[Gachiakuta] Hikari
Chương 1: Hikari
Hikari không nhớ rõ ngày hôm đó bắt đầu như thế nào.
Trong trí nhớ chắp vá, có ánh sáng chói lòa từ trên cao, tiếng giày sắt dậm trên nền đá, và mùi khét lẹt của sắt nung.
Bé nhớ mẹ vẫn đang hát khe khẽ, tay vá lại con gấu bông rách.
Bố thì đang cười, bảo “rồi sẽ có một nơi cho gia đình mình thôi”.
Một tiếng nổ. Một tiếng thét. Máu bắn tung tóe như sơn đỏ vẽ lên tường.
Hikari thấy bóng bố mẹ quỵ xuống, nhưng đôi mắt nhỏ nhắn lúc đó không hiểu.
Hikari
Bố mẹ đi xa một chút thôi.
Hikari
Chắc họ còn bận việc.
Thế nhưng, trong giấc mơ lặp đi lặp lại nơi hố sâu lạnh lẽo, Hikari lại thấy rõ hơn: đôi bàn tay run rẩy của mẹ, ánh mắt rỗng đi của bố, và tiếng la hét bị nuốt chửng bởi vực sâu.
Chỉ còn lại con gấu bông vấy máu, ôm chặt trong lòng.
Bé gọi nó là “bố mẹ”, thủ thỉ mỗi đêm, tin rằng ngày mai khi mở mắt ra, họ sẽ mỉm cười trước mặt mình
Tiếng kim loại va chạm vang lên lạnh lẽo.
Bàn tay nhỏ bé của Hikari bị xô thẳng ra mép vực.
Một tên lính hất hàm, ném con gấu bông rách xuống trước.
Hikari vươn tay theo bản năng, cố nắm lấy mẹ, nắm lấy bố... nhưng chỉ thấy khoảng trống.
Bé cắn môi đến bật máu, thì thào
Hikari
Không sao... bố mẹ chỉ đi xa thôi.
Hikari
Chút nữa... bố mẹ sẽ đến tìm mình...
Một kẻ nhếch mép, lẩm bẩm:
“Bẩn thỉu. Phiền phức. Giữ lại cũng chỉ tốn cơm. Vứt cho sạch đi.”
Chúng giơ gậy, đẩy mạnh, và Hikari rơi.
Khoảnh khắc ấy, bé như thấy cả thiên giới quay lưng lại, coi mình chẳng khác gì túi rác bẩn.
Cơ thể bé rơi xuyên qua từng lớp ánh sáng, rồi bóng tối nuốt chửng.
Cú rơi bắt đầu như một cú ngã bình thường.
Nhưng càng rơi, Hikari càng nhận ra, nó không có điểm dừng.
Gió quất vào mặt, cơ thể bé nhỏ xoay vòng, không thể kiểm soát.
Xung quanh, rác rưởi rơi cùng bé: bàn ghế gãy tan thành mảnh, chai lọ xoay loạn, cả xác động vật thối rữa, tất cả hòa vào nhau thành cơn mưa chết chóc.
Mỗi lần chạm mắt vào một món đồ rơi ngang, Hikari lại thấy như thấy một mảnh đời của chính mình cũng bị vứt bỏ.
bé nấc lên, ôm chặt con gấu rách.
Một khoảng tối khổng lồ mở ra bên dưới.
Xa xa, Thiên Giới giờ chỉ còn là chấm sáng nhạt, như một ngọn đèn xa xôi không bao giờ với tới được nữa.
Rơi.
Rơi mãi.
Đến mức dạ dày quặn thắt, đến mức không còn cảm giác thời gian.
Và rồi mặt đất của hố sâu trồi lên như miệng quái vật.
Bãi rác khổng lồ, chất đống cao ngất, bốc mùi hôi thối, loang lổ ánh sáng đỏ từ những khe nứt.
Từ trong đống rác, hàng trăm đôi mắt vàng vọt mở ra.
Chúng ngẩng đầu nhìn kẻ mới rơi xuống.
Chương 2: Ban Thú
Hikari cảm thấy không khí đặc quánh lại, mùi hôi thối pha lẫn kim loại sắt gỉ cứa vào phổi.
Không khí nồng nặc mùi thối rữa xộc vào phổi, ngực bé đau nhói.
Đàn ban thú gầm rít, từng bước áp sát, ánh mắt vàng khè lóe trong bóng tối.
Hikari lùi mãi, lùi mãi, cho tới khi cả cơ thể chạm vào một đống rác nhọn hoắt.
Máu rỉ ra từ cánh tay bé, nhỏ xuống con gấu.
Trong trí nhớ mơ hồ hiện lên giọng bố:
“Hikari, ôm thật chặt những gì con yêu quý. Nó sẽ bảo vệ con.”
Bé nấc lên, cắn chặt môi đến bật máu:
Hikari
Bố mẹ... sẽ về với con, nhất định-
Con gấu bông trong vòng tay bỗng rung lên.
Ánh sáng đỏ rực tỏa ra từ từng đường chỉ rách.
Một luồng khí nóng hổi bùng lên dữ dội, như trái tim bé đang cháy trong tuyệt vọng.
Hikari ngẩng đầu, nước mắt hòa cùng nụ cười run rẩy: .
Hikari
Đợi con nhé... Bố... Mẹ...
Một con quái vật lưng đầy mảnh sắt gỉ, cánh tay biến dạng như lưỡi dao. Nó vung xuống với tốc độ điên cuồng.
Móng vuốt đỏ chụp lấy nó, bẻ gãy cơ thể chỉ trong một cái siết.
Con gấu khổng lồ rống lên, rồi lao thẳng vào đàn ban thú.
Mỗi cú vung tay là từng con quái bị quật văng
Móng vuốt đỏ xé toạc, mảnh kim loại bay tung tóe.
Mùi máu hòa cùng mùi rác, tạo thành cơn ác mộng kinh hoàng.
Hikari hét lên, vừa sợ hãi vừa phấn khích:
Hikari
ĐI, ĐỪNG CÓ LẠI GẦN TA!
Cảm xúc mất cha mẹ, nỗi tuyệt vọng khi rơi xuống vực, tất cả nén lại giờ bùng nổ thành sức mạnh sống còn.
Khi con ban thú cuối cùng bị quật rơi xuống, gầm gừ tắt lịm, bãi rác trở nên tĩnh lặng.
Chỉ còn hơi thở gấp gáp của Hikari, và gấu đỏ khổng lồ đang phủ đôi cánh tay khổng lồ như che chở.
Bé ngồi sụp xuống, ôm mặt, thì thào trong tiếng nấc:
Hikari
Bố mẹ ơi... con không chết...
Hikari
Con sẽ sống... bố mẹ sẽ chờ con mà...
Ánh sáng đỏ dần lụi tắt, con gấu trở lại hình dạng rách nát ban đầu, nằm ngoan trong vòng tay Hikari.
Hikari gục xuống đống rác, mùi hôi thối trộn cùng máu sắt tanh nồng.
Đôi tay nhỏ vẫn ôm khư khư con gấu rách, mắt nhắm nghiền, môi run rẩy lẩm bẩm:
Hikari
Con sẽ... Tìm thấy...
Rồi bé lịm xuống giữa đống rác, bất tỉnh.
Một khoảng lặng.
Chỉ còn tiếng sắt gỉ cọ vào nhau, tiếng rác rơi lộp bộp từ trên cao.
Chương 3: Team Child
Một khoảng lặng.
Chỉ còn tiếng sắt gỉ cọ vào nhau, tiếng rác rơi lộp bộp từ trên cao.
Tiếng giày nện xuống bãi rác.
Một bóng dáng cao to, đầu quấn khăn, vai rộng như cả bức tường, từ từ tiến lại gần.
Bro Santa
Có một đứa nhỏ à?
Dear Santa dáng nhỏ con, mặt nạ full face che kín, chỉ còn đôi mắt lấp lóe tinh nghịch. Cậu bé bập bập cái ti giả
Tiếng cười lanh lảnh cắt ngang:
Guita Hebby Fantasia
Hehe~ trông cưng dữ chưa kìa!
Guita Hebby Fantasia xuất hiện cuối cùng, cái mặt nạ hình thú biến giọng cô thành âm thanh méo mó.
Cả ba người đứng đó, giữa bãi rác ngập ánh mắt vàng của ban thú còn sót lại.
Bro Santa cúi xuống, kiểm tra nhịp thở.
Bro Santa
Con bé còn thở, bình thường là phải chết ngạt rồi mới đúng.
Guita vung tay, cười khúc khích:
Guita Hebby Fantasia
Nhìn đi nè, ôm con gấu chặt thế kia. Biết đâu lại vui á~
Bro Santa
Mau đem cô bé về thôi, chúng ta không có mặt nạ dự phòng, lâu nữa là chết chắc.
Guita cúi rạp xuống, lay lay vai Hikari, hoảng hốt:
Guita Hebby Fantasia
Ê, tỉnh đi mà! Đừng ngủ nữa! !
Guita Hebby Fantasia
Dậy chơi chung đi!
Cánh cửa kim loại bật mở. Không khí trong lành hơn ùa vào.
Hikari được đặt xuống giường y tế, xung quanh sáng trắng.
Một cô gái mái tóc ngắn, dáng thanh thoát tiến lại, là Eisya Stilza, y tá của Team Akuta.
Eysia Stilza
Trời ạ... Một đứa trẻ?
Eysia Stilza
Phổi nhiễm độc nặng. May mà còn sống.
Guita thì dí sát mặt kính, tò mò nhìn
Ánh đèn y tế hắt xuống, phản chiếu giọt nước mắt lăn trên gương mặt Hikari.
Bé mơ màng, thì thầm trong vô thức:
Ánh sáng mờ mờ xuyên qua hàng rèm trắng.
Hikari khẽ mở mắt, mí mắt nặng trĩu như đeo chì. .
Bàn tay bé nắm lấy gấu bông đặt bên cạnh
Một ống truyền nhỏ xuyên vào tay, hơi đau.
Guita dí mặt sát xuống, mắt đỏ rực sáng:
Guita Hebby Fantasia
Nè nè! Tỉnh rồi kìa!
Guita Hebby Fantasia
Dậy chơi với tôi đi!
Bro Santa thở dài, gõ nhẹ đầu Guita:
Bro Santa
Để cho người ta thở đi, vừa mới thoát chết thôi.
Cánh cửa mở ra. Hai bóng người tiến vào:
Semiu Grier.
Và sau lưng cô là Arkha Corvus, Boss của Cleaners, với dáng người cao lớn
Ông gật khẽ, rồi đưa mắt nhìn Hikari đang co người ôm gấu bông.
Giọng ông trầm, vang rõ từng chữ:
Arkha Corvus
Con có tể cho ta biết con là ai không? Con đến từ đâu?
Hikari
Là... Hikari... Hikari Không có rơi...
Hikari
Bố mẹ... chỉ đi làm xa thôi...
Giọng bé run rẩy, đôi mắt ươn ướt.
Bé bám chặt con gấu bông như phao cứu sinh.
Semiu Grier
Quần áo của em cho thấy - em không phải người ở đây, đúng chứ?
Hikari lắc đầu liên tục, tóc rối bời:
Hikari
Không... không phải...
Hikari
Đi tìm bố mẹ thôi...
Rudo nhíu mày, bước tới nửa bước, bàn tay siết chặt.
Cậu thấy rõ trong ánh mắt Hikari: đó là cái sự chối bỏ quen thuộc của những kẻ bị ném xuống vực: không tin, không chấp nhận, vẫn bám víu hy vọng.
Arkha quan sát không rời, giọng từ tốn
Arkha Corvus
Chưa cần phải trả lời ngay.
Arkha Corvus
Nhưng sự thật thì vẫn không thể phủ nhận.
Hikari cắn môi, mắt mở to, hoảng sợ.
Bé rúc mặt vào con gấu bông, thì thào:
Hikari
Hikari sẽ... Tìm được... bố mẹ...
Cuối cùng Arkha cất tiếng:
Download MangaToon APP on App Store and Google Play