Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Lâm Tường] Hạo Tường, Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 1 : Gặp gỡ dưới mưa

Quản Gia (nam)
Quản Gia (nam)
Công tử, phía trước có người chắn đường.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//Vén rèm kiệu, nhíu mày// Ai to gan như vậy?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
//Đứng giữa đường, áo ướt sũng, tay đặt lên chuôi kiếm// Kiệu lớn thì sao? Đường này là của chung thiên hạ, không phải riêng nhà ngươi. Mau tránh đi.
Quản Gia (nam)
Quản Gia (nam)
Láo xược! Có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?!
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//Ngăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu // Ngươi tên gì?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không cần biết. Ta không muốn rắc rối, nhưng nếu kiệu này còn chắn đường, ta sẽ rút kiếm.
Quản Gia (nam)
Quản Gia (nam)
Công tử, cho phép ta bắt hắn quỳ xuống xin lỗi!
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//giọng trầm, dứt khoát//Lui xuống. //nghiêng đầu, đôi mắt sáng lạnh vẫn nhìn chằm chằm Hạo Tường//… Ngươi quả có gan. Lần đầu tiên có kẻ dám chặn kiệu của ta.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
//mím môi, ánh mắt kiên định//Ta chỉ đi đường mình đi. Ngươi ngồi kiệu sang, ta đi bộ nghèo hèn, nhưng đất trời này đâu thiên vị riêng ai.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//khẽ nhếch môi, nụ cười nửa như châm chọc nửa như hứng thú//… Khẩu khí ngông cuồng. Ngươi là ai trong giang hồ?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Một kẻ vô danh. Nhưng nhớ kỹ, kẻ vô danh này không sợ quyền thế.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//Nhìn xoáy sâu, chậm rãi//Tốt. Ta nhớ mặt ngươi rồi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
//nắm chặt chuôi kiếm, lòng thoáng run nhưng không để lộ// … Ta cũng sẽ không quên ánh mắt này.
Quản Gia (nam)
Quản Gia (nam)
Công tử, chỉ là một tên áo vải, sao ngài còn lưu tâm?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(tựa lưng vào nệm, giọng nhạt) Vì ánh mắt ấy… không giống phàm nhân
Quản Gia (nam)
Quản Gia (nam)
Ý ngài là?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ngông cuồng, nhưng trong trẻo. Có lẽ, kẻ đó còn hữu dụng hơn ngươi tưởng
[Ngoài kia, Hạo Tường lau nước mưa trên mặt, quay người đi vào ngõ hẹp. Trong lòng cậu âm thầm khó hiểu: vì sao ánh mắt người trong kiệu kia lại bám lấy mình lâu đến thế?]

Chương 2 : Lần gặp ở chợ

[Buổi trưa, phố chợ nhộn nhịp, tiếng rao hàng ồn ào.]
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(tay xách túi vải, chen qua đám đông) Một đấu gạo bao nhiêu? Giảm chút đi, ta mua luôn.
Người Bán Gạo
Người Bán Gạo
Ba mươi đồng. Muốn thì lấy, không thì thôi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(nhíu mày, tay chạm chuôi kiếm) Ngươi lừa kẻ mù chữ thì được, nhưng ta không ngu. Hôm qua rõ ràng hai mươi.
Người Bán Gạo
Người Bán Gạo
(Cười gượng) … Được rồi, ngươi lấy đi.
[Một bóng kiệu nhỏ dừng bên đường. Mành kiệu khẽ nâng.]
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(nhìn ra, ánh mắt chợt lóe lên) Quả nhiên là ngươi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(giật mình, quay phắt lại) … Công tử hôm trước?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(Bước xuống, dáng áo trắng giữa phố chợ bụi bặm) Không ngờ kẻ đứng chắn kiệu lại chỉ là người đi mua gạo.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(sầm mặt) Ta mua gạo thì có gì sai? Chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ có công tử mới được ăn cơm?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(cười nhẹ, bước lại gần) Ta không nghĩ vậy. Chỉ là, nhìn ngươi… thảm quá. Áo rách, giày ướt, gạo rẻ. Nếu ta đoán không lầm, ngươi thậm chí không biết chữ để trả giá.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(Cứng họng, mặt hơi đỏ) … Ngươi quản làm gì! Ta sống được là đủ.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(Ánh mắt sắc lại) Không. Sống như thế là mù quáng. Không biết chữ, ngươi sẽ mãi bị chèn ép.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(cười nhạt, chống nạnh) Biết chữ thì sao? Có chữ thì cơm tự rơi vào miệng chắc? Có chữ thì thương thế tự lành chắc
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(Áp sát hơn, giọng trầm) Có chữ thì ngươi sẽ không bị dắt mũi, không bị cười nhạo, không mãi đứng dưới người khác.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(hơi khựng, cắn môi) …
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(nhìn chằm chằm, chậm rãi) Ta có thể dạy ngươi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(giật mình, ngẩng lên nhìn thẳng) Ngươi… muốn làm thầy ta?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(mỉm cười nhạt) Không. Ta muốn thử xem, kẻ ngông cuồng đứng giữa mưa hôm đó, khi ngồi xuống cầm bút, liệu còn ngang bướng được không.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(tim khẽ rung, lập tức quay đi) Ta không rảnh để theo trò chơi của ngươi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(nhún vai, thong thả) Vậy thì cứ chờ đi. Sẽ có ngày chính ngươi tự bước vào phủ ta.
[Tiếng kiệu lại vang lên. Tuấn Lâm bước lên, bóng áo trắng dần khuất giữa phố. Hạo Tường siết chặt nắm tay, trong lòng khó chịu kỳ lạ, không rõ vì tức giận hay vì ánh mắt kia lưu lại quá sâu.]

Chương 3: Vết thương và lời hứa

[Đêm tối, ngoài thành. Tiếng kiếm va chạm, tiếng hét vang lên.]
Giang Hồ
Giang Hồ
Mau giao đồ ra!
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(thở gấp, cầm kiếm gạt ra) Đồ này không phải của ta, đừng ép!
Giang Hồ
Giang Hồ
Láo! Một tên áo vải cũng dám chống lại bọn ta?!
[Ánh kiếm loáng lên, vai Hạo Tường bị chém xước. Máu chảy thấm áo.]
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(Mím môi, cố trụ) Ta thà chết cũng không đưa.
[Đám giang hồ cười lớn, chuẩn bị vây lại. Lúc này, tiếng vó ngựa vang lên.]
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(xuất hiện trên lưng ngựa, mắt lạnh như băng) Kẻ nào dám động vào người của ta?
Giang Hồ
Giang Hồ
Công tử Tuấn Lâm?! … Rút!
[Đám người vội bỏ chạy. Hạo Tường loạng choạng ngã ngồi xuống đất.]
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(nhảy xuống, bước đến gần) Ngươi… thật sự không biết quý mạng mình.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(ngẩng đầu, môi tái) Ta không cần ngươi xen vào.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(nắm chặt cổ tay hắn, kéo lên) Câm miệng. Nếu ta không đến, giờ ngươi đã thành xác lạnh rồi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(khó chịu, muốn giằng ra nhưng bất lực) …
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(cúi nhìn vai chảy máu, ánh mắt tối đi) Vết thương này sâu. Đi, theo ta về phủ.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(cắn răng) Ta không cần
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(ghì chặt, giọng trầm lạnh) Ngươi không có quyền chọn.
[Một lát sau, trong phòng phủ Tuấn Lâm. Đèn lồng sáng ấm. Hạo Tường ngồi trên giường, áo ngoài đã được cởi, băng vải quấn quanh vai.]
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(liếc mắt, bực dọc) Ta nói rồi, đừng động vào ta.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(tay vẫn siết chặt băng, ánh mắt sắc bén) Nếu để ngươi tự băng, mai chắc chỉ còn xác khô.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
...
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(ngồi xuống đối diện, giọng dịu đi) Hạo Tường, ngươi mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ ấy chẳng qua là lớp vỏ rách nát. Ngươi không biết chữ, không có bối cảnh, lại liều lĩnh… Tự mình đi đến đâu?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(ngẩn người, mím môi) …
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(áp sát hơn, giọng chậm rãi) Ở lại. Ta sẽ dạy ngươi chữ, dạy ngươi cách tồn tại. Đổi lại, ngươi không được chết vô ích như hôm nay.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
(tim khẽ run, nhìn vào mắt Tuấn Lâm) Tại sao… lại muốn dạy ta?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
(cười nhạt) Vì từ giây phút ngươi chắn kiệu của ta, ta đã biết… ngươi khác biệt.
[Không khí lặng lại, chỉ còn tiếng tim Hạo Tường đập dồn, hỗn loạn. Trong lòng cậu , một sợi dây vô hình đang dần siết chặt.]

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play