt.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ổn… ta ổn.”
Khăn thấm đầy máu, đỏ đến mức nước nhỏ giọt cũng biến thành hồng. Giyuu vò mạnh, giấu nó vào thùng gỗ, vội vã rửa tay cho đến khi ngón tay bật máu vì chà quá mạnh.
Sau đó, em thay vội bộ haori sạch, buộc dây thật gọn gàng, soi vào tấm gương mờ cũ. Trong gương, chỉ còn thấy một kiếm sĩ lạnh lùng, không một vết tích nào của cơn ác mộng vừa rồi.
Giyuu chỉnh lại chuôi kiếm bên hông, khẽ gật đầu với Kanzaburō:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Đi thôi.”
Mỗi bước đi vẫn nặng nề, mệt mỏi, nhưng trên vai em lại phủ xuống một tấm mặt nạ vô hình: một Trụ Thủy lạnh nhạt.
Giyuu chậm rãi lê từng bước, bàn chân lấm máu dính nhầy trên sàn gỗ. Mùi tanh nồng phả lên tận óc, khiến dạ dày quặn thắt.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"Kanzaburō… đừng nhìn,"
Em thì thào, bàn tay run run kéo ống tay áo lau qua loa vệt máu, chỉ càng làm nó loang rộng hơn.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
"Quạc… máu… máu…"
Con quạ già khẽ run, móng vuốt bấu chặt lên nền gỗ, mắt đen lay láy dõi theo.
Em cắn mạnh môi, đến khi có vị sắt tanh lan khắp khoang miệng, mới ép mình bước về phía chậu nước. Lòng bàn tay khẽ run khi vốc nước tạt lên sàn, mỗi vệt đỏ nhạt dần nhưng trong mắt em chỉ càng loang ra, như cả căn phòng ngập chìm trong máu.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không… không được… không ai được nhìn thấy.."
Em cúi xuống, nén cơn ho rát cháy lồng ngực. Một dòng máu đặc quánh lại ộc ra khỏi cuống họng, văng xuống mặt nước trong chậu, vẽ thành vết đỏ u ám.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"Kanzaburō…"
Giyuu mệt mỏi ngẩng lên, đôi mắt lờ mờ.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"Chỉ một lát thôi… ta ổn… chỉ cần đến được buổi họp."
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
"Quạc… Giyuu, không ổn…"
Giọng con quạ nghẹn lại, đôi cánh run run như muốn chắn phía trước, nhưng vẫn lùi từng bước theo em.
Giyuu cố gượng đứng thẳng, vai khẽ run. Trong gương mờ bụi, phản chiếu một gương mặt tái nhợt, khóe môi lấm máu. Em đưa tay vuốt vội, như muốn xoá sạch mọi dấu vết, rồi quay lưng đi—
Bóng lưng xiêu vẹo, nhưng vẫn cứ bước.
Em không tin nổi chính mình đã đi được tới nơi. Mỗi bước chân nặng trĩu, như dẫm trên đá mài. Khi dừng lại trước cổng, em phải hít sâu một hơi, chỉnh lại y phục, lau qua khóe môi, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng ngoài trời chói lòa. Các Trụ đã ngồi sẵn trên thảm cỏ trò chuyện, gió thoảng qua mùi hương lá xanh. Nhưng giữa không gian yên tĩnh ấy, Sanemi nheo mắt lại, liếc sang em—cái cau mày đầy bực bội.
Shinazugawa Sanemi • 不死川 実弥
Shinazugawa Sanemi • 不死川 実弥
"Đến trễ thế hả?!"
Giọng hắn đanh lại, không nén được khó chịu.
Em khẽ cúi đầu, không đáp. Yết hầu vừa khẽ động đã khiến cuống họng nhói buốt, như lưỡi dao cắt vào.
Vài ánh mắt khác cũng dõi đến. Touya khẽ nghiêng đầu, đôi mày cong lên lo lắng; Obanai lại lặng lẽ liếc sang, như muốn dò xét. Mùi tanh sắt loang thoảng trong gió khiến ai nhạy bén cũng ngờ vực. Nhưng không ai lên tiếng.
Một khắc sau, tất cả đồng loạt quỳ xuống, khi Oyakata-sama chậm rãi bước ra.
Giyuu theo phản xạ quỳ theo. Nhưng động tác cúi người ấy như xé rách lồng ngực, cơn ho dồn nén ập tới. Em cắn chặt răng, kìm nén. Một vệt máu nóng rực dâng lên cổ họng, tưởng như sẽ tràn ra bất cứ lúc nào.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"…Giữ lại…"
Em thầm lẩm bẩm trong lòng, móng tay bấu chặt vào đầu gối, đến bật cả máu, chỉ để giữ cho khoảnh khắc này không bị lộ.
Nhưng trong gió, mùi máu lại rõ thêm. Sanemi nheo mắt, quay phắt sang nhìn em, đôi con ngươi sắc như dao.
Em tránh đi, ánh mắt hạ thấp, khuôn mặt điềm tĩnh đến mức dường như vô cảm.
Chỉ có Kanzaburō, con quạ già, đang run rẩy đậu trên cành cây cao, như muốn kêu lên mà không dám.
Đầu óc em trống rỗng. Tiếng gió, tiếng lá, cả giọng Oyakata-sama vang lên đều như trôi xa, mờ đục. Chỉ còn lại tiếng mạch đập loạn nhịp trong tai, và cảm giác từng đợt máu nóng hổi dâng ngược lên cuống họng.
Em nghiến răng, từng cơ bắp trên mặt căng cứng, buộc bản thân phải nuốt xuống. Họng bỏng rát, bụng quặn thắt. Dường như từng ngụm máu ấy đang xé toạc lồng ngực em, cào cấu phổi em thành từng mảnh.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
*…Không được… Không… được…*
Hai bàn tay siết chặt trên đùi, móng tay cắm sâu đến bật máu, nhưng em vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, gương mặt lạnh lùng, như thể chẳng có gì xảy ra.
Kanzaburō run rẩy, đôi cánh khẽ rũ xuống, muốn kêu lên lại nghẹn ứ trong cổ.
Một số ánh mắt đã thoáng lướt sang, dừng lại trên bóng dáng của em, nặng nề, hoài nghi.
Nhưng em chỉ cúi thấp đầu thêm chút nữa.
Giấu đi tất cả.
Giấu cả máu. Giấu cả hơi thở đang đứt đoạn.
Trong lòng vang vọng một ý nghĩ duy nhất—
Nếu để lộ, mọi thứ sẽ sụp đổ.
.
.
─ •Nguyệt 001• ─

Nguyệt • 002 — Hơi Ấm

❖ Nguyệt • 002 ❖ — Hơi Ấm
.
Cuộc họp tan, tiếng xôn xao của các Trụ cột dần lùi xa. Trên thảm cỏ xanh chỉ còn mình em vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, đôi mắt vô hồn, như thể chưa nhận ra thời gian đã trôi đi.
Đến khi có tiếng vỗ cánh khe khẽ, Kanzaburō bay tới, đậu xuống vai em. Bộ lông già cỗi run run, nó cất tiếng kêu khàn khàn:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
"Quạc… Giyuu… Giyuu, ngươi có muốn nghỉ ngơi không? Thần sắt… không ổn, không ổn…"
Âm thanh ấy vang vọng vào tai, lay động trái tim đã chai sạn. Em chớp mắt, cảm giác như vừa bừng tỉnh sau một cơn mộng mị đặc quánh. Toàn thân tê dại, gối đau buốt, ngực thì rát bỏng như có lưỡi dao đang xé dần.
Nhưng đôi môi tái nhợt vẫn chỉ khẽ mấp máy, khàn khàn đáp:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
"Ta… không sao."
Kanzaburō nghiêng đầu, mỏ mấp máy, đôi mắt đen lay láy ánh lên một nỗi hoảng loạn bất lực.
Máu. Nó vẫn ngửi thấy mùi máu quanh em.
Giyuu run rẩy đứng dậy, từng cơ bắp ê ẩm, từng nhịp tim như muốn rách nát lồng ngực. Máu còn sót lại trên tay áo, cổ họng rát bỏng, toàn thân mệt rũ.
Em khẽ cúi đầu, giọng khàn khàn như thốt ra từ tận đáy tim:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Kanzaburō… liệu ta chết đi, sẽ không còn cảm nhận đau đớn, và… mọi thứ sẽ tốt hơn chứ…?”
Con quạ già khẽ rung cánh, bộ lông xù lên, mắt long lanh như vừa sợ hãi vừa căng thẳng. Tiếng kêu loạn xạ vang lên:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Không! Không! Giyuu… phải sống… phải sống!!”
Kanzaburō lao tới, móng bấu chặt vào vai em, như muốn níu lấy từng mảnh sinh lực còn sót lại trong cơ thể gầy guộc ấy. Tiếng kêu khàn khàn vang vọng quanh không gian, dồn dập đến mức khiến em giật mình, tim nhói lên như bị bóp chặt.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Sống… sống… sống…”
Con quạ tiếp tục, giọng như hét lên cả nỗi lo lắng lẫn sự tức giận với chính bản thân em.
Giyuu chợt khẽ nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể nóng ran, máu vẫn dâng lên cuống họng. Nhưng trong tiếng kêu dồn dập ấy, em nhận ra một điều: nếu còn Kanzaburō, còn người duy nhất không bỏ rơi mình, thì chết đi không phải lựa chọn duy nhất.
Nhưng đứng lên, bước đi tiếp, gồng mình chịu đựng từng cơn đau, đối với em… vẫn là một thử thách không tên, một nỗi ám ảnh vẫn theo từng nhịp tim rít từng cơn.
Giyuu bắt đầu lê từng bước nặng nhọc về Thủy Phủ, vai khẽ run, tay bấu chặt lấy chuôi kiếm để giữ thăng bằng. Mỗi bước đi đều là một trận chiến với cơ thể đang phản bội mình—khớp gối ê ẩm, phổi rát bỏng, cổ họng vẫn còn sót lại vị sắt tanh.
Đôi chân yếu ớt vấp phải gốc cây, suýt ngã nhào. Giyuu kịp bám lấy lan can ven đường, lòng thở hổn hển, máu khô vấy trên tay áo.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… Giyuu… ngươi—ngươi ổn chứ!?”
Kanzaburō kêu loạn, cánh rung rẩy, bay vòng quanh, đôi mắt đen tròn mở to đầy hoảng sợ.
Em khẽ nghiêng người, giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ta… ta ổn… Kanzaburō…”
Nhưng lời nói ấy yếu ớt, không đủ thuyết phục. Con quạ già lao xuống, đậu lên vai em, đôi móng bấu chặt, kêu khe khẽ như cố nhắc nhở:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Không… không được gượng nữa… Giyuu, phải cẩn thận…”
Giyuu cố gượng, từng bước lê lết, mắt nhìn thẳng phía trước, mặc cho mùi tanh của máu còn bám quanh, mặc cho tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mỗi lần vấp, Kanzaburō lại lo lắng, kêu lên từng tiếng khàn khàn, đánh động cả đường phố yên tĩnh.
Trong tâm trí em, ám ảnh từ cơn ác mộng trước vẫn đeo bám: máu, nỗi đau, sự cô độc. Nhưng có Kanzaburō, có một sinh mệnh duy nhất dõi theo, em lại tìm thấy một sợi dây mỏng manh để bước tiếp.
Mỗi bước đi, dù đau đớn và run rẩy, vẫn là một quyết định sống—một lần nữa, Giyuu chọn chịu đựng, chọn sống, dù toàn thân như muốn vỡ vụn.
Cuối cùng, Giyuu tìm được một chỗ nghỉ êm ái giữa những cột đá của Thủy Phủ, nơi gió thổi nhẹ, che bớt ánh nắng gay gắt. Toàn thân em mệt lử, từng cơn đau ê ẩm từ đầu đến chân khiến em gần như không nhấc nổi tay.
Em từ từ hạ người xuống, nằm xuống nền đá mát lạnh. Mắt nhắm nghiền, hơi thở khò khè, nhưng trong khoảnh khắc đó, cảm giác ám ảnh và đau đớn tạm lùi lại.
Kanzaburō không hề rời đi. Con quạ già khẽ hạ cánh, đậu sát vai Giyuu, đôi mắt đen ẩn chứa sự lo lắng và đồng cảm. Mỗi lần Giyuu khẽ run rẩy, nó liền khẽ cựa mình, cọ cọ nhẹ vào vai em như muốn trấn an:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Ta ở đây, ngươi không một mình, không một mình.”
Hơi ấm nhỏ bé từ cơ thể quạ truyền sang, như một mảnh ánh sáng le lói giữa màn đêm u ám trong tâm trí Giyuu. Em cảm nhận được sự sống còn, dù mỏng manh, vẫn đang bấu víu lấy mình.
Trong cơn mệt mỏi tuyệt đối, cơ thể rũ xuống nhưng tâm trí em lại tạm lắng dịu. Một giấc ngủ sâu, ngắn ngủi nhưng yên bình, cuốn trôi đi những nhịp tim hỗn loạn, những cơn ho rát và nỗi ám ảnh máu… ít nhất là trong khoảnh khắc này, Giyuu được phép tạm quên đi nỗi đau.
Con quạ già im lặng bên cạnh, cánh khẽ rung, vẫn giữ vững vị trí, trở thành chiếc neo nhỏ nhoi nhưng kiên định, nối liền Giyuu với sự sống mà em từng nghĩ đã sụp đổ.
Giyuu khẽ nhúc nhích, mở mắt ra. Ánh sáng ban mai lọt qua khe cột đá chiếu xuống mặt em, hơi lạnh nhè nhẹ len vào từng thớ cơ. Cơn đau vẫn còn, nhưng tạm thời giảm bớt.
Kanzaburō khẽ kêu, cánh rung rung, nhìn em:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… Giyuu… ngươi thức rồi hả? Ngươi… ổn chứ?”
Em mệt mỏi nhấc tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi, giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ừ… ta… ổn một chút… Kanzaburō.”
Con quạ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Một chút… nhưng ngươi vẫn xanh xao, xanh xao… Ta nói rồi mà, đừng ép mình quá.”
Giyuu khẽ thở dài, nhíu mày:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không ép… chỉ… chỉ cần bước tiếp thôi…”
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Bước tiếp? Nhưng Giyuu… ngươi vừa lê lết về đây… còn máu… còn run rẩy…”
Kanzaburō lo lắng kêu lên, cánh chao nhẹ.
Em mím môi, nhìn con quạ:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ta biết… nhưng nếu không bước tiếp, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn… Kanzaburō… ngươi hiểu chứ?”
Con quạ nghiêng đầu, lông xù lên, kêu khe khẽ:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… hiểu… nhưng ngươi phải hứa, không được giấu nỗi đau.”
Giyuu mỉm một nụ cười khẽ, yếu ớt:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Hứa… nhưng… nếu biết là sẽ làm phiền người khác, thì… tốt hơn là tự mình chịu.”
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Phiền ai chứ? Ngươi có ta, có ta… Ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu!”
Kanzaburō đáp, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Giyuu khẽ cúi đầu, mắt nhắm lại một chút, cảm nhận hơi ấm bé nhỏ từ con quạ:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ừ… ta biết… cảm ơn… Kanzaburō…”
Con quạ khẽ kêu, cựa cánh sát lại, như muốn dặn dò thêm:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… Giyuu… bước tiếp nhưng phải cẩn thận… đừng để máu nữa…”
Em nhíu mày, nhưng một tia nhẹ nhõm len vào trong lòng:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ừ… sẽ cẩn thận…”
Giyuu hít một hơi sâu, nhấc mình đứng dậy. Kanzaburō vẫn đậu trên vai, đôi cánh rung rung nhẹ như nhắc nhở: “Cẩn thận…”
Chậm rãi, từng bước, em rời khỏi Thủy Phủ. Trời ban mai se lạnh, nhưng trong cơ thể Giyuu, vẫn còn dư vị tanh của máu, và nhịp tim rối loạn khiến mỗi bước đi là một thử thách.
Khi đến tổng hành dinh, Kagaya đã ngồi đó, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:
Ubuyashiki Kagaya • 産屋敷 耀哉
Ubuyashiki Kagaya • 産屋敷 耀哉
“Giyuu, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm. Ta ghép ngươi với Kyojurou. Có rất nhiều quỷ xuất hiện gần vùng này.”
Giyuu khẽ gật đầu, giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Vâng…”
Kyojurou, lặng lẽ đứng cạnh, chỉ nở một nụ cười nhẹ nhưng trong mắt vẫn tỏa ra thần thái kiên định.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh ổn chứ, Tomioka? Nhìn xanh xao như vậy…”
Giyuu khẽ lắc đầu, cố giữ gương mặt vô cảm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Tôi ổn… chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ.”
Kyojurou nhíu mày, dường như không hoàn toàn tin, nhưng chỉ đáp gọn:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Cẩn thận nhé. Quỷ lần này không giống bình thường.”
Kanzaburō vỗ cánh, kêu khe khẽ bên vai Giyuu:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… Giyuu… phải cẩn thận… không được mạo hiểm…”
Em thở khẽ, siết chuôi kiếm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Biết rồi… Kanzaburō…”
Bước chân của Giyuu nặng nề nhưng quyết liệt, hòa cùng Kyojurou đi về phía vùng rừng ngoại ô. Mùi cỏ ẩm, mùi đất và một chút hơi lạnh của sáng sớm trộn lẫn, nhưng phía trước, từng tiếng lá xào xạc khiến tim em nhói lên—bóng dáng quỷ chưa xuất hiện nhưng cảm giác ám ảnh từ máu và cơn đau vẫn bám riết.
Kanzaburō rung cánh nhẹ, như nhắc nhở Giyuu luôn có một mắt xích bảo vệ, nhưng em biết… sự sống vẫn nằm trong chính đôi tay run rẩy của mình.
Gió rừng rung lên từng hồi, bóng quỷ hiện ra từ tán lá dày. Giyuu run rẩy, cơ thể vẫn nhức nhối, nhưng ánh mắt quyết liệt. Kanzaburō đậu trên vai, cánh rung rẩy, đôi mắt mở tròn:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… cẩn thận…”
Giyuu hít sâu, siết chuôi kiếm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nhất hình: Thủy Diện Trảm!”
Nhát chém vụt ra, cắt ngang cánh tay quỷ, máu bắn tung. Hơi thở của nước như lan ra theo nhát kiếm, lướt trên không khí, tạo thành một đường cong bóng nước mờ mờ xoay tròn, chạm tới khoảng hai mét xung quanh, ép quỷ phải lùi.
Không dừng lại, Giyuu xoay người:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nhị hình: Hoành Thủy Xa! ”
Cơ thể bật lên, xoay tròn, nhát kiếm quét vòng cung rộng, nước ảo dâng theo từng chuyển động, tạt ra mặt đất và cây cỏ xung quanh, ép quỷ vào vùng đánh chiếm, mất khả năng tiến công. Gió lướt qua, từng giọt nước còn vương trên mặt Giyuu, mát lạnh nhưng làm nhói thêm nhịp tim rối loạn.
Kyojurou lao tới, thanh kiếm rực lửa:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Nhất hình: Bất Tri Hỏa!”
Ngọn lửa rực lên theo đường kiếm, chém ngang thân quỷ, lan rộng cả khoảng hai mét, hơi nóng phả lên da thịt Giyuu, khiến em khẽ rùng mình nhưng vẫn bám vững kiếm.
Giyuu nhanh chóng phản ứng:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Tam hình: Lưu Lưu Vũ!”
Thanh kiếm vung theo hình sóng lượn, từng nhát cắt trôi qua, tạo một “vùng sóng” trước mặt, cản mọi đòn tấn công của quỷ. Mỗi nhát chém dồn dập, nước ảo văng ra, tung lên không trung rồi rơi xuống đất, làm nền rừng như bị phủ một lớp sương mỏng.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Ngũ hình: Viêm Hổ!”
Ngọn lửa theo hình hổ lao tới, vây quanh quỷ, ép nó về phía Giyuu. Cường độ nhiệt khiến mồ hôi lẫn máu trên người em bốc hơi, nhưng em vẫn bước tới, cất giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Lục hình: Liệt Oa!”
Cơ thể Giyuu xoay tròn, tạo ra một vòng xoáy thanh kiếm hình elip, vùng ảnh hưởng khoảng ba mét, mọi vật cản trong phạm vi đều bị cắt. Gió xoáy, mùi sắt tanh lẫn hơi nước văng tung, đánh vào mặt khiến em khẽ nhíu mày, nhưng không dừng.
Giyuu hít sâu, mắt chạm vào quỷ:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Thất hình: Chích Ba Văn Đột!”
Một nhát đâm nhanh như chớp, xuyên qua thân quỷ, mũi kiếm rung lên theo nhịp tim, tạo một “vùng đâm xuyên” dài gần một mét, chính xác vào tim quỷ. Máu bắn tung, mùi tanh nồng lan ra, và Giyuu cảm nhận rõ sự sống mong manh trong từng ngón tay.
Kyojurou, không bỏ lỡ:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Cửu hình: Luyện Ngục!”
Cậu dùng sức đẩy bản thân lao tới, tạo vụ nổ lửa lớn, vòng ảnh hưởng hơn ba mét, quỷ không kịp né, bị ép vào nhát chém cuối cùng của Giyuu.
Giyuu thở hổn hển, tay run, mồ hôi và máu lẫn vào nhau. Kanzaburō cựa mình, đậu sát vai, khe khẽ kêu:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc… sống… vẫn phải sống…”
Em chậm rãi hít một hơi, dù đau đớn, dù mệt nhọc:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Cảm ơn… Rengoku…”
Kyojurou mỉm cười:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Không cần cảm ơn… Hãy sống sót, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Sau trận chiến, rừng núi trở nên tĩnh lặng. Tất cả quỷ đã bị diệt, chỉ còn mùi khói lửa và máu vương trên mặt đất. Giyuu đứng đó, cơ thể run rẩy, mồ hôi và máu lẫn lộn, từng nhịp tim như đánh thình thịch trong lồng ngực. Kanzaburō đậu sát vai, đôi cánh rung khẽ, như lo lắng cho từng bước di chuyển của em.
Giyuu thở hổn hển, giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Đau quá… lòng ngực lại quặng thắt…”
Em nghĩ vậy trong lòng, không hay biết rằng Kyojurou đang nghe thấy tất cả. Anh đứng cách một khoảng, hơi bàng hoàng, ánh mắt nặng trĩu. Sự im lặng của Giyuu, nỗi mệt mỏi và nhịp tim rối loạn, tất cả tạo nên một cảm giác… vừa căng thẳng vừa bất lực.
Kyojurou không nói gì, chỉ nhìn Giyuu từng cử chỉ run rẩy, tự nhủ:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“là Huyết quỷ thuật..?”
Giyuu khẽ dựa người vào một thân cây, mồ hôi lẫn máu nhỏ xuống đất, mắt nhắm lại. Kanzaburō khẽ kêu, cố tạo cảm giác ấm áp bên vai em, nhưng Giyuu vẫn hoàn toàn không hay biết ánh mắt bàng hoàng và lo lắng của Kyojurou đang dõi theo.
Không có tiếng kiếm, không có tiếng quỷ gầm. Chỉ còn sự im lặng bao trùm, chỉ có nhịp thở gấp gáp và hơi ấm nhỏ bé của Kanzaburō, bên cạnh một người duy nhất hiểu rằng Giyuu đang chịu đựng nhiều hơn mọi người tưởng.
Kyojurou tiến tới, ánh mắt đỏ rực nhưng nặng trĩu:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh ổn không? Tomioka-san?”
Giyuu hít một hơi, cố gắng điều hòa nhịp thở, miệng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không sao…”
Trong lòng em, cơn đau ở lồng ngực quặn thắt từng nhịp. Em nghĩ thầm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Bộ mình thể hiện đau đớn lộ liễu lắm sao…”
Em không hay biết rằng Kyojurou có thể nghe thấy tất cả—từng nhịp tim run rẩy, từng cơn đau âm ỉ, từng hơi thở gấp. Cậu đứng im lặng bên cạnh, ánh mắt dõi theo, như chứng kiến một nỗi đau mà Giyuu cố che giấu, nhưng thực ra không thể.
Kanzaburō đậu sát vai em, cánh rung khẽ, tạo hơi ấm nhỏ bé. Giyuu vẫn tưởng mình đang giấu được mọi thứ, không hề nhận ra rằng có một người hiểu rõ nỗi đau mà em đang âm thầm chịu đựng—và chỉ lặng lẽ bên em, không lời khuyên, không can thiệp.
Kyojurou đứng đó, ánh mắt đỏ rực vẫn chăm chú theo từng nhịp thở run rẩy của Giyuu. Trong lòng cậu, một cơn bối rối lạ thường trào lên. Tại sao… Cậu lại nghe được tiếng lòng của Giyuu? Tại sao nỗi đau mà em cố giấu kín bấy lâu nay, giờ lại vang lên rõ mồn một trước cậu?
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Tomioka… liệu anh có ổn không?”
Cậu tự hỏi, nhưng không dám hỏi ra. Giyuu miệng nói “không sao”, nhưng từng nhịp tim, từng cơn nhói nơi lồng ngực, từng hơi thở khò khè… đều tiết lộ một điều khác.
Em vẫn cố giữ vẻ kiên cường, vẫn mỉm cười khàn khàn, không để ai biết rằng bên trong, em đang âm thầm than đau. Kyojurou chỉ đứng lặng, im lặng quan sát, bối rối xen lẫn lo lắng, như một chứng nhân bất lực nhưng cũng là điểm tựa duy nhất.
Kanzaburō đậu gần vai Giyuu, cánh rung khẽ, tạo hơi ấm nhỏ bé. Giyuu hoàn toàn không hay, vẫn nghĩ rằng mọi thứ vẫn bình thường, vẫn tưởng mình che giấu được nỗi đau. Nhưng Kyojurou, với nỗi bối rối và lo lắng trong lòng, biết rõ—em không ổn.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Tomioka-san… anh có cần em cõng về không? Trông anh xanh xao quá, e rằng đứng dậy thôi cũng không ổn.”
Kyojurou nói, giọng trầm nhưng mang theo chút bối rối.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Khôn—”
Giyuu định từ chối, nhưng chưa kịp nói hết, Kyojurou đã nhanh chóng bế sốc em lên, bước đi vững chãi.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh không cần phải khách sáo, đều là đồng đội cả!”
Cậu vừa đi vừa nói, ánh mắt dõi theo từng nhịp tim run rẩy và cử động yếu ớt của Giyuu, vừa lo lắng vừa kiên quyết.
Giyuu, nằm gọn trong vòng tay Kyojurou, cảm giác cơ thể mềm nhũn, không thể tự đứng nổi, nhưng vẫn cố nén cơn đau, miệng mỉm cười nhạt khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không sao… thật mà…”
Nhưng sâu trong lòng, từng nhịp tim, từng cơn đau quặn thắt vẫn vang lên âm thầm, chỉ Kyojurou cảm nhận được. Kanzaburō bay lượn quanh họ, cánh rung nhẹ, như tiếp thêm hơi ấm cho cả hai.
Bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn nhịp thở và bước chân vững chắc của Kyojurou, mang theo sự đồng hành âm thầm mà Giyuu hoàn toàn không hay biết.
Trên đường về Thủy Phủ, Kyojurou cảm nhận Giyuu nhẹ bẫng trên vai mình. Gần như em không còn sức lực gì, từng cử động run rẩy chỉ vừa đủ để giữ thăng bằng.
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh… thật sự… rất nhẹ…”
Cậu thầm nghĩ, lòng bâng khuâng xen lẫn lo lắng.
Giyuu khẽ thở hổn hển, mắt lim dim, những nhịp tim gấp gáp dần chậm lại. Kanzaburō đậu sát vai, cánh rung nhẹ, như tạo thêm hơi ấm và nhịp điệu bình yên cho cơ thể kiệt quệ của Giyuu.
Chẳng bao lâu, em bắt đầu liu thiu, gục vào vai Kyojurou, miệng khẽ mấp máy như còn muốn nói gì đó, nhưng rồi giấc ngủ mệt mỏi kéo đến, nhấn chìm tất cả.
Kyojurou không dám nói gì, chỉ bước đi đều đặn, ánh mắt dõi theo từng hơi thở nhẹ dần của Giyuu. Mọi lo lắng, bối rối và nỗi đau mà chỉ anh biết, giờ hòa vào tĩnh lặng bao quanh họ—một sự đồng hành âm thầm nhưng đầy ám ảnh.
Kyojurou bước đi chậm rãi trên con đường dẫn về Thủy Phủ. Trên vai cậu, Giyuu gần như mềm nhũn, chỉ còn cảm giác nhẹ bẫng như một chiếc lá rơi. Cậu nghe rõ từng hơi thở yếu ớt, từng nhịp tim run rẩy, mà em vẫn chưa hề hay biết rằng mình đang để lộ nỗi đau thầm kín.
Kanzaburō bay vù vù bên cạnh, cánh rung khẽ như nhắc nhở cậu rằng Giyuu cần được che chở. Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn em, ánh mắt đỏ rực pha lẫn bối rối và lo lắng:
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
Rengoku Kyojurou • 煉獄 杏寿郎
“Anh có ổn không, Tomioka-san… thật sự…”
Giyuu, mắt lim dim, miệng khẽ mấp máy nhưng không nói gì, bắt đầu liu thiu vào giấc ngủ mệt mỏi. Từng cơn đau âm ỉ quặn thắt nơi lồng ngực, từng nhịp tim rối, tất cả như được nhấn chìm trong hơi ấm và nhịp bước đều đặn của Kyojurou.
Khi đến Thủy Phủ, Kyojurou nhẹ nhàng đặt Giyuu xuống một chiếc giường đã chuẩn bị sẵn. Kanzaburō đậu gần, cánh rung khẽ, tạo một khoảng không ấm áp. Giyuu vẫn còn lim dim, thỉnh thoảng nhếch môi khẽ mỉm cười trong giấc ngủ.
Kyojurou ngồi xuống bên cạnh, im lặng quan sát. Cậu biết, em vẫn chưa hoàn toàn ổn, nhưng ít nhất giờ này, em có thể nghỉ ngơi. Sự im lặng của cậu như tấm khiên vô hình che chắn cho em, trong khi bên ngoài, thế giới vẫn tĩnh lặng, chỉ còn nhịp thở đều đặn và hơi ấm của Kanzaburō.
Giyuu chìm dần vào giấc ngủ, cơ thể mềm nhũn và nhẹ bẫng, và lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, em không phải gồng mình chịu đựng cơn đau. Kyojurou vẫn ngồi bên, im lặng, chỉ để chứng kiến, bảo vệ và đồng hành âm thầm—một sự hiện diện duy nhất mà Giyuu không hề nhận ra.
Đêm dần sâu, tĩnh lặng bao trùm Thủy Phủ.
.
.
─ •Nguyệt 002• ─

Nguyệt • 003 — Vực

❖ Nguyệt • 003 ❖ — Vực
.
Ánh nắng sớm xuyên qua khe cửa hẹp, lặng lẽ rọi vào Thủy Phủ. Những vệt sáng vàng mỏng như sợi tơ rơi trên gương mặt của Giyuu, vẽ nên từng đường nét mềm mại, yên bình đến lạ.
Tuy vậy, ngay giữa khung cảnh thanh thản ấy, vẫn còn sót lại chút gì mệt mỏi nơi khóe mắt, làn da tái nhợt và đôi môi khẽ nhợt nhạt. Hơi thở em đều đều, nhưng không giấu nổi sự nặng nề đã hằn sâu vào thân thể.
Kanzaburō vẫn đậu ngay bên cạnh, cánh rung nhẹ như canh gác, đôi mắt đen láy dõi theo từng cử động của em. Nó khẽ kêu “quạc” rất khẽ, như sợ làm phiền giấc ngủ mong manh mà em hiếm khi có được.
Trong khoảnh khắc ấy, Giyuu khẽ trở mình, ánh sáng vàng ôm lấy khuôn mặt xanh xao, khiến người nhìn không biết nên gọi đó là vẻ đẹp yên bình… hay là một nỗi bi thương khó thốt thành lời.
Em khẽ mở mắt, hàng mi run run như vừa rũ bỏ được lớp bụi mờ che phủ giấc mộng. Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua khung cửa, rơi xuống gối chăn mềm mại, ấm áp lạ thường. Hơi thở em bình ổn, không còn dồn dập, ngực không còn căng thít như khi vùng vẫy trong những cơn ác mộng triền miên. Cả người nhẹ nhõm, tựa hồ bao xiềng xích vô hình đã được tháo gỡ, để lại một khoảng lặng dịu dàng trong tâm khảm.
Em chớp mắt thêm lần nữa, nhận ra bầu trời ngoài kia xanh trong đến mức như được gột rửa. Giọt nắng đầu ngày vẽ lên gương mặt em một vệt sáng ấm, dịu dàng hơn bất cứ vòng tay nào. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy như mình vừa bước ra khỏi một vực sâu u tối, trở lại với thế giới thật sự — nơi còn có ánh sáng, còn có bình yên.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“...Mình về phủ rồi sao..?”
Giyuu khẽ mở mắt, giọng nói yếu ớt vang trong không gian yên tĩnh.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc—! Về rồi, về rồi! Giyuu, Giyuu, ngươi ngủ say lắm. Là Viêm Trụ, Viêm Trụ bế ngươi về đấy!”
Kanzaburō vừa nói vừa rung cánh, giọng lắp bắp nhưng đầy nhẹ nhõm.
Giyuu im lặng vài giây, ánh mắt hơi xa xăm, như chưa thể nhớ lại tất cả. Sau cùng em khẽ lắc đầu, thì thầm:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ta… làm phiền cậu ấy rồi.”
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Không! Không phiền! Viêm trụ vui mà, vui mà!”
Con quạ kêu lên, lông dựng lên như muốn nhấn mạnh từng chữ.
Giyuu thoáng mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho sự trống rỗng trong ánh mắt. Em đưa tay che trán, lòng ngực lại nhói lên một thoáng, rồi khẽ thở dài, giọng khàn khàn:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Thật ra… ta chẳng mạnh mẽ như họ nghĩ đâu.”
Giyuu thở dài, ánh mắt lặng lẽ nhìn trần nhà, giọng khàn khàn như sắp tắt.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc! Không phải thế! Giyuu mạnh lắm, mạnh lắm!”
Kanzaburō nhảy nhót ngay đầu giường, đôi cánh đập phành phạch như muốn xua đi mọi suy nghĩ tiêu cực.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“...Mạnh sao?”
Giyuu nhắm mắt lại, khóe môi thoáng nhếch thành một nụ cười tự giễu.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Một kẻ không bảo vệ được ai, lúc nào cũng lê lết giữa đau đớn… vậy cũng tính là mạnh à?”
Con quạ già giật mình, vội vã kêu to:
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Có! Giyuu mạnh! Giyuu sống sót, sống sót là mạnh! Quạc— sống mới quý giá! Không được coi thường bản thân!”
Giyuu mở mắt, nhìn con quạ đang run rẩy nhưng vẫn cố gắng bảo vệ em bằng tiếng kêu yếu ớt. Trong đáy mắt thoáng gợn sóng, giọng nói nhẹ như gió:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Kanzaburō… ngươi là con quạ ngốc nhất mà ta từng gặp.”
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc! Ngốc cũng được! Chỉ cần Giyuu sống thôi, sống thôi!”
Giyuu khẽ cười, nụ cười yếu ớt pha lẫn cay đắng. Trong căn phòng vắng, chỉ còn tiếng quạ kêu vang vọng, như muốn níu giữ hơi thở của một kẻ đang mòn mỏi giữa ranh giới sinh tồn.
Giyuu khẽ khép mắt lại, hơi thở mệt mỏi kéo dài. Nhưng ngay lúc ấy, Kanzaburō bất ngờ lao xuống, mổ mạnh một cái ngay trên trán em.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“...Á.”
Giyuu khẽ rên, mở mắt nhìn con quạ đang xù lông dữ tợn.
Kanzaburo • 寛三郎
Kanzaburo • 寛三郎
“Quạc! Không được nghĩ bậy! Không được chết! Sống! Sống, nghe rõ chưa!?”
Kanzaburō kêu lớn, giọng vang khàn khàn, giống như một bậc trưởng bối nghiêm khắc dạy dỗ đứa trẻ bướng bỉnh.
Giyuu sững lại, im lặng một lúc lâu. Em biết, cái đau nơi trán chẳng là gì so với cơn quặn thắt trong lồng ngực, nhưng lại chạm tới một góc nhỏ trong trái tim tưởng chừng đã hóa đá.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Ngươi thật cứng đầu… Kanzaburō.”
Giọng em khàn khàn, yếu ớt đến mức như tan vào không khí.
Con quạ già chỉ đáp lại bằng tiếng “quạc” dõng dạc, đôi cánh xòe rộng như muốn bao bọc lấy chủ nhân.
Giyuu nhìn nó, khóe môi khẽ cong lên một thoáng. Rồi mí mắt dần nặng trĩu, giấc ngủ một lần nữa kéo đến, xoa dịu những mệt mỏi dày đặc trong cơ thể.
Kanzaburō vẫn đậu bên cạnh, ánh mắt đen láy không rời khỏi em, như sợ rằng chỉ một khắc lơ là thôi… Giyuu sẽ buông bỏ tất cả.
Trong hơi thở mong manh của đêm vắng, một con người đang ngủ, còn một con quạ đang canh giữ.
Em mơ thấy mình đứng dưới ánh chiều tà mờ nhạt, con đường núi trải dài, gió thổi mang theo hương rừng thông quen thuộc. Ở cuối con dốc, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy đến, đôi chân trần dính đất, mái tóc màu cảm đào tung bay trong gió, giọng nói sáng lấp lánh như chuông ngân:
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Này, Giyuu!! Tớ ở đây!!”
Em sững lại, đôi mắt mở to, khóe môi run rẩy, tim như ngừng đập một nhịp:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Sabito…!? Là… cậu sao…?”
Cậu bé mười ba tuổi mỉm cười, nụ cười thuần khiết và rạng rỡ, ánh sáng trong đôi mắt ấy trong suốt như hồ nước đầu hạ. Cậu chạy tới, dang rộng tay, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy tay em, ấm áp, quen thuộc, khiến Giyuu nghẹn ngào:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Sabito… tớ… tớ xin lỗi…”
Nhưng bàn tay đang nắm chặt ấy dần lạnh đi, sự ấm áp rút cạn như bị bóng tối nuốt chửng. Gương mặt Sabito méo mó, đôi mắt rực lên sắc hận ý ghê rợn, nụ cười nứt ra như vết gãy, giọng nói bỗng khàn khàn, xoáy sâu vào tận cùng tâm trí em:
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Xin lỗi ư? Nếu hôm đó cậu chết thay tớ… có phải tốt hơn không, Giyuu!?”
Một cơn đau nhói như lưỡi dao cắm sâu vào ngực, thân thể em run rẩy, hơi thở nghẹn lại. Từng ký ức ám ảnh ùa về — ngày hôm đó, dòng máu, tiếng hét, sự bất lực…
Sabito cười, nhưng nụ cười ấy đầy méo mó, đôi mắt đỏ ngầu, giọng lặp đi lặp lại, như hàng trăm mũi kim xuyên vào tai:
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Cậu đáng lẽ phải chết, đáng lẽ không nên sống sót một mình… Cậu vô dụng… Cậu chỉ biết kéo dài sự sống trong hổ thẹn thôi, Giyuu!!”
Trong giấc mơ, thân thể em đau nhức đến mức khó mà đứng vững, da thịt như bị xé rách, máu rỉ ra từ vết thương vô hình. Mỗi lời của Sabito như một nhát chém, dồn ép em đến tận cùng sự tuyệt vọng.
Ánh sáng buổi chiều hoàn toàn biến mất, thay vào đó là màn đêm đặc quánh, quỷ dị, lạnh lẽo.
Trong mơ, em ngã quỵ xuống nền đất lạnh lẽo, đôi bàn tay gắng bấu víu lấy đất cát mà vẫn run lên không ngừng. Đau đớn trong ngực như thiêu đốt, từng hơi thở kéo theo vị tanh tưởi của máu.
Trước mặt em, Sabito bước từng bước chậm rãi, đôi chân trần dẫm lên vũng máu loang rộng, tiếng bước vang rền như tiếng búa giáng xuống tim em. Khuôn mặt cậu ngày một biến dạng, da nứt ra như những vết gỗ mục, đôi mắt tràn ngập oán hận:
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Cậu nhớ không, Giyuu? Ngày đó… tớ đã che chắn cho cậu. Tớ đã chết thay cho cậu. Nhưng tại sao, tại sao kẻ sống sót lại là cậu!?”
Em mở miệng định nói, nhưng cổ họng nghẹn cứng, chỉ khạc ra máu đỏ. Mọi từ ngữ hóa thành tro bụi, chẳng cách nào biện hộ.
Sabito cúi xuống, ghì vai em thật mạnh, móng tay như xuyên sâu vào da thịt. Giọng cậu dội vào đầu em, từng chữ từng chữ như găm thẳng vào tim:
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Cậu sống làm gì? Sống để lặp lại sự hèn nhát ấy ư? Để nhìn thêm bao nhiêu người ngã xuống nữa? Để một lần nữa bất lực nhìn kẻ khác chết thay cho mình?”
Máu trong lồng ngực trào ngược, cơn đau đẩy em đến bờ vực, toàn thân co giật. Trong mắt Giyuu, gương mặt Sabito vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa thân thiết lại vừa ghê tởm — như thể tất cả tình thương ngày xưa đã bị nuốt chửng, chỉ còn lại hận thù và oán trách.
Ánh sáng mờ nhạt cuối cùng biến mất, bóng tối đặc quánh ép chặt lấy thân thể em. Tim em đập loạn, như sắp nổ tung ra từng mảnh.
Trong giây phút ấy, Sabito ghé sát tai em, giọng thì thầm nhưng lạnh buốt như lưỡi dao:
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Giyuu… cái chết mới là giải thoát của cậu. Tỉnh dậy làm gì nữa, khi cậu vốn không xứng sống?”
Em gào lên, một tiếng gào nghẹn đặc trong máu:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Im đi!! Sabito… tớ không hèn nhát! Tớ… tớ chỉ…”
Giọng em vỡ vụn, vừa bật ra đã bị cơn đau siết nghẹt. Phổi như bị kim châm ngàn vạn lỗ, tim thì quặn thắt như có ai đang nghiền nát trong tay. Từng hơi thở là từng lưỡi dao cứa thẳng vào cổ họng, khiến tiếng la cũng hóa thành rên rỉ run rẩy.
Nhưng Sabito chẳng mảy may dao động. Cậu bật cười, một tràng cười vỡ toang, méo mó, ghê rợn, cứa vào tai như tiếng gươm chém vào xương.
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Cậu chỉ cái gì!? Chỉ biết đứng nhìn tớ chết! Đứng nhìn Tsutako chết! Đứng nhìn bao nhiêu người ngã xuống trước mắt cậu!!”
Mỗi cái tên vang lên như một nhát chém phanh vào tâm can, khiến em run rẩy muốn ngã nhào. Gối quỵ xuống nền, bàn tay cào nát đất mà chẳng thể níu giữ lấy chút hơi tàn.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Không… không phải…”
Em thì thầm, giọng khản đặc như tiếng gió rít.
Sabito bóp chặt cằm em, buộc em ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu, hằn sâu oán hận:
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Cậu sống là để chứng kiến thêm nhiều cái chết nữa, Giyuu! Cậu còn sống, chính là một tội lỗi!!”
Trái tim em thắt lại. Một cơn đau buốt xuyên thẳng từ ngực ra sau lưng, như có lưỡi gươm vô hình đâm xuyên qua. Hơi thở đứt đoạn, cổ họng bật ra một tiếng rên nghẹn, mắt nhòa đi bởi máu và lệ.
Thân thể em run rẩy, nhưng từ sâu thẳm, vẫn bật lên tiếng gào khản đặc, yếu ớt mà đầy tuyệt vọng:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Nếu tớ… có thể… chọn lại… tớ sẽ chết thay cho cậu… Sabito!!”
Lời vừa thoát ra, toàn thân Giyuu co giật, cơn đau như muốn xé rách từng mạch máu. Thế nhưng, Sabito chỉ nhìn em, nụ cười méo mó ấy càng rộng, vừa như mỉa mai, vừa như xác nhận rằng lời thú nhận này đến quá muộn…
Em muốn níu tay Sabito. Nhưng càng đưa tay ra, đầu ngón tay em càng rách toạc, máu rỉ xuống, từng giọt từng giọt nóng rực, rơi vào khoảng không lạnh lẽo.
Sabito nhoẻn cười, nhưng nụ cười ấy méo mó, kéo dài đến tận mang tai, hàm răng nhuốm máu cắn vào chính môi mình.
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Cậu chỉ là kẻ thừa sống sót thôi, Giyuu. Cậu không đáng.”
Tiếng nói ấy như lưỡi dao thọc thẳng vào lồng ngực. Ngay khoảnh khắc đó, ngực em quặn lại dữ dội, như thể xương sườn gãy vụn đâm vào phổi. Hơi thở nghẹt cứng, máu từ cổ họng em phun ra, đỏ tươi loang xuống cằm.
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Sabito— đừng… xin đừng nói thế…!”
Em gào, nhưng tiếng gào bật ra thành những cơn ho rách nát, từng cơn đau đè nén cả thân thể.
Sabito tiến lại gần, gương mặt biến dạng, vặn vẹo như ác quỷ, đôi mắt trừng lớn, đỏ như than hồng. Cậu ghì sát vào tai em, thì thầm như nguyền rủa:
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
Akarawa Sabito • 赤澤 錆兎
“Sống đi, Giyuu… sống để mãi mãi nhớ cái chết của tớ. Sống để chịu đựng thay tớ. Cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi tớ đâu.”
Lời vừa dứt, thân hình Sabito nổ tung thành từng mảnh máu, bắn đầy lên mặt em. Mùi tanh nồng nặc, nóng rẫy bám chặt vào da, len vào tận mũi, tận cổ họng.
Em ngồi sụp xuống, bàn tay run rẩy vơ vào khoảng không, nhưng chỉ thấy máu — máu tràn ngập lòng bàn tay, máu từ ngực, từ miệng, từ ảo ảnh ghê rợn đang thấm ướt y phục.
Mỗi nhịp tim, em đều cảm giác mình đang chết dần.
Trong cơn đau ngợp thở, em mở to mắt, giọt lệ hòa lẫn với máu, nghẹn lại trong cổ. Không còn Sabito, chỉ còn tiếng cười văng vẳng, như móng tay cào vào tim.
Một thứ ám ảnh tanh nồng, khắc sâu đến mức không còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Máu hòa cùng nước mắt, nghẹn nơi cổ họng, em chỉ thốt ra được một câu run rẩy, rơi tõm vào khoảng không vô tận:
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
Tomioka Giyuu • 冨岡 義勇
“Tớ… không muốn…”
Cả thế giới chìm xuống trong tiếng nấc vô thanh.
.
.
─ •Nguyệt 003• ─

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play