[Đn Blue Lock] Đợi
chap 1
Trời chạng vạng. Thành phố khoác lên tấm áo mờ sương, ánh đèn đường vàng vọt trải dài theo lối đi. Itoshi Rin thường không để tâm đến những chi tiết ấy, nhưng hôm nay, đôi mắt cậu lại vô thức dừng lại ở chúng—bởi lẽ bên cạnh Rin, có một người khiến mọi thứ trở nên… khác.
Hitori Satoru bước cạnh Rin, dáng đi thong thả, bàn tay cầm một lon trà ấm. Anh không nói nhiều, nhưng mỗi khi lên tiếng, giọng nói dịu dàng như gió thoảng, có cách làm Rin chậm nhịp tim trong thoáng chốc.
Hitori Satoru
Cậu lại tập quá giờ nữa rồi.
Satoru khẽ liếc sang, ánh mắt ôn hòa nhưng ẩn chứa sự quan tâm không nói ra.
Một thứ vô hình mà có thể nhận ra
Rin hạ thấp tầm nhìn, gương mặt hờ hững thường ngày chẳng biểu lộ gì rõ rệt.
Rin Itoshi
…Không có gì cả. Tôi quen rồi.
Câu trả lời quen thuộc. Và sự im lặng tiếp nối. Nhưng với Satoru, khoảng lặng ấy không hề nặng nề anh chỉ khẽ cười, như thể Rin mãi mãi là một cậu bé cần có người đứng bên cạnh.
Rin biết rõ Satoru không giống những người khác. Anh không áp đặt, không đòi hỏi, chỉ âm thầm dõi theo, sẵn sàng chìa tay ra khi Rin lặng lẽ gục ngã.
Thế nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến Rin thấy mệt mỏi—mệt vì trái tim mình không chịu nghe lời, không chịu dừng lại ở ranh giới “bạn bè”.
Cậu liếc sang. Gương mặt Satoru sáng dưới ánh đèn, tĩnh lặng và gần gũi. Rin muốn giữ lấy, nhưng cũng biết rõ, đôi tay này không thể đưa ra.
Giữa họ, luôn tồn tại một khoảng cách mỏng manh, mong manh đến mức chỉ một bước chân thôi là có thể chạm tới. Nhưng không ai bước.
Đêm buông xuống. Trên nền trời, ánh sao yếu ớt lấp lánh. Rin lặng lẽ nghĩ, có lẽ chính sự dịu dàng ấy… là xiềng xích khiến cậu chẳng thể thoát ra.
chap 2
Hitori Satoru chưa từng phủ nhận sự thật: lần đầu tiên anh chú ý đến Itoshi Rin, không phải vì chính con người cậu, mà bởi một cái tên khác—Itoshi Sae.
Sae, ngôi sao sáng rực trong bóng đá Nhật Bản, mang thứ tài năng khiến người khác ngước nhìn.
Satoru từng gặp Sae một lần, ngắn ngủi nhưng đủ để để lại dấu ấn sâu trong trí nhớ. Sự sắc bén, tự tin và tỏa sáng ấy, khiến anh không thể nào quên.
Và rồi, khi biết Rin—người em trai của Sae—Satoru đã chọn bước đến gần.
Ban đầu, đó chỉ là sự tò mò, một cách níu giữ dư âm từ cái bóng mang tên Sae. Rin, trong mắt Satoru, vừa quen vừa lạ: không phải ánh hào quang chói lòa, mà là ngọn lửa âm ỉ, cố gắng cháy lên trong lặng lẽ.
Hitori Satoru
Cậu giống anh trai mình ở điểm nào đó…
Satoru từng buột miệng nói thế trong một lần trò chuyện. Rin không đáp, chỉ khẽ siết tay, nỗi đau chạm đến tận đáy tim.
Từ ngày ấy, Rin hiểu. Trong đôi mắt dịu dàng kia, mình chẳng bao giờ là chính mình. Chỉ là một cái bóng.
Nhưng trớ trêu thay, chính sự dịu dàng ấy lại là thứ Rin không thể từ bỏ.Dù biết rõ mỗi ánh nhìn, mỗi cái chạm nhẹ của Satoru đều mang dáng hình Sae, Rin vẫn cứ để bản thân trượt dài trong cảm giác ấy.
Một buổi tối muộn, Rin ngồi cạnh Satoru trên ghế công viên. Thành phố lặng lẽ, ánh đèn xa xa như nhòe đi trong đôi mắt cậu.
Rin Itoshi
…Nếu không có anh trai tôi, liệu anh có còn ở đây không?
Câu hỏi bật ra, như một vết rạn nứt nơi đáy tim Rin.
Satoru khựng lại. Trong thoáng chốc, ánh mắt anh không giấu nổi sự xao động. Nhưng rồi, anh chỉ mỉm cười—nụ cười dịu dàng đến mức khiến Rin thấy nghẹt thở.
Hitori Satoru
Cậu nghĩ quá nhiều rồi, Rin.
Đáp án né tránh. Vẫn dịu dàng, nhưng chẳng bao giờ thật lòng.
Rin cúi đầu, bàn tay đặt trên đùi siết chặt đến run rẩy. Khoảng cách giữa họ, một lần nữa, lại bị kéo giãn.
Trăng khuya treo cao, chiếu sáng con đường tĩnh lặng. Trong im lặng ấy, có một trái tim đang rạn nứt từng chút một.
chap 3 : say
Cơn mưa đêm rơi rả rích ngoài khung cửa kính. Căn phòng ngập ánh sáng vàng dịu, hơi ấm phả ra từ tách trà trên bàn. Rin ngồi im, vai buông thõng, áo sơ mi mỏng ướt một mảng vì chạy trong mưa.
Satoru nhìn cậu, khẽ thở dài, lấy khăn lau qua mái tóc ướt rối. Động tác nhẹ nhàng, kiên nhẫn, như thể Rin mãi là một đứa trẻ không biết tự chăm sóc mình.
Hitori Satoru
Lúc nào cậu cũng thế… chẳng bao giờ chịu để ý đến bản thân.
Giọng Satoru lẫn trong tiếng mưa, đều đều nhưng mang chút trách cứ.
Rin im lặng. Cậu không cãi lại, chỉ để mặc cho bàn tay kia chạm đến, từng cái chạm nhỏ thôi cũng khiến tim cậu như bị kéo căng đến nghẹt thở.
Chẳng biết do mưa, do hơi rượu còn vương, hay do sự dịu dàng quá mức ấy, mà ngực Rin bất giác dâng lên một nỗi thôi thúc khó tả.
Rin ngẩng mặt. Đôi mắt xanh thẫm phản chiếu ánh đèn, như có sóng ngầm cuộn xiết. Giọng cậu thấp, run, nhưng mang theo sức nặng.
Rin Itoshi
Tôi… không muốn làm bạn của anh nữa.
Rin Itoshi
Tôi... Muốn làm nửa kia của anh.
Căn phòng như lặng đi trong một thoáng. Khăn trong tay Satoru ngừng lại, không khí đặc quánh lại.
Ánh nhìn của anh dao động, rất nhanh thôi, rồi trở lại dịu dàng như cũ. Anh đặt khăn xuống, đưa tay vuốt gọn mái tóc ẩm của Rin, khẽ cười.
Hitori Satoru
Rin, cậu đang say rồi.
Một câu nói, nhẹ nhàng mà tàn nhẫn.
Trái tim Rin siết lại. Cậu muốn phản bác, muốn gào lên rằng mình hoàn toàn tỉnh táo, rằng từng lời kia là thật. Nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng không cho phép bất cứ điều gì vượt ranh giới, mọi từ ngữ đều nghẹn lại trong cổ.
Cậu chỉ có thể cúi đầu, để mái tóc ướt che khuất biểu cảm.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi đều. Trong tiếng mưa, một trái tim đã bộc lộ, nhưng lại bị phủ lấp bởi chính sự dịu dàng mà cậu khát khao.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play