Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Những Năm Tháng Bỏ Lỡ.

Chapter 1

Một đêm tĩnh lặng của Thành Phố T.
Kiều An một tay cầm di động, một tay cầm vali bước đi nhịp nhàn ra khỏi sân bay.
Kiểu An
Kiểu An
| Alo! Chi Chi. |
Đầu dây bên kia sộc xệt mấy tiếng, là tiếng ma xác của chăn nệm.
Hạ Chi
Hạ Chi
| Wuể.... Ai vậy? | //Giọng ngái ngủ//
Kiều An có chút bất lực, cô dừng chân ở một chỗ thích hợp để đón taxi.
Kiểu An
Kiểu An
| Chi Chi, là tớ, Kiều An! |
Hạ Chi
Hạ Chi
| Hả..? |
Kiểu An
Kiểu An
//Thở dài//
Kiểu An
Kiểu An
| Không phải cậu nói sẽ đến sân bay đón tớ sao? Bây giờ vẫn còn nằm trên giường ngủ? |
Bên kia thoáng im lặng, rồi độ ngột phát lên một tiếng la chói tai. Cô đảo mắt nhích di động ra xa một chút, sau đó lại thu về kề vào tai.
Hạ Chi có lẽ đã nhớ ra lời hứa với bạn thân, cô nàng bèn vừa hớt hãi chạy vòng vòng trong phòng, vừa liền miệng nói một tràn qua máy.
Kiểu An
Kiểu An
| Không cần vội, tớ chỉ vừa mới xuống máy bay. |
Hạ Chi
Hạ Chi
| Đợi đợi đợi đợi! |
Hạ Chi
Hạ Chi
| Tớ sắp rồi, đến với cậu ngay đây!!! |
Kiểu An
Kiểu An
| Được được, vậy tớ cúp máy trước nhé. |
Nói rồi cô lấy di động xuống, tay khẽ dùng lực ấn vào nút tắc màn hình cuộc gọi liền bị ngắt.
Kiểu An
Kiểu An
//Ngẩng người nhìn đèn đường//
Bây giờ chỉ mới mười giờ mấy tối, thành phố là nơi sống về đêm, cho nên dù khuya đến đâu vẫn là người xe tấp nập.
Kiều An đã bốn năm không quay lại đây, nơi cô được sanh ra, cũng là nơi cô bị vứt đi.
Nhưng kỳ thật nơi này cũng là nơi cô từng hạnh phúc nhất, rời đi lâu quá rồi nên quay về thôi... Muốn có cuộc sống tốt hơn, không phải vất vả đau thương thêm nữa.
Kiểu An
Kiểu An
//Cúi đầu//
Kiểu An
Kiểu An
" Thời tiết Thanh Phố T vẫn luôn vậy nhỉ? Lạnh đến run người... "
Kiểu An
Kiểu An
" Mọi người sống tốt không nhỉ..? "
Từ "Mọi người" này kỳ thật còn có một người đặt biệt ẩn nấp bên trong, nhưng khi cái tên đó hiện lên trong đầu cô lại vội vã phủi nó đi.
[ Cướp! Cướp!!!! ]
[ Ai giúp tôi với có cướp!!! ]
Một tiếng la thất thanh vang dội trong đêm, Kiều An liếc mắt nhìn sau đó lại cúi đầu nhìn xuống đất. Cô không quan tâm? Không, cô đợi gã cướp chạy ngang qua mình, cố tình dơ chân ra chặn lấy đường chạy của gã.
Gã cướp lo nắm túi xách chạy thục mạng, vừa chạy vừa ngoái lại xem nên chả để ý dưới chân mình có cái gì.
Kiểu An
Kiểu An
//Hơi chau mày//
Kiểu An
Kiểu An
" Lực chân tốt thật đấy... "
Gã cướp ngã lộn mấy vòng trên đất, lấy lại cân bằng lại vì trẹo chân mà chật vật đứng lên trừng mắt với cô.
Kiều An nâng mi nhìn gã, thất gã trẹo chân vẫn hung dữ ném túi sách vế phía cô, lực đạo không nhẹ. Cũng không biết bên trong có cái gì lại vừa cứng vừa sắt, dù cô đưa tay lên đỡ vẫn bị đập hoặc bị cứa vào.
Kiểu An
Kiểu An
//Cầm lại đàng hoàng//
[ Cảm ơn... Cảm ơn cô gái! ]
Kiểu An
Kiểu An
//Lắc đầu//
Kiều An mắc chứng sợ xã hội, cô chỉ có thể lắc đầu tỏ ý không cần cảm ơn rồi trao trả lại túi sách cho dì qua đường.
Thêm mấy câu khách sáo cuối cùng dì ấy cũng đi, cô lại nhìn xuống bàn tay và cổ tay bị cứa rách vẫn đáng rơi m.á.u kia. Rốt cuộc nhìn cũng không thèm nhìn, đút lại vào túi áo khoác.
End

Chapter 2

Hạ Chi hớt hãi phóng xe đến sân bay, từ xa xa đã thấy Kiều An đứng trong lề đường đợi.
Hạ Chi
Hạ Chi
An An!
Kiểu An
Kiểu An
//Ngẩng đầu mỉm cười//
Kiểu An
Kiểu An
Cậu đến rồi.
Kiều An vô thức rứt hai tay ra khỏi áo khoác, đôi tay trắng nõn bên tay phải vậy mà loang lổ những vết đỏ li ti.
Hạ Chi nhìn mà phát hoảng, vội vội vàng vàng nhét cô vào trong xe, vừa chạy vừa hỏi lý do rồi đưa cô thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Trước cửa bệnh viện.
Kiểu An
Kiểu An
... Rách da một chút thôi mà.
Kiểu An
Kiểu An
//Thu mắt nhìn Hạ Chi//
Kiểu An
Kiểu An
Có cần phải đến bệnh viện lớn như vậy không?
Hạ Chi
Hạ Chi
Cần! Tớ thấy cần không tả nỗi!
Hạ Chi biểu cảm phong phú kéo tay cô vào trong, không biết lấy tự tin ở đâu ra mà dẫn cô đi thẳng đến phòng khám... Cũng không biết có biết phòng khám hợp lý ở đâu không...
Cứ thế Hạ Chi dẫn cô đến một căn phòng bác sĩ, trực tiếp gõ cửa rồi đẩy luôn cô vào.
Kiểu An
Kiểu An
...?
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
//Ngẩng đầu//
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
!?
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
An... //Mím môi cúi đầu//
Kiều An cũng ngây ra, làm thế quái nào đụng mặt bạn trai cũ ngay trong bệnh viện vậy? Cô bất động tại chỗ, không dám nhấc chân nhấc tay bừa bãi.
Lúc chia tay không vẻ vang lắm, giờ gặp lại vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ. Bao nhiêu lời nói khó nghe lúc chia tay đều nói hết rồi, ừm... Và đương nhiên Kiều An đơn phương tự nói!
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Đến đây. //Lạnh nhạt//
Kiểu An
Kiểu An
...
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
//Ngẩng đầu// Không nghe?
Kiều An được anh kéo ra khỏi dòng suy nghĩ lẫn quẩn, cuối cùng lại chận chạp bước đến ngồi xuống đối diện anh.
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Vết thương?
Kiểu An
Kiểu An
//Đưa tay ra//
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
//Cau mày//
Thật ra anh để ý từ lúc ngẩng lên nhìn lần đầu tiên rồi, chỉ là không nghĩ vết thương có chút nặng hơn anh nghĩ.
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
" Vừa quay về đã bị thương! "
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Bị thương từ vật gì?
Anh vừa hỏi vừa đứng dậy khỏi ghế, lấy dụng cụ vệ sinh rồi đồ băng bó đến trước mặt cô, chậm rãi đặt xuống bàn xem vết thương cho cô.
Kiểu An
Kiểu An
Túi xách.
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Rõ ràng.
Kiểu An
Kiểu An
......
Kiều An chậm rì rì kể lại cho anh nghe vì sao mình bị thương, nghe xong anh không khỏi cười lạnh.
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Thật biết cách giúp người.
Tay cô được anh nân trong lòng bàn tay ấm nóng của mình, anh thoa thuốc còn giữ thối quen xưa mà thổi mấy hơi, cử chỉ nhẹ nhàn nhất có thể. Kiều An nhìn đến ngây người, gương mặt quen thuộc trong giấc mơ mỗi đêm bây giờ ở trước mắt, cô lại lơ mơ không phân biệt được là thực tế hay chỉ là một giấc mơ.
Thẩm Dực Xuyên xử lý xong tay cô liền quăng dụng cụ vào khay, động tác không nhẹ phát ra một tiếng động khẽ. Anh đứng thẳng người, hai tay đút túi áo, cặp mắt kính rộng bạc còn treo trên cánh mũi, ánh mắt lạnh nhạt như có như không từ trên cao nhìn xuống cô.
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Vết thương ít nhất một tuần không thể chạm nước.
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Không được mang đồ nặng.
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Không được hoạt động quá mức.
Anh chộp lấy lọ vệ sinh vết thương trên kệ, thảy vào người cô. Kiều An theo phản xạ mà chụp lấy cầm trên tay, từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu không dám nhìn lên anh.
Thẩm Dực Xuyên thấy cô không phản ứng, chỉ nhếch môi cười lạnh, quay vê ghế ngồi.
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Xong rồi, chưa muốn đi sao?
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Thế nào? Lưu luyến tôi à?
Kiều An nâng mắt nhìn anh, đôi mắt to tròn long lanh, lông mi mềm mại khẽ run rẩy theo từng cái chớp của cô. Thẩm Dực Xuyên thu lại nụ cười cợt nhã, hít sâu một hơi kìm lại những thứ ngổn ngang trong lòng.
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
Ra ngoài!
Kiểu An
Kiểu An
"... Lại cáu gắt vô cớ. "
Kiểu An
Kiểu An
//Chậm rãi ra khỏi phòng//
Thẩm Dực Xuyên
Thẩm Dực Xuyên
//Ngã người nhắm mắt//
End

Chapter 3

Kiều An ra khỏi phòng khám, Hạ Chi đã đứng đợi sẵn bên ngoài. Thấy cô ra cô nàng liền chạy lại xem vết thương sau đó là chở cô về nhà.
Hạ Chi
Hạ Chi
Hầy zà, cậu đó! Lần sau phải thận trọng một chút, có biết chưa?
Kiểu An
Kiểu An
... Ừm, Biết rồi mà^^
Sau đó Hạ Chi còn nói thêm rất nhiều thứ, nhưng Kiều An vốn dĩ chả nghe thêm một cái gì. Não bộ cô từ lúc gặp lại Thẩm Dực Xuyên đã luôn tua lại lúc cả hai chia tay một cách đau khổ nhất kia, rồi lại tua đến đoạn lúc cả hai vui vẻ hạnh phúc cùng nhau vược qua các kỳ thi của trường v... v...
Kiểu An
Kiểu An
" Bốn năm rồi... Anh ấy có vẻ sống tốt nhỉ? "
Kiểu An
Kiểu An
//Nhìn ra cửa kính xe//
Hạ Chi
Hạ Chi
Này An An? Tớ nói nãy giờ cậu có nghe câu nào không vậy?
Kiểu An
Kiểu An
//Quay đầu// Hả..? Cậu.. Nói cái gì?
Hạ Chi giận đến tím tái, hên cô ấy vẫn đang cầm vô lăng, không thì đã nhào vào lý lẽ với cô rồi!
Hạ Chi
Hạ Chi
Cậu đúng là..! Bực chết tớ!!!
Kiểu An
Kiểu An
... //Nắm chặt dây an toàn//
Hạ Chi lại càm ràm không thôi, tốc độ xe cũng tăng nhanh theo từng phút. Ngồi trên xe thêm mười lăm phút nữa liền đến chung cư Hạ Chi ở.
Cô về đây cũng chưa thuê được chổ ở, nhà cũng không có để về nên Hạ Chi đã kéo cô đến ở cùng.
Hạ Chi
Hạ Chi
An An, đây, chìa khóa phòng.
Kiểu An
Kiểu An
//Nhận lấy// Cảm ơn cậu.
Hạ Chi
Hạ Chi
Xời! Ơn nghĩa gì chứ!
Hạ Chi
Hạ Chi
Cậu mau dọn đồ đạc vào tủ rồi tắm rửa gì đi.
Hạ Chi
Hạ Chi
Tớ đi đặt đồ ăn.
Kiểu An
Kiểu An
Đồ ăn ngoài sao?
Hạ Chi
Hạ Chi
Đúng rồi!
Kiểu An
Kiểu An
... Nhà cậu còn nguyên liệu nấu ăn không?
Hạ Chi
Hạ Chi
Không có, tớ không hay nấu ăn nên không có mua.
Hạ Chi
Hạ Chi
Cậu muốn tự nấu ăn hả? Dưới chung cư có siêu thị tiện lợi ấy.
Hạ Chi
Hạ Chi
Tắm đi rồi tớ cùng cậu đi mua, tiện thể mua luôn đồ ăn vặt^^
Kiểu An
Kiểu An
Ừm, vậy cậu đợi tớ một chút.
Hạ Chi
Hạ Chi
Được!
Nói rồi Hạ Chi rời phòng cô, đi ra phòng khách nằm ườn lên sofa lướt di động. Cô trong phòng dọn dẹp qua loa đồ đạc của mình rồi quơ đại một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Siêu thị tiện lợi mở cửa 24h, những công nhân cùng chung cư đi làm khuya về cũng ghé xuống đây nà mua đồ. Kiều An được Hạ Chi dẫn xuống siêu thị, đi mất mấy vòng mới miễn cưỡng mua xong những thứ cần thiết.
Cô mua chỉ là đồ đông lạnh, rau cãi và ít đồ nấu nướng khác. Hạ Chi thì lượn qua lượn lại mấy kệ bánh kẹo, kết quả là cái giỏ đầy nhót đồ ăn vặt.
Hạ Chi
Hạ Chi
An An, cậu mua nhiều đồ dự trữ quá rồi nha.
Kiểu An
Kiểu An
Không nhiều bằng giỏ của cậu đâu^^
Hạ Chi
Hạ Chi
//Chột dạ// Thì.. Ừm cứ coi là vậy đi!
Kiểu An
Kiểu An
Chúng ta tính tiền rồi về, tớ nấu cho cậu một bữa tối ngon!
Hạ Chi
Hạ Chi
Nhất trí!
End

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play